Tổi bảo Tiểu Đào lái xe qua trường, sau đó lên ký túc lấy mấy thứ. Thấy tôi xách một túi xách, Tiểu Đào hiếu kỳ hỏi: "Anh không mang theo bảo bối ô đỏ à?"
"Đừng nhắc tới, tôi làm hỏng rồi, lần này không mang đi."
Lúc bắt Bạch Dạ, trong tình thế cấp bách tôi dùng ô đánh hắn một cái, mặc dù có thể khiến hắn buông Vương thúc ra, nhưng cái ô bị gãy mất mấy nan, làm tôi tiếc đứt ruột.
Ngỗ Tác không hề có năng lực đối kháng, trong "thần thiên xử án" cũng chỉ nhắc tới một loại bột dùng để phòng thân, khi gặp nguy cấp có thể ném vào mặt đối phương khiến hắn ngất xỉu, tác dụng cũng chỉ ngang với ăn mày đánh chó, vô cùng thấp hèn, là hành động bất đắc dĩ mà thôi.
Đương nhiên, tổ tiên của tôi cũng không phải là đều tay không bắt giặc, có mấy vị làm bộ khoái ở Lục phiến môn, thân thủ bất phàm. Chiêu thức của bộ khoái lấy khống chế làm chủ, năm đó Tống bất Bình được tôn xưng là Lưỡng Quảnh đệ nhất bộ đầu, gom góp các kỹ năng võ học, viết ra một cuốn "Tống gia cầm long thập tam thủ". Quyển sách này tôi có thấy trong kho của ông nội, nhưng tôi trời sinh không có hứng thú với võ vẽ nên chẳng để tâm.
Nói nhiều như vậy, chỉ để chứng minh một điều, so với dòng họ, tôi chính là một tên cặn bã 😭.
Trên đường đi, Vương Đại Lý nằm ở ghế sau rên rêи ɾỉ rỉ, tư thế ngủ rất vô duyên, thỉnh thoảng còn giơ chân đạp Vương thúc sát vào cửa xe. Vương Nguyên Thạch tay cầm bình rượu nhỏ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.
Hoàng Tiểu Đào nhìn thấy qua gương chiếu hậu cả giận mắng: "Vương Nguyên Thạch, ông uống còn chưa đủ sao? Còn...ây da."
Vương Nguyên Thạch trả lời làm tôi suýt hộc máu: "Uống mấy hớp cho tỉnh ngủ."
Đi thành phố Võ Khúc, mất 5-600 cây số lái xe, tôi ngồi bên ghế phụ ngả lưng chợp mắt một chút, lúc tỉnh dậy thì thấy Tiểu Đào đang ngáp ngắn ngáp dài, tôi nói: "Hay là cô nghỉ ngơi một lát đi, tôi lái cho."
"Anh có bằng lái?" Tiểu Đào hỏi.
"Không có, nhưng tôi đã học rồi." Tôi thành thật trả lời.
"Ha ha, liệu anh có lái được xe không?" Hoàng Tiểu Đào nghi ngờ.
"Không có thua kém cô đâu." Tôi nhàn nhạt nói.
Hoàng Tiểu Đào bèn tìm chỗ dừng xe, đổi ghế cho tôi nói: "Tôi ngủ một lát, trên đường nếu nhìn thấy cảnh sát giao thông thì gọi tôi dậy, trên xe này có hai cảnh sát hình sự, một cố vấn, nếu bị dừng xe trừ điểm thì thật khôi hài."
"Được." Tôi gật đầu.
Hồi bé là cô dạy tôi lái xe, cô tôi hàng nằm đều chạy khắp nơi làm ăn, trong nhà có mấy cái xe, diện tích thị trấn lại rộng, nên tôi thường lén lấy xe đi chơi.
Đã mấy năm chưa cầm đến vô lăng, thử mấy cái, dần lấy lại được cảm giác, vững vàng lên đường.
Đại khái khoảng bốn giờ sáng, kiến trúc hai bên đường dần dày lên, thỉnh thoảng có bảng hiệu ghi địa chỉ là Võ Khúc, Vương Đại Lý lẩm bẩm: "Khát quá, cho ta xin hớp nước." Sau đó lăn từ trên ghế xuống đất, rầm một cái làm Vương Nguyên Thạch và Tiểu Đào giật mình tỉnh giấc.
Vương Đại Lý lồm cồm bò dậy, kinh ngạc kêu lên: "Mẹ ơi, sao ta lại ở đây? Có phải là bị các ngươi bắt cóc không, cứu mạng
.."
"Im miệng, nhìn cho rõ." Tiểu Đào cả giận mắng.
Lúc này Đại Lý mới nhận ra ba người chúng tôi, tôi nói sơ qua tình hình cho hắn, Vương Đại Lý đáp: "Ta đi. Dương tử, nghiệp vụ này của ngươi cũng thật bận rộn, hay là sau này tốt nghiệp, hai ta mở một văn phòng thám tử đi, đảm bảo làm ăn phát đạt."
"Thôi quên đi, lần này là nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, coi như là đi công tác." Tôi nói.
"Có tiền thưởng thêm không?" Vương Đại Lý mắt sáng lên.
Hoàng Tiểu Đào mắng: "Có cái đầu quỷ nhà ngươi ấy, có điều yên tâm, Tôn Lão Hổ đã nói toàn bộ chi phí chuyến đi này sẽ được thanh toán, ngươi nhớ mang hóa đơn về là được."
Vương Đại Lý cao hứng gật đầu một cái: "Dương tử, quen biết người anh em là ngươi thật quá may mắn, cuộc sống của ta bỗng nhiên nhiều màu sắc hơn, sau này có cái để bốc phét với gái, ha ha."
Hoàng Tiểu Đào chán ghét nói: "Xem tiền đồ của ngươi, bụng chó không mang nổi hai cân dầu mè."
"À phải rồi, lần này sẽ không nguy hiểm chứ? Đừng nên như vụ lần trước là được." Vương Đại Lý không an tâm hỏi.
Tôi thấy quá phiền hà, nói: "Ngươi nằm xuống ngủ tiếp đi, đến nơi ta gọi dậy."
Vương Đại Lý say rượu vừa tỉnh, men rượu ọc lên cổ, đột nhiên che miệng muốn ói, Hoàng Tiểu Đào bối rối: "Này này, ngươi đừng ói trên xe ta, ta mới rửa tuần trước đấy."
Vương Đại Lý cưỡng ép nuốt vào, nói: "Không sao, tôi chỉ khó chịu một chút, lát nữa xuống xe mới ói."
Chạy xe tới khoảng hơn 5 giờ, nhìn bên đường có một quán sữa đậu nành vĩnh hòa, tôi dừng xe lại. Vương Đại Lý như một con chó điên lao ra khỏi xe, vọt tới một gốc cây mà ói. Hoàng Tiểu Đào nhăn mặt: "Thật tình tôi không dám nói là quen biết hắn."
"Đồng cảm." Tôi cười.
Bốn người chúng tôi ăn điểm tâm qua loa, trong lúc Tiểu Đào gọi điện cho cảnh sát thành phố Võ Khúc. Ăn xong, nàng liền lái xe chở chúng tôi chạy thẳng tới trụ sở đội cảnh sát hình sự. Vào trong tòa nhà hỏi thăm một lát, chúng tôi được biết tổ trưởng Liêu phụ trách vụ án đang chờ ở lầu hai.
Vừa đi lên lầu, chúng tôi đã nghe thấy một giọng nói không mấy thân thiện ngoài hành lang, đó là một phụ nữ, bà ta lớn tiếng càu nhàu: "Nói đùa à? Phái một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học tới trợ giúp bọn ta, còn nói ta không được nghiệm thi, phải để thi thể lại cho hắn. Giám đốc Trình cũng thật quá coi thường chúng ta."
"Nghe nói đúng mà." Một người đàn ông phụ họa nói: "Ta nghe nói tên sinh viên kia có tổ tiên làm nghề Ngỗ Tác, biết vài mánh khóe nhỏ, ở thành phó Nam Giang chó ngáp phải ruồi phá được hai vụ án, liền được cục trưởng của bên đó thổi phồng lên..."
"Cái gì? Ngỗ Tác?" Người phụ nữ nói: "Đây thật quá khôi hài mà, không biết giám đốc Trình ăn phải bùa mê thuốc lú gì, lại tin tưởng phương thuốc dân gian để chữa bệnh hiểm nghèo. Ta dù gì cũng là bác sĩ pháp y có học vị đàng hoàng, vụ án này chúng ta không phá được, một tên Ngỗ Tác làm sao có thể?"
Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi cười: "Lại có người coi thường nghề nghiệp của anh."
Tôi căn bản chẳng để tâm: "Tôi quen rồi."
Hoàng Tiểu Đào hắng giọng một tiếng, giọng nói bên trong vội thu lại, chúng tôi tiến đến phòng họp trước mặt, một tên cảnh sát trung niên béo mập chào đón, rạng rỡ nói: "Các ngươi chính là mấy người từ thành phố Nam Giang tới cố vấn đặc biệt phải không, hoan nghênh, hoan nghênh. Ta tự giới thiệu một chút, ta họ Liêu, cứ gọi ta là lão Liêu."
Hoàng Tiểu Đào thay mặt chúng tôi giới thiệu sơ qua, tôi quan sát quanh phòng, có mấy tên cảnh sát rải rác, người ngồi người đứng, trong đó có một phụ nữ cao gầy mặc áo blouse trắng, nét mặt lạnh lùng ngạo mạn, có điều khá xinh đẹp, chắc là một bác sĩ pháp y. Còn một người khác chừng hai mươi tuổi, là đàn ông, rata đẹp trai, giữa lông mày ẩn hiện mấy phần tà khí, ánh mắt nhìn chúng tôi có vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tôi đoán vừa rồi nói xấu sau lưng chúng tôi là hai người này.
Liêu tổ trưởng giới thiệu cho chúng tôi thành viên trong tổ chuyên án, lúc đến hai người này thì cười to nói: "Vị này là bác sĩ pháp ý La Vi Vi, nàng là bông hoa duy nhất trong đội chúng ta."
Vương Đại Lý vừa nhìn thấy nhân viên pháp y xinh đẹp tinh thần liền phấn chấn, cười hề hề tự giới thiệu mình, tiến lên muốn bắt tay La Vi Vi, cô ta khoanh tay hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ hững hờ.
Liêu tổ trưởng quát một tiếng: "Vi Vi, sao cô lại làm vậy?"
Tôi thầm nghĩ, La Vi Vi này chắc hẳn cũng không phải là đèn cạn dầu.
P/s: Đôi lời tâm sự với các bạn. Mặc dù biết mấy lời này nói ra có khi là thừa, nhưng vẫn muốn chia sẻ. Đó là, đọc sách có tốt không? Có.
Đọc sách nào thì tốt? Sách nào cũng tốt, sách khoa học tốt, tiểu thuyết cũng tốt, thậm chí truyện tranh cũng tốt.
Tại sao lại tốt? Bởi đọc sách sẽ cho chúng ta thêm kiến thức. Chỉ ví dụ như lúc chưa đọc bộ truyện này, tôi cũng chưa hề nghe thấy mấy từ như chứng dị ứng protein, hay chứng phức cảm oedipus, liền search gg để tìm hiểu, kết quả là mình có thêm kiến thức.
Bởi vậy thấy mọi người thích đọc truyện giống mình, tôi cũng thấy rất vui. Chúc mọi người đọc vui vẻ!