Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 53: Sinh nhật yêu thương

Những ngày sau đó là chuỗi ngày chìm trong mộng mị. Cả hai mải miết theo đuổi một con đường mê muội mà chẳng muốn thoát ra. Căn phòng nhỏ sau quán rượu nhà Tiểu Thất hầu như luôn trong trạng thái trống vắng không có người ở.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến len lỏi tới từng ngóc ngách của Cửu Trại Câu, khám phá từng cung bậc của cảm xúc trong tế bào.

Không có điểm dừng, cũng không có giới hạn.

Không chỉ là ái ân mất hồn bên con suối dưới chân dòng thác Trân Châu kia, mà ở cả vô vàn hồ nước xanh trong hữu tình, hai người vừa ngắm cảnh hít hà mùi hương của cỏ dại, vừa cuộn trào hứng khởi như từng con nước xô dập vào bờ.

Bãi lau trắng mênh mông gió ngàn. Cảnh vật nên thơ mơ mộng, cũng nên nhẹ nhàng tình cảm mà trừu tượng đẩy đưa. Hoàng hôn khi đó, Venus sẽ phải nhớ mãi cùng với những đường cong kiều diễm của Mỹ nhân.

Thêm cả hòa mình vào thiên nhiên nơi rừng nguyên sinh bí hiểm. Cuồng dã thao lộng như đang trên thao trường cưỡi ngựa. Chẳng có gì ngại ngùng mà không tạo nên âm vang tà mị thật to giữa chốn hoang sơ không một xao động tiếng người.

Là cả những lúc lén lút trong công viên thưa người xanh rợp bóng cây mà đỏ mặt hành sự, để Cún thỏ ngồi lên đùi vẽ tranh, Sư tử ở dưới đã bí mật hé quần của cả hai mà dập dềnh đỉnh nhẹ vài cái. Rồi lại cùng nhau thót tim dừng đột ngột khi có người qua lại.

Đôi khi còn ở cả nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ sáng bóng, trốn vào một khoang nhỏ, Venus chầm chậm thúc tới còn Mỹ nhân thì nhẹ tiếng hưởng thụ khoái lạc diệu kì.

Táo tợn hơn còn ở ngay hẻm nhỏ trong làng, Tiêu Chiến sẽ quỳ xuống mà đáp ứng cho sủng vật của người thương. Để tim luôn phải đập thình thịch hoảng hốt, tai thì dỏng cao hết cỡ phát hiện tiếng động từ xa. Vậy sao cả hai vẫn biếи ŧɦái mà cảm thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn ở góc khuất bám nhẹ vào tường suồng sã khôn cùng mà làm ra tư thế doggy?

Loại sự tình nào cũng dám kinh qua.

Đâu đâu cũng thử tới một lượt.

Nơi nơi đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người.

Đến mức gel bôi trơn mua trong thành phố lúc trước đã hết sạch, Venus và Mỹ nhân phải chuyển sang dùng dầu mát xa cho em bé 100 nghìn được cả chai lớn. 852963 chiết ra thành từng tuýp bé xíu, xong, dùng mãi cũng không lo hết.

Bỏ thứ nhỏ nhặt sang một bên, cả hai nhớ nhất những đêm mát mẻ mệt nhoài, liền nằm ngủ trên bãi cỏ xanh mượt trên thảo nguyên của thung lũng. Phải đợi tới khi những tia nắng hiền hòa đầu tiên rọi thẳng vào đáy mắt, lúc bấy giời mới cùng nhau bừng tỉnh mà choàng dậy.

Nhận thấy hai cơ thể vẫn quấn lấy nhau gắt gao, đôi bàn tay vẫn nắm lấy nhau thật chặt, thì cả hai mới nhìn sang bên đối diện mà mỉm cười.

Mãn nguyện. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến rốt cuộc đã hiểu thế nào là mãn nguyện rồi.

Hai linh hồn xa lạ, gắn chặt vào nhau tới không còn khoảng cách, mọi lúc mọi nơi, cảnh giới cao nhất gần như đã đạt được. Chỉ còn mạng sống quý báu này thôi, nhưng nếu như phải đánh đổi, chắc chắc cả hai cũng nguyện ý trao cho đối phương.

Tuổi trẻ... bạt mạng, bỏ mặc tất thảy như thế đấy.

....

Tất cả những thứ trên đời này đều có thể quên đi, vậy nhưng điều quan trọng của đối phương thì lại không thể quên được.

- Ngày mai là ngày gì, Nhất Bác biết không?

- Không biết.

- 05/10.

- Có chuyện gì sao?

- Sinh nhật anh. Nhất Bác không nhớ? Đánh đòn em.

- Anh nỡ đánh em sao? Sinh nhật anh ngày mai là tới, em sẽ tặng quà nhé. Đừng hồi hộp.

- Không nỡ đánh, vì còn chờ tới ngày mai nhận quà của Nhất Bác a.

- Cún thỏ xin cứ tự nhiên chờ.

- Được thôi. A! Tự nhiên nhắc mới nhớ, hồi sinh nhật em hai tháng trước. Chúng ta còn ở Bắc Kinh. Sau đó tới đây rồi, thời gian mới chưa đầy hai tháng nha.

- Thời gian bao lâu có gì quan trọng đâu Cún thỏ.

- Ý anh là chưa đầy hai tháng đã đổi tới ba chỗ ở chính thức, hàng tá giường ngủ tùy hứng không chính thức. Chúng ta thật giàu có. Hahaha.

- Em giàu có vì sở hữu Cún thỏ đấy.

- Lưu manh, vậy anh cũng thế. Giàu có vì có chủ nhân giàu có như em. Nghe thật là rối rắm.

- Ngốc.

Cún thỏ đúng là ngốc, vì hình như đã bị Sư tử lừa rồi.

Hôm qua hẹn ước về sinh nhật là thế, Tiêu Chiến chờ mong từ sáng đến trưa, qua tới cả chiều, kiên nhẫn im lặng không giục quà mà gắng đợi Vương Nhất Bác tự động tự giác. Có điều quà cáp gì chứ, mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu. Thật là rầu lòng hết sức mà.

Cuối cùng không nhịn được nữa, Cún thỏ từ sau ôm ngang lưng Sư tử ngó lên trước mà ướm lời xòe tay.

- Em xem, cũng sắp hết ngày rồi, quà sinh nhật anh đâu?

- A! Sao anh không nhắc sớm, em quên mất.

- Quá đáng, sinh nhật anh còn quên cho được.

Vương Nhất Bác cười cợt nhả, Tiêu Chiến thì phụng phịu tủi thân.

- Đừng tủi thân, đừng khóc. Anh không nhắc thì bây giờ cũng em cũng muốn mang anh đi đây.

- Ai thèm.

- Cún thỏ không thèm quà nữa á?

- Đương nhiên, quà đương nhiên phải lấy. Ý nói là anh sẽ không khóc.

- Nhớ lời, không được khóc đâu đấy.

- Yên tâm a~.

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến đến bãi cỏ rộng mênh mông ở cuối làng Thụ Chính lúc trước hai người đã nằm. Nơi đây có thể phóng mắt ra xa mà ngắm cảnh hoàng hôn, mặt trời đỏ sậm tròn cong, một nửa đã lấp sau ngọn núi.

Khung cảnh hết sức mộng mơ thơ mộng, những ngọn cỏ rì rào đầy mùi thơm tươi mới lấp đầy mọi giác quan, không gian rất mực yên ả tĩnh lặng, bên ngoài cũng chỉ còn tiếng chiếc cối xay gió màu trắng đang phà phà quay quay.

Chỗ này, dường như đọng lại toàn bộ xúc cảm thân thuộc giữa hai người yêu nhau say đắm mê man, để rằng tiếng thở cùng tiếng trái tim đang đập giữa l*иg ngực cũng có thể nghe tới rõ mồn một.

Vương Nhất Bác cứ nắm chặt tay Tiêu Chiến để anh nhìn phía nơi mặt trời đang lặn nơi sườn núi, không cho anh quay lại đằng sau.

Nên cũng vì thế mà không biết được động tĩnh bên này.

Bỗng không gian chợt bừng sáng, tiếng pháo bông cùng lúc nổ lách tách vang vọng, bấy giờ Sư tử mới quyến luyến thả tay Cún thỏ ra mà đi về phía đối diện, nơi có một nhóm các bé thiếu nhi đã đứng đó tự lúc nào. Có thêm cả bóng dáng người quen thân là Tiểu Thất và ba mẹ nữa.

Chẳng biết Vương Nhất Bác sắp xếp hay an bài mọi người ở nơi đâu, cứ đột nhiên như thế mà xuất hiện, còn mang theo rất nhiều pháo bông rồi đốt cháy sáng rực lên giữa không trung.

Thêm cả một chiếc loa mini không biết ở đâu ra, hẳn là Vương Nhất Bác đã dụng tâm mượn của ai mà chuẩn bị.

Tràn ngập khắp mọi nơi là âm nhạc cùng những lời hát dễ thương của bài Summertime, bài hát mà lần đầu tiên hai người gặp nhau, Mỹ nhân đã hát cho Venus của anh nghe, cũng thêm một lần hát trọn cả bài khi thừa nhận tình cảm của mình nữa.

"Kimi no torikhông nu natte shimae ba kitto

Ono atsu wa jyujitsu suru no motto

Khôngu modoru nakutatte wasurenaide."

Em à, anh muốn được giam cầm trong vòng tay em.

Anh chắc rằng, mùa hè này rồi sẽ trở nên trọn vẹn hơn nữa.

Cho dù là những mảnh ký ức, anh nguyện chẳng bao giờ quên.

Sư tử cùng những bạn nhỏ phía sau, không chậm trễ mà bắt đầu một màn nhảy flashmob mừng sinh nhật cho Cún thỏ.

Vương Nhất Bác cất công đạo diễn một màn này lúc nào Tiêu Chiến không hề biết, hai người hầu như luôn ở cạnh nhau, giấu kín được đã là một kỳ công, đặc biệt vô cùng, nhạc nền chọn để nhảy lại là bài Summertime kia. Nói thẳng ra, bài này nghe hợp với các bạn nhỏ khả ái và tính cách đáng yêu của Cún thỏ hơn, không hề phù hợp với tính cách cool ngầu của Sư tử chút nào. Hai từ bán manh thật là xa lạ, vậy mà Vương Nhất Bác cũng chấp nhận rồi đó.

Hơn nữa còn đang nhảy rất hăng say nhiệt tình, cả bài đều đứng ở trung tâm tạo vô số kiểu dáng hình trái tim, mỗi kiểu lại một khác.

Cuối cùng động tác dừng lại là một trái tim thật lớn với vòng tay thật rộng ôm chặt Cún thỏ vào lòng. Quấn quýt không muốn xa rời, vậy nhưng Sư tử vẫn cố gượng ra được, bởi vì các bạn nhỏ đã bắt đầu cầm ra bức thư pháp giấy trắng tinh, trên đó là những dòng chữ đen nổi bật.

CÚN THỎ Ở BÊN SƯ TỬ SẼ MÃI MÃI HẠNH PHÚC!

Nét chữ phải thừa nhận là không thật hoa mỹ bay bổng, thậm chí trông còn rất vụng về, vì thế mà Cún thỏ nhận ra ngay được đây chính là nét chữ của Sư tử. Chữ Vương Nhất Bác vốn không quá đẹp, để viết được những dòng chữ theo kiểu thư pháp này, hẳn đã phải dồn rất nhiều công sức và tâm huyết vào đó rồi.

Đồng thời, lúc này Venus đẹp đẽ còn làm ra hành động cao cả đẹp đẽ hơn nhiều. Đó là quỳ gối xuống trước mặt Mỹ nhân của cậu, tay giơ lên chiếc nhẫn trân quý. Có điều khác với thường thường khi người ta cầu hôn với một chiếc nhẫn kim cương, trong tay Vương Nhất Bác hiện tại chỉ là một chiếc nhẫn đính đá, viên đá màu xanh ngọc bích đang lấp lánh phản chiếu nơi đáy mắt sáng bừng long lanh nước của Tiêu Chiến.

- Nhất Bác từ khi nào lại sến súa như vậy. Thêm nữa anh thích màu đỏ. Màu xanh là màu em thích mà.

- Chiếc nhẫn có viên đá màu đỏ ở trên tay em. Sau này có điều kiện sẽ tặng Cún thỏ một chiếc nhẫn kim cương thật to thật đẹp.

- Không cần.

- Vậy em vứt đi.

Sư tử làm ra bộ dạng vung tay như thực sự muốn vứt đi chiếc nhẫn kia ra xa giữa bãi cỏ thênh thang, vứt rồi là sẽ không tìm được nữa đâu.

Cún thỏ thấy thế vội vàng tới gần như là vồ lấy, lời cũng là gấp gáp nói ra.

- Anh bảo là không cần nhẫn kim cương đắt tiền, chỉ cần chiếc nhẫn đầy tâm ý này của Nhất Bác thôi.

Mọi người không đợi được nữa, mặc kệ hai người đang say đắm nhìn nhau, mặc kệ hai người đang tình chàng ý chàng ngập tràn phơi phới, mặc kệ luôn hai người đang cùng xúc động mà để dòng lệ tuôn rơi, tất cả đều đồng thanh hô.

- Đồng ý đi. Đồng ý nhận lời cầu hôn đi.

- Cún thỏ vốn luôn đồng ý, còn đã cầu hôn tôi trước rồi, hiện tại không cần thừa thãi giả bộ đồng ý thêm một lần nữa cho mọi người xem đâu.

Ây da! Venus đẹp thì có đẹp thật, nhưng lời nói ra luôn là sát phong cảnh thế đấy.

Làm cho toàn bộ mọi người đang bừng bừng khí thế chúc phúc cho đôi tình lữ liền phải cứng họng.

Còn làm cho Cún thỏ đang xúc động dâng đầy phải bật lên vừa khóc vừa cười vô cùng vất vả.

Đương nhiên Venus nói ra câu đó là có cái lý của mình.

Nhìn lại đi, lời viết trên giấy là một câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn.

CÚN THỎ Ở BÊN SƯ TỬ SẼ MÃI MÃI HẠNH PHÚC!

Ồ, vậy được rồi, vậy đổi câu khác.

- Hôn đi, hôn đi.

Lần này là Vương Nhất Bác kích động tới nỗi đang quỳ mà bật hẳn dậy. Cao giọng nói lớn.

- Loại hành động riêng tư ấy không làm trước mặt để cho mọi người xem được.

Dứt lời thì Venus không ngờ được là Mỹ nhân lại chủ động hôn mình trước, chặn lại những lời ngang ngạnh kia ở ngoài. Thế nên cậu cũng không còn nghĩ được gì nhiều nữa mà đáp lại nhiệt thành. Nói gì thì nói, chẳng phải lúc này vẫn cần một nụ hôn để minh chứng cho sự kiên định với tình yêu của hai người sao.

Nụ hôn mang đầy nhiệt hỏa nóng ấm cùng nồng nàn yêu thương, cũng dường như kéo dài vô tận, tới mức mấy bé nhỏ xung quanh đã không nhịn được mà cười rúc rích. Tiêu Chiến là người khơi mào trước, lại chính anh là người tỉnh ra trước mà ngập ngừng ngại ngùng nói nhỏ.

- Được rồi, đừng so đo nữa. Đồng ý, anh cái gì cũng đồng ý với Nhất Bác. Nhưng em đừng để mọi người mất công đến đây chúc mừng mà phải chịu bổ đao chứ. Lời nói thật là...

- Thế nên là đã hôn trình diễn miễn phí đấy thôi.

Vương Nhất Bác lại quay sang bên kia mà nói.

- Mấy đứa còn nhỏ mà đòi xem người ta hôn sao?

- Được rồi được rồi, Nhất Bác.

Tiêu Chiến đành cười giảng hòa chứ biết sao được nữa.

- Mọi người đã vất vả rồi. Cảm ơn ba mẹ Tiểu Thất đã tới với bọn em. Anh cảm ơn mấy đứa đã đi theo Nhất Bác nhảy nhót toát mô hôi nha. Mau về ăn cơm, cũng muộn rồi, còn chậm nữa là sẽ đói. Sáng mai anh hứa chiêu đãi mấy đứa thật nhiều bánh kẹo ngon.

Hiện tại vì địa điểm không phù hợp và tiện lợi, thêm nữa Vương Nhất Bác chọn thời điểm gần sát bữa tối này cũng không thích hợp để ăn tiệc ngọt cho lắm, vậy nên là không chuẩn bị thứ gì để các bé liên hoan cả. Tiêu Chiến đành hẹn ngày mai, cũng đồng thời là để anh với Sư tử tiếp sau có không gian riêng với nhau, đây mới là lý do đích thực.

Mẹ Tiểu Thất trước khi đi còn nói với lại.

- Bánh sinh nhật đặt riêng cho Chiến Chiến chị cất ở trong tủ lạnh, lát hai đứa nhớ về trước mười hai giờ mà ăn nhé."

- A! Không cần phải cất công thế đâu chị à, em phải cảm ơn anh chị nhiều lắm ạ.

- Không có gì, sinh nhật là ngày đặc biệt mà. Hai đứa thật đẹp đôi, chị chỉ muốn ngắm cả hai ở bên nhau mãi thôi.

- Đừng rườm rà nữa, em để cho hai cậu ấy riêng tư, có được không?

Ba Tiểu Thất đứng một bên bây giờ mới nói một câu mà xem ra cũng rất hiểu lòng người.

Cún thỏ khéo léo bảo mấy đứa nhỏ về ăn cơm, không phải dụng ý này hay sao. Haha, đuối người cũng là có kĩ thuật lắm.

...

Náo nhiệt qua đi, bao la nơi đây chỉ còn lại hai người.

Hai chiếc bóng đang quyện hòa vào nhau, lặng im không lên tiếng.

Sắp đến ngày rằm tháng tám, trăng cũng vào độ sắp tròn, ánh sáng xanh dịu nhẹ cùng vô số ánh sao lấp lánh đang chiếu rọi xuống nơi đây.

Đủ để thấy gương mặt của Sư tử và Cún thỏ đang sáng ngời niềm hạnh phúc.

- Sinh nhật mà Nhất Bác làm thành dịp ép buộc người khác thế sao?

- Em ép buộc Cún thỏ? Vậy là anh không muốn ở bên em? Không muốn ở bên mãi mãi? Hay không muốn hạnh phúc?

- Đừng trêu nữa. Vẫn phải nói thêm với Nhất Bác một lần. ĐỒNG Ý. Anh đồng ý sẽ hạnh phúc mãi mãi bên em.

- Em chỉ làm bộ cho hoành tráng vậy thôi, vốn đã biết thừa tâm ý của Cún thỏ từ lâu.

- Thì chính là vậy, như lời bài hát, chính là từ lần đầu tiên gặp được, đã muốn bị Nhất Bác giam cầm trong vòng tay được chưa?

- Cậy hơn em sáu tuổi, hai mươi ba tuổi rồi liền nói không biết ngượng miệng.

- Em đây là muốn chê anh già.

- Đúng thế! Anh già lắm rồi, nhưng mà vẫn yêu Cún thỏ thành tinh của em vô cùng.

- Không tính toán với em nữa, dẫu sao cũng được Nhất Bác quỳ gối cầu hôn, còn được tặng nhẫn đá xanh.

- Đây cũng không phải chính thức.

- Vậy là sau này sẽ có một màn cầu hôn hoành tráng hơn. Nhất Bác thích màu xanh lá, em có biết tới cực quang hay không?

- Biết, có liên quan gì tới em và Cún thỏ sao?

- Chính là sau này muốn được em cầu hôn, hoặc là chúng ta tổ chức lễ cưới ở nơi có cực quang đó, cực đẹp, cực ý nghĩa.

- Đều nghe anh. Sinh nhật Cún thỏ thứ gì cũng đáp ứng... sau này sẽ dần dần hoàn thành.

- Còn muốn đi trượt tuyết với Nhất Bác. Anh ở miền Nam chưa từng thấy tuyết.

- Đơn giản.

- Trước tiên sắp đến mùa đông ở Cửu Trại, sẽ cùng nhau ngắm mặt hồ tuyết phủ được không?

- Quá dễ.

- Sau này trở lại Bắc Kinh còn muốn ăn chân cua tuyết, lần trước chúng ta chưa ăn, Nhất Bác nhớ đáp ứng anh.

- Chiều Cún thỏ, cái gì cũng chiều anh hết.

Mỹ nhân tức thì hôn tới tấp vô vàn tiếng kêu chụt chụt chụt vào má Venus. Mãi mới ngừng lại được.

- Hôn em nhiều như thế, tới lượt em chúc Cún thỏ rồi.

- Đợi nghe nè.

- Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật! Chúc mừng sinh nhật!

- Có cần phải nói chúc mừng sinh nhật anh nhiều vậy không Nhất Bác à?

- Hai mươi ba câu chúc mừng sinh nhật, muốn chúc cho tất cả sinh nhật đã qua của Cún thỏ. Những năm sau, mỗi năm anh cũng chỉ được nhận thêm một câu thôi biết chưa?

- Biết rồi! Nhất Bác mỏi miệng nói liên tục hai mươi ba lần một câu như thế, lại còn hứa với anh bao nhiêu là điều, sinh nhật nhưng hẳn là Cún thỏ phải đền đáp lại rồi.

Nói xong, Cún thỏ êm ái cất lên lời hát, chính là đoạn nhạc vừa lúc trước được bật lên, cũng là giai điệu được lặp lại không biết bao nhiêu lần trong tình sử lãng mạn kéo dài vô tận này.

Không những thế, y như bản lyric đầy ý nghĩa, Mỹ nhân ngả người vào Venus, yên tâm giao trọn thân thể cùng chân tình của mình cho đối phương.

Tiêu Chiến chỉ muốn được giam cầm trong l*иg ngực vững chãi ấm áp này mãi, mãi, mãi, đến mãi về sau.

"Kimi no torikhông nu natte shimae ba kitto

Ono atsu wa jyujitsu suru no motto

Khôngu modoru nakutatte wasurenaide."

Em à, anh muốn được giam cầm trong vòng tay em.

Anh chắc rằng, mùa hè này rồi sẽ trở nên trọn vẹn hơn nữa.

Cho dù là những mảnh ký ức, anh nguyện chẳng bao giờ quên.

- Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này Nhất Bác à, vĩnh viễn nhớ tới sinh nhật năm nay, cũng nhớ khúc ca này, nhớ bầu trời sao chúng ta cùng ngắm nữa. Rằng, hai chúng ta, ngồi bên nhau, tay nắm chặt tay, anh được nằm trong l*иg ngực ấm áp nhất trên thế gian. Yêu em, Nhất Bác ơi!

- Ơi! Lúc trước nói thế nào, bắt quả tang Cún thỏ khóc sướt mướt, đừng khóc nữa, lúc nào anh cũng mít ướt thôi.

- Không cho cười, ngay cả xúc động cũng không cho người ta khóc sao?

- Khóc cũng được thôi, nhưng sẽ bị phạt hôn.

Một nụ hôn dài hơn gấp bội nụ hôn trước mặt mọi người lúc trước.

Cứ thế tiếp diễn mãi, tiếp diễn mãi.

Người vẫn nương tựa vào nhau.

Đôi tay vẫn nắm chặt.

Sao trời vẫn sáng.

Khúc ca vẫn văng vẳng trong tim.

Ngày sinh nhật sẽ còn mãi trong tâm trí.

_____________________

Lúc bên này H thì bên kia cũng H. Lúc bên kia sinh nhật thì bên này cũng sinh nhật. Không sắp xếp trước mà Venus và Mỹ nhân với Vương tổng và Quản lý Tiêu lại cứ cà khịa nhau thế chứ. =))