Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 52: Thiên nhiên hoang dã (H + )

Chương 52: Thiên nhiên hoang dã (H + Bɖʂʍ)- Ướt hết cả rồi.

- Còn không phải nghe lời Nhất Bác vì muốn em vui sao?

- Có muốn bị cảm không hả! Cởϊ qυầи áo ra.

Vương Nhất Bác miệng vừa nói tay vừa làm mà không cần sự cho phép của đối phương. Nhanh hơn điện xẹt liền lột bỏ quần đùi mỏng manh sũng nước của Tiêu Chiến trước tiên. Sau đó lột luôn cả chiếc áo dính sát, giờ mặc cũng như không, mặc rồi mà vẫn hở cả núm ti của Cún thỏ đến rõ mồn một.

- Nhất Bác! Nhất Bác! Làm gì thế?

- Ý trên mặt chữ, chính là muốn cởi hết quần áo của anh ra.

- Không được, em định làm gì? Đây là thanh thiên bạch nhật, giữa ban ngày ban mặt ở ngoài đường đó.

- Không cho thì em cũng trót cởi rồi. Cởi để hong khô quần áo cho Cún thỏ.

Không biết hong khô thế nào, Vương Nhất Bác còn làm ai kia dính ướt hơn. Miệng từ bao giờ đã nhắm chuẩn tới núm ti trơ trọi mà mυ'ŧ mát. Cả người Tiêu Chiến chẳng còn thứ gì che đậy, cứ thế mà phơi ra trước ánh mặt trời.

Không như bình thường, Venus đều ngắm Mỹ nhân từ ánh đèn vàng mờ tối trong phòng ngủ, bây giờ tất cả hồng trần đều được soi rọi sáng tỏ dưới những tia nắng chói chang. Bởi thế cho nên, cái gì cũng đều nhìn rõ, từ những sợi lông tơ nhỏ lí nhí xung quanh nhũ hoa hồng nhuận mà Vương Nhất Bác đang dí mắt thật gần, cho tới hàng lông bụng da^ʍ tà kéo từ khoang ngực xuống tới tận hạ bộ đầy nhiệt hỏa, thật không để cậu có một khe hở nào mà thoát khỏi du͙© vọиɠ đang bành trướng khôn cùng.

Thế nhưng tìиɧ ɖu͙© không đơn thuần là du͙© vọиɠ, tìиɧ ɖu͙© còn là cách giúp con người có thể thỏa mãn cho nhau trọn vẹn nhất. Cũng giống yêu một ai đó đến mất hết lý trí còn khiến con người ta ưa thích ái nhân của mình đến từng cọng lông một. Như chính Vương Nhất Bác bây giờ đây.

Venus không phải là không đẹp, cả người trắng khiết như một vị thần, nhưng khi đối diện với Mỹ nhân, dù cho người ấy có thật là nhiều lông, thì trong con mắt của cậu cũng là đẹp tuyệt trần, đẹp từ trên xuống dưới, đẹp từ gốc đến ngọn, dù có bao nhiêu tuổi, Tiêu Chiến vẫn mãi là Cún thỏ bé nhỏ của Sư tử mà thôi.

Vương Nhất Bác chạm môi theo từng đường lông rõ nét trên thân thể Mỹ nhân, cứ thế đắm chìm vào chiêm ngưỡng sắc đẹp mỹ miều mà không biết mệt mỏi. Cuối cùng dừng trên nhúm lông rậm rạp dưới gốc tính khí của người ấy, rồi cường thế ngậm chặt vào.

Tại chốn hoang dã này, Vương Nhất Bác cư nhiên lại muốn gợi lên dục hỏa nóng cháy của người thương. Thật không biết điểm dừng mà nắm giữ thế sự.

- Lưu manh nơi công cộng phải không Nhất Bác?

- Thực ra cũng không phải là nơi công cộng gì, đây chỉ là nơi thiên nhiên hoang sơ thôi Cún thỏ.

- Nhưng đây là địa điểm du lịch đông người qua lại, em có biết không hả?

- Nhìn xung quanh xem, chúng ta đã vào sâu bên trong rồi.

Hoài nghi rằng, lúc trước Sư tử chạy đi vì bị Cún thỏ dí cỏ đuôi chó là cố tình, phải chăng có ý đồ từ trước dẫn dụ người ta tới nơi hẻo lánh neo người hơn một chút, để thuận tiện làm cái loại sự việc lưu manh thế này đây.

Vương Nhất Bác ngưng nói cũng là lúc cái miệng hư hỏng lại càng hoạt động mạnh bạo hơn. Từ lúc ngậm lấy sủng vật của Tiêu Chiến một cách trìu mến, đến khi làm nó triệt để ngóc đầu dậy, vẫn luôn là một trạng thái chôn trong bể tình nhu hòa ấm áp, biết được Cún thỏ đã hết lòng dâng hiến mọi thứ tốt đẹp nhất cho mình, bởi vậy càng nên cố gắng mà đáp lễ hết tất thảy, cho dù chỉ là sự việc nhỏ nhất, cũng phải chu toàn.

Như là từng phản ứng nho nhỏ cho đến phô trương, Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến đều để ý, khi bị nhột Cún thỏ sẽ cười hi hi, khi sung sướиɠ sẽ run nhè nhẹ, khi gặp phải kích động lớn sẽ giật mình rên lớn mà không kiềm lại được. Hiện tại, người nào đó hẳn đang đê mê vì miệng đã phát ra tiếng rên hừ hừ như chú mèo nhỏ, chân cũng như sắp khuỵu xuống tới nơi.

Tiêu Chiến chịu cảnh bị động đứng đó, chẳng biết xoay xở ra sao, thật sự là từng tế bào cứ như được bơm đầy dòng máu nóng gấp đôi mà dâng đầy kɧoáı ©ảʍ, được ai kia tận tình dưỡng sướиɠ, nhưng trong hoàn cảnh mạo hiểm thế này vẫn là đầu tiên. Để đến khi Vương Nhất Bác giúp mình hạ người nằm nhẹ xuống phiến đá nhẵn thín mát lạnh bên cạnh thì Mỹ nhân mới tỉnh táo lại mà biết được rằng, Venus của anh vẫn luôn mê mải thỏa mãn cho tiểu Tiêu hiền hòa, hơn nữa lưỡi cũng đã chạm tới điểm mấu chốt tận cùng bên dưới.

Có bao giờ là đủ, Tiêu Chiến được chăm sóc rốt cuộc chỉ có thể càng ngày càng khiêu gợi mà rên lên kiều mị. Âm vang khắp một góc rừng, chủ nhân của nó lại không hề ngại ngùng gì nữa mà ưỡn người lên đón lấy tình cảm dạt dào đang bung tỏa khắp nơi, ngọn nguồn chính là từ hạ thân lúc này như muốn sôi trào cuộn khởi. Tại nơi núi non hùng vĩ, giữa thông thống gió ngàn, vậy mà Tiêu Chiến lại có thể thấy khoan khoái, phê pha xúc cảm ngập tràn, tích tắc lại nghĩ có phải bản thân đã quá buông thả?

Vương Nhất Bác đâu có nghe được tiếng lòng băn khoăn ấy, cậu chỉ biết say sưa mà liếʍ trọn cúc huyệt trơn mềm, vục đầu sít sao, chỗ này vẫn là phải dưỡng thật tốt thì mới mong được tận hưởng ngọt bùi. Dù là nơi đó đã quen thuộc đến chừng nào đi chăng nữa, vẫn không khỏi làm tâm hồn Vương Nhất Bác sục sôi mỗi khi chạm tới.

Những tia nắng vẫn nhảy nhót trên kẽ lá, rồi rơi xuống trên người Tiêu Chiến lại trở nên óng ả xinh đẹp, Vương Nhất Bác nhìn tới nơi tư mật, càng nhìn càng thấy bâng khuâng, từng nếp gấp hồng hào được chiếu tới, nắm giữ con mắt nam nhân khiến ai kia chỉ có một kết cục là phải chịu thua cuộc. Vương Nhất Bác không thể chống lại dụ hoặc kinh người mà kìm lại ở đây, khuôn miệng cứ nỉ non ướŧ áŧ mà liếʍ láp mênh mang, tựa như dòng suối róc rách chưa khi nào ngừng dẫn nước tới hạ nguồn thăm thẳm.

Đối với người điều gì linh thiêng nhất đều dâng hiến trọn vẹn cho mình, để chăm lo được cho người ấy, giá nào Vương Nhất Bác cũng sẽ trả, chứ đâu chỉ chút ít kiên nhẫn trên đầu môi thế này. Đợi đến khi bên ngoài hay trong sâu non mềm đều đã ướt đẫm, Vương Nhất Bác mới từ từ cất lên tính khí của mình. Ánh nước trong suốt nơi đầu nguồn cũng đã rỉ tới lấp lóa, thể hiện rằng chủ nhân của nó đã có biết bao nhiêu mê luyến, biết bao nhiêu thèm khát, lúc này đã tới lúc thỏa mãn cho sủng vật ngoan ngoãn bấy lâu rồi.

Tiêu Chiến nằm yên nơi đó, dường như cũng đã sẵn sàng mà bằng lòng chiều chuộng hết mình, ấy vậy mà khi thấy hành động của Vương Nhất Bác, vẫn không khỏi ngạc nhiên mà buột miệng nói lớn.

- Ra ngoài đi chơi mà em cũng mang theo cái này?

- Có sao chứ?

- Chắc chắn, chắc chắn là em có ý đồ từ trước.

- Đúng vậy, chính là muốn đè anh khi ở bên ngoài từ rất lâu. Chỉ là chưa có cơ hội. Cơ hội đã tới, là chỗ này.

Vương Nhất Bác vẫn luôn dịu dàng tình cảm, từ đầu khi quen tới giờ hiếm khi làm Tiêu Chiến tổn thương điều gì, ngoại trừ lần không kiềm chế được cảm xúc làm Cún thỏ phải đổ máu kia, dẫu cho chỉ là vô tình, vậy mà cậu cũng áy náy không nguôi, rồi cẩn trọng chấm rửa vết thương cho Tiêu Chiến một ngày mấy lần đến khi lành hẳn mới thôi.

Thế nên dù có thèm khát tới mức nào, Sư tử sẽ không bao giờ đi ngược lại tôn chỉ định sẵn mà khiến Cún thỏ thật sự tổn thương hay đau đớn.

Như lúc này đây, chơi người bên suối mà vẫn có thể lấy ra được tuýp gel bôi trơn, đủ để biết Vương Nhất Bác có chấp niệm bảo vệ người thương đến mức nào.

Sư tử lúc này sau khi bôi đầy tay chất trơn dính, cũng đã bắt đầu hành động sắc dục của mình, từ trên nhìn xuống thêm một lần để chiêm ngưỡng sắc đẹp của ái nhân, sau đó liền cứ thế đâm chọc không ngừng mặc cho vạn vật đảo điên, thế sự biến hóa. Thân thể này, Vương Nhất Bác đã sở hữu từ lâu, nhưng đến giờ vẫn chưa khi nào hết say mê.

Không những thế, chỉ có hơn chứ không có kém, càng ngày càng thấy bị thôi miên tới không thoát ra nổi, càng này thấy Tiêu Chiến đẹp tựa nữ thần. Bên thác Trân Châu này, Venus quả thật đã nhìn thấy nữ thần hiện hữu. Chính là Mỹ nhân của cậu đây, thật sự không có gì để ước hẹn và đền đáp, chỉ có tấm thân cường hãn này thôi.

Vương Nhất Bác dùng chính ôn nhu cùng tình cảm trân trọng mà đối đãi, bờ môi giao hòa mềm mỏng, nhẹ nhàng nắm giữ nhịp độ của động tác yêu thương. Để cho Cún thỏ phải nấc nghẹn để hồi đáp mới thôi.

- Cún thỏ của em thích không, thích thế này không?

- Ưʍ....

- Mở miệng nói em nghe.

- Rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn nữa Nhất Bác à.

- Sẽ chiều chuộng anh thật nhiệt tình, Cún thỏ của em.

Vương Nhất Bác nói tới đây liền tỉ mỉ lật người Tiêu Chiến lại, tuy từ đầu đến giờ động tác vẫn luôn nhẹ nhàng, vậy mà vì ma sát với bề mặt đá trơ trọi, Cún thỏ đáng thương vẫn bị ửng hồng một mảng lưng, sắc đỏ rộng khắp nở rộ như đóa hồng kiêu sa kiều diễm, lại mơ hồ đánh thẳng tới mọi giác quan của Vương Nhất Bác.

Vốn vẫn muốn dịu dàng một chút, nhưng bản năng trong con người không cho phép, cứ như ác quỷ hung dữ xô tới chiếm lĩnh tâm tưởng, Vương Nhất Bác cảm thụ được bạo tàn khát máu trong sâu thẳm. Hơn nữa thứ đó còn đang nhen nhóm thổi lên ngọn lửa cường đại không thể nào dập tắt, tới đây bắt đầu bùng lên cao tới tận mây trời xa vợi.

Từ đằng sau hung hăng mà dập tới, chẳng phải vì bị vết đỏ nhức mắt kia thu hút hay sao? Vương Nhất Bác như dã thú đưa lưỡi liếʍ láp tới từng vùng da láng mịn, chốc chốc không nhịn được còn cắn nhanh một cái rồi nhả ra, để lại trên đó dấu răng in hằn không thế xóa bỏ.

- Như thế này càng thích, ông chủ của em.

- Cún thỏ lại muốn chơi trò đóng vai rồi phải không?

- Vâng. Muốn được ông chủ thao mọi lúc mọi nơi.

- Quỳ xuống van xin cũng không được.

- Thật sự quỳ xuống cũng không cho sao?

- Tùy xem thành ý.

Tiêu Chiến cũng không quản đang được thúc tới sướиɠ thân nhường nào mà tự mình tách ra, đột ngột hạ người xuống thấp nhất có thể. Đầu tiên là đầu gối quét qua lớp đá dăm bên dưới, lại không màng đau rát mà cúi đầu sát đất.

- Yêu ông chủ nhất trên đời, muốn em làm gì cũng được, chỉ cần ông chủ cũng yêu em thôi.

- Nói là em muốn, van xin.

- Em muốn, van xin.

Mỗi một câu nói, là một cái dập đầu quy phục, người nói có người làm, Cún thỏ thật sự là dám lạy lục van xin. Tuy hai người vẫn luôn ngụy biện định nghĩa những thứ du͙© vọиɠ quấn thân này đơn thuần là đóng vai, thế nhưng, để có thể dám bất chấp tôn nghiêm tự ái của bản thân mà làm ra động tác nhún nhường yếu đuối này.

Đích xác vẫn là không phải người thường nào cũng làm được, nhất là ở tại mối quan hệ ngang hàng như trong tình yêu, dẫu sao thì đối phương rõ ràng không phải bề trên hay ông bà cha mẹ mà có thể mặc sức hô phong hoán vũ với mình. Thế mới thấy, Tiêu Chiến đã ngụp sâu trong dòng tư tưởng phục tùng này thế nào, có thoát cũng thoát không nổi nữa rồi.

Ở phía đối diện, nghe được người ấy làm theo chỉ đạo của mình tới cực kì nhu thuận, Vương Nhất Bác sung sướиɠ bung tỏa làm thành hành động ngạo nghễ như từ trong khí chất toát ra, giơ thẳng chân lên mà đặt xuống thân hình gợi cảm bên dưới.

Từng mũi ngón chân theo quy luật chạm tới từng điểm mẫn cảm đang phô bày lóa mắt trước mặt. Đầu tiên là vết cắn vừa mới thành hình không lâu. Sau đó dọc xuống bờ mông như đang đon đả chào đón. Bàn chân vàng ngọc quyền uy mà đáp lại tại đó, dùng từng khớp ngón chân linh động mà mân mê nõn nà ấy tới nhàu nát. Đôi khi còn dựa theo góc quanh mà cố với tới cúc hoa bên trong.

Cợt nhả tới vậy mà Vương Nhất Bác cũng không làm gì sỗ sàng tiếp theo. Có chăng chỉ là giơ lên bàn tay to lớn như bao cả thiên hạ mà vuốt nhẹ má hồng hây hây.

- Mặt Cún thỏ đẹp như vậy, không nỡ dùng chân chà đạp.

Tức thì ngón tay không báo trước xộc vào khoang miệng thơm ngọt, đảo điên trong đó hồi lâu như đòi hỏi đáp ứng dịu hiền.

Cún thỏ hiểu chuyện rồi mυ'ŧ chụt chụt ngón tay kia, như là thứ gì ngon lành quý báu, đã thế còn ăn mãi không hết. Chỉ cần là bộ phận trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đều cảm thấy trân trọng và muốn nâng niu đến dại khờ.

- Nếu chỉ mυ'ŧ mỗi chỗ này thôi, ông chủ sẽ không được vui sướиɠ, em vì thế cũng không được hưởng sái vinh hoa. Vẫn nên là để em chăm sóc ở đây.

Tiêu Chiến đương nhiên biết tới việc mình cần làm là gì, nhả ngón tay đang trong miệng ra, đúng tầm mà ngậm vào cự vật trước mặt, đương nhiên thứ đó cũng không an phận nằm im, giờ đã phô trương mà kiêu hãnh ngẩng đầu.

Nhiệm vụ không có gì xa lạ cùng khó khăn, cự long của Vương Nhất Bác vốn uy dũng, thêm vào sự thân thuộc bấy lâu, chẳng mấy chốc mà trơn nhớt rỉ đầy, kêu gào ham muốn đòi được tấn công.

Mà người nào đó đâu đã chịu dừng, chiều chuộng nơi này, lại không chiều chuộng nơi kia, thiếu sót như vậy làm sao có thể được gọi là tận tâm chuyên nghiệp.

Sau đó, đường viền mong manh được phá vỡ, Tiêu Chiến muốn xuống dưới nữa, cúi gập đầu thật sát mà nhún mình. Cứ như con thoi mê mải dệt đan khung cửi, chiếc lưỡi uốn éo vờn quanh, chọc tới tầng sâu nhất, nơi này, hãm sâu vào, có gì phải đắn đo sao?

Như những xúc tua của bạch tuộc lướt tới mê man, cảm giác buồn buồn tê tê khi lưỡi mềm chạm tới này, Tiêu Chiến đã từng được nghiệm qua. Lúc ấy không khỏi trào dâng xúc động, vậy thì hà cớ gì anh lại không thường xuyên bằng cách đó hi sinh cống nạp thân mình mà dâng tới cảm thụ ấy cho người anh cho là giá trị nhất trên đời.

Tiêu Chiến vẫn luôn biết cách khơi gợi cảm hứng tình thâm của Vương Nhất Bác, ở bên nhau, cả hai vẫn luôn luôn hài lòng. Cún thỏ lúc nào cũng dùng cách bất ngờ nhất để mua chuộc lòng ham sủng lớn lao của Sư tử. Tiêu Chiến như con sóng ngoài khơi, lúc thì êm đềm yên ả, cứ thế thấm sâu vào trong bờ cát, lúc lại như cơn sóng dữ dội đập vào ghềnh đá nhấp nhô, làm bọt nước xổ tung trắng xóa.

Hai thái cực đan xen, làm Vương Nhất Bác mê muội bất cần, chỉ muốn đắm mình tận hưởng đến mãi về sau. Loại thể hiện nào của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không bài xích, hơn nữa còn yêu thích vô cùng.

Yêu thích tới độ, cường hãn là thế, nhưng đến khi thấy Cún thỏ trong giây phút không chịu khiêm nhường, đòi hỏi quá đáng, Sư tử lại không nhịn được dung túng cho ai kia làm càn.

- Muốn, còn muốn ở dưới nước.

- Muốn thì nói to lên.

- MUỐN.

- Có muốn bị ông chủ chơi dưới nước không?

- Muốn a~.

- Nói to lên.

- MUỐN......

- Muốn làm sao, nói rõ ra!

- Muốn bị ông chủ CHƠI...

- Vẫn thiếu.

- Muốn bị ông chủ chơi dưới nước...

- Hét to lên, muốn nghe Cún thỏ hét to lên.

- Tiêu Chiến YÊU Vương Nhất Bác.

- Sai, hét sai. Đáng đánh đòn.

Vương Nhất Bác nói vậy, quả thật là không nương tay mà tét vào mông Tiêu Chiến đen đét, tiếng động vang dội, cả hai bên cánh mông cũng đỏ sậm lên rồi.

Hung dữ là thế, vậy sao khóe miệng vẫn không kiềm nổi nhâng cao, lộ ra chút ngại ngùng bẽn lẽn, dù có là ở rừng núi sâu thẳm, nghe được người khác hô vang hết cỡ tên mình tên người ta, kèm chữ "YÊU". Tâm hồn vẫn không khỏi xao xuyến rung động.

Vẫn còn tỉnh táo mà cởi đồ để sang một chỗ gọn sạch, để quần áo không bị bị bẩn, cũng không bị ướt, tiếp tới liền bế bổng Cún thỏ của mình lên. Đi tới trước con suối nước trong veo có thể soi bóng kia mà đặt Tiêu Chiến xuống đó. Những hạt nước theo đà cũng bắn lên tung tóe. Nhìn tới mặt nước bên dưới, thấy được khuôn mặt hưởng lạc mê say, Vương Nhất Bác lại càng kích động vô vàn.

Chẳng còn tâm trí để ý sạch bẩn, hai người cuộn chặt nhau để cùng tới đỉnh cao hạnh phúc. Lực đẩy không mạnh mẽ như thường thấy, chỉ hoang hoải quyện hòa mà tấp tới đều đặn. Một lần lại một lần dịu êm, kín đáo. Gắt gao hợp thể dưới dòng nước mát, Venus Mỹ Nhân đều thấy tâm hồn như trôi nổi bồng bềnh, sức nặng ngoài kia như tan ra, hòa vào bể tình mà trở nên tinh khiết.

Dục hỏa phóng tới, không tục tằn, thô thiển phô bày ra giữa không gian. Lại chẳng ngăn nổi hai người chầm chậm đi đến bến bờ hạnh phúc. Bến bờ này cũng không chỉ có thường thường thân thế, mà thực sự đã chạm tới đỉnh cao cảm xúc không từ nào tả xiết.

Giữa dập dềnh sóng nước, có thể nắm giữ được Mỹ nhân đẹp nhất thế gian trong tay, Vương Nhất Bác chợt thấy mình như đã có tất cả mọi thứ trên đời.

Thời gian vừa qua cuốn theo cuộc tình này, thật không uổng phí. Bây giờ, hay tương lai Vương Nhất Bác tự nhủ trao ra thật nhiều nhiệt thành hơn nữa, để Tiêu Chiến đi theo chàng trai mười bảy tuổi chưa trưởng thành, nhưng cũng sẽ vĩnh viễn không phải cảm thấy mơ hồ viển vông.

- Lần sau sẽ không bao giờ thách đố Cún thỏ làm gì nữa. Đều cứ thế ngốc nghếch làm theo.

- Không thách đố nhưng Cún thỏ vẫn có cách để trở nên ngốc nghếch nha. Hihi.

Khi mọi thứ dừng hẳn lại, quần áo trên phiến đá cũng đã được hong khô một nửa. Vương Nhất Bác vơ lại một mẻ, cầm lên rồi tự mình mặc vào.

Ngược lại lấy quần áo của mình vốn vẫn khô cong chưa từng bị nhúng nước mà đưa cho Tiêu Chiến. Có quần áo che bớt, dấu tích hoan ái không còn lộ rõ được nữa. Có điều, nó vẫn luôn hiện hữu bên dưới lớp da mỏng kia, chẳng biết bao giờ mới lặn mất.Trên con đường trở lại làng Thụ Chính nằm giữa nơi náo nhiệt nhiệt nhất Cửu Trại Câu, hai người cùng một hướng nhìn phóng tầm mắt ra xa, thác Trân Châu vẫn hùng vĩ bát ngát đổ xuống đại ngàn mênh mông, đứng đó như chứng kiến tình yêu son sắt của lứa đôi. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chỉ biết tới thủy chung quyến luyến khôn cùng, trong mắt cũng chỉ có duy nhất đối phương. Không gì khác ngoài đó cả!

___________________________

Lần trước viết chương Bɖʂʍ có vẻ hơi nặng nên bị mọi người phản ứng, có đôi chút chạnh lòng, nên trót nói ra câu tạm bye một thời gian đến khi hai người xa cách gặp lại mới tiếp tục. Cơ mà vì đam mê không kiềm được nên vẫn ngoi lên nhét thêm một quả H vào chỗ này. Mấy cô đừng để ý tôi nói trước bước không qua nha. Hahaha.