Chương 46: Thỏa mãn cho nhau (H+ Bɖʂʍ)
Ăn ngon! Có no bao nhiêu! Rốt cuộc vẫn còn thòm thèm.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đêm nay bị cuốn vào nɧu͙© ɖu͙©, đúng là không dừng được.
Venus vần Mỹ nhân của cậu lên giường, định là sẽ làm một chặp nữa, chưa kịp ra hiệu hay nói năng gì, người nào đó đã bày ra tư thế khiêu gợi. Nửa trên chống lên đầu giường, nửa dưới thì hai chân mở rộng, huyệt nhỏ theo thế cứ lồ lộ hiện ra. Lúc này còn đang chưa khép lại, dâʍ ŧᏂủy̠ rỉ ra trắng đυ.c khắp mặt đệm phẳng lì. Không ngờ, hoang dã đến độ bản thân bị thao cả buổi dưới sàn cũng không để ý. Còn may là căn phòng này hai người đã thuê dài hạn, mỗi ngày cũng đều lau rửa gọn ghẽ như nhà mình. Nếu không Cún thỏ bò suốt dưới đó, thật sự sẽ bị bụi bẩn hết người mất.
Hiện giờ hai tay đỏ ửng, đầu gối cũng hằn đầy dấu vết lăn lộn, thương vô vàn! Vậy mà Mỹ nhân câu hồn này vẫn có thể tươi cười đến tít mắt.
- Chủ nhân của em, king dancer cuồng dã quá. Hihi.
- Nhẹ nhàng rồi, không bị chọc nữa, lại bắt đầu trêu ghẹo phải không?
- Chữa ngượng một chút, vừa rồi uống bao nhiêu là nước, nói bao nhiêu là lời, thẹn miệng rồi a.
- Còn nói nữa là sẽ tiếp tục.
- King dancer thể lực thật trâu bò.
Vốn vẫn đang chìm trong du͙© vọиɠ chưa tan, Venus thực sự có tâm tưởng muốn thêm một hiệp, Mỹ nhân nói kiểu này... chẹp...
- Thật là tắt nứиɠ! Còn muốn cà khịa không?
- Thế này thì sao?
Mỹ nhân mặt dày đưa tay đột nhiên chọc vào huyệt động, mắt vẫn cười tít, lúc này lại mang tư vị phóng đãng, thoắt một cái từ cợt nhả trở thành khiêu da^ʍ. Đổi mặt thật là nhanh!
Tay còn bắt đầu tự nguyện ra vào, chốc chốc lại đưa lên miệng, liếʍ một chút.
- Ah... vị sữa chua của Nhất Bác ngon lắm nè.
- Vớ vẩn.
- Cún cưng thích vị sữa mằn mặn của chủ nhân, liếʍ một lần còn muốn liếʍ mãi.
Vương Nhất Bác cự vật thẳng đứng nhào tới cho thêm một ngón tay vào cúc hoa chật ních cùng chen chúc với móng thỏ đã chôn ở đó từ trước. Xúc giác cảm thụ được ngón tay bé nhỏ kia cũng đang nặn bóp lấy vách tràng trơn mềm. Kích động hôn cuộn lấy lưỡi của Mỹ nhân, Venus cũng là cảm nhận được cái vị người nào đó miêu tả rồi. Ngoài mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân, rõ ràng cuốn theo còn có thứ riêng biệt khác lạ thực sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
- Cún cưng là thích vị này sao!
- Vâng, đã thử rất nhiều, rất thích!
Mỹ nhân đôi mắt chớp chớp tinh nghịch, nói tới như là cái gì đương nhiên lắm!
- Đây! Còn nữa!
Vương Nhất Bác rút tay ra khỏi, vách tràng lộ ra một khoảng trống, ngay sau đó lại khép chặt vào như chưa từng có vật gì tồn tại. Ngón tay lúc đưa lên đúng là còn dính theo chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh.
Tất cả gộp lại một lượt đều vói vào trong miệng Mỹ nhân kiều mị. Ai kia cũng không khúc mắc liền hút hết lấy, mυ'ŧ mát vắt kiệt không ngừng.
- Không ngại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn với dịch mật trong cúc hoa sao?
- Một thứ của chính mình, một thứ của chủ nhân tôn quý, sao lại chê được. Chiến Chiến thích còn không hết nữa.
- Lẳиɠ ɭơ.
- Vậy chủ nhân có thích em như thế này không?
- Không!
- Là ghét sao? Hư...hư...
Mới nói có thế mà mắt đã bắt đầu ngấn lệ, tâm trạng lên cao quá rồi!
- Ừm... rất ghét! Đi quá khuôn khổ!
Mỹ nhân đẩy mạnh Venus sang một bên, quyết không để đối phương đè trên mình mà hôn xuống. Nhưng đến khi cất lời lại là tủi thân khôn cùng.
- Hức...hức... Đã ngoan như vậy, chủ nhân sao lại có thể ghét cún nhỏ được chứ.
Rốt cuộc lại nhận được câu trả lời vô sỉ như vậy đây!
- Ghét nên mới thao nát cún cưng mỗi ngày đó.
- Vậy là yêu sao?
- Không yêu!
- Aaaaaaaa!
- Cực kỳ căm ghét!
Mỹ nhân quyết tâm cho Venus ngạo nghễ biết tay. Sẽ làm người nào đó biết mặt aaaa.
- Vậy thế này thì sao?
Tiêu Chiến tay nắm lấy cự vật đã gần đạt tới trạng thái tuyệt đối của đối phương. Xoa nắn nhẹ nhàng, vuốt ve lên xuống. Sờ tới đầu khấc kia, vẫn còn dư chút ít thủy dịch trơn nhớt lúc trước, liền chắt chiu bôi xung quanh.
- Chủ nhân nói đi, thế này có ghét nữa không a?
- Bình thường!
- Vậy thế này?
Tiêu Chiến lúc bấy giờ mới không nể mặt nữa, ra tuyệt chiêu "Bàn tay phải" thuần thục, cực lực tuốt lộng điên cuồng. Tuốt tới sủng vật kia nhanh chóng đạt tới trạng thái tốt đẹp nhất. Là cương to, cứng chắc, nắm cũng thật cộm tay.
- Vậy đã thích chưa a?
- Một chút!
- Thế này?
Mỹ nhân quay người lại, bày ra bờ mông căng tràn ngồn ngộn đặt trước mặt Venus, ngón tay thon nhỏ tách lỗ huyệt ra, bắt đầu tự mình chọc vào từng chút một. Sau đó cứ thế ra vào kí©ɧ ɖụ© rất vô tư trước mặt ai kia, tay còn lại thì cũng không quên nhiệm vụ mà sóc nảy không ngừng nghỉ cho đối phương. Ôi sao mới trơ trẽn lắm thay!
- Hừm... Cũng được.
Vương Nhất Bác bàn tay không để yên được nữa, bóp nặn mềm mại kia đến nát nhoét, chốc chốc lại vỗ nhẹ nựng đều vào đó. Nhìn rõ rồi, chỗ đó lúc nào cũng làm người ta mê luyến như thế. Mỹ nhân thì lúc nào cũng làm xiêu lòng người đến vậy. Còn không biết mình đã vô ý bành trướng khiêu gợi người khác đến độ nào.
- Vẫn chưa được sao? Hôm này đột nhiên chủ nhân lại khó tính vậy a? Còn thế này nữa?
Mỹ nhân một tay đã dùng tới ba ngón xâm nhập huyệt đạo của chính mình liên hồi tới phát ra tiếng kêu nhóp nhép. Miệng bấy giờ mới bắt đầu hoạt động, lại là hết công suất mà phung ra nuốt vào. Cái miệng nhỏ như vậy, cố gắng lắm mới dung nạp hết khủng vật kia. Nhưng đã làm thì làm đến nơi đến chốn, tống cả vào đến tận sâu nhất, chạm vào tới cổ họng thanh thanh, khiến mắt cũng phải rớm đỏ vì quá sức. Đây là hết lòng với chủ nhân rồi đó.
- Vẫn là không quen được khủng bố này, quá to, không vừa với miệng cún nhỏ đâu.
- Lỗi tại cưng! Còn ca thán.
Vương Nhất Bác nói xong câu đó, đốc một cái thẳng tưng còn sâu hơn cả chính bản thân Tiêu Chiến từng làm, khiến ai kia mắc nghẹn. Nấc một cái.
- Ực... ưʍ... hư.
- Thế này mới bắt đầu thấy thích cún cưng thôi. Ngoan phục vụ chủ nhân, rồi sẽ được thưởng.
- Cũng chỉ còn cái cuối cùng. Lần này Chiến Chiến hết mánh thật rồi!
Dứt lời, Mỹ nhân quay mặt lại cười bí hiểm, ngay sau đó không báo trước liền vục thẳng đầu xuống hạ bộ Venus thánh khiết. Chỗ này, là chỗ đầu tiên cún nhỏ muốn chăm sóc, nhưng vẫn luôn trân trọng để tới cuối cùng, như là thứ gì tôn quý nhất sẽ để ở góc sâu nhất trong tim.
Tay rời khỏi lỗ huyệt bản thân, dồn toàn lực thỏa mãn dục hỏa cho chủ nhân, sóc lóc nhịp điệu dồn dập, điên loạn muốn biểu lộ hết bản lĩnh đến cuồng.
Venus không tĩnh tại được nữa, cũng không ngồi im, tự mình thay thế móng thỏ mà đâm chọc càn quét tiểu tuyệt còn tan hoang hơn người nào đó mới làm lúc trước. Của cún nhỏ nên để chủ nhân chiếm đoạt, thế mới tạo được hiệu quả tốt nhất biết không!
Quan trọng là, khóe miệng kia, liếʍ dài nhẹ một đường vào cúc huyệt đối phương. Sau đó không kiềm được, mê mải chà xát hút lấy tinh hoa sau cùng. Đầu lưỡi dâng hiến mà cử động như máy khâu, không giữ lại chút tự trọng nào chọc sâu vào hết nhất có thể. Cún nhỏ của chủ nhân, thật sự say luyến chỗ này lắm.
Cự long của Venus lúc bấy giờ đã xuất đầu lộ diện, hoàn mỹ, tráng kiện tới mức gân xanh ngoằn ngoèo bắt đầu nổi cuộn, mạch máu bên trong như muốn phá lớp vỏ mỏng mà bứt ra. Thể hiện rằng cực hạn bản thân cũng chỉ đến thế.
- Cún nhỏ yêu nhất là chỗ này của chủ nhân. Bình thường đều không cho em động tới.
- Giỏi lắm. Tận hưởng đi, phần thưởng của cưng đây.
Vương Nhất Bác bưu hãn tàn khốc kéo thẳng hạ thân Tiêu Chiến đang chếch bên cạnh vào trước tầm mặt của mình. Đột nhiên cũng như ai kia, dịu dàng chạm lưỡi vào đó, là thứ vẫn luôn cung phụng sủng vật của cậu bấy lâu.
Mỹ nhân trong khoảnh khắc đã thật ngỡ ngàng mà dừng lại hết mọi động tác.
- Không cần, chủ nhân không cần phải thế. Đừng!
Cúc huyệt chợt thít chặt. Mắt đẫm lệ, miệng cũng thốt ra lời thật kích động.
- Yêu! Tiếp tục việc của cưng đi.
Vương Nhất Bác theo tư thế 69 cẩn trọng thăm dò khám phá, từng bước một gẩy lên niềm rạo rực không kiềm lại được. Hôm nay phải hảo chăm dưỡng cho cún nhỏ thật tốt. Vì Mỹ nhân xứng đáng!
- Chỗ đó của cún không sạch sẽ đâu.
- Nghe lời.
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng có thể cảm nhận chân thực cảm giác cùng mùi vị của nơi này rồi. Lưỡi bạo liệt xộc vào trong sâu, không phải là không sạch sẽ, ngược lại cực non nớt, hồng hào. Muốn yêu thương, chà đạp đến hết đời.
Tiêu Chiến như được tiếp thêm sức mạnh mà cũng nhiệt thành hết mình, ngón tay mượn chút nước nhớt cố với vào bên trong thật sâu thật sâu, muốn mυ'ŧ mát hương vị ngọt ngào.
- Chủ nhân sẽ không để tâm chứ? Em muốn thử, muốn liếʍ hết. Thơm ngon quá điiiii.
Nước mắt sung sướиɠ lã chã rơi, nhỏ xuống nơi thánh địa tôn quý kia, hòa chung tất cả làm một. Mới đẹp đẽ làm sao!
- Cún nhỏ vui quá! Cảm ơn chủ nhân nhiều. Em sẽ nhớ mãi không quên.
Vương Nhất Bác liếʍ láp nồng nàn, nghe thấy lời cảm ơn, biết ôn nhu lại đang khóc sướиɠ, chuyển qua săn sóc nơi trọng yếu khác cũng rất tình nguyện. Thêm một lần bú ʍúŧ cho ái nhân, cảm giác vẫn là không tồi, vừa miệng, tiểu huyệt còn giật giật hưởng ứng nữa chứ. Được miệng này thỏa mãn, cứng đến như thế, Vương Nhất Bác lại vẫn cảm thấy thứ này thật đáng yêu. Sủng vật của cún cưng vốn rất nghe lời, bây giờ lại làm ra hành động quá khích.
Mỹ nhân nhướng người lên, bất động thanh sắc mà bắn ra ngay tức khắc.
- Sướиɠ quá! Chiến Chiến chịu không nổi. Aaaa....hư....hư....
Vậy là xuất tinh! Không báo trước, rót tất cả vào khoang miệng quyền uy của Venus. Cún nhỏ nào đó ngao ngao khóc, vì hưởng thụ, cũng vì cảm thụ tội lỗi.
- Chiến Chiến xin lỗi, xin lỗi chủ nhân, bắn rồi, bắn hết vào nơi cao quý nhất của chủ nhân.
Vương Nhất Bác có nổi giận không? Dường như là nổi giận! Sỗ sàng lôi xềnh xệch Tiêu Chiến ngược lên. Chuyển bại thành thắng mà đè cún nhỏ xuống dưới thân, ghì chặt thân người đối phương xuống mặt đệm. Mắt trừng lớn. Tay ở dưới đâm chọc điên cuồng, thật sự là không nể tình chút nào. Vách tràng kia bươm nát rồi sao? Mềm mại như vậy cũng chỉ để nhào nặn cho sướиɠ tay, kéo ra kéo vào, lỗ đó đừng mong khép lại được. Dục hỏa hơi xìu đi cũng bị sờ tới vân vê, tra tấn. Vậy mà lại dám bắn trước, còn láo toét ngang nhiên mà để thứ nhơ nhớp đó an vị trong miệng chủ nhân sao?
Tay còn lại giận dữ chèn ép bóp miệng cún nhỏ bắt há lớn. Trừng phạt nhổ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ chắt chiu bên trong xuống dưới. Toẹt một cái, tất thảy nằm trọn trong khóe miệng yêu nghiệt kia rồi. Tiện nhân!
Ngạc nhiên chưa, Vương Nhất Bác lời nói ra thì lại là thế này đây.
- Đừng khóc! Yêu cún cưng lắm. Tự nuốt hết dâʍ ɖị©ɧ của chính mình. Xem xem có cảm giác gì.
- Đều ngon, đều thích, đã hòa với nước thánh của chủ nhân rồi, đều trân trọng. Biết làm sao, tê người thật không chịu nổi nữa...Hu...hu...
Vương Nhất Bác định lực vốn luôn cao hơn, bây giờ lại cầm lên cự vật vẫn còn cương cứng chưa được thỏa nguyện, vuốt lấy đầu khấc, một tầng nước sướиɠ rỉ đầy. Đỉnh điểm thăng hoa cũng chỉ còn một chút nữa thôi, chợt chọc vào hậu huyệt lọt thỏm.
- Được yêu thương nhiều như thế, bây giờ đến lượt cún cưng chăm sóc ta.
- Ah... vâng... Chiến Chiến rất sẵn lòng.
Vương Nhất Bác cũng sướиɠ tê phê rất lâu rồi, không vì trước khi ngủ thϊếp đã chơi hai hiệp thì cũng không chịu nổi nhiệt đến tận lúc này đâu. Tính khí dũng mãnh đang nằm gọn trong hậu huyệt ấm áp thân quen, bị nó nuốt chửng lấy, cảm giác chặt chẽ thật muốn bứt ra mà cho bung bét tất cả.
Hiện tại lại thấy có chút lạ lẫm, thứ này vậy mà chiều chuộng ta, còn khiến ta có thể chiều chuộng lại nó. Lớp da mỏng ở dươиɠ ѵậŧ cùng gân xanh cảm nhận một kiểu, đầu lưỡi lại cảm nhận một kiểu. Nhưng chung quy lại đều rất mê người.
Đốc lên, đốc thẳng vào, đốc đến thiên địa tan hoang, xem ngươi còn có thể lành lặn mà ly thoát. Cúc hoa câu hồn này chỉ thuộc về ta thôi.
- Tất cả của Tiêu Chiến, đều thuộc về Vương Nhất Bác biết chưa!
- Vâng...vâng... tất cả đều dâng hiến cho chủ nhân.
- Ngoan! Để chủ nhân cho em ngọt lành!
- Cảm ơn, cảm ơn chủ nhân của em.
- Hự..hự... Sướиɠ, sướиɠ quá, yêu cún ngoan nhất.. Yêu Tiêu Chiến rất nhiều, yêu em....
Đã xuất tới lần thứ ba trong một buổi tối, vậy mà dòng dịch vẫn đặc sệt, dính nhớp đến khó tin. Vương Nhất Bác xuất vào trong, lại đợi cho nó chảy ra mà quệt một đường, đưa tới.
- Nuốt hết!
- Vâng... Nghe lệnh chủ nhân.
- Nuốt chưa?
- Ngon lắm ạ!
Mỹ nhân còn cười tươi há miệng thè lưỡi, khoe răng xinh với Venus. Thật sự là sạch bách rồi nhé.
- Muốn nữa.
- Bệnh!
- Biết là chủ nhân thật nhiều sức lực.
- Lo cho cún nhỏ sẽ không chịu nổi.
- Người ta còn nhỏ thật đấy, vẫn thật dẻo dai. Chê Chiến Chiến già sao? Hư...hư...
- Lẳиɠ ɭơ!
- Vậy muốn nữa.
VẪN KHÔNG THỂ DỪNG LẠI ĐƯỢC.
- Vậy lần này cún nhỏ không thể bắn sớm như vậy nữa đâu.
- Em sẽ cố gắng thưa chủ nhân!
Vương Nhất Bác ấn người Tiêu Chiến xuống, ghìm hẳn vào mặt đệm. Để Mỹ nhân nằm đó, tận hưởng chút an nhàn hiếm hoi, chỉ trong đêm nay thôi nhé. Chủ nhân lúc này lại có thể ôn hòa mà vục mặt xuống hạ thân của cún nhỏ. Dành cho tình cảm nâng niu khôn cùng, bú cho em, kéo dọc một đường từ gốc đến ngọn, chăm sóc cho em lâu dài hơn lúc trước. Chỉ tại cún cưng kết thúc quá sớm, mới một chút đã xuất ra, nếu không sẽ được hưởng những đặc ân này từ trước rồi. Vương Nhất Bác liếʍ qua phần bìu no tròn, hiện tại đã trở thành một bọc căng cứng của Mỹ nhân yêu, tiếp tới cũng không ngần ngại liếʍ lỗ huyệt sun mềm. Những nếp nhăn xếp dày được căng ra, chu choa âu yếm. Vẫn mãi muốn dùng lưỡi này cuốn nó ra thật lâu, bình thường cúc hoa thật vất vả, bây giờ đáng được hưởng xúc cảm mềm mại, phe phẩy, buồn tê này lắm thay!
- Em có thích không?
- Thú cưng không muốn thế này, thật tội lỗi, để em cũng làm giúp chủ nhân.
- Hừm...
- Van xin, không muốn nữa.
Tiếp tới đổi hướng, vẫn là tư thế 69 úp thìa, nhưng lần này, chủ nhân sẽ nằm trên mà ép xuống vật nhỏ. Venus vốn thanh sạch là thế, lần thứ hai trong đêm ngậm chặt tính khí của đối phương, đã từng làm vậy, thêm một lần lại thêm mê mải. Hạ thân mình cũng đang được nuốt trọn sướиɠ đến tê chim, mở miệng ra lại húp hết dục hỏa đang sôi trào của đối phương. Mỹ nhân thực sự còn nhiệt tình hơn Venus, nước miếng cũng ướt đẫm hết cả rồi kìa, vậy thì chủ nhân chịu chút ít thiệt thòi này thì có hề gì. Qua không biết bao lâu thời gian mơn trớn, Cún thỏ lại là người mở miệng cất lời trước.
- Mυ'ŧ tới có chút khát nước rồi a...
- Vậy chuyển qua như cũ, để cái này chọc vào chỗ kia của em.
- Vâng.
Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng dừng lại kiểu cưng nựng đang tiếp diễn. Trở về tư thế tiện lợi thông thường. Tiêu Chiến lại vẫn cứ ngắc ngoải không yên.
- Muốn đi uống nước.
- Để yên chủ nhân thao cưng, làm gì thì làm, không được tách ra.
- Vâng...a...
Tiêu Chiến người như trăn tinh vặn mình một cái ngược lại, mông đã ép chặt vào bìu lớn kia rồi. Đúng tư thế dáng điệu muốn chơi từ đằng sau.
- Nhưng ở xa quá, van xin chủ nhân đi cùng với Chiến Chiến.
- Được rồi, chiều cưng.
Mỹ nhân tiến người ra, cũng xuống được dưới giường, kéo theo chiếc đuôi dính sát, vẫn đang hùng hổ chọc vào lung tung loạn xạ. Tư thế thật khó làm sao, vậy mà hai người lại làm tới vô cùng uyển chuyển.
- Chủ nhân quá đáng lắm. Để yên cho Chiến Chiến lấy nước với chứ.
- Mặc kệ, là thích chọc thế đấy.
- Aaaaaa, còn muốn uống sữa ăn bánh không?
- Vẫn đợi cún cưng lấy cho.
Chiếc bàn nhỏ, trên bề mặt bày các vật dụng thường ngày, có cái gương soi, điện thoại, ví, thuốc nhỏ mắt. Cốc chén úp gọn, bình trà xanh, sữa hộp, thêm ít bánh quy để tiện nhấm nháp lúc cần.
Bây giờ đôi tình lữ đắm chìm trong du͙© vọиɠ chẳng để ý được nhiều tới thế. Tiêu Chiến với lấy vỉ sữa, bóc lấy một hộp, cắm ốc hút, đưa tới trước miệng Vương Nhất Bác.
- Chủ nhân uống một chút, lấy sức tiếp tục chơi em.
- Điệu bộ cắm ốc hút của cún cưng cũng khiêu gợi thế. Như là thế này.
Vương Nhất Bác vừa nói, đồng thời lại đỉnh vào một cái thật sâu. Quả thật là phải liên tưởng nha.
- Đúng rồi a... hũ sữa của em có thể đáp ứng chủ nhân mỗi ngày, bị đâm chọc, mυ'ŧ mát cũng sẽ không bao giờ hết. Hộp sữa kia thua xa.
- Lời nói thế nào mà dâʍ đãиɠ như vậy. Muốn để người khác uống sữa không đây. Há ra.
Vương Nhất Bác cầm chặt tay Tiêu Chiến đưa tới gần, hút một hơi sâu, hết luôn nửa hộp. Nuốt một chút, còn bao nhiêu giữ lại dành hết cho cún nhỏ. Dòng sữa trắng tươi chảy vào miệng đối phương, ai kia cũng ừng ực nuốt hết.
- Sữa của chủ nhân vừa thơm, vừa ngon.
- Vậy uống nữa.
Hộp sữa trống trơn. Dường như từng ấy vẫn còn chưa đủ. Hoạt động việt dã cả đêm đã tiêu hao khá nhiều thể lực của cả hai. Tiêu Chiến lại bóc ra gói bánh quy.
- Chủ nhân yêu, lại ăn thêm một chút. Lấy sức tiếp tục chơi Chiến Chiến. Hihi.
Bánh sợi dài thon mảnh, Mỹ nhân để nó trước miệng, chừa ra một khoảng dài. Răng thỏ chỉ trực cắn một cái phân chia phần nhỏ cho mình, còn lại đều dâng cho chủ nhân.
Vương Nhất Bác lại không ăn ngay. Rút phựt cự vật ra khỏi, không để Mỹ nhân phải xoay mình khó khăn nữa. Bế bổng người thương, đặt nhẹ lên khoảng trống duy nhất của mặt bàn vuông to, để ngả đầu vào khung cửa sổ phía sau, lại kéo chân banh rộng. Trước khi ăn bánh, Venus nhổ nước miếng đầy vào tay, thọc luôn ba ngón tay vào cúc huyệt đang phô bày trên bàn tiệc. Cũng chỉ khiêm nhường thăm dò vậy thôi. Nhanh chóng rút ra mà làm mục đích chính. Kề dục hỏa chưa khi nào ngớt căng phồng, để nó nằm lọt yên vị bên trong chốn kia mới thỏa.
- Xong rồi. Cún nhỏ muốn làm gì, bây giờ chúng ta làm tiếp.
Vương Nhất Bác thúc vào cuồng nhiệt, hai chân Mỹ nhân lúc này theo thế ngồi trên cao đang dang hết sức rộng. Thuận thế chịu thua để đối phương oanh tạc thân mình. Trái ngược với tra tấn hoang tàn dưới thân, vẻ mặt phô đầy vui sướиɠ, mắt cười, miệng cúi sát, lúc này đã có thể dùng răng thỏ cắn rột một miếng.
- Chủ nhân ăn đi, đừng mãi lao động miệt mài thế. Thương lắm a.
Venus chôn chặt dục hỏa bên trong cúc hoa Mỹ nhân mà ra vào, vừa lòng rên nhẹ một tiếng, lại nhiệt tình nuốt xuống miếng bánh vừa xong.
- Cún nhỏ thật chu đáo. Vẫn luôn xứng đáng nhận hết cả yêu thương.
Vương Nhất Bác vẫn giữ nguyên tư thế đó mà cường tráng nhấc bổng người Tiêu Chiến lên. Nâng nâng người, dành cho người ấy những dồn dập sóc nảy, ánh mắt u mê si tình.
- A... há ra, ăn chút nào.
Mỹ nhân được thỏa nguyện, vẫn luôn liên tục lấy thêm bánh, lại mớm cho chủ nhân của mình từng miếng ngọt mềm. Ánh mắt chứa đựng cả cuồng luyến cùng thân thương.
Vương Nhất Bác thì cứ xoay qua lại, bồng Mỹ nhân lên cứ như là bồng em bé. Chỉ khác là hạ thân hai người lại giao thoa đen tối đến mức đỏ mặt. Công cụ gây án chưa khi nào rời, vận động chưa khi nào ngừng lại.
Cún nhỏ cưng yêu vừa tận hưởng ngọt ngào vừa đam mê nɧu͙© ɖu͙© ái tình, cánh tay vòng qua cổ bám chặt, hai chân quắp vào sít sao hông eo cương ngạnh của chủ nhân, móng thỏ vẫn không rời vỉ sữa cùng gói bánh quy. Dễ thương! Khả ái!
Đến khi quay lại được giường, vẫn còn rực lửa cuồng quay, tâm trạng phấn chấn dào dạt, vậy mà người có chút tan rã. Cả hai nằm nghiêng xuống giường, chẳng chịu dừng lại đâu, nhưng tư thế này có thể vừa thao vừa ngả lưng nghỉ ngơi thư giãn. Cứ thế như nước chảy mây trôi ăn bánh uống trà rồi ra vào nhẹ nhàng sâu lắng. Túi tinh cất giấu châu sa kia, đích thực cần nạp lại thủy dịch. Cả hai cũng chẳng quản chi, nằm hôn nhau, lúc thì chỉ để yên chôn chặt trong đó, lúc sướиɠ lên lại nhè nhẹ đẩy đưa. Rốt cuộc chẳng để ý, túi bánh quy đã ăn sạch bách, vỉ sữa trơ trọi chỉ còn nilong lót ngoài. Mấy tiếng cũng đã trôi qua rồi. Thật sự có thể từ cuồng nhiệt trở thành đỉnh lộng theo kiểu tập dưỡng sinh. Chỉ cần vẫn được hợp thể làm một.
Hai người đối mặt thật gần, nhìn nhau bằng con mắt mê man không dứt. Tỉnh lại đi, có muốn tỉnh lại không đây? Tiếp tục là sẽ hỏng mất!
Cuối cùng Vương Nhất Bác lại là người chủ động gia tăng tốc độ, thúc tới thật nhanh, tay cũng tuốt tới thật mạnh. Phải kết thúc thôi!
Lần thứ tư bắn ra, nước ấy có chút thanh trong.
Ai? Là ai? Rốt cuộc là ai
đã vắt kiệt ai? Chẳng phải vì tự hút lấy nhau mà điên loạn hay sao?
- Làm cũng đã gần nửa ngày rồi, thỉnh thoảng phải để nó xuống nghỉ ngơi. Có muốn cả hai đều hoại tử dươиɠ ѵậŧ không?
- Nhưng mà thích lắm a! Làm sao dừng lại được đây?
- Cũng không thấy đói?
- Ăn bánh uống sữa rồi, hông đói, bây giờ cún nhỏ của chủ nhân chỉ khát nước thôi, thèm được nướ© ŧıểυ tưới đẫm.
- Có phải Cún thỏ bị phê thuốc? Có tỉnh được không thế?
- Cún cưng chưa hề dùng thuốc, hông dám dùng thuốc. Phê tϊиɧ ŧяùиɠ cùng nướ© ŧıểυ của chủ nhân thôi.
- TIÊU CHIẾN! Dừng lại! Điên rồi?
- Thật sự điên rồi! Điên tình, yêu chủ nhân của em nhiều.
- Aaaaaaa!
- Chủ nhân hét cái chì, hông thương em nữa sao?
- Thôi được rồi, vậy bây giờ chúng ta nghỉ một chút, được không?
- Có thể nằm dưới chân chủ nhân mà ngủ được hông?
- AAAAAAAA! TIÊU CHIẾN!
- Vẫn là hông thương em sao?
- Được rồi, được rồi, Vương Nhất Bác thua rồi! Nằm vào đây.
Đối diện với đôi mắt phượng nhu hòa ánh nước, kèm theo một chút lẳиɠ ɭơ, cuối cùng lại khiến người khác dấy lên cảm xúc muốn sủng nịnh, cưng chiều. Sư tử cũng đành chịu thua Cún thỏ say tình, để nũng nịu ấy nằm trọn trong l*иg ngực vững chãi của mình.
- Cảm ơn chủ nhân vẫn còn thương em!
- Biết làm sao được, dính phải của nợ khả ái nhất trên đời!
Venus và Mỹ nhân như cảnh đẹp trần gian được ánh nắng buổi bình minh chiếu rọi.
Nằm ôm nhau. Miệng lưỡi cuối cùng vẫn không thể tách khỏi.
Hôn nhau dịu dàng, sờ nắn nhẹ nhàng. Nước miếng không ngừng chảy tràn tiết ra, nước sướиɠ cũng không dừng lại được rỉ đầy mật ngọt.
Cả buổi ái tình hỗn loạn qua đi!
Đến khi cả hai thϊếp vào trong giấc mộng ngắn ngủi. Môi vẫn dính lấy nhau. Tay vẫn cầm của nhau.
Chưa từng rời xa!
___________________________
Hai người ịch nhau bao lâu tới chóng mặt. Tôi cũng là hoa mắt, bốc hỏa luôn @@. Tạm thời end Bɖʂʍ lại ở đây nhaaaaaaaaa (Mà vẫn sẽ trở lại tiếp). Cảm ơn ai ở lại đi tiếp cùng tôi. Còn những ai rời đi, thì cũng không trách được, chỉ là không hợp gu nhau, bye.