Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 45: Chủ nhân - thú cưng (H + )

Chương 45: Chủ nhân - thú cưng (H + Bɖʂʍ)

Chiều hoàng hôn ở trấn nhỏ, Sư tử trượt ván, Cún thỏ vẽ tranh. Đâu cần Tiêu Chiến phải múa bút thêm nữa. Chính khung cảnh này của họ đã tạo nên một bức họa ngọt ngào, sinh động rồi.

Hai người đang đắm chìm trong hạnh phúc lứa đôi. Tự dưng ở đâu xuất hiện một chú chó phá tan bầu không khí này. Nó có bộ lông xù cùng đôi mắt híp rất dễ thương. Biểu cảm thì y hệt một bé cún nhỏ nhưng thân hình thì lại như một chú chó to trưởng thành. Dễ phải nặng đến bốn chục cân, đôi chân to mũm, mình chắc như vâm.

Sở dĩ có khác biệt như vậy bởi chú ta thuộc giống chó ngao Tây Tạng, thuộc loại khổng lồ, cực kỳ trung thành, khi trưởng thành sẽ đặc biệt dũng mãnh, dữ tợn, thế nên mới được mệnh danh bằng những danh xưng nghe đã rất oai hùng như "chúa tể thảo nguyên" hay "sư tử núi tuyết".Vương Nhất Bác đột nhiên rất thiếu đánh mở miệng thách thức Tiêu Chiến.

- Đố Cún thỏ dám ra hôn con chó kia.

Người nào đó không nói một lời mà chạy ra làm thật. Hôn trực tiếp vào cái miệng ướt rượt của chú chó. Đã vậy còn ngoảnh mặt ra nói lớn.

- Anh là Cún thỏ, coi như là hôn một nửa đồng loại đi.

Đến lúc này thì chính người thách thức là Vương Nhất Bác cũng hết mực ngỡ ngàng.

- Em chỉ nói đùa, anh liền làm thật. Không sợ bị cắn sao?

- Chỉ cần là Nhất Bác nói, anh đều sẽ nghe theo.

Nói xong Cún thỏ mắt cười loan loan ý xuân. Miệng đặc biệt vui sướиɠ, như là làm được một việc gì to lớn trọng đại lắm thay.

"Chết tiệt! Vậy mà mình một khắc liền có thể cương." Vương Nhất Bác trong lòng kêu gào. Tay như chớp mà kéo Tiêu Chiến đứng thẳng dậy, miệng một đường chất vấn.

- Ai bảo anh làm thế?

- Chính Nhất Bác đố anh mà.

- Lần sau không được hôn chó lung tung bậy bạ thế biết không?

- Được rồi! Em nói gì thì là thế đó. Cả đời này sẽ nghe theo em.

- Phóng đãng!

- Anh đã làm sai điều gì sao?

- Hôn chó là sai.

- Vậy chỉ hôn Nhất Bác thôi.

- Hôn chó rồi, không muốn hôn anh nữa.

Cả bữa ăn tối, Vương Nhất Bác đã nhắc đến cả tám trăm lần hai chữ hôn chó. Cứ như tâm tình đã thật sự kích động mà không dừng lại được. Cún thỏ đáng thương tội nghiệp chỉ biết chịu trận thôi. Anh đã rất nghe lời, cái gì cũng làm, vậy mà còn bị trách phạt. Tủi thân muốn khóc hư hư.

Mới qua bảy giờ tối, bữa ăn đã kết thúc, hôm nay khác hẳn ngày thường, sao Vương Nhất Bác lại kéo Tiêu Chiến về phòng sớm thế này. Sư tử chỉ một mực muốn riêng tư với Cún thỏ đến độ bị hai cô gái đang đứng ở cửa phòng bên săm soi từ đầu đến cuối cũng không phát hiện. Chẳng biết cậu bé mười bảy tuổi lại nổi khùng vì điều gì, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì Cún thỏ đã hôn chó? Thật trớ trêu làm sao!

Vương Nhất Bác vào đến nơi thì đóng sập cửa phòng, khóa chặt lại.

- Biết làm sai gì không?

- Không biết a! Nhất Bác đừng tức giận như thế!

Bạo tàn đẩy mạnh Tiêu Chiến xuống giường, khiến ai kia cũng chỉ biết bị động chớp liên hồi đôi mắt ngơ ngác sáng trong.

- Gọi anh là Cún thỏ. Rốt cục lại muốn làm chó thật sao? Nếu đã thích thế thì đeo xích lên!

- Ư... Đã rất lâu rồi không được dùng đến vật quý! Bây giờ Nhất Bác mới nhớ ra sao? Cũng đâu phải chưa từng, đợi một chút để anh kiếm nha.

Tiêu Chiến hớn hở cúi người tìm trong tủ nhỏ chứa vật dụng giản lược của cả hai. Đến lúc vừa sờ được tới chiếc thắt lưng kia, thì Vương Nhất Bác từ đằng sau đã hung hãn không đợi được mà lột quần anh xuống. Bôi trơn cũng đã ở trên tay từ lúc nào, Sư tử thuận lợi khuếch trương hậu huyệt của cún nhỏ trong nháy mắt. Sau đó tự mình cầm lên du͙© vọиɠ đã to trướng không kiểm soát nổi mà đâm thẳng vào.

- Còn dám suốt ngày giữa thanh thiên bạch nhật ở ngoài đường gợϊ ɖụ© người khác nữa không?

- Ưʍ... Chỉ muốn Nhất Bác thôi.

Tiêu Chiến chống tay bên bậu cửa sổ, một chân đặt trên chiếc ghế nhỏ, như để kéo giãn cúc huyệt thật to, mông cong lên hết cỡ, để cho Venus thần thánh có kể thuận tiện được như ý muốn.

Vương Nhất Bác một tay tuốt lộng không ngừng tính khí của người dưới thân, một tay giữ chặt hông lớn mà dồn dập ra vào. Đôi lúc lại cúi người xuống liếʍ cổ ai kia.

- Cún thỏ đeo vào.

Tiêu Chiến chỉ chờ có thế mà tự giác lấy dây lưng lạnh trơn quấn một vòng quanh cổ, xong xuôi còn lấy hai tay dâng tận mặt cho Venus của anh cầm. Vương Nhất Bác cũng không ngần ngại mà thuận thế thành trương kéo căng hết cỡ dây da kia, hạ thân lại càng điên loạn dập vào. Mỹ nhân vẫn luôn hiểu chuyện là thế, lúc nào cũng có cách thỏa mãn cậu hết lòng.

Vương Nhất Bác như ban cho Tiêu Chiến một phần thưởng, kéo ngược cổ đối phương lại, cúi xuống hôn không ngừng khắp mặt, nhả hết nước miếng khiến ai kia không mở mắt ra được, rồi không như lời nói lúc trước rằng sẽ không hôn, ngược lại còn cuồng dã liếʍ mυ'ŧ hơn nữa.

Venus lấy bàn tay thô to nắm chặt quai hàm Mỹ nhân bắt anh há lớn, từ đó lấy lưỡi của mình khuấy đảo khắp trong khoang miệng thơm mềm, mùi bánh sữa Tây Tạng vẫn thoang thoảng đâu đây. Cảm giác như Mỹ nhân của cậu vừa thành thục vừa non tơ. Vừa gợi cảm vừa trong sáng, kiểu thế này không dễ gì mà có được, khiến Vương Nhất Bác chỉ muốn vừa phá nát vừa nâng niu.

Venus ngạo nghễ liếʍ láp khóe miệng ướŧ áŧ, thoải mái nút lấy lưỡi mềm tê tê, đột nhiên lại cắn lấy một cái vào nốt ruồi cùng bờ môi đỏ hồng. Mỹ nhân cũng phải vì đau mà kêu lên thảng thốt. Lại càng như được kí©ɧ ɖụ© đậm sâu, Vương Nhất Bác cứ thế day nhẹ đôi môi ấy đến khi nó sưng phồng không nhìn nổi nữa mới miễn cưỡng rời đi. Vậy mà vẫn chưa buông tha còn chuyển sang vói vào bên trong lưỡi, vẫn như cũ muốn cắn thêm mấy cái cho hả lòng hả dạ. Mỹ nhân như thấy Venus lúc này hơi quá đáng, chỉ biết rụt cổ lại rồi bấu nhẹ vào vai.

- Muốn làm đau người ta sao.

Không nói thì thôi, vừa nói ra lại làm Vương Nhất Bác hứng lên lấy tay găm cho một đường sau lưng. Xước đỏ cả một mảng dài từ vai đến tận mông.

- A... ưʍ...sẽ không nói nữa được chưa?

- Sủa lên.

- Gâu...gâu... ư...ư...

- Đúng rồi, bảo bối của em, là chó thì nên sủa thật to.

- Gâu...gâu......gâu...gâu.

- Ngoan, em thương.

Vương Nhất Bác theo thói quen, lại nhổ một ngụm nước miếng xuống người Tiêu Chiến, tấm thân này, nên là hứng lấy tất thảy.

- Sao Nhất Bác lại phí phạm vậy a... Có Cún thỏ vẫn chờ nước miếng cùng dâʍ ɖị©ɧ của em.

- Gọi chủ nhân, gọi thì cho.

- Chủ nhân của Cún thỏ, xin ngài.

Tiêu Chiến tự động há miệng thật lớn, mắt lấp lánh mong đợi thật nhiều. Thế mà dòng nước ấy lại đi trượt vị trí, Vương Nhất Bác như là cố tình, nhả xuống nơi khác, cuối cùng lại rơi xuống trúng viền mắt lấp lánh kia, bây giờ lại càng mờ nhòe hơn nữa, cực điểm phóng túng, ti tiện.

Venus đúng như tên gọi một vị thần, làm ra hành động đẹp tựa thiên tiên. Với lấy chiếc thắt lưng, mở nó ra, sau đó vung một đường cong vυ't đánh tới.

- Con chó của chủ nhân có sướиɠ vì được phạt không?

Tay lại ép Mỹ nhân quay ngược đầu lại, để cậu nhìn thấy gương mặt diễm lệ, yếu hèn, ánh mắt mơ màng như cầu xin van vỉ.

- Muốn... được chủ nhân... ngược đãi... thật dài lâu, ưʍ...ha.

Vẫn là những kí©ɧ ŧìиɧ quen thuộc vẹn nguyện, lại như lúc nào cũng mới mẻ. Vương Nhất Bác chỉ muốn mãi mãi được giày vò vỡ nát mềm yếu chốn đây. Muốn bản thân cùng đối phương chìm sâu trong thế giới riêng của cả hai không thoát ra được. Venus dùng tới sức lực vĩ đại như có thể nhấc được cả ngàn cân, ôm lên tấm thân ngọc ngà tiểu thỏ của Mỹ nhân, để hai người áp trái tim đang thình thịch đập gần kề. Dục hỏa như cũ vẫn chôn sâu trong cúc huyệt đầy tơ vương. Mỗi nhịp bước chân, hai thứ lại càng cắm sâu hợp thể khăng khít hơn gấp bội.

Chẳng mấy chốc, đã đi tới chiếc giường ấm áp nhỏ xinh, chủ nhân của cúc hoa tiểu thố tinh vẫn quyến luyến không muốn rời ra chút nào. Càng găm sâu đào xới, càng tan hoang không ngừng.

Vương Nhất Bác sờ vào những vết hằn chéo bên sườn do lần mạnh tay lúc trước gây nên, tâm trạng ngập đầy xót thương, nhưng chỉ ngay sau đó đã tội lỗi mà dâng lên niềm hưng phấn ảo diệu. Lại tàn bạo mà đưa tay hạ xuống, lần này còn mạnh hơn trước. Theo từng roi xuống tay, hậu huyệt lại thít lấy một cái, Mỹ nhân lại càng kêu gào phiêu diêu. Hồ ngôn loạn ngữ, lời nói ra cũng là không sắp xếp được rõ ý.

- Đánh em nữa đi chủ nhân, em muốn nhục nhã, muốn làm chó, muốn chịu đau.

- Thích thế này không?

- Được chủ nhân phạt rất sướиɠ, gâu...ư...ư......

Vương Nhất Bác nghe lời đê hèn, xuống tay càng mạnh hơn, cự vật cũng đỉnh thiên lập địa, dập vào liên hồi như cỗ máy cứng chắc đê mê. Cuối cùng làm Tiêu Chiến trợn mắt mà rú lên co bóp vách tràng không ngừng nghỉ. Tay không nhịn được sóc lấy tính khí của chính mình. Áp lực ngày càng lớn từ cả hai phía, đành chịu thua mà bắn tinh trước, chất lỏng theo đó mà dính đầy lên cơ bụng người bên trên. Chỉ đành thè lưỡi với tay mà liếʍ lấy, miệng lại sủa tiếng chó điên cuồng, hẳn là tội lỗi lắm, không chăm sóc cho chủ nhân cẩn thận.

Để bây giờ Vương Nhất Bác mới chạy nước rút mà bắn ra sau. Dòng nước sướиɠ phun thẳng mạnh mẽ vào lỗ sâu đang mời gọi. Venus cũng là tuôn toàn bộ không để sót chút nào. Thú cưng yêu, đáng để nhận tinh hoa của chủ nhân lắm!

Thỏa mãn này, cũng chẳng thể nào miêu tả cùng gọi tên.

Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng mà vuốt ve, xoa nắn. Cả hai cứ giữ tư thế ấy hồi lâu mà không buồn cử động. Venus chỉ nhẹ nhàng vuốt từng lọn tóc mềm mại của Mỹ nhân rồi mân mê. Sau yêu, lúc nào cũng muốn tận hưởng cảm giác dịu êm, nhu thuận của người trong lòng thế này. Cảm thụ được những yêu thương sâu thẳm từ trong tâm khảm đang cuộn trào. Hạnh phúc lắm thay!

Từ đâu cơn buồn ngủ ập đến, thả nhẹ cõi lòng lâng lâng vào mộng mị, đôi tình lữ như tiến vào mộng ảo không lối ra, trong cơn mê, luôn có nhau, ở bên nhau không rời.

Đến lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại từ giấc ngủ, cũng là lúc vầng trăng đã lên cao. Nhẹ cử động thân mình, chợt làm ai kia bừng tỉnh.

- Ôi chủ nhân của em muốn làm gì a?

Cún thỏ nói câu đó kèm theo một nụ cười tinh nghịch.

- Còn đùa sao? Đi tiểu, Cún thỏ có muốn đi cùng không?

Chẳng trả lời, Mỹ nhân hớn hở thẳng tay kéo Venus xuống giường, bộ dạng đúng là xác nhận muốn đi chung.

Nhà tắm nhỏ nhưng rất sạch sẽ tinh tươm. Bồn cầu liền luôn với vách tắm đứng. Vương Nhất Bác mắt nhắm mắt mở kéo quần xuống. Chỗ đó vẫn đang cương một nửa. Không lạ lẫm gì, đây là quán tính của cậu, mỗi lần xuất tinh xong, mấy tiếng sau sẽ luôn trong tình trạng bán cương như thế này. Chỉ cần không kích động đến nữa thì sớm muộn cũng trở về trạng thái bình thường thôi.

Nhưng mà không như bình thường, chỉ tưởng Cún thỏ theo vào là cũng muốn giải quyết nhu cầu. Ai ngờ không phải thế. Mỹ nhân có thể bày ra bộ mặt nũng nịu nhìn chằm chằm chỗ đó của Venus như nhìn một bức tượng nghệ thuật, vẻ mặt lại như thèm khát vô chừng. Làm cho Sư tử gượng gạo đến không chảy được một giọt ra ngoài.

- Cún thỏ muốn cái gì, nhìn đến mòn, em bị tiểu bí đấy nhá!

Sự tình thật là quen thuộc, như lần đầu của hai người, Mỹ nhân nào đó đã không ngại ngần cúi xuống liếʍ hết những giọt châu sa. Như thế sự vô thường chảy trôi, cũng không bày ra một cái chớp mắt.

- Chiến Chiến muốn, thật là muốn chủ nhân ban cho thứ đó.

- Đã qua hồi tìиɧ ɖu͙© rồi, Cún thỏ đừng diễn kịch em xem.

- Thật là muốn. Trong giấc mộng, mơ được làm thế, rất sướиɠ a. Bây giờ cún nhỏ muốn thử.

Nói xong còn kéo cao áo phông vốn dài qua mông lên. Lúc trước cao trào xong cũng không mặc quần lại, trực tiếp mặc qua loa áo ngoài rồi đi ngủ. Giờ sủng vật dưới đó lộ ra, thực sự đã trướng đến phồng lên. Biểu lộ rằng lời nói vừa rồi là thật, không phải đơn thuần đùa vui.

- Cún nhỏ rất muốn sao? Hửm...?

- Vâng, rất muốn thưa chủ nhân...

Cởi phăng chiếc áo phông còn sót lại duy nhất trên người, trở về trạng thái phơi bày toàn bộ cơ thể, Mỹ nhân nhẹ nhàng quỳ dưới chân đối phương, tay nâng niu hai hòn ngọc như là nâng niu báu vật, mắt mở lớn tròn xoe, lưỡi cũng đã thè ra. Như thú cưng ngoan ngoãn sẵn sàng lý tưởng phục vụ chủ nhân cao cả.

- Đâu ai bắt uống đâu mà há miệng thè lưỡi. Cún thỏ ngậm vào đi.

- Hứ. Không muốn thế ha?

Mỹ nhân làm theo mà mặt phụng phịu thấy rõ. Lúc này Venus mới bắt đầu vào cuộc, nói thật cậu cũng nhịn tiểu đến mặt đỏ bừng rồi, muốn thống khoái một chút mà không hiểu hôm nay Cún thỏ là bị kích động cái gì, quấn chân thật ngốc nghếch.

Bữa tối ăn cơm mà cả người bốc hỏa, Sư tử uống thật nhiều trà bơ. Cảm giác đến giờ như tích đầy một bụng nước muốn xả ra ngay lập tức.

Nướ© ŧıểυ nhuốm màu nước trà. Trong vắt hơi ngả màu nhạt, ban đầu từng giọt róc rách nhỏ xuống, rơi trên tóc mái, theo dòng xuôi theo sườn mặt của Mỹ nhân e lệ. Mắt ai kia cũng là nhắm tịt không mở ra, trái lại lúc này tâm tình Vương Nhất Bác trở nên hết sức tỉnh táo, ngây người ngắm thật kĩ rung động của hàng mi nhẹ rủ như tấm rèm thưa.

Cứ thế tiếp tục xả thêm không ngừng, du͙© vọиɠ lại càng sục sôi chẳng thể kìm nổi. Đột nhiên thật muốn thấy khuôn miệng xinh đẹp ấy, há ra, nuốt hết suối nguồn đang tuôn chảy kia.

Mỹ nhân như tâm linh tương thông, khiến Venus ngỡ ngàng cực điểm, lại dám trở về trạng thái ban đầu, há miệng thật to, lưỡi mềm nhỏ xinh thỏ thẻ gợϊ ȶìиᏂ. Có một thời khắc, Vương Nhất Bác kiềm lại được dòng nướ© ŧıểυ, bất ngờ này đâu dễ tiếp nhận.

- Cún nhỏ không cần thế.

- Em muốn, van xin chủ nhân.

Mắt rớm lệ như đong đầy van cầu khẩn thiết. Thật sự là thích đến thế rồi sao?

- Đây là cún nhỏ muốn. Chủ nhân chỉ đành chiều lòng thôi.

Sau đó, những hạt trân châu, toàn bộ đều lọt vào ấm êm dịu ngọt đôi môi. Thật đối lập xiết bao! Dù gì đó cũng là chất thải! Không phải thứ để nhấm nháp ngon lành thế đâu Mỹ nhân ơi!

- Nuốt rồi sao? Nhả ra, sao cún nhỏ lại nuốt!

- Nuốt hết rồi, thực sự là không có mùi vị gì đâu. Nghe nói uống nướ© ŧıểυ của hài tử sẽ trẻ mãi không già. Cún thỏ uống hết rồi, chẳng phải sẽ trẻ bằng chủ nhân rồi sao? Không muốn cứ bị gọi là ca ca hơn em sáu tuổi.

- Bệnh hoạn.

- Không hề!

- Bệnh hoạn.

- Chẳng phải đều vì chủ nhân đấy ư?

Vương Nhất Bác cứ thế mà tống cả tính khí vừa nhả châu vào cái miệng dâʍ đãиɠ kia, lời nói sao lại không có liêm sỉ đến thế. Venus thực sự vẫn còn sót lại chút ít thuần khiết nên không thể ngờ được đại lão của cậu lại có thể nói ra rồi hành động bất ngờ kiểu vậy. Nhưng tinh thần lúc này đã vọt lên cao, sắp phun trào mạnh mẽ như suối nguồn kia thật rồi.

- Phục vụ đi, bây giờ mới biết cún nhỏ dâʍ ɖu͙© trơ trẽn tới mức này nha.

- Ưʍ.. vâng...

- Miệng nhỏ uống hết bẩn thỉu của chủ nhân, bây giờ phải ăn hết cả côn ŧᏂịŧ nữa.

- Sẽ... cái gì của chủ nhân đều thích.

Vương Nhất Bác vặn vòi, tia nước ấm phun xuống hai người, gột rửa chút nướ© ŧıểυ khi nãy còn sót lại, vật nhỏ lại sạch bong thuần thiết. Thế nhưng Mỹ nhân khi ấy làm gì còn tâm trạng để ý mình sạch bẩn thế nào, còn đang hết sức bận rộn mà yêu chiều, cưng nựng sủng vật của thế gian. Venus là chủ nhân, là thánh thần tuyệt nhất của Tiêu Chiến. Yêu thương đến độ cuồng loạn, tất cả có thể làm, tất cả có thể cung phụng, tất cả có thể dâng hiến hết theo ý muốn của người.

- Cún yêu sạch rồi, ngoan! Bò ra, chủ nhân muốn vuốt ve em.

Tiêu Chiến mắt rực sáng, nghe lời này như là nghe theo mệnh lệnh tuyệt đối, chống hai tay bò ra thật nhanh, lại vẫn phô bày được tư thế gợi cảm một cách tự nhiên nhất. Cổ ngước lên da^ʍ tà, lưng võng xuống, mông cong lên, vừa vặn để lộ toàn bộ cúc hoa yêu kiều e ấp. Vương Nhất Bác đi theo, nhịn không được vỗ vào mông rồi vồ vập xoa xoa bên ngoài, ngón tay tách nhẹ nụ hoa vừa nở, khám phá lỗ đó, hồng hào, đẹp đẽ biết nhường nào.

- Ư...hư...Cún nhỏ của chủ nhân đã bò rất ngoan, nên mới được âu yếm cúc huyệt thật sướиɠ.

Vừa nói vừa dập đầu e thẹn, Cún nhỏ lại ngồi bằng hai chân, hai tay giơ lên phía trước, lưỡi thè ra, chẳng phải dáng điệu của một con chó mắt sáng rực đợi chủ nhân ném cho xúc xích hay sao?

Vương Nhất Bác lại nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống cái miệng đang há ra chờ sẵn, cặp đôi chủ nhân thú cưng mới cùng nhịp biết bao.

- Liếʍ chất thải của chủ nhân đi, rồi sẽ được ăn côn ŧᏂịŧ nghe chưa?

- Ah..vâng...em thích lắm.

Cũng chẳng để lâu, một tích tắc sau, tất cả liền được liếʍ hết. Nhưng không như mộng ước, xúc xích côn ŧᏂịŧ chẳng thấy đâu, lại chỉ thấy xích chó quấn cổ.

- Biểu diễn một vòng nữa xem.

- Ah... vâng ạ... cún nhỏ còn muốn thế này mãi.

- Bò!

- Ưʍ...ư...

Vương Nhất Bác đã vội lấy được gel bôi trơn, theo sau mà lấy tay chọc ra vào hậu huyệt đang thít chặt của cái người đang bò kia.

- A...a...ưʍ... cún nhỏ thích lắm, chủ nhân!

- Thích thì, sủa lên! Sủa!

- Ahhh... gâu...gâu....

Đến giờ phút này, Venus cũng là không kìm nổi được kiều mị khiêu gợi của Mỹ nhân nữa, trực tiếp thúc vào. Mạnh bạo không tưởng.

- A...a...sướиɠ quá chủ nhân của em.

- Tiếp tục sủa lên!

- Ư...ư...gâu, muốn được tròng xích vòng cổ dắt đi.

- Dắt cún nhỏ ra ngoài cho người ta xem, được không?

- Vâng...

- Có nhục không?

- Thích thế a...

- Vậy bây giờ ra luôn.

- Được thật sao?

Mỹ nhân nói thế, mặt mũi cũng háo hức khác lạ, thực sự là tưởng thật? Tiêu Chiến đúng là cuồng dục rồi, cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng dám làm. Phê pha đến bay mất xác!

- Không được, Tiêu Chiến phô da^ʍ đấy à? Chủ nhân không muốn em bị người khác thấy.

- Vâng...hihi.

- Chỉ muốn cún nhỏ hứng hết chất thải của chủ nhân thôi được không?

- Vâng...vâng... muốn...nuốt ực một cái là hết... ít quá a... muốn mỗi ngày đều có để uống.

Mỹ nhân càng nói tục, tay càng tự mình tuốt lộng du͙© vọиɠ mạnh hơn, thích thú để lộ hết ra ngoài.

- Thích lắm à...?

- Muốn mỗi ngày thú cưng của chủ nhân đều được ban phần thưởng.

- Bệnh hoạn.

- Muốn liếʍ ***, muốn chọc vào chỗ đó của chủ nhân, làm sạch a.

Vương Nhất Bác nghe cả loạt từ khẩu da^ʍ, lại càng hoang dại dập vào. Cực điểm là khi chữ liếʍ *** kia phát ra. Mỹ nhân mỹ miều là thế, lại có thể nhục nhã nói ra từ tục tĩu, dơ bẩn đến vậy. Còn cứ như là tâm sáng trong tựa gương. Thật rất biết gợϊ ɖụ© chủ nhân.

- Chó, làm chó cho chủ nhân suốt đời nghe chưa?

- Hư...hư...em... thích...lắm...

Tiêu Chiến ngoài ý muốn khóc nghẹn lên, lời lẽ kia chọc vào điểm mẫn cảm của vật nhỏ, thật là muốn quy phục người ấy suốt đời, canh cho giấc ngủ chủ nhân suốt đời, một cách toàn vẹn nhất.

- Muốn bắn... chó của chủ nhân hèn kém... muốn bắn ra... hư..hư..

Nói xong cũng là không đợi được liền xuất ra trước, yếu đuối biết bao nhiêu. Mỹ nhân nằm phục xuống dưới sàn, tiểu huyệt vẫn như cũ mà co bóp đáp ứng những cuồng phong chưa thỏa của Venus bạo tàn.

- Nhục nhã, yếu còn ra gió! Bị thao sướиɠ đến bắn rồi sao!

- Hư..hư... cún nhỏ xin lỗi a... chưa phục vụ tốt đã thỏa mãn bản thân...hư...hư...

- Sủa, há miệng...

- ....

Vương Nhất Bác tăng tốc, hoàn thiện nốt chặng đường nước rút cuối cùng, va đập kịch liệt mới chầm chậm dừng lại. Những giọt tinh bắn ra như cũ vẫn tuôn xối xả. Xuất tinh lần thứ hai trong đêm, vì dâʍ ɖu͙© của thú cưng mang đến. Sung sướиɠ này, không gì tả nổi.

- Đêm còn dài! Cún ngoan!