Trở về nơi ở xinh xinh của Cún thỏ, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến những ngày sau đó đều ở bên nhau không rời.
Ngoài thời gian về nhà có chút chút hôm chủ nhật, Vương Nhất Bác lấy lý do trượt ván ngã đau chân mà những ngày vừa qua và tiếp tới xin nghỉ hẳn học thêm hè ở trường. Cái này cậu ta quả thật có hơi cả gan, đành phải nói với Tiêu Chiến học hè là tự nguyện, trước nay cậu cũng thường xuyên nghỉ đi chơi đó thôi. Kiên quyết bám dính ở đây, đến Tiêu Chiến cũng đành phải bó tay để cho Vương Nhất Bác tùy ý muốn làm gì thì làm.
Sư tử học tập bệnh viện, mỗi ngày cả sáng trưa chiều tối đều sẽ gọt hoa quả đầy đủ cho Cún thỏ nhâm nhi nhấm nháp.
Đặc biệt là mỗi ngày đều bắt anh của cậu dạy cách nấu cháo. Tiêu Chiến vốn đảm đang nấu ăn thiện nghệ là thế, gặp trò cưng Vương Nhất Bác, chỉ đông đánh tây thế nào mà mấy lần mới ra được thành quả tạm ổn.
Bắt đầu là nấu cháo trắng, canh chừng kiểu gì lại là tràn ra cả bếp, nhoe nhoét dưới sàn, Vương Nhất Bác mua việc vào người mất công dọn cả buổi mãi mới hết. Sợ là quá nhiều nước tiếp tục tràn, bỏ bớt đi. Hai anh em lại mải tranh cãi về ván game, phải để đến khi một mùi khen khét tỏa ra khắp nhà, chợt nhớ ra thì cháo đã cháy đen tận đáy nồi.
Rốt cuộc bữa ăn đó, phong cách quen thuộc dùng để chữa cháy của Vương Nhất Bác lại được phát huy, chính là gọi tạm đồ của tiệm cháo dưới lầu.
Nhưng su tử vẫn không bỏ cuộc, vì theo cậu, Cún thỏ bị sốt, ăn cháo đương nhiên tốt. Mà cháo là thứ dễ nấu nhất trên đời, chỉ cần đổ nước vào là xong mà cậu còn không làm được, thì sau này đâu có thể làm anh hùng che chở Mỹ nhân được chứ.
Lần thứ hai, Vương Nhất Bác đã cẩn thận hơn, đã không còn bị tràn cùng cháy nữa. Lén lút bắt chước nấu cháo thịt xay, siêu thị đã xay sẵn nhỏ tới như vậy rồi, có lẽ chỉ cần cho tõm vào một cái là xong rồi ha.
Vậy mà đã đến giờ ăn, thành quả chính là một nồi cháo với tảng thịt xay to đùng giữa nồi. Đáng lẽ ra phải liên tục khuấy đều, cho thịt tan ra mới phải.
"Đều ngon, quá ngon. Vậy là tốt rồi Nhất Bác, anh luyện răng một chút. Lần sau có thời gian, nấu lâu rồi để ý hơn trước là được rồi."
Tiêu Chiến là thế, vẫn vui vẻ vừa ăn vừa cười đến tươi rói, anh hạnh phúc vì bạn nhỏ vụng về lại vì anh mà vào bếp quá đi.
Vẫn không bỏ cuộc, lần này Vương Nhất Bác lại tự mình lên mạng tìm công thức nấu cháo chim bồ câu. Bước nọ bước kia, cậu làm theo đúng hướng dẫn cuối cùng thì cũng xong, phần nhìn thì đạt rồi đó, còn phần vị thì Vương Nhất Bác lúc này đang chắp tay dưới cằm mắt long lanh chờ phản ứng sau khi ăn thử của người đối diện.
"Oaaaa ngon quá đi! Nhất Bác giỏi quá, anh khỏi đau, em cũng tốt nghiệp khóa học nấu cháo, sau này còn có thể mở nhà hàng nha."
Vương Nhất Bác nghe thấy thế, phổng mũi vì được khen, cũng tự tay múc thử một thìa cháo lên ăn.
"Anh Cún thỏ lừa em, mấy hôm trước ăn ở bệnh viện, vị thơm là thế, sao đến tay em nấu lại hôi thế này!"
"Không sao, Nhất Bác, Nhất Bác à. Em làm vậy đã rất rất tốt rồi."
"Không được! Anh phải chỉ em, hôm sau nấu lại đến ngon mới thôi."
"Được rồi, là thế này, thế này ...."
Bla bla ... Hai nam nhân cao lớn thật sự là ngồi đàm đạo cả tối đó về cách nấu các loại cháo trên trời dưới bể. Vương Nhất Bác là thế, nếu đã quyết tâm muốn làm gì, chắc chắn sẽ cố gắng làm nó đến cùng đến khi tốt mới thôi. Cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhất. Nấu cháo chỉ là chuyện phụ, quan trọng là tình cảm kìa, người yêu bị ốm, phải tự tay vào bếp thể hiện tấm lòng. Không thể nào dựa dẫm vào tiền bạc mãi được.
Còn đối với Tiêu Chiến, chỉ cần là việc bạn nhỏ muốn làm, dù là chuyện gì lớn lao, nhỏ bé hay có vô lý tới cỡ nào, anh sẽ đều cổ vũ, đồng hành, ở bên và yêu thương em ấy vô điều kiện.
Thời gian qua, từng yêu thương trao đi, cũng đủ khẳng định được tình cảm sâu nặng cùng kiên định của cả hai trong mối quan hệ này.
Có điều ... yêu thương trao đi có hơi quá tay rồi, Vương Nhất Bác!
Suốt một tuần, từ sáng đến khuya, chỉ cần hở ra là cậu ta lại cho Tiêu Chiến ăn cháo, trước tiên là cháo thịt, cháo chim, chuyển qua cháo tôm, cháo hàu, thật sự còn làm cả cháo chay rau củ quả...
Miễn cưỡng nhận định thì trình nấu cháo của Vương Nhất Bác đúng thật là đã lên tay. Hơn nữa mỗi lần ăn, hai người còn kèm theo cả mυ'ŧ mát, mớm môi đó đó. Nhưng mà ăn một kiểu đến tận một tuần, ai mà không ngán được chứ. Tiêu Chiến phải lựa lời nói thì bạn nhỏ cố chấp mới cho anh trở lại nhịp ăn bình thường. Cún thỏ đã biết sư tử yêu anh nhiều như cách em ấy nấu cháo mỗi ngày rồi mà.
Tay được nhận định là bong gân, bây giờ cũng đã cử động gần như là bình thường. Chỉ là hơi gượng gạo một chút. Xem chừng nay mai đây là có thể đi làm trở lại. Nghĩ tới việc đó, Tiêu Chiến tinh thần lại cực kì uể oải, rệu rã. Không phải vì anh lười biếng mà là vì thời gian qua, ở bên Vương Nhất Bác 24/24 giờ, không những không thấy chán mà còn thấy càng thêm gắn bó khăng khít, yêu thương ngày một nhiều lên.
Giống như chỉ cần rời xa Vương Nhất Bác một chút thôi, Tiêu Chiến sẽ cảm thấy cả người bứt rứt bồn chồn, "như đứng đống lửa như ngồi đống than", chỉ muốn chạy thật nhanh đến bên sư tử, hoặc gọi em ấy về bên mình mà thôi.
Tiêu Chiến không biết cảm giác của Vương Nhất Bác thế nào, có giống với anh không. Có điều tất cả suy nghĩ đó cũng chỉ dám giấu trong lòng, không muốn nói ra, sợ là sẽ gò bó cùng níu chân bạn nhỏ.
Cũng chẳng để Tiêu Chiến phải băn khoăn trăn trở lâu, bởi khi anh nói với Vương Nhất Bác việc mình sắp quay trở lại đi làm, sư tử đã không ngần ngại bày tỏ quan điểm cá nhân còn nồng nhiệt hơn là tưởng tượng của anh nữa.
"Cún thỏ có thể nào đừng đi làm lại không? Vĩnh viễn đừng đi làm. Ở nhà với em, nếu mà bây giờ em 27 tuổi rồi thì tốt, không phải đi học, cả ngày sẽ mang theo Tiêu Chiến bên mình. Chúng ta 24/7 liền có thể được ở cạnh nhau."
"Không thể nào đâu Nhất Bác! Anh còn chưa muốn thất nghiệp thật sự mà, bao giờ Nhất Bác lớn, anh già đi thì sẽ để em nuôi. Chúng ta tuổi này vẫn phải bị nhà trường cùng sếp ở cơ quan quản thúc đó nha. Hơn nữa, ngày nào sau giờ tan làm anh cũng sẽ ở bên Nhất Bác đến chục tiếng đồng hồ mà, vậy còn chưa đủ sao?"
"24 tiếng, 24 tiếng trên bảy ngày, như vậy mới đủ."
Kì thực như đã nói ở trên, Tiêu Chiến cũng mong muốn những điều này y như Vương Nhất Bác, nhưng khi bạn nhỏ nói ra, anh vẫn phải ra mặt nói theo hướng khác, cố gắng kéo cuộc sống của hai người về quỹ đạo bình thường như trước. Mặc dù Tiêu Chiến cũng đang cực kì tiếc nuối, muốn quay trở lại quãng thời gian hai người dính nhau như sam vừa qua.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cái này có phải là nghiện nhau rồi chăng?
Nhưng mà cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn, đúng mười ngày kể từ hôm bị ngã, Tiêu Chiến đi làm trở lại.
Sư tử nhỏ gào thét không thôi, Cún thỏ chỉ đành nhượng bộ đồng ý để bạn nhỏ cho tài xế đầu ngày chở anh đi làm, cuối ngày đón anh tan sở, cuối cùng mới dỗ dành được em ấy.
Vậy là Tiêu Chiến đến mở cửa xe cũng không cần một ngón tay, trời mưa còn có người ra che ô giúp. Buổi trưa còn được đưa tới hộp đồ ăn đủ món đủ vị, lúc nào cũng kèm theo một ly Starbuck vị mà anh thích nhất. Hưởng thụ chẳng khác nào cuộc sống được cưng nựng của các cậu ấm cô chiêu con nhà giàu. Ai bảo anh ta có người yêu đúng chuẩn con nhà giàu từ trong trứng nước, Vương Nhất Bác thì không tự nuông chiều bản thân, lại học được cái tật này ở mấy bạn cùng học ở trường quốc tế danh giá đúng không?
Tiêu Chiến thực sự là sướиɠ muốn khùng luôn rồi!
Hôm nay tiện đường ăn tối ở nhà hàng khách sạn tại Đông Thành, Vương Nhất Bác lại để tài xế chở Tiêu Chiến đến một nơi. Là một salon oto Vương thị khác, thậm chí còn to hơn cái lần trước Vương Nhất Bác đưa anh đến nữa.
Vết thương cả ở chân và ở tay của Cún thỏ hiện giờ đã khỏi hẳn, Tiêu Chiến mấy ngày nay đều năn nỉ Vương Nhất Bác ko phải cho xe đến đón anh nữa. Thì bây giờ cậu ta lại làm ra hành động này đây.
- Anh nhất định phải có ô tô riêng thôi, nếu mà còn đi bộ đi làm, ko biết lần sau sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa.
- Chỉ là ko may, sẽ ko có lần sau mà Nhất Bác.
- Lần này em sẽ ko nhượng bộ đâu.
Thế là Vương Nhất Bác đi từng dọc xe đang xếp thẳng hàng, miệng liến thoắng thuyết minh về mỗi loại xe một, như là sự đã rồi mà không để Tiêu Chiến có thể xen vào một lời.
- Nếu anh thích tốc độ, nẹt ga gầm rú thì có thể chọn Lamboghini hoặc Ferrari, nhẹ nhàng hơn thì có Porche, Jaguar. Thích sang trọng đẳng cấp thì có Rolls Royce, Bentley, phân khúc thấp hơn một chút có Mercedes – Benz, BMW. Còn anh thích bền bỉ, tiện dùng thì có Lexus. Hoặc là thích gầm cao máy thoáng, rộng rãi có thể lấy Range Rover. Đó, tùy anh Chiến chọn, muốn cái nào thì có thể lấy về đi luôn.
- Oa, nhiều vậy sao, Nhất Bác am hiểu quá ta. Nhưng mà anh thích dễ thương được không? Anh lấy cái này.
- Đúng là anh Cún thỏ có khác. Lựa xe mà cũng lựa cái trông như hoạt hình vậy à.
Tiêu Chiến chỉ tay vào một chiếc xe be bé xinh xinh màu vàng. Anh cũng chẳng để ý nó là thương hiệu gì, chỉ là thấy rất thích. Mà trùng hợp đây là chiếc xe rẻ tiền hơn cả so với những chiếc Vương Nhất Bác vừa kể ở trên. Giá cũng có gần một tỷ thôi.
- Hay anh chọn cái khác đi, Tiêu Chiến chân dài như vậy, chọn xe bé thế sao được.
- Nhưng mà anh muốn, anh muốn, nếu ko được, anh ko lấy cái nào nữa luôn.
Ôi chao! Cún thỏ lại bắt đầu làm nũng. Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đành nghe lời để anh mang về chiếc xe có cái tên cũng nhỏ bé không kém giống ngoại hình của nó: Mini Cooper.Nhưng mà rốt cuộc chỉ dùng thử mấy hôm, Tiêu Chiến cũng tự mình thấy bất cập. Ai bảo Vương Nhất Bác gọi anh là Cún thỏ, nhưng thực ra anh đâu có nhỏ bé, là một nam nhân cao một mét tám ba phẩy sáu. Chân lại cực kì dài, tay cũng lòng thòng không kém. Ngồi trong chiếc xe bé tin hin này thực sự là không được thoải mái. Nhiều lúc vụng về quên mất còn bị cộc đầu vào trần cái "CỐP". Vậy mà Vương Nhất Bác bên cạnh còn cợt nhả trêu chọc được.
- Đáng đời Cún thỏ ngốc nghếch! Anh mà còn cậy mình cứng đầu, qua một thời gian, đầu anh bị đυ.ng đến càng ngốc hơn, chân cũng sẽ chuyển sang đi kiểu vòng kiềng luôn.
Vừa nói dứt lời, Vương Nhất Bác vì quá khoái chí nhổm người dậy, cũng đυ.ng đầu đến "CỐP" một cái vang chẳng kém gì ai.
Haha! Vương Nhất Bác quên rằng cậu ta cũng là một chàng trai cao tới mét bảy chín, suýt soát mét tám hay sao. Còn nói người khác đáng đời, đúng là "Cười người hôm trước, hôm sau người cười" mà.
Sau sự việc này, đại kết cục chính là Tiêu Chiến muối mặt, có xe rồi nên chính anh lại lóc cóc chở Vương Nhất Bác tới salon Vương thị đổi một chiếc xe khác rộng rãi, thoải mái hơn.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều không muốn quá phô trương mà đồng thuận chọn BMW- Thương hiệu ô tô thịnh hành hơn cả ở Trung Quốc. Chỉ nội trong BMW thôi cũng chia ra nhiều mẫu mã, có dòng 5 và 7 thì già dặn một chút, dành cho doanh nhân đi bàn công việc, vậy nên người chọn luôn dòng 4 series mui trần vừa năng động lại trẻ trung. Mà chẳng biết trẻ trung thế nào, giá lại tới tận gần năm tỷ. Thật là choáng váng đầu óc!
Được cái là có màu đỏ Tiêu Chiến thích nhất, lại thêm nếu muốn hóng gió thì để mui trần, nếu muốn riêng tư hơn thì bấm nút là tự động trở lại kiểu xe bình thường. Đúng là tiện cả đôi đường. Đôi trẻ có thể chủ động chở nhau đi chơi xa rồi. Xem chừng là Vương Nhất Bác thật sự khoái chí lắm!...
Tiêu Chiến đi làm lại, hiện giờ ở công ty thiết kế Frank Chou, không còn quá hòa đồng với các nhân viên khác nữa.
Một phần vì cứ hễ ko phải là công việc, tay anh lại không rời, ôm ghì lấy di động mà nhắn tin, gửi tin nhắn thoại, facetime. Cả bầu trời của Tiêu Chiến lúc ở ngoài, dường như gói gọn trong chiếc điện thoại kia, bởi vì anh chỉ muốn suốt ngày được nói chuyện tâm sự và nhìn thấy bạn nhỏ Vương Nhất Bác mà thôi. Xa một chút là nhớ quay quắt đến không chịu nổi.
Một phần vì trong công ty ko biết ai tung ra lời đồn ác ý, rằng Tiêu Chiến được kim chủ bao dưỡng, lần trước nghỉ mười ngày nửa tháng là đi đáp ứng người ta. Thế nên lúc quay trở lại đi làm liền có siêu xe đưa rước. Lúc sau lại tự mình lái xe mới coong đến công ty, muốn kiểu dáng nào có kiểu dáng đó. Hiện tại còn lái cả BMW mui trần cực đắt tiền. Thử nghĩ xem, mới tốt nghiệp không lâu, thân cô thế cô từ Trùng Khánh đến Bắc Kinh, không phải có hậu thuẫn thì vì gì được nữa. Mặt dày! Đã thế, tính tình còn chảnh chọe, ai hỏi cũng không thèm trả lời, lúc nào cũng nói lời nũng nịu với kim chủ bao nuôi mình trong điện thoại.
Thậm chí, người ta còn bắt đầu phân nhánh ra mà đồn đoán, người yêu của Tiêu Chiến là một đại thiếu gia cực đẹp trai cool ngầu. Nhưng mà có người còn căm ghét, ác ý đến độ, bảo thiếu gia kia chỉ là con của kim chủ thôi, lúc thì bảo kim chủ là phú bà hết độ thanh xuân, lúc lại bảo là phú ông đầu hói mới phải. Rốt cuộc phải tin ai đây.
Thiên hạ vô tình. Lúc trước có thể vui cười với bạn đấy, nhưng vừa quay đi, không biết sau lưng từ lúc nào đã đâm sâu lưỡi dao vào bạn rồi. Không thể quản, cũng ko muốn quản, Tiêu Chiến chỉ muốn yêu đương thật tốt với bạn nhỏ của anh. Chỉ cần không thẹn với lòng, những lời ác ý đơm đặt kia, có xá là chi!