Nhớ là Vương Nhất Bác luôn bảo tiền chỉ là chuyện nhỏ thôi không?
Chỉ là chuyện nhỏ này có hơi lớn!
Ít ra là đối với Tiêu Chiến!
Mới bị sốt có chút xíu xiu, mà riêng tiền khám chuyên gia đã 5 triệu. Đơn thuốc gồm thuốc kháng sinh phổ rộng loại nhập ngoại, cộng thêm cả đống thuốc bổ uống để sức khỏe hồi phục, vết thương mau lành như vitamin C, vitamin E, kẽm ..., lại còn cao đắp giảm sưng, nhanh liền vết bong gân, thêm cả thuốc uống, kem bôi, gel thoa làm mờ sẹo sau này. Tổng đến 8 triệu. Tiền ở nội trú phòng VIP đắt tiền nhất 33 triệu.
Tổng cộng 46 triệu.
Thêm 10% phí VAT + 5% phí phục vụ. Vị chi là 52,9 triệu.
Là NĂM MƯƠI HAI TRIỆU CHÍN TRĂM NGHÌN đó.
Hơn NĂM CHỤC TRIỆU cho một lần bị sốt sương sương.
Quẹt thẻ đến XOẸT một cái, còn chưa cảm thấy tiền đã rời khỏi tay thì nó đã vĩnh viễn không quay trở lại nữa.
Tiêu Chiến đau ở tim đây này, Vương Nhất Bác em ấy có thể ngừng phung phí được không? Chỉ là sốt thôi, anh cũng đã sốt mấy chục lần trong đời rồi, ngày xưa tập xe đạp, ngã đến không đứng dậy nổi, thịt sứt một mảng rốt cuộc cũng chẳng làm sao đấy thôi.
Quen Vương Nhất Bác, giá trị quan về tiền bạc sao lại đảo lộn hết lên thế này!
Có điều Tiêu Chiến không biết đối với tổng tài sản cả chục nghìn tỷ (~3 tỷ Nhân dân tệ) của Vương thị thì năm mươi triệu này thực sự chỉ là con số nhỏ thôi. Đếm xem bao nhiêu số 0, là mười ba số 0 đấy, bảy cái số 0 của 50 triệu này quả thật chẳng thấm vào đâu.
Mà dù sao tiền cũng chi ra rồi, vậy chỉ đành hưởng thụ thôi.
Phòng bệnh VIP tại khách sạn quốc tế đương nhiên là đẳng cấp rồi.
Điều hòa, ti vi, tủ lạnh chắc chắn có thì khỏi bàn nữa, nhà vệ sinh được ốp đá trắng tinh khắp bề mặt, đầy đủ tiện nghi, quan trọng là nơi nào cũng có tay vịn thuận tiện hỗ trợ người bệnh. Sở dĩ tiền phòng đắt đến thế, thực ra là ở thiết bị y tế cơ. Có máy thở, trợ tim, đo huyết áp, đo thân nhiệt tự động v.v... Chiếc giường thì có thể bấm nút điều chỉnh góc độ cao thấp của người nằm, lúc muốn ăn uống cũng chẳng phải tự mình ngồi dậy. Tít một cái giường dựng lên, bàn ăn tức khắc bật ra, tiện lợi vô cùng cho người liệt hay mất sức. Nghe đâu để trang bị một phòng bệnh đầy đủ thế này, bệnh viện cũng phải chi tới mấy tỷ lận.
Mà Tiêu Chiến không đau tim, cũng chẳng nằm liệt giường không cử động được, đâu cần tất cả những thứ này làm gì. Vấn đề duy nhất xảy ra có lẽ là sau khi Cún thỏ đọc cái hóa đơn tiền viện phí kia, hoảng hốt đến tim đập thình thịch luôn rồi.
Đắt là thế nên thực sự đáng đồng tiền bát gạo. Theo quy định, bác sĩ điều trị chính bắt buộc phải đến thăm hỏi bệnh nhân ít nhất một lần trong ngày. Y tá thì kiểm tra máy móc, đo huyết áp, thân nhiệt ba lần. Còn bữa ăn cũng được hộ lý phục vụ ba bữa sáng trưa tối, không chậm trễ một giây, hơn nữa đồ ăn phong phú không lặp lại còn rất đầy đủ dinh dưỡng, phù hợp với thể trạng bản thân người bệnh.
Chẳng mấy chốc đã tới chiều tối, đây là lần thứ hai hộ lý mang thức ăn vào. Bữa trưa thì là gà ác tiềm thuốc bắc cùng canh tôm bí, bữa tối thì cháo thịt xay táo đỏ, chim bồ câu hầm hạt sen, bữa nào cũng đầy đủ hai món chính mà người tăng thân nhiệt, đổ mồ hôi dễ tiêu hóa, thêm món canh rau, hoa quả tráng miệng, sữa chua, bánh trái ăn kèm không thiếu thứ gì. Quả thật nằm viện mà chẳng cần phải lo lắng dù chỉ là việc nhỏ nhất như ăn cơm uống thuốc, thay băng định kì.
Người ta bảo "Tiền không mua được hạnh phúc" nhưng mà cùng hoàn cảnh, có tiền chẳng phải vẫn hạnh phúc hơn sao. Trong trường hợp này quả thật là vậy, có điều ... được phục vụ tận răng nhiều lần trong ngày tới thế, đã phá vỡ sự riêng tư cùng phong cách ấp nhau như ấp trứng mỗi ngày của đôi bạn trẻ rồi đi.
Như bây giờ, Vương Nhất Bác sau khi chê lên chê xuống đôi tay đang khuyết thiếu cử động một bên của Cún thỏ nhà cậu, cậy tay mình vừa to vừa khỏe, theo sư tử thì còn là cả dẻo dai nữa, nên một công việc hết sức khó khăn, vất vả, cần độ khéo léo này phải do chính cậu ta đảm nhận, anh Cún thỏ đừng mong động vào, dù chỉ một ngón tay.
Đó chính là ... cầm thìa xúc cháo cho Tiêu Chiến ăn!
"Cái này, anh còn tay trái mà, cầm thìa chứ đâu phải cầm đũa mà cần hai tay."
"Không được! Anh Chiến đang sốt hầm hập như vậy, em không muốn anh xuất hiện ảo giác rồi làm đổ hết cháo ra người đâu."
"Được rồi, tùy em."
Vương Nhất Bác đưa từng thìa cháo lên miệng thổi cho hết nóng, còn cẩn thận nếm thử một chút trước khi đưa sang bên cho Tiêu Chiến. Đôi lúc vì tham xúc nhiều cũng bị rớt chút ít ra ngoài.
Vậy mà sư tử lấy cớ tiếc đồ ăn bị rơi ra ngoài đó, trực tiếp xúc cháo vào miệng mình rồi đè đầu Cún thỏ ra mà đưa vô. Như là chim mẹ mớm mồi cho chim non vậy. Vương Nhất Bác cậu ta, chẳng phải là vừa muốn nếm mùi thơm cháo chim và vừa nếm vị ngon cháo lưỡi hay sao. Đây còn là phòng bệnh đấy. Càn rỡ hết sức!
Quả báo thường đến sớm! Đang giữa lúc hăng say đẩy đưa qua lại là thế, đột nhiên không báo trước lại thấy hộ lý vừa đưa đồ ăn mở cửa cái rầm. Ra là chị ta quên sổ ghi chép thường nhật mà hớt hơ hớt hải định quay lại lấy, trong lúc nóng vội nên mới vô tình làm ra hành động bất nhã chưa gõ cửa mà đã xông vào thế này. Chỉ là chị ta chịu cũng đủ rồi, vừa mở cửa ra, đập vào mắt là cảnh tượng hai mỹ nam đẹp như thần tiên đang dây dưa môi lưỡi. Đã thế cứ như vậy mà giữ nguyên tư thế, còn trợn to mắt nhìn đến khi chị ta đi khỏi. Như thể chị mới là người làm chuyện hổ thẹn ở phòng bệnh vậy.
"Vương Nhất Bác! Em còn không mau lui ra! Em xem người ta bắt được tận mắt rồi kìa. Em là muốn anh đang sốt còn phải nóng hơn nữa sao? Ra ghế kia ngồi cho anh."
"Nhưng mà cháo còn chưa ăn xong!"
"Được rồi, lần này nghiêm chỉnh một chút, dùng tay!"
"Bingo + 1, nụ hôn cháo chim bồ câu luôn nhá!"
"Vương Nhất Bác! Đếm! Lúc này em còn có tâm trạng đếm? Kỳ dị!"
Ha ha ha ha!
Ảo giác, ảo giác, bây giờ mới thật sự là ảo giác! Tiêu Chiến đến ốm ngồi ăn cháo thôi mà cũng không yên được với bạn nhỏ sư tử này.
Sau đó lúc ăn xong, bấm điện thoại bàn gọi người vào lấy khay bát, trở vào lại là một hộ lý già khác, xem ra hộ lý trẻ lúc trước bị dọa đến sợ rồi!
Phụ nữ mà, đâu phải cô gái non trẻ nào cũng có định lực mạnh mẽ trước hành động làm mù mắt cẩu độc thân thế chứ. Mà đôi trẻ yêu nhau kia lại chẳng xem đấy là chuyện quan trọng, cứ thế để cho người ta thảng thốt thôi.
Bởi vốn dĩ Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến có bao giờ tách xa được nhau quá lâu đâu. Bây giờ lại đang dính nhau trên giường bệnh kìa, Nhất Bác để Cún thỏ dựa vào l*иg ngực mình, một tay thì cầm điện thoại, một tay thân mật vòng qua ôm lấy bờ vai người trong lòng, ai kia chỉ việc lấy tay trái bấm bấm lướt lướt điện thoại là được. Đôi lúc còn lười biếng nhắm mắt lại đến dòng status trên Weibo cũng bắt Vương Nhất Bác đọc to lên cho nghe nữa. Nhìn thế nào cũng thấy yêu đương rất ngọt ngào mà.
Đang ngọt ngào là thế, bây giờ tiếng gõ cửa lại chợt vang lên, Tiêu Chiến định nhổm người dậy nhưng đã bị Vương Nhất Bác dùng lực giữ lại một bên vai, hắng giọng nói lớn.
"Mời vào."
Đến khuya trước khi đi ngủ, định trước là y tá sẽ vào kiểm tra huyết áp cùng thân nhiệt lần cuối trong ngày.
Tư thế thân cận của hai người lúc trước vẫn y nguyên, không hề di chuyển dù chỉ một ly. Vương Nhất Bác cảm thấy yêu nhau thì chuyện này quá bình thường, cũng không phải hành động khiếm nhã gì. Tôi ôm người tôi yêu, anh ấy bị bệnh, tôi chăm sóc, ai quản nổi.
Thế nên y tá chính là vừa làm nghiệp vụ của mình vừa nghiêng nghiêng tránh đi tầm mắt. Ăn cẩu lương miễn phí rồi.
Y tá đáng thương trong lòng lại một mực cảm thán. "Tôi đây là có gõ cửa nha, các người sao lại làm vụn vỡ trái tim của một cô gái trẻ vất vả làm việc lúc đêm khuya như thế chứ? Ôi thiên a!"
Kết luận được một điều là, dù có gõ cửa hay không, một khi ai đã bước chân vào phòng bệnh này, sẽ đều mặc định là phải ăn cẩu lương đến nghẹn. Thật là tội nghiệp biết chừng nào!
Kéo lại được một chút, có tin tốt là nhiệt độ cơ thể của Tiêu Chiến rốt cuộc cũng giảm về 37,5 độ. Vết thương sau khi tháo ra lớp băng để sát trùng và thay mới thì thấy đã bớt sưng hơn. Mới chỉ chưa đầy một ngày, dấu hiệu hồi phục đã rất tốt. Ây da, vốn chuyện cũng không nghiêm trọng gì mà.
Ấy vậy mà khi đi ngủ, Tiêu Chiến lại vẫn lấy cớ ốm sốt mà bắt bạn nhỏ Vương Nhất Bác hip hop hát ru anh ngủ, mà nhất định phải là nhạc trong phim Hải Miên Bảo Bảo và Maruko thì mới chịu. Sư tử gào thét nhưng cũng đành chiều lòng người nào đó còn chưa ốm dậy thôi. Miễn cưỡng nhí nhố hát, lại đạt được hiệu quả không ngờ, Cún thỏ của cậu thế mà nghe rồi liền ngủ say tít. Còn vừa ngủ vừa cười đáng yêu chưa kìa! Cứ thế Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến trong lòng, ngắm nhìn anh lớn qua cả một đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Tiêu Chiến đã thần thanh khí sảng, vươn vai hít thở không khí trong lành buổi sáng mùa hè. Ngoài cửa sổ phòng bệnh là một lối dạo bộ phủ đầy cây xanh và bóng mát, chỉ ngồi trong này phóng tầm mắt ra thôi đã thấy cuộc sống này rất tốt đẹp rực rỡ rồi.
Sao lại không tốt đẹp rực rỡ khi mà Tiêu Chiến có tuổi trẻ cùng cả bạn trai nhỏ cạnh bên. Dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần Vương Nhất Bác vẫn ở đây, dường như sẽ chẳng đáng lo nữa. Mới vừa đỡ ốm một chút mà tâm trạng đã hứng khởi như vậy rồi, Tiêu Chiến chỉ muốn mãi đằm chìm trong cảm giác hạnh phúc này thôi.
"Anh Chiến nghĩ gì thế?"
"Bạn nhỏ Vương Nhất Bác ngủ như mèo lười, chăm người ốm còn dậy sau người ta phải không?"
"Anh còn nói, cả đêm qua em thức trông chừng Cún thỏ của em đó, đã biết chưa?"
"Không cần như vậy đâu Nhất Bác, tối qua anh cũng đã hạ sốt rồi mà."
Tiêu Chiến tiếng nói nhỏ nhí nhưng mặt thì đã hồng hồng.
"Anh Chiến xem, anh Chiến xem, tự soi gương sẽ biết mặt lại đỏ lựng lên rồi. Có phải anh lại sốt rồi không?"
Sư tử lí lắc hết quay bên này lại chạy bên nọ theo hướng Cún thỏ quay đầu né tránh vì quá ngại ngùng không dám nhìn thẳng.
Bắt đầu ngày mới trên giường bệnh, Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại cùng nhau vui đùa ngỗ nghịch như vậy đấy, đúng là hai tên con trai còn chưa kịp lớn. Nhưng hai tên con trai chưa kịp lớn này lại toàn làm mấy chuyện người lớn thôi. Mới đến bệnh viện người ta có một ngày mà đã oanh tạc thông tin hành lang bên lề đến bùng nổ rồi.
Khắp các ngóc ngách nơi đây, hiện bác sĩ, y tá, hộ lý chỉ cần giới tính là nữ thì đều nhận được một tin: Ở phòng Tổng thống tầng tám có một cặp mỹ nam siêu soái siêu giàu yêu nhau nồng nhiệt. Bạn trai nhỏ niên hạ chăm sóc cho bạn trai lớn hết mực chu đáo, sợ đối phương bỏng lưỡi, đến cháo cũng mớm bằng môi.
Các tỷ muội muốn chiêm ngưỡng cảnh xuân, xin mời đến phòng 823 tầng 8 tòa nhà bệnh nhân VIP, mại dô, mại dô. Đương nhiên tám chuyện vậy thôi, thực sự cũng chẳng ai dám đến!
Người ta có câu "Hai người đàn bà với một con vịt thành cái chợ". Vậy là đúng rồi, Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến cũng không ngờ sẽ làm ra hiệu quả này. Ở bệnh viện có tiện nghi thì tiện nghi thật, nhưng cả hai đều hổng có thích, vì không thuận tiện yêu đương, bị soi mói quá nhiều. Hơn nữa, tình trạng của Tiêu Chiến quả thật đã không đáng ngại nữa rồi.
Về nhà! Ngay trong buổi sáng, hai người liền vô thanh vô tức đến quầy lễ tân lấy giấy xuất viện và hóa đơn viện phí đã thanh toán hôm qua mà ra về. Mới ở đây chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ, đôi trẻ đã nóng ruột muốn trở lại nhà nhỏ đến không đợi được nữa.
Các chị em ở bệnh viện chỉ đành khóc ròng, thật không có phúc ngắm nhìn mỹ nam yêu nhau mà!
Nghe tạm để tâm hồn vui vẻ, hoạt bát, trở về tuổi thơ nào mọi người!