Thiêu Thân Cháy Sáng [BJYX]

Chương 24: Bạo tình chiếm hữu (H+)

Chương 24: Bạo tình chiếm hữu (H+Bɖʂʍ)

- Tiêu Chiến anh thật khéo biết hưởng thụ nha.

Lần thứ ba trong đêm, Mỹ nhân được Venus của anh bế lên theo dáng hình mặt đối mặt, ngực áp ngực rất mực cưng chiều đó. Chỉ khác là lần này dục hoả trương cứng vẫn đang vùi trong nội bích trơn mềm ướŧ áŧ kia. Theo mỗi bước đi côn ŧᏂịŧ lên xuống lại càng cắm sâu hơn như tới điểm tận cùng. Có bao nhiêu xóc nảy là bấy nhiêu trận tê cứng, khỏi phải nói không khí ám dục đến mức nào.

Băng qua phòng ngủ rộng lớn, qua bàn làm việc, cả một phòng khách thênh thang xa hoa, một đường Tiêu Chiến đều vùi đầu vào cổ gáy Vương Nhất Bác, nhất mực liếʍ láp khắp nơi, như cún nhỏ ngoan hiền. Từng cái nốt ruồi của ai kia anh cũng đã ngắm đến mòn mắt, đều thích đến không nói nên lời.

Ấy mà khi đi qua chỗ bàn để đồ, Tiêu Chiến không hiểu định làm gì mà cứ cố với lấy chiếc hộp giấy nọ. Mất tập trung như thế, đích xác bị Vương Nhất Bác cảnh cáo mà đỉnh một cái giật nảy.

- Cầm cái gì đó! Bị thao còn nghịch ngợm.

- Là anh muốn cái này Nhất Bác.

Mặc kệ hào hứng ngốc nghếch của thỏ nhỏ, Vương Nhất Bác vẫn chiều chuộng mà đưa Tiêu Chiến đến đích cần đến. Nhẹ nhàng gỡ hai chân đối phương đang kẹp chặt xuống khỏi hông mình, Vương Nhất Bác phá lệ đột nhiên dịu dàng lên tiếng.

- Anh xem, cũng đã đến nơi, muốn ngắm cảnh thế nào đây?

- Cả hai chúng ta đều ngắm.

Dục hoả vẫn ở đó vùi chặt trong nội bích ấm nóng, Tiêu Chiến từ tư thế hai người đang đối mặt, uyển chuyển xoay người một cái, đào tròn đã ép chặt vào hông eo đối phương rồi. Sao lại thành thục đến thế, là muốn chơi từ đằng sau sao.

- Ahhh. Tiêu Chiến là thích muốn làm cẩu đến cuồng, đã ấp ủ từ lâu chơi doggy phải không?

Vương Nhất Bác lớn tiếng trêu hoa ghẹo nguyệt ép đến mặt Tiêu Chiến cũng đã đỏ hồng đến sợ.

- Không phải thế! Như này mới tiện cùng ngắm cảnh không phải sao, Nhất Bác!

Đang ở độ cao tầng thứ mười ba, khung cảnh phía bên dưới thật hoành tráng nguy nga. Cung điện, đền đài, lầu các bát ngát trải đến tận chân trời. Trời đêm, từng ngọn đèn dầu cổ thắp lên khắp ngóc ngách Tử Cấm Thành mờ ảo. Tất cả mới uy nghiêm làm sao! Vậy mà ở chốn này, có cặp đôi vừa thưởng thức sự uy nghiêm đó lại vừa làm ra những hành động ái muội, đầy mùi tìиɧ ɖu͙© sa đoạ thế này đây. Thực là kí©ɧ ŧɧí©ɧ khôn cùng!- Woaaaa! Cảm ơn Nhất Bác nhiều lắm! Đến Bắc Kinh ai chẳng tham quan ngắm cảnh Tử Cấm Thành nhưng có mấy ai được ngắm theo cách tuyệt vời thế này. Đẹp quá! Trước đây anh còn chưa biết Tử Cấm Thành là gì đâu.

Tiêu Chiến vừa nói vừa giữ nguyên dáng người mà quay đầu lại hôn chụt một cái trúng phóc khuôn miệng người đằng sau. Ánh mắt lấp lánh tỏ ra vui vẻ tự hào lắm. Vương Nhất Bác nhếch miệng cười vui, trong lòng cũng tự thoả mãn điên cuồng "Không phải tất cả là vì muốn dẫn anh ngốc đến chỗ tốt hay sao." Ngoài miệng lại nói.

- Dài dòng như vậy làm gì, lo mà phục vụ trả ơn em đi biết không?

Vương Nhất Bác không đợi được từ phía sau thúc tới tạo vật xinh đẹp vô vàn trước mắt. Nhìn từ góc độ này, cả người Mỹ nhân cong cong gợϊ ɖụ©, đường nét lưng trần uốn lượn tinh tế. Bờ vai thon thả không quá cứng nhắc cũng không quá yếu mềm. Eo thon kiều diễm, nắm chắc cũng chỉ cần một vòng tay, thật muốn giày vò làm sao.

Nghĩ là làm, Vương Nhất Bác bám chặt hai tay vào ngang eo Tiêu Chiến, hung hăng xô đẩy cùng bấu víu, ép cho cả người Mỹ nhân đều bị thúc tới thúc lui. Dục hoả cuồng dã không khống chế được liền đỉnh lộng không ngừng, nhịp điệu hoả tốc mạnh mẽ. Mỹ nhân ở phía trước, cả gương mặt bị ép dán chặt vào tấm kính trong suốt sát sàn mở ra không gian rộng lớn trước mắt. Tư thế quả thực có chút khổ sở, chật vật, vậy mà hơi thở Mỹ nhân lại thổn thức, ánh mắt như dại ra, đúng là đang thoả mãn thật rồi.

- Bị thao còn tự nhiên ưỡn người ra như thế. Anh xem chúng ta đứng đây, anh không cảm nhận là có vấn đề gì hả?

- Ưm, không có vấn đề gì cả! Nhất Bác nữa đi, a a a!

Vừa quan hệ vừa khẩu da^ʍ, khỏi nói tình thú đến mức nào, đây là lý do cả hai rất muốn trao đổi lời nói cùng tư tưởng khi làʍ t̠ìиɦ. Bởi khi đã hợp gu nhau tuyệt đối, câu từ một lời nói ra, sẽ chỉ càng làm đối phương cảm thấy nứиɠ tình hơn thôi.

- Vẫn chưa nhận sai! Đòi ra đây làʍ t̠ìиɦ còn vẫn bật đèn sáng thế, không sợ người khác trông thấy sao, Tiêu Chiến thật là nhục nhã không biết ngượng!

- Ahhh, anh chỉ là rất muốn ở đây bị Nhất Bác thao, còn ai nhìn thấy hay không thì mặc kệ chứ.

- Dâʍ đãиɠ!

- Hơn nữa tầng cao như vậy, đâu có ai nhìn tới. Mà nhìn cũng không thấy rõ mà Nhất Bác.

- Lăng loàn!

- Nhất Bác! Đã ra đến đây rồi, hay chúng ta ra ban công luôn được không!

- Tiêu Chiến!!!!!!! Mắc bệnh phô da^ʍ à? Thích đến thế sao?

- Đâu có ai thấy Nhất Bác. Anh không sợ! Em sợ?

- Đương nhiên không! Lười được chưa! Nếu muốn, có tay thì tự mở cửa kính chứ còn đợi ai, chúng ta liền có thể ra.

- "Ahhhh hay là để anh lấy hộp này che bớt mặt em lại nha, xin lỗi Nhất Bác à, vì anh mà em phải mất mặt thiệt thòi." Chỉ đợi Vương Nhất Bác nói thế, Tiêu Chiến liền vừa nói vừa lấy một tay mở cửa cái xoạch, rồi hấp háy mong đợi người yêu kéo anh ra ngoài.

Một đường đi đến, dục hoả cùng hậu huyệt vẫn không hề tách rời, thật là lưu luyến nhau biết bao nhiêu. Cả hai dám đột phá giới hạn là vậy, nên thành quả cũng xứng đáng lắm. Ra tới nơi, tuy chỉ cách có vài bước chân thôi nhưng tâm thế đã thực sự hoàn toàn đổi khác.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng cuồng nhiệt gia tăng gấp vạn lần bởi ở bên ngoài là tầm nhìn bao la không có gì ngăn trở, tất cả các hình ảnh da^ʍ mỹ đều sẽ lộ thiên, tất cả âm thanh tiếng động dù nhỏ nhất cũng có thể không yên mà làm xáo động không gian xung quanh. Thật là dũng cảm cùng kích động biết nhường nào!

- Đã vừa lòng anh chưa Tiêu Chiến? Mất mặt cũng là anh, đứng trước phơi hết cả ra rồi, anh xem ai cũng nhìn thấy cả người anh lõα ɭồ hết. Mặt dày!

- Mặt dày vì muốn được em yêu đó!

- "Mà Tiêu Chiến anh cầm hộp đồ làm gì suốt thế!" Vương Nhất Bác đang làʍ t̠ìиɦ, lại được Mỹ nhân nói lời khiêu gợi là vậy mà vẫn bình tĩnh hỏi sang chuyện khác, thực lực thật sự không thể coi thường đâu.

Tiêu Chiến chẳng hiểu sao từ nãy giờ chìm trong tìиɧ ɖu͙© mà vẫn ngoan cố ôm khư khư hộp giấy nọ, không phải là định dùng để che mặt và hạ thân cho bớt hổ thẹn thật đó chứ.

Đương nhiên không phải! Dụng ý sâu xa của Mỹ nhân, đâu dễ để hiểu. Thành ra là cả hai dù đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngoài trời mà vẫn có tâm trạng tán gẫu về hộp đồ đâu đâu, không thể hiểu nổi suy nghĩ của người đang yêu nữa.

- Ahhh, cầm hộp là vì nó rất hữu ích. Là anh có ý định từ trước Nhất Bác à!

- Nói xem Tiêu Chiến ngốc của em định làm gì với hộp đồ Louis Vuiton nào!

Mấy đồ đạc mang theo từ khi vào cửa căn phòng này đã triệt để bị bỏ mặc, có ai còn nhớ đến hộp Louis Vuiton kia đựng đồ gì không? Vương Nhất Bác không phải không nhớ rõ, mà là muốn xem dụng ý của Tiêu Chiến định thế nào, muốn là anh tự mình nói ra.

- Nhất Bác đừng phân tâm, đừng ngừng lại, để anh bóc hộp này ra chúng ta cùng dùng.

- Không thèm thao nữa. Nói rõ ra, không đừng mong hưởng thụ.

Dục hoả vẫn chôn chặt trong tiểu huyệt nhưng có vẻ đang nguội dần, không có một lời giải thích cho nó thoả đáng thì hẳn cuộc yêu không bốc hoả lên được, sẽ nguội lạnh mất.

- Nhất Bác chưa dùng thắt lưng của anh tặng sao?

- Anh muốn em bây giờ dùng? Hửm?

- Chỉ là bây giờ rất muốn. Xem như đồ anh tặng cũng có chút tác dụng đi. Nhất Bác à, ý anh, em hiểu hông?

- Nếu anh đã muốn!

Vương Nhất Bác đột nhiên giằng lấy hộp đồ, không như động tác mở hộp chậm rãi, hết sức trân trọng của Tiêu Chiến, ngược lại cậu ta cậy mạnh vỏ hộp bên ngoài, tháo nút thắt nơ nhanh như gió, mở ra chiếc thắt lưng đang được cuộn tròn gọn ghẽ vẫn còn thơm mùi da. Luôn sỗ sàng như thế, tất cả mọi thứ bao ngoài đều bị Vương Nhất Bác vứt chỏng chơ sang một bên, trên tay duy nhất chỉ còn lại dây lưng bóng loáng, toả ra khí chất của đồ xa xỉ hết sức kiêu ngạo, lạnh tanh.

Vương Nhất Bác không hề ngây thơ!

- Anh muốn đúng không! Nói xem!

- Anh rất muốn a~~~!

Gần như cùng lúc với câu nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thúc mạnh điên cuồng vào hạ thân phía trước. Tay cuộn một vòng, nắm chắc chiếc thắt lưng trong tay.

Sau đó, quất xuống!

- A...a...a, ưmm!

Một lần lại một lần không hề nương tay!

- Đau không!

- Nữa đi Nhất Bác!

- Ah...ha...hư hư.

Từng roi quất xuống là một vết hằn đỏ hiện lên, Vương Nhất Bác tưởng tàn nhẫn thế mà khống chế được lực đạo, chưa hề có chỗ nào chảy máu. Nhưng cả một lưng đầy vệt đỏ lan tràn thì không tránh khỏi.

Vương Nhất Bác đã liên tiếp xuống tay, quất vào lưng, vào eo và cả mông của Mỹ nhân dưới thân nữa, kèm theo đó là từng cú thúc cuồng bạo đầy thoả mãn.

Vương Nhất Bác lúc này nhìn xuống một thân người bên dưới yêu kiều, diễm lệ, cả người đỏ hồng rực rỡ như hoá thân của vị thần sắc đẹp quyến rũ tuyệt luân.

Mặt Venus lúc này cũng là đỏ tới hiếm thấy. Bởi dục hoả điên cuồng, mãn nguyện không gì tả nổi đã cuốn mất người, như tạo hoá lần đầu tiên tìm được một chân trời mới.

- A...a...a, sướиɠ quá Nhất Bác à!

Đang thưởng thức bức hoạ tuyệt mỹ, Vương Nhất Bác bị phân tâm bởi tiếng kêu kia, à thì ra âm thanh của đàn ông cũng có thể phát ra câu nhân đến thế!

- Bám vào ban công cho chắc! Không muốn anh bị húc bay xuống dưới đâu.

- Vâng! Nghe lời Bác ca!

Tiêu Chiến lúc này cũng là đang chìm trong say mê, cảm giác lần đầu nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ đặc biệt kịch liệt vậy mà lại thấy hoà hợp làm sao! Từng roi quất xuống, ban đầu là cảm giác nhói đau, sau đó là tê dại, cả thân một trận rùng mình. Cảm giác được thao lộng đột ngột phóng đại thống thiết không thể nắm bắt. Đâu còn để ý đến mình đang đứng giữa đất trời, cơ thể toàn bộ đều phơi bày cùng kêu rên lại to đến thế.

- Nói em nghe! Thích không!

- Rất thích! Sau này lúc nào cũng muốn Nhất Bác đánh anh, được không!

- Không rảnh!

- Van xin Nhất Bác hạ mình đánh anh! Được không, thương anh đi Nhất Bác.

"Vυ't, vυ't." Nghe tới đây Vương Nhất Bác lại thêm một trận cuồng điên quật xuống, côn ŧᏂịŧ thô to cũng bạo tàn mà chọc vào cày nát hậu huyệt mỏng manh. Luật động ra vào liên tiếp một lúc lâu không thấy đủ. Một màn tình ái nếu có ai bên cạnh chứng kiến được quả thật sẽ mặt đỏ tim đập không thôi.

Được một lúc đột nhiên Vương Nhất Bác không biết làm gì chợt vòng tay qua cổ Tiêu Chiến. Một giây sau, chiếc thắt lưng đã yên vị trên cần cổ đang gào thét nãy giờ mà nổi cả những đường gân xanh của Mỹ nhân. Cậu ta cẩn trọng ghim đai thắt lưng vào nút nhỏ nhất vừa đυ.c lỗ ở cửa hàng lúc trước. Đảm bảo đã thật chắc chắn mới lấy tay kéo cổ Tiêu Chiến ngược lại, ngạo nghễ nhìn xuống mà hất cằm:

- Đeo đi!

- Vâng! Cảm ơn Nhất Bác nhiều!Vương Nhất Bác lúc này một tay nắm tóc kéo Tiêu Chiến ngửa cổ ra sau, một tay cầm thắt lưng lúc lắc như cầm dây cương cưỡi ngựa. Rồi lại như chuyển phân cảnh mà kéo mạnh đầu Mỹ nhân rồi thúc hông vào điên dại như tra tấn.

- Nói! Thích không!

- Thích! Thích bị Nhất Bác tròng dây vào cổ kéo như này lắm ~~~ Hư...hư, sướиɠ quá, cứu anh với Nhất Bác ơi!

- Ơi!

Ngoan của em. Hưởng thụ đi ...

"Bạch bạch bạch"

Cơn nứиɠ tình trào dâng cuốn lấy cả hai không lối thoát, Vương Nhất Bác thả nhanh động tác, kịch liệt ra vào, tay càng được thể kéo căng dây lưng, chèn ép Tiêu Chiến tới ngạt thở. Tay còn lại lúc này đánh thật mạnh liên tiếp vào bờ mông cong vểnh, uốn éo đang hứng lấy côn ŧᏂịŧ cong cứng no đủ của chính mình. Cảm giác thoả mãn không thôi, trong đời Vương Nhất Bác cho đến bây giờ chưa khi nào thổn thức đến thế. Tim đập điên loạn trong l*иg ngực, hạ thân cũng thình thịch bốc hỏa lên, không thể kiềm chế muốn vò nát người dưới thân.

- Tiếp tục! Cẩu ngoan, sủa em nghe!

- Gâu...a...a...a..., gâu...gâu...gâu.

- Tiêu Chiến cưng lắm!

- Nhất Bác sao anh hạnh phúc thế này! Cẩu sao lại được đeo xích chó xịn thế. Thắt lưng hàng hiệu của Nhất Bác lần đầu dùng sao lại cho anh làm xích chó thế này, a...a...a! Anh thích Nhất Bác đến điên rồi, thao anh mạnh vào Nhất Bác ơi!

- Cẩu không ngoan, hư quá, lải nhải nhiều như thế! Có phải muốn nói là đã chuẩn bị trước xích chó đeo cho chính mình hay không? Nhục nhã chưa!

- Hư...hư, vì Chiến Chiến thích lắm mà! Nhất Bác không thấy vui sao!

- "Phiền phức." Kèm theo đó là trận cuồng phong va đập hoang dại không ngừng.

"Bạch bạch bạch bạch bạch"

Lời nói của đàn ông không thể tin. Vương Nhất Bác miệng nói thế nhưng trong lòng khí nóng đã bốc hoả bùng lên sắp không chịu được, kiềm nén bấy lâu đã sắp sụp đổ. Tiêu Chiến một lời nói ra đều không biết hổ thẹn, vậy mà toàn lời da^ʍ mỹ Vương Nhất Bác thích nghe. Quả là tâm hồn cùng nhịp, lúc nào cũng khớp vào nhau.

- Vali chuẩn bị rồi, vứt hết đi, nghe chưa?

- Ahh! Không được đâu Nhất Bác!

- Còn không nghe lời?

- Không phải như em nghĩ đâu Nhất Bác à!

Vương Nhất Bác không nghe thêm lời nào Tiêu Chiến giải thích nữa, dùng hết lực đánh vào hai bên cánh mông Mỹ nhân đỏ ửng tới hằn cả năm vết ngón tay. Du͙© vọиɠ chiếm hữu bản năng được kích hoạt không ngừng cuộn trào, tay còn lại cũng nắm chặt dây lưng mà kéo Tiêu Chiến tới không thể động cựa.

- Còn muốn bỏ đi không!

- Tiêu Chiến đã khai trai Vương Nhất Bác còn chưa đến tuổi vị thành niên, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm, không bỏ đi!

- Nói xem! Ai quỳ dưới chân em mυ'ŧ liếʍ. Ai van xin, ai bị em thao đau đớn. Nói xem!

- Là anh! Tất cả là anh! Nhất Bác à!

- Vậy thì em mới là người khai trai anh, mới là người chịu trách nhiệm với anh nghe chưa?

- Vâng! Bác ca!

- Thế có đi nữa không?

- Ưʍ... ha! Không! Sẽ hông đi đâu cả.

- Tiêu Chiến sau này làm thú cưng cho Vương Nhất Bác suốt đời nghe chưa!

- Tiêu Chiến sau này sẽ quỳ dưới chân làm cẩu liếʍ thân cho Vương Nhất Bác suốt đời, gâu gâu!

Vương Nhất Bác thực sự là tới giới hạn rồi! Không những thế chọc tới lui trái phải thế nào mà cảm giác được một cục gồ lên, mỗi lần chạm tới lại làm Tiêu Chiến kêu to van vỉ.

- A...a...a... ưm!!! Nhất Bác đừng, cầu xin Nhất Bác!

Luật động tăng tốc cực hạn mà nắc lên khuấy động hậu huyệt chật ních, thật tâm mà nói Vương Nhất Bác yêu thích sự bót chặt này xiết bao, làm cậu hăng say bị hút vào không ra nổi. Chê cười lần đầu quá chặt cũng chỉ là lừa Mỹ nhân của cậu mà thôi. Đã chặt khít đến thế rồi, vậy mà lúc này còn co thắt điên cuồng theo tiết tấu, không chịu nhả ra côn ŧᏂịŧ của Vương Nhất Bác một ly nào. Tiêu Chiến dưới thân đã đang ngửa cổ trợn mắt rú lên.

- Anh sướиɠ! Sướиɠ quá! Bắn rồi! Ưʍ...ư... ư!

Thấy thế quả thật Vương Nhất Bác không thể kiềm nén nổi nữa kéo mạnh dây lưng gần sát, chiều chuộng liếʍ tai Mỹ nhân, sau đó lại thả ra đánh mông cùng thúc vào liên tiếp. Dục hoả rốt cuộc cũng phun ra, bơm vào hậu huyệt không ngừng như thuốc độc, nhưng vì vị quá ngon ngọt nên Tiêu Chiến không thể kiềm được mà một mạch nuốt hết không để sót lại chút nào.

_________________

Chương này dài gần gấp đôi một chương bình thường, tâm huyết lắm đó nên là mọi người rate sao cho tác giả vui nào.😝

Vui vẻ tí! Bắt quả tang thỏ ngoài đời biết chơi SM nhá nhá nhá! Thực ra vui thôi, nhiều khi Chiến Chiến thấy hay nên mặc chứ cũng chẳng có ý gì!

( Nhưng mà, biết đâu được đấy. 😎 Tình thú!)Thêm nữa, có lẽ các cô cũng xem hết rồi nhưng... vẫn tặng mọi người để cho dễ liên tưởng này.

Đây, nhìn vào đây, ngoài đời khi họ say sẽ biết ai trên ai dưới, ai trong ai ngoài. 🤔🤭🤫😝

( Ai muốn có vid đoạn hẩy hẩy giây thứ 54 của Yibo pm tôi gửi, tôi có, mlem mlem mỗi ngày. Đây chính là lý do tôi cpf mà lại bắt đầu hơi nghiêng về bias Nhất Bác một tý, quá thiếu liêm sỉ cho con máu M 🤤🥶🤭)

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Thêm vid nữa để coi nà.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]