Chap này tặng cô TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha
❤❤❤❤❤❤
~~~~~~~~~~~
-------------------
"Ơ thằng què này ở đâu ra vậy????"- Cô ngơ ngác hỏi. Mấy lần cô đến đây đâu có thấy cậu đâu. Chắc là người làm mới.
"Này, cô ăn nói cho cẩn thận nhé!!!"- Bà Park nghe cô nói thiếu tôn trọng cậu như vậy, liền đứng ra nói.-"Không biết cô con nhà gia giáo kiểu gì mà ăn nói vô giáo dục như vậy."- Bà tức giận chửi cô.
"Ái chà, nay bà còn to họng chửi tôi vì cậu ta à. Cái con cóc ghẻ này, tôi thật sự không cần phải nói chuyện lịch sự với nó."- Cô từ từ tiến lại gần cậu nói. Từ nãy cô đã để ý đến cái chân bị thương của cậu rồi. Không nhanh không chậm, cô dẫm mạnh một phát lên miếng băng trắng kia làm nó chuyển sang màu đỏ.-"Thôi tôi về đây."- Nói xong cô ta hất tóc quay đi.
"Ưʍ....."- Cậu ôm chân khụy xuống đau đớn.
"Con khốn nạn. Mày cứ đi đừng để bà thấy mặt mày."- Bà vừa ôm cậu bà vừa chửi lớn.-"Ann, Hana, mau gọi bác sĩ Han nhanh lên."- Bà hốt hoảng nói lớn.
"Umma, không cần gọi bác sĩ đâu, để con làm cho."- Một thanh niên từ phía ngoài cửa đi vào. Ánh hào quang từ anh phát ra khiến mọi người phải chói mắt.
"Jimin......"- Bà mừng rỡ khi nhìn thấy con trai mình trở về, lại còn đẹp trai như vậy nữa chứ.
"Con về rồi thưa umma."- Jimin mỉm cười nhìn bà rồi quay xuống nhìn cậu đang ôm chân đau đớn.-"Trong nhà có bông băng và thuốc rửa không????"- Jimin hỏi.
"Có....."- Bà nghe anh nói liền quay trở lại hiện tại. Bây giờ điều quan trọng chính là lo cho vết thương của cậu.
Sau một hồi thì Jimin cũng băng bó lại vết thương cho cậu.
"Cậu còn đau không????"- Jimin nở nụ cười dịu dàng hỏi cậu.
"Ah, không....không còn..."- Nãy giờ, cậu chỉ chăm chú nhìn Jimin, không hề quan tâm là đau hay không đau. Đến khi được hỏi mới ngớ người ra.
"Cái con mất nết đó, nhất định bác sẽ trả thì hộ cháu."- Bà Park giơ tay lên trời thề.
"Cháu không sao mà....."- Cậu yếu ớt trả lời.
"Bây giờ tôi bế cậu lên phòng nhé, chân cậu như vậy, không đi lại được đâu."- Jimin nói rồi bế cậu lên tay.
"Thì ra anh là con của bác Park."- Cậu ôm lấy cổ Jimin nói. Cậu cũng không nghĩ con trai bà Park lại có nhan sắc tuyệt trần như vậy.-"Anh về đây luôn hả????"- Cậu hỏi.
"Không. Tôi chỉ về 1 tháng rồi sẽ qua bên đó. Nhưng nếu ở đây có công việc tốt thì tôi sẽ ở lại."- Jimin đặt cậu xuống giường, nhẹ nhàng nói.
"Tôi rất mong anh ở lại đấy."- Cậu ngồi lên giường nhìn Jimin nói.
"Vậy sao???? Cậu bao nhiêu tuổi rồi."- Jimin nhìn ngăm xung quanh phòng cậu, hỏi.
"Tôi năm nay 18 tuổi."- Cậu trả lời.
"Tôi 21 tuổi."- Anh quay lại nhìn cậu. Nhìn ngó quanh căn phòng này, anh biết tính tình của cậu rất hồn nhiên trong sáng và đặc biệt thích thỏ.
"Vậy phải xưng anh em nhỉ????"- Cậu hỏi.
"Cũng được. Anh rất muốn có một người em dễ thương như em."- Jimin xoa đầu cậu cưng chiều.
--------------------------------
"Bác ơi con về rồi."- JH vừa về đến nhà đã chạy lấn sấn vào bếp chờ ăn. Anh thì vẫn lạnh lùng kiêu hãnh đi đằng sau.
"Ờ, nhanh vào ăn cơm đi hai đứa."- Bà Park vừa hát vui vẻ vừa bưng đồ ăn lên bàn.
"Dạ. Mà Jungkook và hai chị kia đâu ạ."- JH ngó nghiêng quanh nhà hỏi. Mọi hôm vẫn hay thấy cậu ngồi đó nhặt rau với mấy chị mà.
"Hai đứa kia đi phơi đồ. Còn Jungkook đang nói chuyện với Jimin ở trên phòng ấy."- Bà vui vẻ trả lời. Nhưng sau đó lại thay đổi cảm xúc nói.-"Cái con cáo già Kang Soyoung đến đây làm phiền rồi lại còn cố tình dẫm lên chân Jungkook làm nó bị chảy máu. May mà Jimin đến kịp. Hai đứa có vẻ hợp nhau lắm, nói chuyện từ nãy đến giờ."- Bà Park nói.
"Jimin và Jungkook đang nói chuyện với nhau trên phòng????"- Anh và JH là hai con người, hai thân thể hoàn toàn khác nhau nhưng lúc này, hai người không hẹn mà lại có suy nghĩ cảm xúc giống nhau. Đó là một cảm xúc cực kỳ khó chịu.
Hôm nay đồ ăn rất ngon nhưng hai người ăn rất ít, đồ ăn đưa vào mồm không thèm nhá. Đầu óc thì bận suy nghĩ về hai người đang nói chuyện với nhau trên phòng kia.
Anh thì rất tức giận. Cậu chưa bao giờ ngồi nói chuyện với anh như kiểu bà Park miêu tả cậu và Jimin. Hai người đó rất hợp như. Còn anh với cậu không hợp sao???? Cậu nói chuyện với anh nhiều lắm cũng chỉ một hai câu là hết chứ sao hai người kia chuyện ở đâu ra mà nói nãy giờ chưa hết.
Còn đối với JH, một cảm giác ghen tị nổi lên. Jimin và anh chơi với nhau từ hồi nhỏ. Nhưng khi đó Jimin rất ít nói. Thậm chí một ngày không nói câu nào. Vậy mà gặp Jungkook thì hai người nói chuyện mãi không thôi. Có phải là anh không hợp với Jimin. Buồn quá đi.
Hai người đàn ông ngồi suy nghĩ rất lung tung về vấn đề này. Nhưng đối với JH, người thương thầm nhớ trộm Jimin có suy nghĩ ấy thì cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng nói. Nhưng còn đối với anh, tại sao lại có cái cảm giác đó trong khi cậu chỉ là osin của anh. Điều này rất cần một lời giải thích.
End chap 13