Duyên Phận [VKook]

Chương 7

Chap này tặng em TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha

❤❤❤❤❤❤

~~~~~~~~~

-----------------

Cậu ngạc nhiên nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn anh hỏi. Không phải là anh thuê cậu làm ấm giường giống mấy cô kia chứ???? Nếu như vậy chắc cậu cắn lưỡi tự tử.

"Đây là Kim gia, không phải khách sạn."- Anh lập tức chấn chỉnh.

"To vậy sao????"- Cậu kinh ngạc nhìn nó. Nó còn to hơn cả trường của cậu.

"Cậu nghĩ boss tôi có tiền thuê cậu mà không có tiền xây nhà à????"- JH trả lời. Anh không ngờ trên đời lại có người suy nghĩ tiêu cực đến như vậy.

"À không, tôi không có ý đó."- Cậu lập tức chối. Nói thật thì được ở trong ngôi nhà như thế này,cậu cảm thấy hình như sáng nay mình chưa có tỉnh dậy.

Chiếc xe dừng lại ở cổng, JH cùng cậu đi vào nhà. Đồ của cậu đã được người đem lên phòng, JH dẫn cậu đi tham quan nhà.

"Cậu Hoseok, cậu đã về."- Nghe thấy tiếng xe, quản gia Park nhanh chân chạy ra đón tiếp. Bà cũng đã hay tin hôm nay có người làm mới rồi nên rất háo hứng muốn xem mặt. Mấy cô giúp việc cũng đứng trong bếp lo đầu ra hóng chuyện.

"Vâng."- Anh mỉm cười nhìn bà đầy trìu mến, sau đó quay sang nhìn cậu.-"Đây là Jungkook, người làm mới ở đây."- Anh giới thiệu cậu cho bà.

"Dạ con chào bà."- Cậu mỉm cười cúi người 90° chào bà.

Bà nhìn thấy cách chào của cậy thôi đã thấy quý cậu. Cậu là người đầu tiên cậu chủ đem về nhà để làm osin, vả lại còn rất lễ phép, không giống mấy cô cậu trai gái mà cậu chủ mang về chơi đùa. Bọn họ đều kia ngạo, chẳng coi ai ra gì. Mấy cô người làm trong bếp thấy được nụ cười thỏ con của cậu mà rú hết cả lên. Ôi người ở đâu mà thương vậy chứ.

"Ừ. Ta là Park Minyoung, quản gia ở đây."- Bà hai tay để trước bụng, cười hiền từ nói với cậu.

"Con rất vụng về nên sau này có gì thì bà giúp đỡ con nha."- Cậu vui vẻ nói. Cậu chính là rất thân thiện nhưng lại bị dị ứng với những người nhà giàu nên không có nhiều bạn bè. Nhưng đối với bà, cậu cảm thấy bà không giống với những người khác, mà bà giống như bà tiên trong truyện cổ tích ý. Vậy nên cậu rất quý bà.

"Nhất định. Con lên phòng đi, cậu chủ đang đợi con."- Bà xoa đầu cậu nói.

Nói đến cậu chủ, cậu tự nhiên cảm thấy người mình như mọc gai, ngứa ngáy quá. Cậu rụt rè đi theo sự hướng dẫn của JH mà đi lên phòng anh.

*cốc cốc*- Cậu nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi."- Giọng anh từ trong phòng vang lên.

Hiện tại trong đầu cậu lại hiện lên cái cảnh hôm đó. Cậu sợ nếu cậu mở cửa, cậu sẽ phải nhìn thấy cảnh đó một lầm nữa. Nhưng biết làm sao bây giờ.

Rụt rè mở cửa và bước vào, cậu thở phào nhẹ nhõm khi anh vẫn mặc áo choàng tắm nhưng lại đang làm việc trên máy tính. Chắc hẳn cậu sẽ không phải nhìn thấy gì nữa hết.

Nhưng không may cậu đá phải cái gì đó, cậu cúi xuống nhìn và.....

"Hự......"- Cậu định hét lên nhưng kịp lấy tay che miệng. Sợ hãi đi lùi về phía sau. Cậu vừa đá phải chiếc áo ngực màu đỏ, trong nhà tắm còn có tiếng xả nước. Chắc là cô ta đang tắm. Cậu ngoài những người thân thiết ra thì không bao giờ nói chuyện với ai quá lâu, cậu giống như sợ họ không tốt với mình, sẽ hãm hại mình.

"Cậu có cần phải tỏ ra sợ hãi vậy không????"- Anh không thèm liếc mắt nhìn cậu nhưng vẫn thấy rõ được từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu. Khẽ cười và nói.

"L....làm gì có..... anh lần sau nhớ phải giữ phòng ngăn nắp một xíu."- Cậu lắp bắp trả lời. Cái này đối với cậu là một cảm xúc kinh hoàng.

Ngay lúc đó, một cô gái từ trong nhà tắm đi ra. Mái tóc cô ta búi cao, khăn tắm màu trắng ngắn cũn cỡn cũng chỉ đủ che đi hai phần nhạy cảm.

Cậu làm ở quán bar nên thường xuyên thấy các cô gái ăn mặc hở hang nhưng không đến mức như cô này.

"Đó, cầm rồi biến."- Anh ném lên bàn một tờ giấy chi phiếu và cây bút rồi lạnh lùng nói.

Cô gái thấy vậy, nhanh chóng cầm cây bút viết vào tấm chi phiếu. Cậu nhìn thấy cô ta viết rất nhiều số 0, sao anh có thể phung phí như vậy được chứ. Lấy xong, cô gái cầm tờ giấy ra ngoài. Đi đến phòng khách thì va vào JH.

"Thôi xong, cô ta chưa về mà Jungkook đã lên đó rồi."- Anh lại lắc đầu ngao ngán.

Ở trên phòng anh, cậu thực sự đang rất căng thẳng.

"Ngồi đi."- Anh lạnh lùng nói.

Cậu rụt rè ngồi khe khẽ xuống ghế, sợ hãi nhìn anh.

"Hôm nay là ngày đầu tiên nên cậu không cần nấu bữa sáng. Việc tiếp theo là cậu dọn phòng của tôi và chỉ mình cậu là người dọn. Sau đó thì làm việc nhà. Hôm nay chủ nhật nên chắc cậu làm được phải không????"- Anh nhướn mày hỏi.

"Được.....được....""- Cậu trả lời. Công việc này đối với cậu đâu phải chuyện lớn chứ.

"Vậy tốt. Cậu có thể về phòng sắp xếp đồ đạc ngay bây giờ."- Anh nói.

"Cảm ơn anh."- Cậu nói, đứng dậy cúi chào anh định đi ra ngoài.

"Từ nay gọi tôi là cậu chủ."- Anh lạnh lùng nói làm cậu ngưng bước chân.

"Vâng."- Cậu trả lời, trong lòng thầm nghĩ, sao anh lại nghĩ ra lắm trò đến như vậy. Cuộc sống của cậu sau này phải chịu khổ rồi.-"Thưa cậu chủ tôi ra ngoài."- Cậu cúi đầu lễ phép.

"Được."- Anh trả lời cậu xong thì cung đứng dậy chuẩn bị quần áo để đi làm.

End chap 7