Duyên Phận [VKook]

Chương 5

Chap này tặng cô TruyenHD vì đã cmt+vote đầu tiên ở chap trước. Các cô cũng vào cmt+vote để lấy tem chap sau nha

❤❤❤❤❤

~~~~~~~~

---------------

Anh lại đưa tiếp ra một tờ giấy khác làm cậu hoang mang.

"Cái gì vậy nè????"- Cậu như chết lặng khi nhìn thấy từng dòng chữ trên tờ giấy.

1. Không được ngủ muộn, buổi sáng phải dậy sớm nấu ăn cho chủ.

2. Không được đi làm thêm ở bên ngoài, tan học là về nhà hầu hạ chủ.

3. Không được giao du với nhiều bạn bè, nhất là con trai.

4. Không được......

5. Không được......

...

...

...

Cái này là cấm túc chứ quy định cái gì chứ. Thuê người ta làm osin rồi thuê luôn cả quyền tự do của họ chắc. Trong lòng của cậu bây giờ đang chửi thầm anh rất nặng. Cậu hận cậu không thể đá anh một phát.

"Sao???? Có đồng ý không????"- Anh kênh kiệu hỏi.

"Làm thì làm."- Cậu nhìn qua lại tờ giấy rồi nhẩm thuộc nó.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu mà làm trái một trong những quy định kia, hậu quả sẽ nặng nề lắm đó."- Anh đe dọa.

"Biết rồi."- Cậu hắt giọng.-"Không còn gì thì tôi về đây, còn phải nấu cơm cho tụi nhỏ nữa."- Cậu nói rồi liền đứng dậy.-"Chào anh."- Cậu đi ra cửa.

"Ngày mai cậu chuyển đến nhà tôi ở, còn tụi nhỏ, tôi sẽ thuê người đến chăm sóc tụi nó."- Anh nói khi cậu đã gần bước ra cửa.

Cậu nghe rõ mồn một những lời anh nói nhưng lại làm ngơ nó. Trong lòng tự nhủ, chắc mình nghe nhầm, rồi cứ thế đi ra cửa mà không nói gì cả.

"Cậu nhóc này thật thú vị."- Anh cười lên thích thú. Trên đời này chưa có loại nam nữ nào anh chưa thử qua. Nhưng đối với cậu lại một cảm giác rất khác biệt, nó làm anh thích thú.

"Cậu về à????"- JH thấy cậu đi ra, có ý muốn hỏi thăm.

"Không về thì ở đây làm gì chứ???"- Cậu lạnh lùng nói rồi quay gót đi. Đối với JH hay là với anh, cậu hoàn toàn thấy rất khó chịu.

"Ơ..."- Nhìn bóng dáng bé nhỏ đang từ từ bước ra cửa TH, JH chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cậu là người đầu tiên có thái độ như vậy với anh. Hầu như tất cả mọi người khi gặp anh thì sẽ đem lòng yêu anh, anh nói gì nghe nấy chứ không chống đối giống như cậu. Cậu hẳn là một người rất thú vị.

Chiều nay là một buổi rất bận rộn của cậu. Không phải bận vì làm việc mà bận vì đi xin nghỉ việc và nhận tiền lương. Dù gì hết hôm nay cũng là hết tháng, lựa lời nói với ông chủ xin lấy lương 29 ngày trước thôi. Nơi cậu làm việc khá nhiều, mà những chỗ đó rất xa TH nên cậu phải đi bộ rất lâu mới tới được địa điểm gần nhất. Chỉ vì tiếc tiền đi xe buýt nên cậu phải đi bộ một quảng rất xa, mỏi hết cả chân.

«Buổi tối tại Kim gia»

"Taehyung à......"- Một giọng nói ngọt ngư CHANH vang lên từ cửa chính của Kim gia.

"Thưa tiểu thư, cậu Taehyung đang bận, tiểu thư về cho."- Bà quản gia Park lễ phép cúi chào nhưng trong lòng thầm khinh thường cô. Bà là người chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ đến bây giờ, bà luôn là người hiểu tính anh nhất. JH và anh là hai đứa trẻ đáng thương khi ba mẹ mất từ rất sớm nên bà thương hai người không khác gì con trai bà. Vả lại hằng ngày bà luôn chứng kiến kiến cô tiểu thư mặt dày này luôn đến làm phiền cậu chủ, trông lòng cảm thấy rất tức tối. Nhưng phận làm người hầu, bà nào dám làm gì, chỉ ngầm mà cho cô ăn ớt hay trượt ngã dập mặt thôi.

Cô là Kang Soyoung, một người con gái rất chi là xinh đẹp. Cô gái con gái út của Kang gia tiếng tăm lẫy lừng chỉ thua Kim gia. Là thiên kim tiểu thư thích gì được nấy nhưng có một thứ mà cô ta không có được đó chính là tình cảm của anh. Chính vì vậy, 3 năm qua, khi cô mới 16 tuổi, cô đã bán rẻ thân mình, mặt dày bám lấy anh chỉ mong một ngày nào đó anh thay lòng đổi dạ, yêu thương cô. Nhưng trái với mong đợi đó, anh dù đã giao du với rất nhiều người nhưng không bao giờ cho cô đặt chân lên giường anh. Cô chính là luôn bị anh ghẻ lạnh.

"Bà là ai mà dám đuổi tôi hả bà già."- Người cô ta đã dính hơi men rượu, ghé sát vào người bà mà khinh thường nói. Cái mùi rượu công với mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta khiến bà muốn buồn nôn.

"Tôi là quản gia của nhà này."- Cố giữ lấy vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, bà cố nói ra những lời văn hóa nhất cho cô.

"Ồ, sau này tôi sẽ là phu nhân của cái nhà này, khi đó để xem bà còn dám to họng."- Cô ta cười khinh bỉ nhìn bà. Bà ta dám giở cái giọng đó ra nói với cô ư.

"Câm ngay miệng lại."- Anh từ trên cầu thang nhìn xuống. Cô ngước lên nhìn anh thì anh đang dần tiến lại phía cô.

"Taehyung à....."- Cô ta nhìn thấy anh thì giở trò nũng nịu.

"Cậu chủ......."- Bà cúi đầu chào cậu.

Cậu chỉ khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn cô một cách ghê tởm.

"Đây không phải nơi để cô làm loạn, về cho."- Anh lạnh lùng nói, hai tay đút túi quần, vả lại còn lười nhác, không thèm liếc nhìn cô một cái.

"Nhưng mà......."- Cô ta nũng nịu ôm lấy cánh tay anh mà nói, nhưng lại bị anh chặn lại.

"Bảo vệ, lôi cô ta ra......"- Nói xo anh quay gót lên tầng. Anh thật sự không ghét phụ nữ, nhưng chính cô là người đã khơi nên sự ghét bỏ đó.

Nhìn vô bị hai anh bảo vệ kẹp hai bên lôi ra, bà quản gia nhìn theo mà cười khinh bỉ. Chỉ tại bà cũng lớn tuổi rồi chứ không bà cũng làm mặt quỷ, lè lưỡi lêu lêu chọc tức cô rồi.

End chap 5