[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 53

  Đồng phục của Võ Hồn điện chiến đội là mầu trắng, toàn thân trắng noãn, trước ngực thêu sáu ngôi sao tượng trưng cho đồ án của Võ Hồn điện. Ba người đi trước, bên ngực trái mỗi người đều đeo một tấm màu tím huy trương. Đó là tượng trưng cho vinh dự của bọn họ.

Đi đầu là một người, một gã nam tử, thân cao khoảng hơn một thước chín, trên đầu tóc ngắn mầu đen dựng đứng như cương châm, một cỗ tự tin vô cùng phát ra từ trên người hắn.

Hai cánh tay thon dài hữu lực buông xuống tại hai bên sườn, ánh mắt thản nhiên dừng ở đối diện Lam Điện Bá Vương Long hồn sư Ngọc Thiên Hằng.

So sánh với hắn, Ngọc Thiên Hằng tâm tình rõ ràng là có chút kích động, dưới ngôn ngữ kích động của Đường Tam, lúc này tâm tình của Ngọc Thiên Hằng đã hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Hai bên nam tử tóc ngắn mầu đen, phân biệt là một nam một nữ, tên nam tử đầu tóc dài hỏa hồng sắc bù xù ở sau lưng, ngay cả con ngươi cũng đều là mầu dỏ sậm. Tướng mạo cũng đồng dạng rất bình thường, nhưng cùng với nam tử tóc ngắn trước đó giống nhau, trên người đều tỏa ra một cỗ khí chất vô hình.

Trong ba người chỉ có một người là nữ tử, mái tóc đen dài, tướng mạo cùng nam tử đầu tiên có vài phần giống nhau. Ba người vẻ mặt đều rất giống nhau. Nữ tử này thoạt nhìn cũng không cảm thấy xinh đẹp, nhưng nếu quan sát cẩn thận lại cảm thụ được trên người nàng có một loại mị lực khác thường.

Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Đường Tam, "Cẩn thận chú ý ba người này."

Đường Tam quay đầu nhìn lại, không biết Độc Cô Bác đã đi đến bên người hắn từ lúc nào. Độc Cô Bác cũng dùng ánh mắt nhìn kĩ ba người, lúc này, đi phía sau họ là bốn gã đội hữu còn lại, hoàn toàn trở thành nền, mặc dù bốn người bọn họ cũng đều là trên bốn mươi cấp.

"Ba người này chính là ba hoàng kim kỳ tài của Võ Hồn điện. Thanh niên đứng đầu có mái tóc đen tên là Tà Nguyệt, năm mươi hai cấp cường công hệ chiến hồn vương, võ hồn là Nguyệt Nhận, là một gã khí hồn sư. Phía sau hắn, nam tử có mái tóc đỏ là Diễm, năm mươi hai cấp hỏa thuộc tính cường công hệ chiến hồn vương, võ hồn là Hỏa Diễm lĩnh chủ. Còn lại nữ tử bên cạnh Tà Nguyệt là muội muội của hắn, tên là Hồ Liệt Na, năm mươi mốt cấp khống chế hệ chiến hồn vương, võ hồn là Hồ Ly. Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na phân biệt kế thừa võ hồn của cha mẹ. Trong ba người ngoại trừ chú ý hai gã cường công hệ chiến hồn vương, cũng phải đặc biệt chú ý Hồ Liệt Na, Hồ Liệt Na có được năng lực mị hoặc cực kỳ cường hãn. Hồn kỹ của nàng đều lấy mị hoặc là chính."

Nghe Độc Cô Bác nói vậy Đường Tam yên lặng gật đầu, trong lòng lại đem mọi điều Độc Cô Bác nói ghi nhớ vào.

Đại sư và Bích Linh đứng ở một bên lẳng lặng nghe, nhưng ánh mắt Đại sư lại hướng nhìn Giáo Hoàng điện nguy nga phía sau. Bỉ Bỉ Đông, đây là đề mục do ngươi đưa ra sao chứ?

Trọng tài đã tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Mặc dù đấu chí của Ngọc Thiên Hằng đã bị Đường Tam kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực điểm, nhưng khi hắn chứng kiến đối phương phóng thích toàn bộ võ hồn, vẫn không khỏi rung động.

Ba người Tà Nguyệt đứng đầu, từ trên người đều lóe ra năm cái hồn hoàn hai vàng, hai tím, một đen, đều là tổ hợp hồn hoàn tốt nhất. Ba người ngưng tụ một cỗ cư

ờng đại áp lực làm cho khí phách của Ngọc Thiên Hằng nhất thời yếu đi vài phần.

Võ Hồn điện chiến đội người thứ nhất động cũng không phải là đội trưởng Tà Nguyệt, mà là muội muội của hắn Hồ Liệt Na.

Nhẹ nhàng bước, Hồ Liệt Na dường như vừa chuyển động thân hình đã đi tới phía trước. Một tia thản nhiên tươi cười hiện lên trên mặt, theo sự phóng thích của võ hồn, nàng dường như đẹp hơn, hơn nữa từ sau lưng xuất hiện một cái đuôi to lông mượt mà.

Ánh sáng đỏ từ trên người nàng phát ra, ánh mắt bất chợt nhìn về phía Ngọc Thiên Hằng. Ngọc Thiên Hằng đang chuẩn bị thi triển hồn kỹ nhất thời bị khựng lại một chút. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất phong phú, vội vã hô to: "Không nên nhìn vào mắt nàng."

"Không nhìn vào mắt ta sẽ không việc gì sao? Mọi người đều gọi ta là Thiên Hồ." Thanh âm của Hồ Liệt Na nghe có vẻ khàn khàn, nhưng lại mang theo một loại mị lực đặc thù. Từ khi nàng xuất ra ánh mắt, đến khi nàng nói một câu này, cả Thiên Đấu hoàng gia học viện chiến đội dĩ nhiên không ai ra tay.

Một màn quỷ dị xuất hiện, trên người Hồ Liệt Na năm cái hồn hoàn cực kỳ có quy luật lóe lên một chút, đầu tiên là đệ ngũ hồn hoàn mầu đen, sau đó là đệ tứ, đệ tam, đệ nhị, cho đến cuối cùng là đệ nhất hồn hoàn mầu vàng. Mỗi khi một cái hồn hoàn ba động, hồng quang trên người nàng sẽ cường thịnh hơn. Mà ở phía sau nàng Tà Nguyệt cũng động.

Nguyệt Nhận của Tà Nguyệt cũng không phải một thanh mà là hai thanh, mà hai thanh toàn thân màu đỏ, cong như vầng trăng khuyết, hai tay của hắn cầm ở giữa hai thanh Nguyệt Nhận. Lúc này theo động tác của thân thể, hai tay của hắn giang ra, toàn thân từ phía sau hướng chính muội muội của mình đánh tới.

Ngay khi Tà Nguyệt đánh tới thân thể Hồ Liệt Na, quang mang màu đỏ chợt hiện ra, khuếch tán. Tầng hồng quang  tự nhiên bao vây lấy thân thể hai người. Cùng lúc đó, tầng hồng quang cũng trong nháy mắt bộc phát ra, như một cái quang cầu khuếch tán ra, bao phủ cả sàn đấu, đương nhiên cũng đem bảy tên đối thủ phía đối diện bao phủ ở trong đó.

Bích Linh nhíu mày, quả nhiên là có chiêu này.

Năm người còn lại của Võ Hồn điện chiến đội kể cả Diễm, đều không có ý định ra tay. Diễm thậm chí còn lui về phía sau vài bước, đứng cùng với những đội hữu còn lại.

Hồng quang lóe ra, từ hai người ban đầu đã biến thành một người, một người tóc dài phiêu phiêu, nhìn qua không nhận ra là nam hay nữ.

Tóc đã biến thành mầu đỏ, thân ảnh do Tà Nguyệt cùng Hồ Liệt Na tạo thành lặng yên chuyển động. Hai thanh Nguyệt Nhận đã trở nên to lớn gấp đôi, mang theo hồng quang lặng yên chém ra.

Không sai. Đây chính là võ hồn dung hợp kỹ của bon họ, Yêu Mị.

Yêu Mị, kỹ năng này cùng U Minh Bạch Hổ của Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh là không giống nhau.

U Minh Bạch Hổ chủ yếu là công kích, còn Yêu Mị lại chủ yếu là khống chế. Trong phạm vi khống chế của Yêu Mị, giác quan của mọi người đều bị giảm năm mươi phần trăm, hồn lực giảm năm mươi phần trăm, mọi hành động đều chậm đi năm mươi phần trăm.

Bị hồng quang bao phủ dầy đặc, mấy người Ngọc Thiên Hằng muốn thấy rõ đối thủ cũng cực kỳ khó khăn.

Hồng quang trở nên đậm đặc lên, năng lượng khổng lồ ba động trong nháy mắt phóng ra, từ bên ngoài căn bản không thể chứng kiến tình huống bên trong.

Âm thanh kêu rên, không ngừng từ trong khu vực bị ánh sáng đỏ bao phủ vang ra. Từng cái thân ảnh bị quăng từ bên trong ra.

Máu tươi bắn ra theo từng thân ảnh, đứng bên cạnh Đường Tam, sắc mặt Độc Cô Bác đã trở nên cực kì khó coi.

"Đây là bọn họ không muốn là các đối thủ khác thấy rõ thực lực của mình. Mặc dù sử dụng võ hồn dung hợp kỹ, nhưng cũng chỉ có võ hồn dung hợp kỹ biểu hiện trước mặt các ngươi."

Rất nhanh, bảy người trong Thiên Đấu học viện chiến đội đã có năm người bị ném ra. Chỉ có âm thanh của Ngọc Thiên Hằng cùng Độc Cô Nhạn trong vùng sáng đỏ liên tiếp kêu vang truyền ra.

Theo một tiếng kêu to, nghe không ra là âm thanh của nam hay nữ rất tà dị vang lên trong vùng sáng đỏ, "Độc, ở bên trong lĩnh vực của chúng ta, cũng bị suy giảm lớn. Độc Cô Nhạn, độc của ngươi còn không đủ để ảnh hưởng đến ta. Đi đi."

Thân thể Độc Cô Nhạn sau một tiếng ầm vang bị bay ra, trên người nàng cũng không có bất kỳ vết thương nào, nhưng cũng phun đầy máu tươi, trực tiếp bị bắn ra khỏi lôi đài.

Sau một tiếng nổ ầm vang, vùng sáng đỏ rốt cục cũng thối lui, thân ảnh bán nam bán nữ do hợp thể lúc trước lại biến thành hai người.

Ngọc Thiên Hằng đứng ở đối diện bọn họ, hai cánh tay sau khi đã biến thành long hình đang không ngừng run rẩy.

"Nể mặt gia tộc của ngươi, ta tha cho ngươi một mạng." Tà Nguyệt thản nhiên nói. Nguyệt Nhận trong tay huy động, tựa như có một sợi dây vô hình kéo thân thể Ngọc Thiên Hằng, thân thể cường hãn của hắn ầm ầm ngã xuống. Vẩy rồng trên cánh tay bay tán loạn, máu tươi bắn ra.

Chậm rãi giơ Nguyệt Nhận trong tay lên, Tà Nguyệt ánh mắt hướng về phía Sử Lai Khắc chiến đội như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nhưng bắt gặp ánh mắt màu vàng lóe sáng của Bích LinhTà Nguyệt trong mắt toát ra vẻ thất thần trong chốc lát, thân thể có chút hoảng loạn.Tà Nguyệt rất nhanh có phản ứng lại, ánh mắt ác lạnh, giơ tay phải lên cắt ngang trên cổ, làm ra tư thế tàn sát.

Nếu Sử Lai Khắc học viện đánh bại Tinh La học viện, làm mọi người cảm thấy rung động, thì khi tất cả chủ lực Võ Hồn điện học viện xuất trận, khiến cho người ta cảm thấy ưu thế áp đảo. Đối mặt với một chi đội ngũ hạt giống khác, bọn họ chỉ xuất trận hai người, chỉ bằng một cái võ hồn dung hợp kỹ mà chiến thắng. Đây là thực lực chênh lệch đến mức nào?

Không có một người nào đi hoài nghi thực lực của bọn họ, trên mặt nhiều người thần sắc trở nên ngưng đọng. Tới lúc này, ngoại trừ Sử Lai Khắc học viện, sẽ không có một chiến đội nào dám mơ ước đến chức quán quân nữa.

Hai trận đấu, làm mọi người có cảm giác khác nhau. Sử Lai Khắc học viện biểu hiện tất nhiên là rất xuất sắc, nhưng ba gã hồn vương của Võ Hồn điện vừa xuất hiện, thì cũng không còn ai xem trọng bọn họ.

Bất quá, Sử Lai Khắc Bát Quái cũng không để ý đến điều đó, bọn họ để ý chính là thắng lợi hôm nay, thắng lợi thuộc về Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh, cũng là thuộc về toàn thể bọn họ.

Khi trở lại chỗ ở, Đái Mộc Bạch đã tỉnh dậy. Hắn cùng Chu Trúc Thanh kích động đến tận tối vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Vòng thứ ba chấm dứt, cả đại tái chỉ còn lại sáu đội. Ba đội hạt giống trong trận đấu ngày hôm nay đã có hai đội bị loại. Chỉ còn lại có Võ Hồn điện chiến đội.

Không thể nghi ngờ, trong sáu chiến đội còn lại, thực lực của Võ Hồn điện chiến đội là đứng đầu. Theo sát phía sau là Sử Lai Khắc học viện chiến đội cùng Thần Phong học viện chiến đội. Ba chiến đội còn lại mặc dù cũng lọt vào sáu đội mạnh nhất nhưng không được đánh giá cao.

Ngày mai rút thăm sẽ quyết định rất nhiều sự tình, không ai muốn sẽ gặp Võ hồn điện chiến đội đầu tiên, gặp họ như là đυ.ng phải tường cứng vậy.

Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái tiến hành đến nay coi như đã kết thúc vòng sơ loại, đồng thời cũng tiến vào giai đoạn căng thẳng nhất. Những hồn sư còn lưu lại đến bây giờ không nghi ngờ gì chính là những cường giả trẻ tuổi mạnh nhất trong giới hồn sư.

Nhất là một thế hệ hoàng kim của Võ Hồn điện càng làm cho người ta thấy được tiềm lực mà con người có thể đạt được lớn đến đâu.

Đương nhiên, đây là dưới điều kiện tiên quyết, còn chưa có người nào biết tuổi tác thực sự của Sử Lai Khắc bát quái.

Qua bữa cơm tối, tất cả đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đều tự đi về phòng mình nghỉ ngơi.

Về phương diện chỗ ở, Võ Hồn điện bố trí vô cùng tốt, mỗi người đều có gian phòng riêng của mình. Đối thủ trong trận đấu ngày mai cần phải rút thăm mới xác định được. Nhưng dù bất luận là ai thì cũng cần phải bảo trì trạng thái tốt nhất.

Toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái sau bốn vòng đấu nghỉ ngơi một ngày rồi mới bắt đầu tiếp.

Bất ngờ là, sau một vòng đấu thảm liệt, vòng tiếp theo này lại diễn ra tương đối bình thường.

Sáu đội cuối cùng thông qua bốc thăm quyết định đối thủ.

Trong đó, chiến đội của Võ Hồn điện rõ ràng thực lực mạnh hơn một ít. Sử Lai Khắc học viện chiến đội, Thần Phong học viện chiến đội xếp dưới một chút. Cuối cùng là ba chiến đội còn lại, thực lực tuy rất mạnh nhưng cũng khó sánh được với ba chiến đội phía trên.

Những trận đấu trong vòng bốn không có bất kì bất ngờ nào xảy ra. Ba chiến đội mạnh nhất dĩ nhiên đã tiến vào vòng đấu cuối cùng.

Chiến lực của cả ba chiến đội cơ bản vẫn bảo toàn đầy đủ.

Chung kết quyết tái đã ở trước mắt. Khoảng cách của bọn họ đến chức quán quân chỉ còn có một bước.

Những tia nắng rực rỡ của mùa xuân chiếu xuống khiến giáo hoàng điện có một màu bích kim huy hoàng. Trước giáo hoàng điện, hai hàng hộ điện kỵ sĩ xếp từ cửa điện ra đến dưới chân núi. Áo giáp màu bạc sáng lóe, cự đại kiếm kỵ sĩ khiến Giáo Hoàng Sơn càng trở nên uy nghiêm.

Những chiến đội bị loại đều đã rời đi, thậm chí còn không được phép xem những ngày chiến đầu cuối cùng này. Chỉ có cường giả chính thức mới có tư cách được bước trên phiến sân rộng này của Giáo Hoàng điện.

Sáng sớm, ba đội ngũ tiến vào tam cường quyết tái cũng đã xuất hiện trước giáo hoàng điện lẳng lặng chờ đợi. Sư phụ của tam đại học viện cũng không được phép đứng ở trước sân, chỉ có thể đứng ở khu vực bên ngoài chờ.

Tổng cộng hai mươi mốt đội viên tham gia quyết tái đứng sừng sững trên sân rộng. Thời khắc bọn họ chờ đợi lâu nay cuối cùng đã tới.

Tà Nguyệt cầm đầu Võ Hồn điện chiến đội, trong mắt từng đội viên lóe lên sự sùng bái tín ngưỡng đối với Võ Hồn điện cũng như với Giáo hoàng.

Sử Lai Khắc học viện lại bảo trì tư thái trầm mặc. Tám người xếp thành một một chữ nhất, từ trái sang phải lần lượt là Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Tiểu Vũ, Bích Linh, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh.

Phiến sân rộng trước Giáo Hoàng điện không nhỏ hơn chút nào so với sân thi đấu trước kia. Mặt sân hình vuông được lát bởi vô số tảng đá, nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra từng hòn đá đều mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu bạch ngọc. Mặc dù không phải là ngọc thạch thật sự nhưng cũng không phải loại đá bình thường có thể so sánh. Từ đó có thể thấy được tài lực của Võ Hồn điện đáng sợ như thế nào?

Một nhóm người từ hai bên sườn Giáo Hoàng điện đi ra, tổng cộng có mười hai vị Hồng Y giáo chủ địa vị chỉ thấp hơn Bạch Y giáo chủ chậm rãi đi tới. Bọn họ tiến tới trước cửa điện rồi đứng thành hai hàng hai bên, mỗi bên sáu người.

Một người đứng đầu hàng cao giọng nói :" Giáo hoàng bệ hạ giá lâm."

"Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!" Ba tiếng hô to như trời long đất lở vang lên trên bầu trời Võ Hồn thành.

Đây không chỉ là thanh âm của bọn hộ điện kỵ sĩ đứng thành hai hàng chỉnh tề trên núi mà đồng thời cũng là của tất cả hồn sư đang đứng trong Võ Hồn thành không được tới Giáo Hoàng sơn hô lên. Đối với bọn họ mà nói, Giáo hoàng chính là tín ngưỡng cao nhất.

Cửa điện khổng lồ từ từ mở ra, biểu tượng trên hai cánh cửa lớn dần lệch khỏi quỹ đạo.

Ánh mắt mọi người đều không tự giác nhìn về phía sau hai cánh cửa đó. Cho dù là tám tên đội viên của Võ Hồn điện chiến đội trống ngực lúc này cũng đã không ngừng đập nhanh hơn.

Dù là một thế hệ hoàng kim của Võ Hồn điện, bọn họ cũng chỉ được gặp qua Giáo hoàng một lần khi nhận Tử Lục huân chương mà thôi.

Mang bộ lễ phục màu vàng chói từ đầu đến chân, đầu đội tử kim quan, tay cầm quyền trượng, Bỉ Bỉ Đông vẻ mặt uy nghiêm dẫn đầu đi ra khỏi Giáo Hoàng điện. Trên người nàng có một loại cảm giác hư ảo tựa hồ vô cùng to lớn khiến người ta phải kính ngưỡng.

Thậm chí cũng chẳng có người nào chú ý đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Ngay lúc này họ chỉ chú ý đến uy nghi của một đời giáo hoàng mà thôi.

Bộ lễ phục ánh kim cực kì phù hợp với thân thể, bảo quang huyễn lệ trên lễ phục lóe lên, mặt ngoài có hơn trăm khối bảo thạch gồm ba màu: hồng, lam, vàng. Tử kim quan trên đỉnh đầu lại càng có vạn tia quang thải. Tất cả quang mang trong một khắc này chỉ ngưng tụ trên một người duy nhất, Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông.

Trước cửa Giáo Hoàng điện, toàn bộ mọi người đều quỳ một đầu gối xuống đất, hô to: "Tham kiến Giáo hoàng điện hạ!"

Trong phút chốc hào khí bốc lên không cách nào hình dung ra được. Cho dù tâm chí kiên nghị như Đái Mộc Bạch, Đường Tam trước thanh âm ầm ĩ vang lên khắp bốn phương tám hướng cũng không khỏi có cảm giác muốn quỳ xuống lễ bái.

Phía sau Bỉ Bỉ Đông có bốn người đi theo, trong đó có ba người mang lễ phục màu đỏ, tuy nhiên có điểm khác với của Hồng Y giáo chủ. Lễ phục mầu đỏ trên người bọn họ khảm đầy vàng bạc vân lộ, nhất là trước ngực còn có một khối bảo thạch rất lớn, to cỡ nắm tay tràn ngập sự đẹp đẽ quý giá. Đối với người bình thường, sự lộng lẫy này cũng chỉ là xa hoa mà thôi, nhưng với hồn sư mà nói, đó lại đại biểu cho quang vinh vô hạn, bởi vì bộ lễ phục này cũng chỉ có Phong Hào Đấu La mới có tư cách được mặc. Hiển nhiên, ba người này có đủ tư cách này.

Trong ba người, chỉ có một là bọn Đường Tam đã gặp qua, đó là người đến từ Thất Bảo Lưu Ly Tông, Phong Hào Đấu La chín mươi sáu cấp Trần Tâm, được xưng là công kích cực mạnh Kiếm đấu la.

Ở hai bên, phía trái là một người toàn thân hiện lên thần thái hư ảo, mặc dù cũng mặc quần áo như vậy nhưng tướng mạo thì không ai thấy rõ lắm. Về phần người kia, nhìn qua da tay trắng nộn như da trẻ em, tướng mạo đẹp đẽ khiến người ta có một cảm giác đặc thù. Nếu như không có một cái yết hầu trên cổ chắc chẳng ai cho rằng hắn là một nam nhân.

Mặc dù hai người kia không nhận ra được nhưng Đường Tam lại sinh ra một cảm giác quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ hai người nọ hẳn là ngày trước xuất hiện tập sát mình, Cúc đấu la cùng Quỷ đấu la.

Có thể từ trong cửa chính Võ Hồn điện đi ra chỉ có ba loại người. Loại thứ nhất, đương nhiên là giáo hoàng. Loại thứ hai, chính là dùng thực lực để chứng minh địa vị của mình, Phong Hào Đấu La. Mà loại thứ ba chính là Võ Hồn điện trưởng lão. Trừ bỏ ba loại người này, dù là Bạch Kim giáo chủ hay đế vương của đế quốc cũng không có tư cách ra bằng cửa chính.

Người thứ tư cùng đứng với ba gã Phong Hào Đấu La hiển nhiên không có thực lực Phong Hào Đấu La. Nhưng hắn cũng từ cửa chính đi ra chứng tỏ thân phận của mình, Võ Hồn điện trưởng lão. Chuẩn xác mà nói là, danh dự trưởng lão, đúng là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, Trữ Phong Trí.

Vốn Độc Cô Bác cũng có tư cách đứng trong đó nhưng hắn lại không muốn, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh ba người Hoàng Kim Thiết tam giác.

Rốt cuộc cũng tới rồi sao? Đường Tam nhìn chăm chú năm người từ Giáo Hoàng điện đi ra. Lúc này trên phiến sân rộng cũng chỉ còn có tám người Sử Lai Khắc học viện là chưa quỳ xuống. Cho dù là tám người của Thần Phong học viện lúc này cũng đã đặt một đầu gối xuống sân.

Trước đó bảy người Sử Lai Khắc bát quái chưa từng thương lượng qua tình huống này, nhưng bọn hắn đồng dạng lại cùng đưa ra một quyết định.

Đái Mộc Bạch thân là vương tử, đương nhiên sẽ không quỳ hạ Võ Hồn điện. Chu Trúc Thanh cũng có nguyên nhân tương tự. Áo Tư Tạp từ trước đến giờ chưa bao giờ để Võ Hồn điện vào trong mắt, hắn chỉ cảm thấy vui khi lấy được kim hồn tệ từ trong tay Võ Hồn điện mà thôi.

Về phần Đường Tam lại càng không hướng Giáo hoàng quỳ bái. Không phải vì xuất thân từ Hạo Thiên Tông hoặc vì cái gì khác, căn bản chỉ vì tự thân ngạo cốt của hắn.

Ở trong lòng hắn, có thể khiến mình quỳ xuống cũng chỉ có phụ thân cùng sư phụ mà thôi. Về phần những người khác, cho dù là Hoàng đế thì sao chứ?

Ý nghĩ của Bích Linh và Mã Hồng Tuấn cũng không khác Đường Tam mấy. Tiểu Vũ cúi đầu, không ai biết nàng đang nghĩ gì, nhưng trên thực tế, trong mắt nàng lại lộ ra một loại quang thải đặc thù, ẩn chứa cừu hận sâu đậm.

Về phần Trữ Vinh Vinh, thân là viên minh châu của Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, lại là người thừa kế vị trí tông chủ trong tương lai, nàng tự nhiên cũng sẽ không quỳ.

Mặc dù không có quy định nào bắt hồn sư khi gặp Giáo hoàng thì phải quỳ xuống nhưng việc làm của Sử Lai Khắc bát quái lúc này, không ngờ lại vô cùng khác người.

Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông trực tiếp rơi trên người tám tên thiếu niên này, tất cả những người khác trong Võ Hồn điện đều bị cảnh tượng trước mặt khiến họ không khỏi trợn to cả hai mắt.

Cúc đấu la Nguyệt Quan đứng sau lưng Bỉ Bỉ Đông môi khẽ mấp máy, ánh mắt của Bỉ Bỉ Đông lập tức từ trong Sử Lai Khắc bát quái tìm được Đường Tam và Bích Linh.

Khi ánh mắt nàng ngưng tụ trên người Đường Tam và Bích Linh, hắn rõ ràng cảm giác được linh hồn của mình tựa như bị bóc trần, thân thể khẽ run một cái, không thể không lập tức phát động Tử Cực Ma Đồng.

Tử kim quang mang từ trong mắt phun ra, kéo dài hơn một thước, lúc này mới ngăn trở được ánh mắt của Bỉ Bỉ Đông. Nhưng hành động của hắn so với Bỉ Bỉ Đông rõ ràng còn kém hơn nhiều.

"Lớn mật, dám bất kính với giáo hoàng đại nhân." Một vị Hồng Y giáo chủ bạo nộ khiển trách.

Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông đã bình thản trở lại, giơ tay lên, vị Hồng Y giáo chủ nọ lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt toát ra sự kinh sợ.

Bỉ Bỉ Đông có thể kế thừa ngôi vị Giáo hoàng bởi vì có Giáo hoàng tiền nhiệm cùng mấy vị trưởng lão ủng hộ. Nhưng nàng có thể ngồi yên ổn ở vị trí này lại hoàn toàn là nhờ vào thực lực cùng bàn tay điều hành của mình.

Trên mặt mang một tia mỉm cười thản nhiên, Bỉ Bỉ Đông dừng lại trên người Đường Tam: "Ngươi chính là đại đệ tử của đại sư, Đường Tam?" Đường Tam trong lòng cả kinh, hắn không nghĩ tới vị Giáo hoàng xinh đẹp dị thường trước mắt lại có thể biết được sư phụ của mình.

"Đúng vậy, Giáo hoàng miện hạ." Không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

Bỉ Bỉ Đông hướng Đường Tam gật đầu: "Ngươi tốt lắm, quả nhiên có vài phần phong cốt của sư phụ ngươi ngày đó."  Sau đó đưa mắt nhìn Bích Linh nói:"Ngươi cũng không kém!"

Võ Hồn điện chiến đội cùng Thần Phong học viện chiến đội đang quỳ rạp xuống đất cũng không khỏi giật mình. Sau khi Giáo hoàng xuất hiện, chuyện đầu tiên lại là hướng đến Đường Tam và Bích Linh nói chuyện, hơn nữa hình như còn biết sư phụ của hai người họ, chuyện này đối với bọn họ mà nói thật sự rất khó mà giải thích.

Đường Tam thay Bích Linh cung kính nói:" Không dám so sánh cùng với sư phụ."

Bỉ Bỉ Đông không dừng lại quá lâu trên người Đường Tam, quyền trượng trong tay hơi phất lên:"Tất cả hãy bình thân."

Mọi người đang quỳ xuống lúc này mới động thân đứng dậy. Bởi vì trước đó Giáo hoàng cùng Đường Tam nói chuyện nên ánh mắt cơ hồ đều tập trung trên người Sử Lai Khắc bátt quái.

Trên mặt Bỉ Bỉ Đông hiện ra một tia mỉm cười, ánh mắt lướt từ trái qua phải, đảo qua toàn bộ ba chiến đội gồm hai mươi mốt thanh niên hồn sư tham gia tam cường quyết tái.

"Từ trên người các ngươi, ta có thể thấy được hy vọng vào tương lai. Trước Giáo Hoàng điện, ta lại càng hy vọng chứng kiến được toàn bộ thiên phú cùng thực lực của các ngươi. Người chiến thắng cuối cùng sẽ có được phần thưởng rất lớn từ Võ Hồn điện." Vừa nói nàng vừa huy động quyền trượng trong tay.

Không người nào thấy rõ nàng làm như thế nào, chỉ thấy có ba điểm quang mang trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Bỉ Bỉ Đông, sau đó lớn dần lên, trôi nổi giữa không trung.

Đó là ba vật thể khác nhau, thể tích cũng không lớn, hình như là bộ xương, phân biệt là một cái xương cánh tay phải, một cái xương sọ cùng một cái xương chân trái. Mặt ngoài lóe lên ba màu khác nhau gồm đỏ hồng, lam nhạt cùng xanh sẫm.

Hồn cốt, đó chính là ba khối hồn cốt.

Cho dù là dưới chân núi cũng có thể thấy được quang mang của ba khối hồn cốt. Trong lúc nhất thời, bên trong Võ Hồn thành đã hoàn toàn sôi trào.

Ngoại trừ những người đã biết trước, ai có thể nghĩ được đó lại là ba khối hồn cốt chứ? Từ quang mang là có thể nhận ra cả ba khối hồn cốt này đều có phẩm chất phi phàm, cho dù là những người trong Võ Hồn điện cũng lộ ra quang mang tham lam trong ánh mắt.

Nếu như nơi này không phải là Giáo Hoàng điện, nếu như nơi này không có mấy vị Phong Hào Đấu La uy hϊếp sợ rằng đã có người không kiềm chế được lòng tham mà xông lên cướp đoạt rồi.

Đường Tam đã có một khối ngoại phụ hồn cốt, lúc gϊếŧ Thì Niên lại được thêm một khối đầu cốt nữa, nhưng khi tận mắt chứng kiến ba khối hồn cốt này lấy tâm chí kiên định như hắn cũng không khỏi nảy lên một trận.

Mà Bích Linh lại rất bình thản, bản thân nàng có tới năm khối hồn cốt, phẩm chất bỏ xa ba hồn cốt này hết mấy con phố cho nên chỉ liếc nhìn, giả vời kinh hỷ để tránh khác người mà thôi.

Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông đưa ra ba khối hồn cốt mặc dù không có loại trân quý nhất là thân thể nhưng cũng có được một khối đầu cốt. Cánh tay phải cốt độ trân quý cũng chỉ thua có thân thể cốt cùng đầu cốt mà thôi. Cho dù kém cỏi nhất là chân trái cốt cũng không phải là thứ giá trị thấp nhất trong sáu loại hồn cốt.

Mà ba khối hồn cốt này rõ ràng đều là do hồn thú vạn năm xuất ra.

Đối với hồn sư mà nói, đó chính là tồn tại cực phẩm rồi.

Giọng nói trầm thấp của Quỷ đấu la đang đứng sau lưng Giáo hoàng vang lên:" Ba khối hồn cốt phân biệt là Trí tuệ đầu cốt tinh thần ngưng tụ, Hỏa diễm cánh tay phải bạo liệt phần thiêu cùng với Truy phong chân trái cấp tốc di chuyển. Ba khối hồn cốt này đều đến từ vạn năm hồn thú, trong đó Trí tuệ hồn cốt tinh thần ngưng tụ xuất hiện trên hồn thú năm vạn năm, chính là Giáo hoàng bệ hạ tự mình gϊếŧ chết đạt được, là cực phẩm trong hồn cốt, giá trị cũng chỉ thua có ngoại phụ hồn cốt cùng mười vạn năm hồn cốt mà thôi.

Giáo hoàng thản nhiên nói: "Người thắng vĩnh viễn chỉ có một, quán quân cũng thế. Bởi vậy ba khối hồn cốt này cũng chỉ có thể thuộc về một chiến đội duy nhất. Hy vọng các ngươi tham gia tam cường quyết tái có thể dùng toàn lực để thi đấu, đoạt lấy vinh quang này."

Bất luận cấp bậc hồn sư là bao nhiêu khi chứng kiến hồn cốt con mắt cũng không khỏi đỏ lên. Càng huống chi là tới ba khối hồn cốt. Chiến ý mãnh liệt cơ hồ nổ bùng ra từ hai mươi mốt đội viên của ba chiến đội.

Giáo hoàng tiếp tục: "Hôm nay vào lúc giữa trưa ba đội sẽ xuất ra bảy người tham gia cá nhân đấu loại tái. Đội thắng cuộc sẽ được vào thẳng trận chung kết tranh chức quán quân vào ngày mai. Hai đội bị thua vào buổi chiều sẽ thi đấu tiếp chọn một đội ngày mai sẽ tranh đoạt chức quán quân. Hiện tại, các ngươi đã có thể phái ra đội viên đầu tiên thượng trận."

Cũng giống với tấn cấp tái, nhưng lúc này chỉ có ba đội tham gia. Mặc dù không phải trận tranh đoạt chức quán quân nhưng cũng vô cùng trọng yếu.

Nếu chiến thắng không những có thể tiến thẳng vào trận chung kết mà còn dĩ dật đãi lao, bảo toàn được thực lực không phải đánh thêm một trận, tranh thủ dưỡng sức chờ ngày mai tranh đoạt ngôi vị quán quân.

Tới cấp độ của tam cường, thực lực của mọi người không khác nhau mấy, một ngày liên tục thi đấu mấy trận không nghi ngờ gì hồn lực sẽ bị tiêu hao trên diện rộng, thậm chí bị thương. Ngày mai thi đấu trận cuối cùng, cơ hồ khó có khả năng khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Bởi vậy đội ngũ thi đấu chiến thắng trong cá nhân tái có thể chính là quán quân cuối cùng.

Võ Hồn điện xuất ra ba khối hồn cốt không nghi ngờ gì sẽ khiến các trận đấu càng thêm kịch liệt. Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào Võ Hồn điện tựa hồ là chí công vô tư, nhưng người sáng suốt tự nhiên có thể nhìn ra ba khối hồn cốt này căn bản là chuẩn bị cho Võ Hồn điện chiến đội.

Thực lực của Võ Hồn điện chiến đội cơ hồ là áp đảo. Dù Đường Tam và Bích Linh có được vạn năm hồn hoàn nhưng trên thực tế ba gã hồn vương cao thủ của Võ Hồn điện chiến đội cũng có được đệ ngũ hồn hoàn vạn năm. Nhiều hồn hoàn hơn đối với hồn sư là vô cùng có lợi khiến chênh lệch thực lực giữa các cấp bậc tăng lên rất nhiều, càng huống chi còn có tới ba người như vậy.

Tất cả các đội viên của tam cường chiến đội đều trên bốn mươi cấp, nhưng chỉ có ba người của Võ Hồn điện là trên năm mươi cấp. Nếu như chỉ có một người may ra còn có cơ hội, nhưng nhìn thực lực biểu hiện ra khi họ giành chiến thắng trước Thiên Đấu hoàng gia học viện thì có thể nhận thấy Võ Hồn điện chiến đội kinh khủng đến cỡ nào.

Trong trận đấu đó, bọn họ chỉ xuất ra hai người, lấy một cái võ hồn dung hợp kĩ huyễn lệ để giải quyết chiến đấu. Mặc dù sử dụng võ hồn dung hợp kĩ nhưng với kĩ năng đặc thù khiến người ngoài không thể chứng kiến tình huống chân thực bên trong, cũng không thể phán đoán ra sự tình ẩn dấu bên trong nó. Tác dụng của nó lại trở thành uy hϊếp là chính.

Cho dù đội viên của Thiên Đấu hoàng gia học viện đối với cái hồn kĩ kia cũng có cảm giác mơ hồ, Ngọc Thiên Hằng ngày hôm đó cũng đã gặp Đường Tam nhưng hắn cũng không thể đưa ra bất kì đề nghị nào có tính xác thực một chút.

Nhắc tới Võ Hồn điện chiến đội, vẻ mặt của Ngọc Thiên Hằng cũng rất bất đắc dĩ. Mặc dù bọn họ cùng đối thủ có chênh lệch nhất định nhưng trong trận đấu hôm đó căn bản bọn họ không thể phát huy ra được thực lực của mình.

Đây cũng là điều đáng sợ nhất của Võ Hồn điện chiến đội. Bọn họ bằng vào năng lực mạnh mẽ của mình áp chế khiến đối thủ không cách nào phát huy ra được năng lực của mình. Thực lực cường đại, tâm tư kín đáo, phối hợp ăn ý, cho dù đối thủ cùng cấp bậc cũng khó mà giải quyết được, đừng nói tới mấy chiến đội ngay cả hơn năm mươi cấp cũng không có lấy một tên.

Bất luận là Võ Hồn điện chiến đội hay những người xem cuộc chiến, trong cuộc đại tái này chức quán quân không thể thoát khỏi tay bọn họ. Ba gã hồn vương còn được giao một sứ mạng khác, đó là trong trận đấu khiến cho Đường Tam của Sử Lai Khắc học viện bị thương nặng, thậm chí gϊếŧ chết.

Mặc dù trận đấu quy định không được gϊếŧ người, nhưng dưới tình huống cấp bậc quá chênh lệch, bọn họ có rất nhiều phương thức tạo tình cảnh đối thủ bị ngộ sát. Chẳng hạn như lúc trước Thương Huy học viện đối mặt với Sử Lai Khắc bát quái học viện bị kĩ năng cắn trả mà trở thành điên loạn.

Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông lo lắng vì những lời của đại sư rất lâu rồi mới đưa ra cái mệnh lệnh này.

Dù quan hệ của nàng cùng đại sư vô cùng phức tạp, đại sư lại tự thân đến tận nơi gặp mặt khiến nàng trong lòng cũng gợn sóng, nhưng dù sao nàng cũng là Giáo hoàng của Võ Hồn điện, là người đứng đầu cả một tổ chức khổng lồ, lấy những điều tiền nhân chưa hoàn thành làm chí hướng của mình, sao có thể vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến toàn cục chứ?

Nhìn qua bên ngoài, một tên hồn sư thiên tài tựa hồ cũng không tính là cái gì, Võ Hồn điện cũng chưa bao giờ khuyết thiếu thiên tài.

Nhưng càng là hồn sư cường đại lại càng hiểu được, thiên tài chính thức có thể mang đến lực phá hoại kinh khủng đến cỡ nào. Nếu như thiên phú trời cho của Đường Tam khiến Võ Hồn điện chú ý thì xuất thân từ Hạo Thiên Tông cùng với người cha là Đường Hạo lại khiến Võ Hồn điện với hắn sinh ra sát ý.

Mặc dù sát ý không biểu lộ ra ngoài nét mặt, nhưng trong một lần hội nghị trưởng lão của Võ Hồn điện gần đây, tất cả các trưởng lão đã nhất trí thông qua quyết định này. Bọn họ quyết không cho phép có một Đường Hạo thứ hai, thậm chí còn cường đại hơn cả hắn xuất hiện.

Song sinh võ hồn đã khiến họ đem thiên phú của Đường Tam xếp trên Đường Hạo, càng huống chi, chỉ bằng thứ phế võ hồn như Lam Ngân Thảo mà đã có thành tựu như vậy, tương lại hắn còn kinh khủng đến thế nào? Vì đại cục của Võ Hồn điện, bọn họ quyết không cho phép chuyện xấu này tiếp tục xuất hiện.

Mà Diệp Bích Linh kia Bỉ Bỉ Đông có thể chọn nàng một con đường sống, xem như đã là hết tình nghĩa, còn nếu không thức thời thì...

Một loạt chiếc ghế tựa dát vàng được đưa ra trước cửa Giáo Hoàng điện. Trước lời mời của Bỉ Bỉ Đông, sau khi nàng ngồi xuống, bên trái là Trữ Phong Trí cùng Kiếm đấu la Trần Tâm, bên phải là Quỷ đấu la Quỷ Mị cùng Cúc đấu la Nguyệt Quan lần lượt ngồi xuống.

Ba học viện chiến đội lần lượt phái ra đội viên thứ nhất thượng trận. Trong đó Thần Phong học viện phái xuất ra đội viên chính là đội trưởng lúc đầu của Sí Hỏa học viện, Hỏa Vô Song. Võ Hồn điện chiến đội phái ra một gã đội viên hơn bốn mươi cấp. Bên này, người mà đại sư phái ra đầu tiên lại không phải bất kì ai trong Sử Lai Khắc bát quái.

Trong Sử Lai Khắc bát quái, hai người là phụ trợ hệ hồn sư đương nhiên không thể tham gia loại cá nhân tái này. Mà đại sư phái người đầu tiên cũng không phải Thái Long, đội viên cực mạnh trong số những người dự bị mà là Kinh Linh, người còn không đến bốn mươi cấp .

Rút thăm do ba người tiến hành, quyết định xem người của hai đội nào phải chiến đấu với nhau đầu tiên. Người thắng lại tiếp tục chiến đấu với người của đội còn lại, cứ thế xoay tròn.

Vận khí của Sử Lai Khắc học viện cũng vô cùng tốt, Kinh Linh lên rút thăm không ngờ lại bắt được thẻ số không, tức không phải thi đấu trận đầu tiên.

Có thể nghỉ không cần thi đấu ở lượt trận đầu tiên không có ý nghĩa mấy về mặt bảo tồn hồn lực bởi vì rốt cuộc cũng phải thi đấu số trận giống nhau. Cái có lợi nhất chính là quan sát được thực lực của đối phương, từ đó đem ra phương án tác chiến thích hợp nhất.

Nhưng làm mọi người ngoài ý muốn là, sau khi rút thăm chấm dứt, Hỏa Vô Song cùng tên đội viên của Võ Hồn điện chiến đội đi tới giữa sân, tên đó đột nhiên xoay người hướng đến Giáo hoàng đang ở trên cửa điện khom người hành lễ nói: "Trận này ta bỏ cuộc."

Hồng y giáo chủ phụ trách công việc trọng tài sau giây phút ngắn ngủi sững sờ liền lập tức công bố trận đầu Hỏa Vô Song giành được thắng lợi. Trận thứ hai Hỏa Vô Song sẽ thi đấu với Kinh Linh, đội viên của Sử Lai Khắc học viện.

Lúc này, đại sư cùng Đường Tam, Bích Linh bên này cơ hồ cùng nhíu mày, thầy trò ba người liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được toát ra một tia phẫn nộ.

Mà khi ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thần Phong học viện, cả Phong Tiếu Thiên cùng Hỏa Vũ đều không dám nhìn bọn họ, rõ ràng trong mắt có chút chột dạ.

Kinh Linh cũng giật mình bởi biến hoá trên tràng chiến, trong lúc hắn đang chuẩn bị toàn lực để liều mạng với đối thủ rõ ràng có thực lực cao hơn là Hoả Vô Song, thì Đại Sư từ khu nghỉ ngơi bên này của Sử Lai Khắc học viện đứng lên, mắt nhìn về phía giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông xa xa trước cửa điện.

"Trận đấu xin đợi một chút rồi hãy bắt đầu"

Một gã hồng y giáo chủ là trọng tài đang muốn quát lớn với Đại Sư có hành vi ngăn cản trận đấu, lại bị giáo hoàng phất tay bảo ngừng lại, Bỉ Bỉ Đông nhìn về phía Đại Sư với ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng có bình tĩnh hay không cũng chỉ có nàng mới biết được.

"Mời nói ra lý do của ngươi" Giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông lạnh nhạt nói

Đại Sư lạnh lùng cười: "Lý do của ta là, Sử Lai Khắc học viện từ bỏ chiến đấu vòng loại thứ nhất này, tự nguyện tham gia quyết đấu ở tổ hai đội cùng bị thua vào buổi chiều, Kinh linh trở về đi."

Nếu nói lúc trước tên đội viên kia của Vũ Hồn Điện học viện chiến đội đột nhiên nhận thua còn có thể làm cho người ta tiếp thu được, còn lúc này Đại Sư đột nhiên tuyên bố bỏ cuộc không tham gia thi đấu cá nhân, không thể nghi ngờ đã làm cho toàn trường kinh hãi. Cho dù là đám người Sử Lai Khắc bát quái ngoại trừ Đường Tam  và Bích Linh ra, cũng đều có vẻ mặt giật mình cùng sắc thái mờ mịt.

Hiển nhiên là trước đó họ cũng không biết Đại Sư lại có thể quyết định như vậy.

Trữ phong trí ngồi ở bên người giáo hoàng trong mắt đã toát ra vẻ giật mình chợt hiểu, đồng thời cũng hiện lên vẻ tức giận. Ánh mắt nhịn không được lại nhìn trên người giáo hoàng

Bỉ Bỉ Đông vẫn trầm ổn như trước, lạnh nhạt hỏi: 'Tại sao?"

Đại Sư hai tay chắp sau lưng, nhìn lên giáo hoàng ở phía sau đấu la điện, "không tại sao cả, ta nghĩ chúng ta có quyền lợi để nhận thua "

Những lời nói Đại Sư bình tĩnh tới cực điểm nhưng lại giống như long trời lở đất tại trước giáo hoàng điện vang lên, bản thân những lời nói này của hắn không có vấn đề gì, tuy nhiên vấn đề chính là đối tượng nói chuyện, hắn nói như vậy không thể nghi ngờ là đang chống đối với Giáo Hoàng, kẻ thống trị cao nhất của Vũ Hồn Điện.

Ở đây chỉ cần là một gã hồn sư ngoài sáu mươi cấp, đều có thể nhìn được thực lực của Đại Sư cũng không mạnh, cao nhất chỉ là hơn bốn mươi cấp mà thôi, nhưng một gã hồn sư chỉ có thực lực không mạnh như vậy lại có thể chống đối với người có quyền lực nhất hồn sư giới như vậy.

Nhưng kẻ khác lại càng không tưởng được chính là, giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông chậm rãi đứng lên, hướng Đại Sư gật đầu: "Ngươi nói đúng, đấy là quyền lợi của các ngươi, lượng thứ vì ta nhiều chuyện đã hỏi, xin lỗi, Ngọc trưởng lão."

Đổi lại nếu là người khác nói Đại Sư là trưởng lão của Vũ Hồn Điện, sợ rằng người nghe thấy thậm chí phải bịt mũi, nhưng người nói lại chính là giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông, cho nên ai dám phản bác lại lời nàng đây ?"

Nghe Bỉ Bỉ Đông nói như vậy, ngay cả Đại Sư cũng không khỏi sửng sốt một chút. Hắn sở dĩ chống đối Bỉ Bỉ Đông, tự nhiên không phải vì quan hệ giữa hai người làm hắn không sợ, mà vì trong lòng hắn rất phẫn nộ. Vừa nghe Bỉ Bỉ Đông nói xong, Đại Sư hiểu được vị giáo hoàng này có ý bảo vệ mình.

Chống đối giáo hoàng, cho dù bản thân giáo hoàng không thèm để ý, nhưng hồn sư giới với nhiều người sùng bái giáo hoàng như vậy lại không thèm để ý sao ?

Cho dù Đại Sư có cường giả bảo vệ. Có thể hình thành hoàng kim thiết tam giác, nhưng khi đi đường tỷ lệ bị gϊếŧ chết vẫn rất cao.

Mà lời vừa nói ra của Bỉ Bỉ Đông đã thừa nhận thận phận trưởng lão của hắn, tự nhiên không còn người nào dám làm gì nữa. Trưởng lão của Vũ Hồn Điện chống đối giáo hoàng một câu cũng không phải là việc gì quá to tát cả.

Kỳ thật, ngay cả Bỉ Bỉ Đông cũng không biết tại sao trong tay Đại Sư lại có một tấm lệnh bài trưởng lão, nàng cũng là sau khi Đại Sư rời đi từ miệng kẻ dưới mới biết được.

Bên hông Đại Sư bỗng đau rát, ngay sau đó cánh tay trái được ôm vào lòng một vật mềm mại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liễu Nhị Long đang trừng mắt nhìn Giáo Hoàng .

Trong ánh mắt Bỉ Bỉ Đông xuất hiện một tia mông lung trong giây lát, nhưng rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường. Hướng tên hồng y giáo chủ trọng tài kia nói: "Nếu Sử Lai Khắc học viện quyết định không tham gia trận đấu buổi sáng, vậy vòng đấu cá nhân tiếp tục đi"

Đúng vào lúc này, Sư phụ dẫn đầu đội của Thần Phong học viện cũng đứng lên. Trước hết hướng về phía giáo hoàng cúi người hành lễ, sau đó mới mỉm cười nói: "Thực lực của Vũ Hồn Điện chiến đội thật quá mạnh mẽ, bốn học viện tự nhận địch không lại, cùng đánh nhau sống chết rồi giảm thực lực, không bằng tại buổi chiều cùng Sử Lai Khắc học viện tiến hành quyết đấu đoạt vị trí vào vòng còn lại, cho nên chúng ta cũng không tham gia thi đấu cá nhân."

Kịch vui biến hóa liên tục khiến cho nhiều người ứng phó không kịp, Vũ Hồn Điện học viện chiến đội không chiến mà thắng, trực tiếp tiến tới vòng chung kết vào ngày mai.

Sau một hồi không đánh, nửa giai đoạn đầu của vòng chung kết đã kết thúc, Vũ hồn chiến đội được tiến vào trận đấu cuối cùng như mong muốn, nhưng Sử Lai Khắc Học Viện rời khỏi vòng đấu cá nhân lại có chút xấu hổ.

Người của Sử Lai Khắc học viện đều không nhàn rỗi mà ở lại, dưới sự dẫn dắt của Đại Sư rất nhanh rời đi, buổi chiều họ còn cùng Thần Phong học viện tranh đoạt vị trí tiến vào vòng đấu cuối cùng nữa.

Dọc theo đường đi, không có ai nói thêm gì cả, đại bộ phận đều đắm chìm trong suy tư cùng với không khí đầy áp lực.

Cục diện bất lợi khiến cho sự tin tưởng của Sử Lai Khắc thất quái dao động.

Dù sao, bọn họ trong buổi chiều hôm nay trước phải đối mặt với liên quân của Thần Phong học viện cùng Sí Hỏa học viện, mà họ chỉ được nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai sẽ đối mặt với chiến đội cường đại của Vũ Hồn Điện học viện.

Trở lại chỗ ở, Đại Sư gọi Sử Lai Khắc thất quái vào phòng mình

Ánh mắt đảo qua trên bảy người một cái, Đại Sư thản nhiên nói: "Các ngươi có phải rất kỳ quái, tại sao ta lại đột ngột đưa ra quyết định không tham gia thi đấu cá nhân?"

Tám người đều không nói gì, nhưng ngoài Đường Tam và Bích Linh ra, trong mắt sáu người đều để lộ vẻ khó hiểu.

Trên gương mặt cứng ngắc của Đại Sư hiện ra một tầng ửng hồng, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên:"Ngay cả ta cũng không nghĩ tới Vũ Hồn Điện dưới tình huống có nhiều ưu thế như thế, lại vẫn còn sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Tiểu Tam, ngươi giải thích cho bọn họ đi"

Đường Tam gật đầu, trầm giọng nói: "Đội viên thượng tràng thứ nhất của chúng ta là Kinh Linh. Kinh Linh rút thăm phi thường tốt, để cho chúng ta trong thi đấu bảo trì thực lực ở vị trí sau, có thể quan sát rất tốt hướng đi của đối thủ, nhưng lúc này, đội viên của Vũ Hồn Điện chiến đội lại đột nhiên nhận thua, cái này có hai hậu quả, một là tên đội viên kia của Vũ Hồn Điện chiến đội bảo trì lực chiến đấu, không có tiêu hao gì. Cái kia chính là Hỏa Vô Song cũng bảo trì thực lực sẽ đấu với Kinh Linh. Nếu ta đoán không sai, sau khi Hỏa vô song đánh bại Kinh Linh, lại đối mặt với một gã đội viên khác của Vũ Hồn Điện chiến đội, thì hắn sẽ lập tức nhận thua, cứ như vậy sẽ tương đương với hai học viện liên thủ đối phó chúng ta. Trong vòng thi cá nhân, chúng ta căn bản không có cơ hội thắng lợi. Mỗi một trận bị thua thì bình thường, còn nếu chiến thắng, dám chắc bọn họ sẽ dùng xa luân chiến.

Việc Thần Phong học viện cùng Sí Hỏa học viện sát nhập với nhau, trước kia ta còn không rõ tại sao Vũ Hồn Điện lại đáp ứng thỉnh cầu đó của bọn họ, bây giờ ta đã hiểu rồi. Bọn họ đúng là đã cùng Vũ Hồn Điện chiến đội đạt thành hiệp nghị mới có thể được Vũ Hồn Điện ủng hộ."

Nói xong phán đoán của mình, Đường Tam trầm mặc, không khí bên trong phòng cũng đều trầm mặc, nhưng ngọn lửa phẫn nộ lại không ngừng lan tràn, khó trách Đại Sư nói Vũ Hồn Điện hèn hạ

Dưới tình huống có nhiều ưu thế như vậy còn muốn liên hợp cùng Thần Phong học viện và Sí Hỏa học viện để đối phó với mình, cái này không phải hèn hạ thì là cái gì. Một tia cười lạnh từ trên mặt Đại Sư hiện ra, "Bọn họ thật sự cho rằng làm như vậy là có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta sao? Vậy, bọn họ cũng qúa xem thường chúng ta rồi. Vốn trong lòng ta cũng không có ý nghĩ tranh thắng mạnh mẽ, nhưng bọn chúng lại làm như thế này, như vậy mục tiêu của chúng ta sẽ chỉ có một."

Tại trận đấu sau giờ Ngọ, Sử Lai Khắc bát quái vẫn ở lại trong phòng của Đại Sư, cho dù là ăn cơm cũng không ngoại lệ. Phất Lan Đức cùng Liễu Nhị Long bảo vệ ở bên ngoài, ngăn cản bất kỳ kẻ nào đến gần.

Đương nhiên, tại chỗ ở của Sử Lai Khắc học viện, còn có cường giả độc đấu la canh giữ.

Sáng sớm không khí mát mẻ dể chịu, tới quá trưa, khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, phần mát mẻ đã bị sức nóng thay thế, mặc dù bây giờ không phải là giữa hè, nhưng nhiệt độ lại có vẻ vẫn nóng như trước.

Tám tên đội viên của Vũ Hồn Điện học viện chiến đội lẳng lặng đứng một bên, trong sân rộng của giáo hoàng điện, hai đội ngũ chuẩn bị thi đấu đã nhìn chằm chằm vào nhau.

Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch đứng ở phía trước Sử Lai Khắc bát quái, nhìn phía trước cách đó không xa lộ ra khuôn mặt quen thuộc, trên mặt hai người không khỏi thoát ra một tia khinh thường.

Phong Tiếu Thiên, Hỏa Vũ, Hỏa Vô Song, ba người là trung tâm của chiến đội, cùng Đường Tam và Đái Mộc Bạch đối mặt.

Hỏa vũ tiến lên từng bước, nhìn Đường Tam ở phía xa, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết tại sao chúng ta muốn làm như vậy không?"

Đường Tam không trả lời, chỉ là trong mắt càng thêm vài phần khinh miệt.

Hỏa vũ đột nhiên phát hiện, chính mình rất ghét bị Đường Tam nhìn mình như vậy, tính tình nóng nảy của nàng nhất thời hiển lộ ra, "Ta làm như vậy là vì phải cùng ngươi nhất quyết thắng bại. Thà rằng bỏ qua cơ hội tranh đấu, ta cũng nhất định phải đánh bại ngươi một lần"

Đường Tam lạnh nhạt cười, "Nếu chỉ vì vậy, thì ngươi đã rơi xuống thế hạ phong rồi. Mất đi sự đường đường chính chính rồi thì trận này các ngươi sẽ không có chút cơ hội nào đâu "

Hỏa vũ giận dữ, "Vậy hãy dùng sự thật chứng minh đi. Đừng tưởng ngươi cứu ta, ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi đâu. Nợ ngươi ta cũng đã trả lại rồi."

Nghe Hỏa Vũ vừa nói như vậy, Đường Tam không tự giác được nhớ tới ngày đó nàng giống như một đoàn lửa mạnh mẽ phóng vào trong lòng mình, rồi bộ dáng khi chủ động hiến nụ hôn đầu đời của nàng tuy cuối cùng bị Tiểu Vũ ngăn chặn, đồng thời bản thân còn bị Bích Linh thu thập một phen.

Đối với loại tình cảm dám yêu dám hận này của nữ hài, hắn thật sự là có vài phần thích thú, đáng tiếc, hắn lại không hề thích tính tình như của Hỏa Vũ, cho nên nhất định bọn họ không thể trở thành bằng hữu.

Phong Tiếu Thiên cũng đã từng ẩn nhẫn đối với mỹ nữ khá nhiều rồi nhưng nay Đường Tam lại là một nam nhân. Những người khác của song phương mặc dù không mở miệng, nhưng nhiệt độ đã trở nên nặng nề hẳn lên, làm trọng tài, vị hồng y giáo chủ hiển nhiên có khả năng nắm bắt tình thế rất tốt, đúng vào lúc này hắn tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Phong Tiếu Thiên trước tiên lắc mình tới trước mặt Hỏa Vũ, đem nàng che ở phía sau mình, Trong nháy mắt trên người Hỏa Vũ đã xuất hiện lửa, tựa hồ bao bọc bảo vệ cả người nàng vậy. Mà những đội viên khác đều theo Hỏa Vô Song mà phóng xuất Vũ Hồn của mình.

Nhưng tình huống ngoài ý muốn lại xuất hiện.

Sử Lai Khắc Bát Quái cũng không giống tưởng tượng của bọn họ, giống thường lệ sau khi trận đấu bắt đầu thì xuất ra trận thế đối mặt chính thống, Mà là khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, thì đều nhanh chóng lui lại phía sau, tạo thành một vòng tròn.

Bên trong vòng tròn có hai người đó là Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp. Sáu người bên ngoài vây vòng quanh bọn họ bắt đầu đứng thẳng lên. Lúc này trong toàn bộ tám người thì không có bất kỳ ai phóng xuất ra Vũ Hồn của mình cả. Nhưng trên cả bẩy người thì hồn lực lại ba động mãnh liệt tràn ngập ra, điên cuồng hướng tới trung tâm mà ngưng tụ .

Đây là cái gì?

Ngồi tại trước Giáo Hoàng điện là Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông, tông chủ Thất Bảo Lưu Ly tông Trữ Phong Trí cùng với ba vị Phong Hào Đấu La trong mắt cũng không khỏi có vẻ mặt khó hiểu. Là những người đứng đầu cả hồn sư giới ngay cả bọn họ cũng không hiểu Sử Lai Khắc Bát Quái đang làm gì nữa.

Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Bích Linh, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh, năm người đồng thời bước đi một cách nhất trí đến thần kỳ, phảng phất theo một loại tiết tấu đặc thù, mà hồn lực ba động trên người năm người cũng hình thành một quỹ tích, không ngừng tràn ngập vây vòng quanh thân thể bọn họ.

Đứng ở trận hình trung ương là Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp đang tay trong tay, đồng thời nhắm hai mắt lại, người Trữ Vinh Vinh đứng thẳng tắp. Là bảo quang chín màu, mà xuất hiện trên người Áo Tư Tạp lại là hồng quang nhàn nhạt, hai cỗ quang mang xoay quanh nhau rồi phóng lên cao.

Lúc này Sử Lai Khắc Bát Quái không hề phóng xuất ra Vũ Hồn, nhưng loại phương thức chiến đấu mới lạ của bọn họ lại khiến đối thủ có áp lực lớn đến kỳ lạ.

" Phong Tiếu Thiên, lên không trung." Hỏa Vũ quát chói tai.

Trận hình của tám người Thần phong học viện lập tức biến đổi, một đôi cánh khổng lồ màu xanh từ sau lưng Phong Tiếu Thiên xuất hiện, cùng lúc đó quang ảnh màu xanh ngưng tụ sau lưng hắn, đúng là bộ dáng của Tất phong song đầu lang.

Dưới quang ảnh phụ trợ khổng lồ mà huyễn lệ, Phong Tiếu Thiên bay lên trời, cánh phía sau lưng chỉ đập xuống có một lần, mượn gió trong không khí mang thân thể hắn bay thẳng lên trời. Lúc này hắn thi triển đúng là hồn kỹ mà Đường Tam đã gặp tại trận đơn đấu hồi trước lúc đầu cùng hắn, đệ nhị hồn kĩ Song Lang phụ thểcùng với đệ tam hồn kĩ Tật Phong Nhị Dực.

Dưới tác dụng của hai hồn kỹ này, lực chiến đấu của Phong Tiếu Thiên bỗng nhiên tăng lên đến cực hạn.

Mà ngay lúc này, Hỏa Vô Song đã thay vị trí Phong Tiếu Thiên che ở trước người Hỏa Vũ, cùng hắn còn có hai gã cường công hệ hồn sư của Thần phong học viện nữa. Ba người hình thành một vách tường, che thân hình Hỏa Vũ lại.

Sau lưng Hỏa Vũ có hai người, cũng không phải hai tên mẫn công hỏa hệ hồn sư đã ngoài bốn mươi cấp mà hôm trước Đường Tam đã gặp, làm Đường Tam cũng rất là giật mình vì hai gã này lại là hai gã phụ trợ hỏa hệ thuộc tính còn chưa đạt đến bốn mươi cấp. Dày đặc vô số ánh sáng đỏ rực xuất hiện, lấy tốc độ kinh người hướng tới thân thể Hỏa Vũ ngưng tụ lại.