[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 47: Áp đảo tuyệt đối

Sử Lai Khắc học viện: Mười một trận đánh, mười một trận thắng.

Sí Hỏa học viện: mười một trận đánh, mười thắng một thua.

Mặc dù chỉ là một trận thua, nhưng bọn họ cũng đã chính thức thoát ly top dẫn đầu.

Trong tiếng hoan hô của người xem, song phương rời khỏi sân đấu, Đường Tam và Bích Linh vừa hạ đài, Tiểu Vũ,Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, mọi người đã vọt lại chúc mừng chiến thắng.

Trong lúc Sử Lai Khắc thất quái đi vào khu nghỉ ngơi dành cho tuyển thủ, bất luận là tuyển thủ còn tiến hành trận đấu hay tuyển thủ đã hoàn thành trận đấu đều hướng ánh mắt về phía bọn họ, trong mắt có hơn vài phần kính sợ, nhất là khi nhìn Đường Tam và Bích Linh. Tại vòng dự tuyển tái của toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện tinh anh đại tái, Đường Tam có thể nói là nổi danh nhất.

Mọi người Sử Lai Khắc học việncũng không có nghỉ ngơi, liền trực tiếp trở về học viện.

Vừa vào cửa, Đường Tam và Bích Linh đã bị Đại sư gọi đi. Những người khác đã sớm quen với tình huống như vậy, dù sao, hai người này chính là đệ tử đích truyền của Đại Sư.

Bích Linh vừa đóng cửa phòng làm việc của Đại sư thì thấy sắc mặt hắn dù bình tĩnh, nhưng lại hơi nhíu mày.

Đại sư phất tay ý bảo hai người hãy ngồi xuống trước.

" Tiểu Tam, ngươi làm có chút quá."

Đối vớimột câu không đầu không này, Bích Linh đương nhiên hiểu rõ, nhưng Đường Tam sửng sốt một chút, hắn cũng không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi Đại sư giáo huấn.

Đại sư trầm giọng nói: " Ý của ta chính là ngươi bây giờ xuất lộ thực lực quá nhiều. Trong tất cả học viện đội viên tham gia dự tuyển tái, biểu hiện của ngươi quá xuất sắc. Dù ta đã cho Bích Linh xuất trận nhưng không thay đổi được mấy, không chỉ người của các học viện mà ngay cả những vị khách quý vẫn dấu mặt đối với ngươi cũng phi thường chú ý. Đây cũng không phải chuyện tốt."

Đường Tam cười khổ nói: " Sư phụ, ngài cũng đã thấy được đối thủ của chúng ta vô cùng cường đại, muốn chiến thắng thì một trong hai người chúng ta phải bại lộ thực lực. Mà ta nguyện làm cái đích cho mọi chú ý." An nguy của Tiểu Linh quan trọng hơn tính mạng của hắn.

Đại sư làm sao không rõ tâm tư của Đường Tam, cho nên than nhẹ một tiếng nói:" Ta hiểu, có điều sau lưng ngươi lại không có thế lực cường đại chống đỡ, chuyện của Thì Niên chính là một ví dụ. Ta nghĩ ngươi không nên tham gia tràng đấu cho đến vòng tổng quyết tái rồi hãy tính tiếp."

Thế nhưng Đường Tam khiên quyết không đồng ý, hắn phải dẫn dắt mọi người tiếp tục chiến thắng. Hơn nữa một người bị chú ý, so với cả đội bị chú ý tốt hơn rất nhiều. Đối thủ lực chú ý đều tập trung trên người hắn, không thể nghi ngờ sẽ xao lãng cảnh giác đối với những người khác,chỉ có như vậy mới có thể làm cho mọi người tại tổng quyết tái đi được càng xa, trong khi chiến đấu cùng đối thủ sẽ càng làm cho đối thủ khó có thể ứng phó.

Đại sư đối với ý nghĩ này của Đường Tam tán thành, sau hắn lại nhắc nhỡ Đường Tam và Bích Linh không được tự ý tách khỏi mọi người, sau đó nói cho hai người cần lưu ý Thần Phong học viện, Thiên Thủy cùng Lôi Đình tam đại học viện. Trong đó Thiên Thủy học viện không quá lo lắng. Uy hϊếp lớn nhất chính là hai học viện kia. Bất luận là tốc độ của Thần Phong học viện hay bạo phát lực của Lôi Đình học viện, cũng đều đồng dạng rất khó đối phó.

Đại sư mong Đường Tam có thể buông tha hai trận chiến này. Như vậy, chẳng những thành tích vẫn có thể thông qua vòng một, đồng thời cũng có thể tránh cho thực lực quá nhiều bại lộ.

Về chiến thuật mà nói, đề nghị của Đại Sư không thể nghi ngờ là phi thường hoàn mỹ, trong dự tuyển tái, chỉ cần thu đạt một trong năm vị trí đứng đầu là được, có đều Đường Tam không muốn hủy chiến.

Việc này Đại sư cũng sớm lườm trước nên không nói gì thêm, có điều Bích Linh thì hoàn toàn cấm tham gia thi đấu, đối với chuyện này cũng chỉ có Bích Linh phản đối nhưng vô hiệu.

Rời khỏi phòng, Đường Tam liền bắt gặp ánh mắt oai oán của Bích Linh, khẽ cười xoa đầu nàng nói: " Muốn ăn gì cứ nói, ta nấu cho muội!"

Lúc này Bích Linh mới có sức sống, nắm lấy cánh tay của Đường Tam cười hi hi: " Ta muốn ăn há cảo, bánh ngọt cùng trà hoa nhài!"

Những trận đấu kế tiếp của Sử Lai Khắc, Bích Linh không có cơ hội quan sát bởi Đại sư biết nàng sắp tiến vào cấp 49 liền bảo nàng ngoan ngoãn ngốc trong phòng tu luyện.

Đường Tam và mọi người của Sử Lai Khắc nghe được nàng sắp bước vào cấp bậc hồn vương, tập thể toàn bộ bị dọa không nhẹ: Đùa, mới 14 tuổi đã sắp trở thành hồn vương, không muốn để người khác sống sao?

Đái Mộc Bạch đối với việc tiến cấp nhanh chống của Bích Linh áp lực không thôi, có điều vẫn không quên trêu ghẹo Đường Tam mau đuổi kịp người ta.

Mà Đường Tam cũng hùa theo hắn, gật gù đáp: "Quả thật phải nhanh chóng đuổi theo."

Chờ khi Bích Linh thành công đột phá câp 49 thì nàng chạy đi tìm mọi người thì bắt gặp một tên kỳ đà Phong Tiếu Thiên của Thần Phong học viện, nàng nhận ra hắn cũng phải nhờ lần trước đi xem trận đấu của Hỏa Sí học viện, bắt gặp hắn không chút kiên nể ngồi phía trước cổ vũ cho Hỏa Vũ.

Bởi vì biết rõ tâm tư của Phong Tiếu Thiên dành cho Hỏa Vũ, cho nên khi chứng kiến cảnh hắn chạy tới cổ vũ cho Sử Lai Khắc học viện, nàng kinh ngạc không thôi.

Ánh mắt hắn đầu tiên là lướt qua Bích Linh,Tiểu Vũ, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh bốn cô gái, lúc này mới rơi vào người Đường Tam.

"Đường huynh đệ, hôm nay là một vòng trận đấu cuối cùng rồi.Các ngươi phải cố gắng lên a!"

Hắn vừa dứt lời, Bích Linh bĩu môi nói: "Đừng tưởng ta không biết tiểu tâm tư của ngươi, nếu Hỏa Vũ biết ngươi nhiệt tình với chúng ta không biết việc ôm mỹ nhân có thành công không ha?"

Phong Tiếu Thiên không khỏi giật thót tim, mở miệng lấy lòng Bích Linh: " Tiểu Linh muội muội, vì hạnh phúc cả đời của ca ca đừng nói cho Hỏa Vũ biết a!"

Bích Linh nhướng mày cười nói: " Không nói cũng được, ngươi đừng tiếp tục làm phiền chúng ta." Tuy nói không thích Hỏa Vũ, nhưng Phong Tiếu Thiên làm người không tệ rất xứng đối với nàng ta.

Phong Tiếu Thiên cười hắc hắc, nói: "Không thành vấn đề!" Liền nhanh chóng rời đi.

Biết trận đấu ngày hôm nay với Thiên Thủy học viện ảnh hưởng đến bài danh thứ ba của Sử Lai Khắc, Bích Linh lập tức yêu cầu Đường Tam cho mình dự đấu trận này xem như hoạt động gân cốt.

Đám người Đái Mộc Bạch chứng kiến Đường Tam đầu hàng trước chiêu mỹ nhân kế của Bích Linh, trong lòng cười cợt không thôi.

Đội viên xuất trường của Sử Lai Khắc học viện trong trường trận đấu này phân biệt là: Đội trường, Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch.Phó đội trường, Thiên Thủ Tu La Đường Tam. Cận chiến cường công hệ hồn sư Nhu Cốt Mị Thố Tiểu Vũ, cường công hệ hồn sư Thái Long, Bích Linh, mẫn công hệ hồn sư Kinh Linh cùng trị liệu hệ hồn sư Giáng Châu.

Mặc dù sớm biết Thiên Thủy học viện chiêu sinh ngoài dựa vào đặc tính võ hồn ra còn có hai yêu cầu khác.

Thứ nhất, chỉ lấy nữ đệ tử.

Thứ hai, không mỹ nữ không thu.

Nhưng bọn họ cũng có một mặt nhân tính. Thiên Thủy học viện trong ngũ đại nguyên tố học viện, duy nhất là học viện luôn luôn mở cửa đối với bình dân.Điểm này cùng Sử Lai Khắc học viện giống nhau.

Bởi vậy, Thiên Thủy học viện lần này tới tham gia thi đấu tất cả đội viên chẳng những tất cả đều là do nữ đệ tử tạo thành, hơn nữa đều là mỹ nữ.

Thế nhưng đối với đám nữ nhân này, nàng cảm thấy gai mắt kinh khủng!

So với Hỏa Vũ thì Thủy Nguyệt Nhi càng khiến nàng muốn thu thập, nhìn nàng ta trơ trẽn đùa giỡn với Đái Mộc Bạch trong lúc chiến đấu Bích Linh thay Trúc Thanh xử lý nàng ta trừ hại cho dân.

Lam Ngân Thảo quả thực cứng cỏi, nhất là Lam Ngân Thảo thông qua Chu Võng Trói Buộc càng thể hiện sự dẻo dai đặc biệt. Đường Tam dựa vào hồn lực của chính mình thu phóng toàn bộ, khiến cho phòng ngự của bảy người đến một giọt nước cũng không lọt vào được, nhưng Lam Ngân Thảo cho dù cứng cỏi nhưng chỉ là hóa thân của dây leo cùng cỏ dại mà thôi.

Trong tiếng chói tai tựa tiếng răng cọ xát, Chu Võng Trói buộc tràn ngập sự mềm dẻo cùng cứng cỏi cũng đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu đứt gãy.

Vô số tuyết phiến (mảnh băng) tựa như một vật sống bình thường, không ngừng xuyên thấu vào khắp các ngõ ngách của phòng ngự Đường Tam, có vẻ như một lưỡi dao sắc bén còn không sắc bằng những tuyết phiến này, tầng phòng ngự ngoài cùng rất nhanh bị phá tan tành.

Ngay tiếp sau, Băng Tuyết Phiêu Linh tiếp tục ăn mòn đến hồn kỹ vạn năm của Đường Tam, Lam Ngân Tù Lung.

Bích Linh nhìn Đái Mộc Bạch từ trận chiến lần trước với Thương Huy học viện mà hồn lực bắt đầu suy yếu không rõ lý do, lại vì muốn giúp mọi người thoát khỏi Cực Hàn Phong Long Uyển Phong mà hồn lực cạn kiệt.

Bích Linh nhìn tuyết phiến nhìn có vẻ nhu nhược đang ma sát cùng với tầng ngoài cùng của Lam Ngân Tù Lung, khiến bắn ra vô số những hạt bông tuyết. So sánh với sự mềm dẻo của Chu Võng Trói Buộc thì tính cứng rắn của Lam Ngân Tù Lung chống đỡ lại Băng Tuyết Phiêu Linh quả nhiên có hiệu quả tốt hơn.

Sự mềm dẻo sợ sự sắc bén, sự sắc bén sợ sự chắc chắn, có lẽ đây chính là nguyên nhân.

Bích Linh nhìn sắc mặt rất khó coicủa Thủy Băng Nhi bên trong cột sáng màu lam, khóe môi khẽ nhếch lên.

Chủ đạo của vũ hồn dung hợp kỹ Băng Tuyết Phiêu Linh này là Thủy Băng Nhi, nên nàng ta cảm nhận được rõ ràng bông tuyết công kích đã bị lực cản.

" Tam ca, vũ hồn dung hợp này giao cho ta." Bích Linh vừa dứt lời thì một tiếng phượng kêu thánh thót từ phía cột sáng màu lam vang lên, Đường Tam chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên giảm đi, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một long quyển phong công kích sắc bén, khiến những bông tuyết bay cao lên.

Nghe tiếng phượng kêu vang vọng, cảm giác về áp lực công kích giảm bớt nhưng áp lực tinh thần cường đại lại tăng thêm, Đường Tam đột nhiên tỉnh ngộ.

Băng Phượng Hoàng, vậy vũ hồn của Thủy Băng Nhi chính là loại vũ hồn cao cấp nhất này.

Khó trách, khó trách lực khống chế hồn kỹ của nàng lại mạnh như vậy, nàng có thể tiến hành vũ hồn dung hợp kỹ của chính mình, nguyên nhân là do chính nàng có được cường hãn, bá đạo như vậy.

Đường Tam biết rõ trong số bọn họ, người không chịu bất kỳ ảnh hưởng vũ hồn của Thiên Thủy học viện chỉ có Bích Linh cho nên đối với yêu cầu này của nàng hoàn toàn không có ý kiến.

Mặc dù Băng Phượng Hoàng không hề thua kém một chút nào so với Hỏa Phượng Hoàng, đây là hai cái vũ hồn trái ngược nhau, nhưng cũng chưa phải là tồn tại cấp cao nhất mà Bích Linh lại sở hữu Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính băng, cho nên vũ hồn của Thủy Băng Nhi  có mạnh đến mức nào cũng không thể so được với Vũ Hồn Cực Hạn.

Đường Tam biết rõ chỉ cần Bích Linh  phóng xuất ra vũ hồn thuộc tính băng cực hạn thì sẽ lập tức ngăn cản được mọi kỹ năng của Thủy Băng Nhi, cho nên hắn mới dễ dàng đồng ý nàng đối phó Thủy Băng Nhi.

Giữa không trung, bông tuyết ngưng tụ dần dần thành hình, một con Phượng Hoàng màu lam trong suốt dài khoảng bảy thước xuất hiện.

Cái này so với khi Thiên Hỏa Vũ sử dụng đệ tứ hồn kỹ không giống nhau, đầu Phượng Hoàng này nhìn qua hình dáng cực kỳ rõ ràng, chi tiết uyển chuyển, hai con mắt sáng ngời, lông đuôi thon dài, vô cùng động lòng người.

Phượng Hoàng màu lam huyễn lệ từ trên trời lao xuống, không mang theo một tia hỏa khí nào mà lại hóa thành một đạo băng quang mang huyễn lệ màu lam, nhẹ nhàng hạ xuống.

Động tác của nó không nhanh nhưng cũng không chậm, khi từ trên trời bay xuống khiến những không tuyết ở trên thân thể nó không ngừng rời ra, rơi xuống theo.

Băng Linh Vương cảm nhận được hơi thở quen thuộc cho nên tỉnh dậy, nhìn thấy Băng Phượng Hoàng xuất hiện đã khiến cho khán giả trầm trồ khen ngợi nhịn không được thổ tào nói: " Chẳng qua chỉ là con phượng hoàng tầm thường thôi, có gì phải kinh ngạc chứ? Đúng là đám người kiến thức hạn hẹp!"

Bích Linh, người duy nhất nghe được những lời tự kỷ của Băng Linh Băng cười khẽ: "Ta cũng đang chướng mắt bọn họ, hôm nay chúng ta đánh một trận thật đẹp nào!"

"Đúng ý ta!" Băng Linh Vương sảng khoái nói.

Một tiếng thở dài trầm thấp từ trong Lam Ngân Tù Lung truyền ra, một màn quỷ dị xuất hiện, từng tầng từng tầng Lam Ngân Tù Lung còn lại bị thu xuống đất, ngay cả ngọn Lam Ngân Thảo cuối cùng bảo vệ mọi người này cũng lặng lẽ thu hồi về bên cơ thể Đường Tam.

"Đám lâu la cản đường này, giải quyết trước đã!" Đường Tam chuyển sang trạng thái Hắc hóa, ra chiêu lam ngân thảo quẩn quanh khống chế trận địa tạo cơ hội cho đám người Tiểu Vũ ra tay phản công, trong phút chốc đã bật năm người của Thiên Thủy học viện.

Bích Linh bình thản tiến về phía trước, Lam Phượng Hoàng đáp xuống, đã nhanh chóng lao xuống lôi đài, so sánh với thân hình với thân hình dài hơn bảy thước của Băng Phượng Hoàng thì Bích Linh  nhìn vô cùng nhỏ bé, lam quang huyễn lệ hoàn toàn chiếu sáng cả đài chiến đấu.

Lúc này, người xem cũng thấy được cho dù là Sử Lai Khắc học viện có tiếp tục cầm cự hay như Đường Tam cầm cự thì cũng không thể giúp cho bọn họ có thể đạt được thắng lợi trong tràng đấu này.

Mà ngay cả Thủy Băng Nhi cùng Thủy Nguyệt Nhi trong trạng thái dung hợp võ hồn Băng sương phượng hàng cũng cho là như vậy, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía Bích Linh cùng đám người Đường Tam: " Sử Lai Khắc, hối hận rồi chứ? Hãy trách mình ngay từ đầu không dùng hết sức cản lại chúng ta. Bây giờ, băng sương phượng hoàng giá lấm. Các ngươi thua chắc rồi!"

"Trời ạ! Đây là võ hồn dung hợp kỹ, Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi đã phóng ra võ hồn dung hợp kỹ!Thật đặc sắc, trận thi đấu này thực sự rất đặc sắc!" Bình luận viên kích động nói.

" Ôi! Bích Linh của Sử Lai Khắc dường như bị uy áp Băng sương phượng hoàng dọa rồi! Thuộc tính áp đảo quả thật không dễ chịu chút nào!" Lời của người bình luận khiến cho khán giả mãi mê ngắm băng sương phượng hoàng di dời tầm mắt sang Bích Linh, nhìn bộ dạm biến săc của nàng tất cả đều gật gù cho rằng nàng bị thuộc tính áp đảo ảnh hưởng.

"Vừa xấu vừa béo như vậy, có gì mà cao ngạo chứ?" Bích Linh ghét bỏ nói tiếp: " Vũ hồn của Mã Tuấn Hồng còn dễ nhìn hơn nhiều!"

"..." Người bình luận nhìn vẻ ghét bỏ của Bích Linh câm như hến.

"..." Khán giả có chút không rõ, băng sương phượng hoàng đẹp như vậy mà nàng cũng chướng mắt chê xấu.

Đám người Đường Tam nghe những lời này của Bích Linh, tập thể ôm bụng cười đáp hùa theo nàng.

" Có lý! Trông nói xấu như ma ấy!"

Băng sương phượng hoàng triệt để bị chọc giận, âm thanh của Thủy Băng Nhi truyền đến:"Hừ! Không biết sống chết! Dám nhục mạ ta! Bây giờ, ta sẽ cho ngươi biết uy nghiêm của phượng hoàng!"

Vừa dứt lời, Băng sương Phượng Hoàng từ trên trời giáng xuống, năng lượng khổng lồ đè nén tới.

Hàn lưu bắt đầu khởi động, liền hoàn toàn tập trung quanh thân thể Bích Linh, Vũ hồn dung hợp kỹ Băng Tuyết Phiêu Linh này cực kỳ cường hãn, một khi thi triển ra sẽ hoàn toàn tập trung vào đối thủ.

Băng sương phượng hoàng tung ra hồn kỹ: Phượng hoàng cửu thiên-Băng sương thế giới!

" Là đông khí công kích!" Tiểu Vũ cố chống trụ hô to.

Làn hàn sương này bao phủ toàn bộ tràng đấu, tuy không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng tất của mọi người đều cảm nhận được năng lượng hủy diệt tràn ra trong ánh sáng băng lam chói mắt kia.

Khi sương dần tan đi để lộ ra lôi đài bị đóng băng, một khắc sau, cùng với tiếng nổ ầm ầm, cả lôi đài đã hoàn toàn bị vỡ vụn.

Cho dù bản thân chính là năng lực Thủy thuộc tính nhưng mấy tên đội viên còn lại của Thiên Thủy học viện trên lôi đài cũng vội vàng nhảy xuống ngay khi Băng Phượng Hoàng đáp xuống tung ra hồn kỹ này.

Có thể nói từ khi Dự tuyển chiến đấu bắt đầu tới nay, đây là một màn phá hủy lớn nhất và cũng là một màn huyễn lệ nhất, đáng tiếc nó cũng không hoàn thành mục tiêu của chính mình.

Tất cả mọi người trợn mắt nhìn một thân thể màu lam to lớn không kém băng sương phượng hoàng đang xòe cánh bao bọc chỗ đứng của đám người Bích Linh, , cũng trong tích tắc đó, bầu không khí đột nhiên như cô đọng lại. Một hơi thở hoang dã đầy kiêu ngạo và ngang tàng lặng yên xuất hiện.

Đám người Trữ Trí Phong ngồi xem nhìn thấy tình cảnh này đều giật mình kinh hoảng mở to mắt nhìn, trông cứ như hai tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.

Bóng hình khiến mỗi người ở đây vừa trông thấy là cảm thấy sợ hãi tự đáy lòng.

Ở ngay trước thân thể của nó có bốn tầng  băng chồng, mỗi một tầng chiều dài đều so với nửa thước hơi nhiều một ít mang theo hàn quang lấp lánh tựa như đá quý,  ánh mắt hoàng kim lóe sáng, đôi cánh băng lập tức thu lại khiến cho mọi người nhìn rõ tất cả thành viên của Sử Khác Lai hoàn toàn không chịu chút tổn thương nào từ hồn kỹ mạnh mẽ này.

Mặc dù dáng vẻ có chút giống với băng sương phượng hoàng, nhưng mọi người nhìn vẻ hoàn mỹ đến từng sợi lông vũ trên người nóilóe ra ánh sáng rực rỡ, trông hệt như một viên kim cương đang từ từ nhô lên vậy. Đôi chân thon dài với móng vuốt sắc nhọn đặt lên trên lớp tuyết trắng xóa càng sáng chói hơn bao giờ hết, giống như nó mới thật sự là mặt trời, là nguồn sáng soi rọi vạn vật.

Ánh sáng màu vàng tỏa ra từ nó khiến người trông thấy cứ có cảm giác như mình vừa nhìn thấy một bảo vật vô cùng quý giá và rực rỡ.

Nếu như nửa người trên của nó tỏa ra ánh sáng ngọc rực rỡ thì thân sau của nó, nhất là cái đuôi, lại lộ ra luồng ánh sáng huyễn lệ đầy mê hoặc.

Con Hồn Thú vô cùng hoàn mỹ, cả người như được điêu khắc từ  bảo thạch bởi bàn tay của thần.

Giờ phút này một người đều rõ tại sao Bích Linh lại chê bai dáng vẻ băng sương phượng hoàng, chứng kiến dung mạo của Băng Linh Vương trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ: Nhìn thấy mỹ cảnh như vậy, có chết cũng đáng!

Từ tận sâu trong băng sương phượng hoàng, Thủy Băng Nhi cảm nhận rõ nét hơi thở của Băng Linh Vương trong nháy mắt bùng phát mạnh mẽ, một luồng hàn ý vô cùng mạnh mẽ không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Dòng khí lạnh đang di chuyển trong không khí nháy mắt liền ngưng tụ thành một luồng  ánh sáng màu trắng lơ lửng trong tay Bích Linh, mà đôi mắt hoàng kim lạnh lẽo không chút cảm xúc của Băng Linh Vương  lại liếc mắt nhìn về băng sương phượng hoàng.

Cả người của băng sương phượng hoàng đột nhiên cứng đờ không không thể nhúc nhích, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy cơ thể nó đã bắt đầu ngưng kết, giọng nói Thủy Băng Nhi tràn đầy hoàng sợ vang lên: " Ngươi...ngươi...Cực hạn chi băng!"

Bích Linh nhìn lớp băng xuất hiện từ dưới chân băng sương phượng hoàng, cười nhẹ nói: "Nước, chảy ôn nhu thấm vào vạn vật khó bắt, băng trời sinh sắt bén đâm thủng mọi vật. Muốn phá vỡ hàn băng giáp của ngươi chỉ có một cách, chính là dùng thuộc tính băng mạnh hơn."

Hàn quang trong tay Bích Linh nháy mắt lóe sáng chói mắt, chớp mắt hóa thành một thanh kiếm trong suốt hoa mỹ đồng thời băng linh vương vừa khiến mọi người hoảng sợ đã biến mất không thấy bóng dáng . Có điều, trong nháy mắt  lúc trước độ lạnh trên đài đã hạ xuống tới một mức kinh khủng lắm rồi, hiện tại càng nhanh chóng giảm xuống không ngừng.

" Hiện tại, ngươi còn dám cho rằng phần thắng thuộc về bản thân?" Bích Linh cười nhạt nói, sau đó lao nhanh về phía băng sương phượng hoàng, đến khoảng cách thích hợp liền nhảy lên cao, cầm kiếm chém thẳng xuống người băng sương phượng hoàng.

Băng sương phượng hoàng trong lòng sợ hãi vô cùng, bất lực nhìn vết thương từ vai kéo dài xuống phần bụng rêи ɾỉ kêu một tiếng đau đớn. Sau đó thân thể tan vỡ, gây ra chấn động kinh khủng phá nát băng bao phủ hơn một nửa tràng đấu thành bụi phấn, nửa còn lại còn nguyên vẹn do Bích Linh và Đường Tam sử dụng hồn kỹ bảo vệ.

Thủy Băng Nhi và Thủy Nguyệt Nhi té ngã trên đất, võ hồn dung hợp kỹ bị phá khiến cho hai nàng lúc này đều tái nhợt, hồn lực bị thất thoát rất nhiều gần như cạn kiệt khiến cho các nàng muốn đứng vững thân hình cũng rất khó khăn.

" Vũ Hồn Cực Hạn... Vũ Hồn Cực Hạn. Đây là áp chế, áp chế tuyệt đối. Bấy lâu nay vẫn chưa tận mắt nhìn thấy rõ chân thân vũ hồn của Bích Linh, lần này được nhìn thấy ta phải nói vũ hồn của nàng ta quá là bá đạo. Võ hồn dung hợp kỹ, vạn niên hồn hoàn, và các hồn sư cấp 40...Đây chính là tương lai của giới hôn sư. Tôi đã nhìn thấy một thời đại mới huy hoàng của đại lục rồi!" Người bình luận dâng trào cảm xúc nói.

Bích Linh nhìn đống đổ nát dưới chân, lạnh nhạt cất từng bước một hướng đến bọn họ đi tới, Thủy Băng Nhi tự biết rằng mình không có khả năng chiến thắng nàng:Áp chế tuyệt đối!

Thủy Băng Nhi trong lòng cười khổ, mặc dù sớm biết trong Sử Lai Khắc Bát quái có một người là hồn sư thuộc tính băng nhưng nàng quá tự cho rằng bản thân mình áp chế người ta, sự thật người bị áp chế lại chính là bản thân.

Lúc này, trong phạm vi lôi đài cũng chỉ còn lại ba người bọn họ, thắng bại đã thấy rõ.

Bích Linh lạnh lùng nhìn Thủy Nguyệt Nhi: " Nếu không phải có Thủy Băng Nhi, ta nhất định sẽ không nhẹ tay như vậy đâu. Nếu lần sau dám giở trò trêu ghẹo đồng đội của ta,  hậu quả mình hiểu lấy!"

Thủy Nguyệt Nhi nghe lời cảnh cáo của Bích Linh, thân thể không tự giác run rẩy cúi mặt xuống.

Lúc này, người trọng tài đã cẩn thận chầm chậm đi tới, hắn với chính mình là hồn sư năm mươi cấp, lúc này cũng có chút thấp thỏm, bây giờ có quá nhiều người trẻ tuổi lợi hại, vạn nhất bọn họ còn có cái tuyệt chiêu gì chưa xuất ra, chính mình sợ rằng cũng phải phòng bị ngay lập tức.

Người trọng tài nhìn hai bên rồi  vung tay nói: " Trận này, Sử Lai Khắc học viện thắng!"

Trong tiếng reo hò của mọi người, giải tuyển chọn hồn sư cấp cao toàn đại lực của học viện hồn sư kết thúc!