[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 32



Bởi vì Thất bảo lưu ly tháp biến hóa thì cửu bảo lưu ly  tháp nênTrữ Vinh Vinh xin nghỉ phép về thăm nhà.Trữ Vinh Vinh vốn đã sớm muốn về nhà một chuyến, chỉ là bởi vì Đường Tam và Bích Linh tự nhiên mất tích, không có cách nào giúp nàng luyện chế ám khí. Lần này Đường Tam trở về, thực lực của nàng gia tăng toàn diện. Nàng mang theo vài phần đắc ý cùng với cơ quan ám khí Đường Tam cấp cho mà trở về Thất Bảo Lưu Ly tông.

Nhìn giáo phục trên người, trầm mặt một hồi Bích Linh mở miệng nói: " Tam ca, ta muốn tìm viện trưởng kháng nghị đồng phục!"

Đường Tam nghe vậykhông khỏi có chút bất đắc dĩ nhìn nàng: " Dựa vào tính cách của viện trưởng, chuyện này có vẻ khó thành thành công!"

" Không thử làm sao biết không được?" Bích Linh chu môi nói, ngay cả tính tình lạnh nhạt như Chu Trúc Thanh cũng nhíu mày thì biết nó khó coi cỡ nào.

"Quần áo như thế này còn có thể đi ra ngoài gặp người khác sao? Chẳng phải là người ta cười cho vỡ bụng sao? " Áo tư tạp chỉ vào năm chữ lớn màu đỏ thêu trên ngực áo mình : Sử Lai Khắc học viện.

Mập mạp cười khổ nói: "Trước kia ta không nghĩ đến là khiếu thẩm mỹ của sư phụ lại kém như vậy a, như thế nào lại phối hai cái màu xanh, hồng với nhau. Chẳng lẻ nửa năm sau, hắn bắt chúng ta mặc cái này đi tham gia hồn sư học viện tranh tài? Sợ rằng còn chưa có đánh, chúng ta đã bị người khác cười cho chết rồi. "

Bích Linh hoàn toàn không dám tưởng tượng đến cảnh đó, không nghe sự khuyên can chạy đến phòng viện trưởng của Phất Đức Lan kháng nghi chuyện đồng phục. Những người khác cũng rất có ý kiến về đồng phục này mà đi theo nàng.

Ban đầu Phất Lan Đức không đồng ý, nhưng Diệp Bích Linh kiếp trước làm nghề gì? Nàng chỉ cần dùng một chút phép kích tướng, chuyện thay đổi đồng phục liền được nàng lo liệu khiến mọi người phục sát đất.

Lúc này tiếng chuông tới giờ đi học vang lên, Bích Linh mang tâm tình mỹ mãn đi vào phòng học.

Do nguyên nhân tuổi tác cho nên Sử Lai Khắc Bát Quái vóc người tự nhiên không thể so với đám đệ tử đã trưởng thành . Cho nên bọn họ đều ngồi ở phía trước, hiện tại tất cả Sử Lai Khắc Bát Quái đều đạt tới ngoài ba mươi cấp tự nhiên cũng đều học ở phòng này.

Vừa mới tiến vào phòng học, Đường Tam liền phát hiện không khí trong phòng học có chút khác thường. Không ít ánh mắt đều tập trung vào trên người hắn. Giống như Áo tư tạp đã nói thì trong phòng học số lượng nữ đệ tử cũng tương đương với nam đệ tử, mà số nữ đệ tử này nhìn Đường Tam thì ánh mắt lại toát ra vẻ kinh ngạc. Còn các nam các đệ tử nhìn hắn thì ánh mắt rõ ràng rất không có thiện ý.

Bích Linh hoàn toàn không để ý ánh mắt của đám người này, kéo lấy Đường Tam đến bàn trống bên cạnh chỗ của Tiểu Vũ liền cầm bút và giấy trắng tiến hành việc thiết kế đồng phục, đôi lúc ngẩng đầu lên tham khảo ý kiến của Đường Tam và Tiểu Vũ về một số chi tiết trên quần áo rồi lại tiếp tục vẽ.

Mà Đường Tam lúc này rõ lý do ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút khác lạ, tuy Tiểu Vũ còn chưa đến mười bốn tuổi, nhưng nữ hài tử vốn dậy thì sớm hơn so với nam hài tử, Tiểu vũ chẳng những xinh đẹp, còn có một mái tóc dài đen mượt, hơn nữa lại thêm vóc người hoàn hảo mỹ miều khiến cho số thanh niên nam nhân hai mươi tuổi hâm mộ nàng cũng không ít, có điều ngoại trừ người của Sử lai Bát quái ra nàng không chơi thân với người khác. Cộng thêm Bích Linh tuy lần đầu đến lớp thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên thần lại có vóc dáng hoàn mỹ khiến cho số thanh niên nam nhân hai mươi tuổi ngay lập tức xem nàng là Nữ thần. Mà nữ thần trong lòng họ lại không thèm lén nhìn bọn họ một cái, chỉ phản ứng lại với Đường Tam cho nên không khỏi có chút ganh tị.

Áo tư tạp và Mã Hồng Tuấn dường như là không thấy được việc Đường Tam bị soi kỹ, cứ thản nhiên ngồi một góc.

Chu Trúc Thanh thì vẻ mặt lạnh như băng ngồi xuống một góc. Ngoại nhân căn bản không thể nhận ra được bọn họ là năm đồng học thân mật.

Lúc này giáo học sư phụ còn chưa có đến, lớp học bởi vì đám Sử Lại Bát quái vào lớp mà có được một chút yên tĩnh ngắn ngủi rồi sau đó lại lập tức trở nên ồn ào hỗn tạp.

Ngồi ở góc phòng phía sau là mấy người khoảng chừng 23-24 tuổi. Một gã thanh niên ánh mắt loé lên rồi lập tức đứng dậy, hướng Đường Tam, Bích Linh và Tiểu vũ mà đi tới.

Đường Tam nhẹ giọng nói với Tiểu vũ :"Tiểu vũ. Xem ra thì ngươi rất được hoan nghênh a! "

Tiểu vũ hừ một tiếng nói:"Chỉ là một mấy tên đại thúc nhàm chán mà thôi. Ai thèm để ý đến bọn hắn chứ? "

Bích Linh ngồi ở giữa hai người, không nhịn được bật cười: " Đúng a! Trâu già ngậm cỏ non, Tiểu Vũ đừng để ý tới!"

Đường Tam lắc đầu cười :"Đừng nói vậy chứ, bọn họ so với  các ngươi cũng chỉ lớn hơn cỡ mười tuổi là cùng. "

Tiểu vũ hướng Đường Tam thè chiếc lưỡi hồng đáng yêu mà làm mặt xấu :"Mười tuổi còn chưa phải là đại thúc hay sao? "

Ba người đang nói, Đường Tam đột nhiên cảm giác ánh sáng phía trước mắt bị chặn lại, bèn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy phía trước đã có bốn người đang đứng. Bốn người này vóc dáng đều rất cao lớn, đứng vây quanh hắn như vách tường vậy.

Đường Tam thanh âm bất biến hỏi : "Các ngươi có việc gì? "

Đứng gần Đường Tam nhất là một gã thanh niên vóc người cường tráng, ước chừng cao đến một thước tám, vai rộng lưng to, mái tóc ngắn màu đỏ, ánh mắt tinh quang lóe ra, thanh âm tức giận nói:"Tiểu tử, ngươi mới tới? "

Đường Tam gật đầu :"Đúng vậy, xin chào, ta là Đường Tam. "

Gã thanh niên cường tráng nói: "Nếu là mới tới thì xem ra ngươi vẫn chưa biết hết luật lệ của ban cao cấp chúng ta đúng không. "

"Luật lệ? " Bích Linh  nhướng mày hỏi.

Gã thanh niên cường tráng thấy Bích Linh chú ý đến mình cũng không quản Đường Tam, ân cần nói cho nàng biết nam sinh trong lớp không được ngồi cùng bàn với Tiểu Vũ. Sau đó nghiêm nghị quay sang Đường Tam nói: " Cho nên ngươi không được phép ngồi bệnh cạnh hai người này!"

"Ta. " Đường Tam còn chưa kịp nói hết câu thì Tiểu vũ đã vỗ bàn đến rầm một cái, trước mặt Đường Tam và Bích Linh thì nàng rất ôn thuận, nhưng ở trước mặt người khác thì nàng vẫn là Nặc đinh học viện đại tỷ. Nàng đập bàn đến rầm một cái, toát ra vài phần khí thế hung hãn. Một tiếng đập bàn vang lên, bốn gã thanh niên cao lớn cơ hồ đồng thời run rẩy một chút, đều vô thức lui lại phía sau.

Tiểu vũ một chân gác lên trên ghế, tay trái chống sườn, tay phải chỉ vào bốn người, tức giận quát:"Lũ vô công rỗi nghề các ngươi không có chuyện gì làm phải không? Đều cút ngay cho ta, nếu không thì đừng trách là Tiểu Vũ tỷ ta không khách khí."

Gã thanh niên cường tráng bị Tiểu vũ quát lớn đích trên mặt có chút khó coi :"Tiểu vũ, đây là chuyện của nam nhân chúng ta, ngươi đừng có quản vào. Ta nhường ngươi không phải là vì sợ ngươi. Chẳng lẻ ngươi cho rằng ta dễ dàng ngồi tại vị trí cao nhất trong học viện này hay sao? "

Đường Tam không nhịn được bèn hỏi :"Vị học trưởng này, xin hỏi vị trí cao nhất trong học viện là cái gì vậy? "

Một gã đệ tử cao gầy đứng bên cạnh gã cường tráng thanh niên không nhịn được nói :"Thật là tên ngu ngốc, ngay cả vị trí cao nhất trong học viện cũng không biết. Cấp cao nhất, chính là người lợi hại nhất trong tất cả đệ tử học viện. "

Nghe hắn nói vậy, Đường Tam có chút cảnh giác, trên dưới đánh giá gã cường tráng thanh niên trước mặt:"Thì ra là như vậy. "

Mà Bích Linh liếc mắt nhìn gã thanh niên thách thức Đường Tam cùng mình đơn đả độc đấu, nếu thắng thì Đường Tam tiếp tục ngồi ở đây, thua thì lập tức cút đi, tìm chỗ khác mà ngồi.

Bích Linh vốn cho rằng đối phương tự xưng là người lợi hại nhất lớp, thực lực chắc cao hơn Đái Mộc Bạch nhưng không ngờ đối phương chỉ đạt cấp 37 liền bĩu môi không thèm nhìn bởi thắng thua đã quá rõ ràng.

Đường Tam bắt trói được người tên Thái long  thì vị sư phụ từ bên ngoài đi vào, chính là người quen cũ, là Đường đậu hồn sư Thiệu hâm của Sử Lai Khắc học viện .

"Có chuyện gì xảy ra vậy Tiểu tam? "

Thiệu Hâm vừa nhìn thấy chu võng, ánh mắt liền quay lại Đường Tam, nhíu nhíu mày hỏi :"Ngươi như thế nào ngày đầu tiên đi học đã khi dễ đồng học? "

Phòng học một hồi yên tĩnh, ánh mắt các đệ tử nhìn Đường Tam không khỏi thay đổi.

Đường Tam bất đắc dĩ hướng Thái long mà giơ tay phải lên, lam ngân thảo liền phiêu tán đi, tụ lại trên chu võng, dưới tác dụng của hồn lực chu võng bèn thu lại.

"Ta không phục. "

Không còn chu võng trói buộc, Thái long từ trên mặt đất nhảy bật lên. Hắn hướng Thiệu hâm nói:"Sư phụ, mới vừa rồi là ta hướng Đường Tam khiêu chiến. Chỉ là khinh địch mà đã bị hắn đánh bại. Đường Tam, ta không phục. Ta muốn cùng ngươi quyết đấu. "

Bích Linh buông bút đứng dậy nói: " Đã thua còn không thừa nhận, ngươi có phải là nam nhân? Cái gì mà kinh địch? Chuyện cười, lực lượng hình hồn sư khiêu chiến với khống chế hệ hồn sư ngay từ đầu đã định trước là bị khắc chế!"

Nhớ tới chính mình không có chút khả năng nào chống cự lại chu võng, Thái long sắc mặt không khỏi có chút biến đổi, hắn mặc dù thân thể cường hãn nhưng độc tố mà chu võng lưu lại vẫn chưa có biến mất hết. Hiện tại hắn trên người vẫn còn một trận tê dại đau nhức.

Nhưng khẩu khí này hắn làm sao có thể nuốt trôi được:"Có bản lãnh, chúng ta không dùng võ hồn. Chỉ bằng vào thân thể mà đơn đã độc đấu. "

Nói ra những lời này, Thái long sắc mặt không khỏi ửng đỏ. Không ít đệ tử trên mặt cũng đều lộ ra vẻ khinh bỉ, một cái lực lượng hình hồn sư lại đề nghị ngạnh chiến thân thể với khống chế hệ hồn sư, cái này chẳng phải buồn cười sao?

Nhưng ngoài ý muốn của các đệ tử, Đường Tam lại điềm nhiên gật đầu nói: "Hảo. " Vừa nói xong, hắn vừa lại đứng dậy, hướng Thái long đi đến.

Thiệu hâm dùng sức dậm chân lên sàn mấy lần:"Các ngươi coi nơi này là chỗ nào? Đấu hồn tràng sao? Muốn đánh thì hết giờ học đi tìm chỗ nào đấy mà đámh. Lúc này đang là giờ học. Nếu các ngươi không ngại bị phạt thì cứ tiếp tục đi. "

Thiệu Hâm là phụ trợ thực vật hệ hồn sư cho nên không có cách nào dùng vũ lực ngăn cản, tuy nhiên thì không ai dám thật sự xúc phạm tôn nghiêm của hắn.

Thái long trừng mắt nhìn Đường Tam một cái :"Hết giờ học, ta đợi ngươi. "

Đường Tam chỉ là gật đầu một cái, sau đó xin lỗi Thiệu Hâm rồi mới trở lại ngồi cạnh Bích Linh .

Bích Linh ghé sát vào tai Đường Tam, thấp giọng nói: "Tam ca, ngươi nhất định phải đánh cho hắn biết rõ cái gì là trời cao đất rộng, để sau này không không làm phiền chúng ta nữa!"

Không có ai hiểu rõ thực lực của Đường Tam hơn Bích Linh nàng đã từng giao thủ với Đường Tam nhiều lần mà không dùng vũ hồn. Đối với năng lực cận chiến của Đường Tam, lực lượng mạnh như thế nào, kỹ xảo ra làm sao, nàng chính là rõ nhất. Nàng không tin là Thái long có thể đánh bại được Đường Tam.

Đường Tam nhìn Tiểu vũ một cái, gật đầu nói:"Hảo. "

Một hồi phong ba như vậy lắng xuống, nhưng Đường Tam cũng khiến cho không ít đệ tử hứng thú. Đám nam đệ tử không ngừng nhìn kỹ hắn, cũng có không ít nữ đệ tử cảm thấy hứng thú. một cái thiếu niên nhìn qua mới chỉ mười mấy tuổi đã đánh ngã đệ nhất cao thủ học viện, có thể hình dung được tiền đồ trong tương lai của hắn sẽ vinh quang cỡ nào.

Đáng tiếc là Đường Tam và Tiểu vũ ngồi ở hàng đầu, các nàng liếc mắt đưa tình như thế nào cũng vô pháp thu hút được sự chú ý của Đường Tam.

Chờ kết thúc tiết học của Thiệu Hâm, Bích Linh đang cùng Đường Tam,Tiểu Vũ dự định ăn cái gì đó thật ngon thì Thái Long  mang theo mấy tên tay chân đi tới cắt ngang: "Đường Tam! Theo ta. " Hắn đưa tay chỉ vào Đường Tam rồi lại chỉ ra ngoài, sau đó quay đầu bước đi.

Lần này thì ngay cả Mã Hồng Tuấn cũng không nhịn nổi :"Vẫn còn chưa đủ sao. Tam ca, có muốn ta giúp ngươi thu thập hắn hay không ? "

Bích linh biết rõ nói về thủ đoạn thì Mã Tuấn Hồng này cũng không phải là kẻ vừa, nhưng mở miệng thay Đường Tam từ chối: " Mập mạp, ý tốt của ngươi chúng ta xin nhận. Tên Thái Long đó một mình Tam ca dư sức thu thập hắn!"

Áo Tư Tạp nghe vậy liền biết Thái Long kia triệt để chọc giận Bích Linh, không cần đi theo xem hắn cũng biết kết quả của tên kia có bao nhiêu thảm.

Bốn người bọn Thái long đi tới sân lâm phía sau giáo học mới dừng cước bộ. Giáo phục trên người Thái long cũng đã bị chu võng của Đường Tam ăn mòn , lúc này đã xé toạc ra, lộ ra một thân hình cường tráng, hai tay không ngừng duỗi ra nắm lại, bộ xương phát ra thanh âm kêu răng rắc ghê người.

Có người dám chọc giận Bích Linh thì Đường Tam làm sao bỏ qua, hơn nữa người này lại lại liên tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ càng làm hắn có vài phần ức chế, cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng thái long hất đầu :"Bắt đầu đi. "

Vừa nói xong, Đường Tam cước bộ đột nhiên tăng tốc, vọt một cái đã tới trước mặt Thái long.

Thái long kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên cũng hết sức phong phú, không có kinh hoảng, tay trái thủ trước ngực, hữu quyền quét ngang ra, tạo ra tiếng kêu xé gió ô ô.

Đường Tam không có né tránh công kích của Thái long mà quyền đầu trong nháy mắt vung lên, trực tiếp ngạnh kháng hữu quyền của đối phương đang ầm ầm kích tới, thân trên khẽ nghiêng sang bên trái nửa vòng, đồng thời lao thẳng lên phía trước, vai phải vừa lúc chấn thẳng vào trên ngực Thái long.

Hắn hữu cước cũng tại đồng thời xuất động, nương theo hữu thủ mà tiến lên, chính là một thức thôi song vọng nguyệt.

Thái long chỉ cảm thấy quyền đầu của mình xuất ra như là đánh vào khoảng không vậy, lực lượng trên nắm tay trong nháy mắt biến mất, ngay sau đó, trước ngực một cỗ đại lực truyền thẳng đến, dưới chân lảo đảo, cả người liền bị kích bay ra ngoài.

Bịch ... Thân thể to lớn của Thái long bị bay ra ngoài mấy thước, rơi vào một cây lam ngân thảo.

"Đủ chưa? "

Đường Tam chắp tay mà đứng, mặc dù hắn tuổi còn chưa lớn nhưng lúc này nhìn bộ dáng của hắn đã có vài phần khí phái.

"Không phục. " Thái long điên cuồng hét lên một tiếng, từ dưới mặt đất bật mạnh dậy, như cự thạch lao thẳng tới Đường Tam mà công kích.

Đường Tam nhướng mày:"Ta đánh cho đến khi ngươi phục mới thôi. "

Khoảng chừng mười phút sau, Tiểu vũ từ trong rừng cây đi ra, không nhịn được thở dài nói:"Thái long này mặc dù phiền toái, nhưng khả năng chịu đòn đúng là mạnh mẽ, bị đánh ngã cả trăm lần vẫn còn có thể đứng dậy. "

" Tên đó thật sự cứng đầu!" Bích Linh đi song song với Tiểu Vũ than thở nói.

Đường Tam đi sau hai người nói :"Nếu ta không đánh trật các đốt xương ngón tay hắn thì không biết hắn còn dây dưa đến bao giờ. "

" Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, chúng ta đi ăn cơm đi!"Bích Linh cầm tay Tiểu Vũ hô to, chẳng qua ánh mắt vô tình thấy được vẻ thất thần của Đường Tam phì cười hỏi: " Tam ca, có chuyện gì sao?"

Đường Tam vội vã lắc đầu, che dấu sự xấu hổ, "Đi thôi, chiều nay  các ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ đi cùng các ngươi. "

" Là ngươi nói đó!"

Học viện tại giữa thành thị quả thật hết sức tiện lợi. Ra khỏi đại môn là ngã tư đường. Thiên đấu thành không hổ là thủ phủ của thiên đấu đế quốc, ngã tư đường rộng rãi sạch sẽ, hàng quán san sát. Ngã tư đường rộn ràng tấp nập dòng người qua lại liên miên.

Bởi vì thái long làm chậm trễ, Đường Tam cùng Tiểu vũ liên tục đi vào mấy khách điếm đều phát hiện bên trong đã chật kín. Không có cách nào, bọn họ lại tiếp tục đi tới khu phố trung tâm.

"Ca, Tiểu Linh, Bên kia là chỗ nào vậy? " Tiểu vũ chỉ vào một tòa kiến trúc mái vòm ở không xa phía trước mà hỏi.

Bích Linh nhìn tòa kiến trúc đó, khóe môi cong lên: " Quyết định rồi, chúng ta vào phòng đấu giá xem một chút đi. Sẵn tiện ta có vài thứ muốn đấu giá!"

Tiểu Vũ nghe là phòng đấu giá không khỏi sáng mắt, nắm lấy tay Bích Linh định chạy một mạch đến đó song bị Đường Tam cản lại: " Ít nhất phải ăn gì lót dạ rồi mới đi!"

Sau khi ăn chút đồ ăn nhanh, ba người Bích Linh đi đến phòng đấu giá.

Phải đến gần thì mới có thể chính thức cảm nhận được quy mô kiến trúc hình bán nguyệt của phòng đấu giá. Theo sự ước lượng của Bích Linh thì đường kính của nhà vòm bán nguyệt này ít nhất cũng có đến gần năm trăm thước, chỗ cao nhất cũng có ngoài tám mươi thước, mặc dù hắn cũng đã từng thấy qua đại đấu hồn tràng còn lớn hơn, nhưng cũng nên nhớ rằng nơi này chỉ là phòng đấu giá, căn bản cũng không có nhiều người tới xem như đấu hồn tràng.

Hơn nữa, Thiên đấu thành chính là thủ đô của Thiên đấu đế quốc, có thể dùng từ tấc đất tấc vàng đế hình dung sự đắt đỏ của cái vị trí đắc địa này, từ đó có thể thấy được, phòng đấu giá tại thiên đấu thành này địa vị trọng yếu ra sao, bối cảnh thâm sâu khôn lường cỡ nào.

Đại môn của phòng đấu giá cũng được kiến tạo theo hình bán nguyệt, theo cùng một chỉnh thể kiến trúc với phòng đấu giá, đều được sơn phủ một mầu trắng . Ở ngoài cửa có bốn cô gái cao ráo đang đứng.

Các cô gái này rõ ràng đều phải trải qua tuyển chọn kỹ càng, chẳng những thân cao trên một thước bảy mươi lăm mà hơn nữa vóc người đều cực kỳ cân xứng, mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng là dung mạo rất hấp dẫn, tất cả nhìn qua, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi đổ lại.

Thân mặc quần dài chấm đất, cách tay cũng đều ẩn giấu trong tay áo dài, không có lộ ra nhiều da thịt, nhưng là quần áo lao bó chặt lấy người, lồ lộ ẩn hiện những đường cong mỹ miều uyển chuyển.

Trên bộ quần áo trắng như tuyết thêu đính những viền hoa văn màu bạc, hoa văn mơ hồ ẩn hiện thành chữ, nhưng Đường Tam và Tiểu vũ đều không thê nhìn ra là chữ gì. Động tác của bốn gã cô gái là hoàn toàn giống nhau, hai tay chắp trước người, cùng mỉm cười chào khách, mặc dù đây chỉ là nụ cười mang tính chất nghề nghiệp nhưng vẫn rất dễ dàng khiến cho người khác phát sinh hảo cảm.

Thấy hai người trực tiếp đi tới, một trong bốn cô gái tiến lên mấy bước, hơi khom người, nói:"Ba vị, có cần phải trợ giúp gì không? "

Bích Linh lấy một cái thẻ màu vàng đưa ra trước mặt cô gái, sau lại nói: " Ta có thứ muốn đấu giá!"

Cả bốn người chứng kiến tấm thẻ trong tay Bích Linh lập tức càng cung kính, khom người mời: "Hai vị xin vui lòng theo tôi. " Vừa nói xong, liền xoay bước, hướng bên trong phòng đấu giá đi đến.

Trên đường đi, Tiểu Vũ mở miệng hỏi Bích Linh: " Cái thẻ đó là gì vậy?"

" À! Muốn đi vào phòng đấu giá cần có chứng nhận đấu giá. Chứng nhận tư cách chia làm mấy cấp độ khác nhau, trong đó thấp nhất là một vạn kim hồn tệ. Đặt ra yêu cầu như vậy là vì tránh có người ác ý đấu giá được rồi nhưng không có tiền trả."

Đường Tam mở miệng nói: "Tiểu Linh, chứng nhận màu vàng tương đương bao nhiêu bao nhiêu tiền?"

"Trên triệu kim hồn tệ!"Bích Linh thản nhiên đáp.

"..." Đường Tam: Đột nhiên cảm thấy gánh nặng tiền bạc vô cùng lớn.

"..."Tiểu Vũ: Tiểu Linh, ngươi càng lúc càng giàu a! Cầu bao dưỡng.