[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 16: Vua của rừng già

 Lúc này, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống, không khí trong rừng có chút ướŧ áŧ, mùi thực vật thơm nồng làm con người toàn thân sảng khoái, nếu không phải là chỗ có hồn thú, có lẽ nơi này đủ để trở thành nhân gian tiên cảnh.

Đái Mộc Bạch năm người vây quanh bên người Bích Linh, Triêu Vô Cực đứng bên cạnh Áo Tư Tạp làm hộ pháp cho cả hai người.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn xong tỉnh lại trước. Bích Linh cũng nối gót hồi phục nhìn Áo Tư Tạp có thêm một hồn hoàn màu tím từ cấp đại hồn sư, tiến tới Hồn tôn cảnh giới.

Thực vật hệ hồn sư Áo Tư Tạp, Hồn tôn ba mươi mốt cấp.

Mọi người đều chúc mừng hắn đồng thời tò mò hồn kỹ của hồn hoàn thứ ba, ban đầu Áo Tư Tạp không đồng ý cho mọi người xem liền nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục thi triển ra.

Mặc dù tất cả đã hứa sẽ không cười nhưng khi nghe câu hồn chú  thì cả đám ôm bụng cười ngoại trừ Đường Tam  còn đang tu luyện.

Áo Tư Tạp trợn to mắt nhìn mọi người. "Không phải đã nói là không được cười hay sao chứ."

Lời này vừa nói ra, càng tạo ra hiệu quả ngược lại, mọi người càng cười to hơn.

Áo Tư Tạp trong lòng bàn tay phải móc ra một cái cây hương tràng quái dị. Cái này cùng với hồn hoàn kỹ năng hương tràng-Khôi Phục có chút giống nhau. Ít nhất chủ thể đều là giống nhau, nhưng là cái hương tràng này có hình dạng như cái mũ của cây nấm,lại có chút giống cái đầu Phong vĩ kê quan xà gắn thêm con voi ở phía trên. Sợ rằng cái trái bắp này có khi cứ như vậy mà hình thành.

Triệu Vô Cực dù sao cũng là sư phụ, là người đầu tiên dừng lại không cười nữa, nhìn Áo Tư Tạp bộ dáng đang bi phẫn. " Tiểu Áo, nghe ta nói một chút, cái Ma cô tràng này chắc chắn có tác dụng đặc biệt,thiên niên hồn hoàn sinh ra hồn kỹ, hiệu quả không thể kém đâu."

Áo Tư Tạp tức giận "hừ" một tiếng, nói: "Các ngươi cứ cười đi, không sao, sau này trừ Đường Tam, ta không cho ai ăn quả bắp này hết. Hừ."

Vừa nói xong, hắn cầm trong tay Ma cô tràng giơ lên, trên mặt thần sắc tỏ ra có chút quái dị. Sau đó dụng một loại ngữ khí kiêu ngạo lớn tiếng nói:"Cây ma cô tràng, đệ tam hồn hoàn kỹ năng. Hiệu quả-phi hành."

Tiếng cười lập tức tắt ngúm, tất cả nhìn Áo Tư Tạp bằng ánh mắt ngốc trệ, tất cả chỉ vì hai chữ đơn giản: Phi hành.

Cho dù là có hồn hoàn phụ trợ tự xưng là cực mạnh ở đại lục như Trữ Vinh Vinh, lúc này cũng nhìn Áo Tư Tạp bằng hai con mắt mở to hết cỡ.

Bích Linh nhìn Trữ vinh Vinh ngốc ra cũng là chuyện dễ hiểu dù sao nàng ta lúc mới tới học viện, xem thường nhất là cái Áo Tư Tạp hèn mọn cùng với đậu hủ vũ hồn của hắn nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại mạnh hơn nàng ta. Cộng thêm đệ tam hoàn hồn kỹ năng là "Phi hành" ở trong hệ phụ trợ hồn sư đã là điều cực kỳ hiếm thấy, trọng yếu nhất chính là, kỹ năng phụ trợ Phi hành, Diệp Bích Linh biết phải đạt ít nhất trên đệ lục hồn kỹ.

Tuy thời hạn phi hành là 1 phút nhưng lại có thể làm người ăn Ma cô tràng có thể phi hành bằng  với tốc độ của Phong vĩ kê quan xà, nói cách khác trong một thời gian ngắn ngủn trong vòng một phút chạy ra ngoài hai ngàn thước, không cần quan tâm đến tình trạng địa hình xung quanh ra sao.

Cái kỹ năng này quả là cường hãn, tuyệt không thể thuần tuý so sánh với kỹ năng phụ trợ Phi hành khác, phải biết rằng, bình thường kỹ năng phụ trợ Phi hành mặc dù có hiệu quả nhưng tốc độ phi hành rất chậm.

Đối với kết quả này Bích Linh và Triệu Vô Cực cảm thấy rất hài lòng, không uổng phí tinh lực của bọn họ. Sau đó Triệu Vô Cực hỏi Áo Tư Tạp có thể tạo ra tối đa bao nhiêu, nghe được là 10 cái thì cảm thấy đó là một số lượng khởi đầu rất tốt a.

Triệu Vô Cực nhấc chân hướng về phía Đường Tam đi đến. Lúc này Áo Tư Tạp đã hấp thu xong hồn hoàn, hắn quyết định để bọn nhỏ có thể nghĩ ngơi, còn chính bản thân hắn thay thế hộ pháp cho Đường Tam. Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này, tránh đêm dài lắm mộng lại nghe Đường Tam từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại nói bản thân tiến tới cấp 30, muốn tìm một hồn hoàn mới.

Tin này gây chấn động cho mọi người, sau trận đấu của Bích Linh và Mạnh Y Nhiên không lâu sau thì Đường Tam mở miệng bản thân muốn tu luyện. Lúc đó mọi người phải hộ pháp cho Áo Tư Tạp hấp thu hồn hoàn và Bích Linh hồn phục hồn lực nên cảm thấy thêm một Đường Tam cũng không có gì, không ai ở phương diện này suy nghĩ.

Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn Đường Tam.

Đang dương dương đắc ý cầm ma cô tràng trong tay, Áo Tư Tạp nhất thời đánh rơi ma cô tràng xuống đất.

Đái Mộc Bạch hai con ngươi quái dị dung hợp thành một.

Gã mập mạp Mã Hồng Tuấn há to miệng.

Chu Trúc Thanh mặt lạnh như băng biến thành sự ngạc nhiên.

Trữ Vinh Vinh nhu hoà cười cười, trên mặt hiện lên hai má lúm đồng tiền.

Tiểu Vũ kích động, lắc cổ tay Đường Tam.

Bích Linh nhìn mỗi một người bộ dáng khác nhau đều thể hiện sự chấn động vì Đường Tam mới có mười hai tuổi đạt cấp Hồn tôn, cũng không yếu thế giơ tay lên nói: " Cả ta nữa!"

" Tiểu Linh, ngươi cũng đạt cấp 30 sao?" Mọi người bất khả tư nghị về phía Bích Linh, âm thầm nghĩ tiết tấu này thật không muốn cho ai sống mà. Bộ hiện tại thịnh hành việc đuôi nhau phá kỷ lục sao?

Nếu bọn họ nhớ không lầm thì Bích Linh nhỏ hơn Đường Tam những ba tháng lận a.

"Không phải!" Bích Linh lắc đầu nói.

Mọi người thở phào nhẹ nhõng, không phải bọn họ không muốn Bích Linh sớm đạt cấp 30 mà là phản ứng tâm lý theo lẽ thường. Phải biết đột phá ba mươi cấp, đối với Hồn sư là một việc vô cùng trọng đại, có ý nghĩa là tiền đồ không thể hạn lượng. Sở hữu đệ tam hồn hoàn,bản chất thực lực đã tăng vọt lên, đó cũng là nguyên nhân tại sao Trữ Vinh Vinh thay đổi suy nghĩ đối với Áo Tư Tạp khi thấy hắn đột phá cấp ba mươi.

Đường Tam, năm nay mười hai tuổi, đã có thể tiến vào đẳng cấp này, đã khiến cho bọn họ cảm thấy hắn quả là quái vật cho nên nếu còn xuất hiện thêm một quái vật còn mạnh hơn, tố chất tâm lý yếu đuối của bọn họ sao chịu nổi?

Khoan, nếu không đạt tới cấp 30 thì muốn hồn hoàn làm gì?

Vấn đề này của mọi người được Đường Tam đại diện hỏi Bích Linh.

" Vũ hồn Cầm Lăng Cửu Thiên của ta chỉ có một hồn hoàn."

A, cho nên muốn có thêm hồn hoàn cũng là chuyện dễ hiểu. Dù sao Tiểu Linh là song sinh võ hồn, bọn họ lại quên mất điều này.

Ngay lúc mọi người cảm thấy an tâm thì Bích Linh lại nén cho họ trọng bom: " Còn có, ta đột phá đến cấp 31 lận!"

Sét đánh ngang trời! Tập thể đoàn người tạm thời đình chỉ suy nghĩ.

Đường Tam và Tiểu Vũ rất nhanh liền hồi phục tiến lúc chúc mừng Bích Linh, Tiểu Vũ hưng phấn ôm lấy nàng cười nói: " Ca, Tiểu Linh, Ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp các ngươi thôi."

Đối với Tiểu Vũ mà nói, Đường Tam  và Bích Linh tuyệt không nghi ngờ. Đã nhiều năm trôi qua, mặc dù là Đường Tam luôn luôn đột phá trước rồi tới phiên Bích Linh, nhưng dù thế nào thì trong một thời gian ngắn sau, Tiểu Vũ cũng đuổi kịp tới cấp bậc của họ, Làm cho cả hai nghĩ nếu Tiểu Vũ tu luyện khắc khổ hơn một chút, thực lực nhất định sẽ vượt qua chính bọn họ.

"Triệu sư phụ, ngài xem, chúng ta có thể lưu lại giúp ta và Tiểu Linh tìm kiếm hồn thú thích hợp được không?" Đường Tam dò hỏi.

Triều Vô Cực cũng lấy lại bình tĩnh mà gật đầu đồng ý, lần này Áo Tư Tạp thu được đệ tam hồn hoàn, Đường Tam đột phá hai mươi chín cấp tiến vào cảnh giới ba mươi cấp, Tiểu Linh nhảy vào cấp 31, có thể nói làm cho mọi người hết sức hài lòng. Đối với những người khác, ngày đầu tiên tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm đã thu được kết quả như vậy, dù thực lực bản thân không tăng lên chút nào nhưng kinh nghiệm lại tăng lên rất nhiều, quan hệ giữa mọi người trong hoàn cảnh nguy hiểm này càng ngày càng xích lại gần nhau.

Triệu Vô Cực không cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ bởi vì hắn sợ lão Long Công sau khi gặp Xà Bà sẽ đồng thời xuất hiện trở lại, mặc dù chỉ tính là khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không thể không đề phòng. Đêm đó, hắn mang theo bảy tên đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đi phải rẽ trái, thay đổi phương hướng khoảng mười dặm, sau khi đem tất cả dấu vết xoá hết đi, mới cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi.

Một đêm vô sự, trái với những gì Triệu Vô Cực lo lắng. Trải qua một đêm tĩnh tu, tinh lực mọi người đều khôi phục tới trạng thái tốt nhất.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người bắt đầu quá trình tìm kiếm hồn thú, chỉ có điều lần này người sẽ hấp thu hồn thú là Đường Tam và Bích Linh, chứ không phải Áo Tư Tạp.

Đối với lựa chọn đệ tam hồn hoàn của mình sẽ là hồn thú dạng gì, đại sư đã sớm lên kế hoạch giúp Đường Tam và Bích Linh, cho nên hai người họ cho rằng việc hắn kiếm hồn thú hẳn là dễ dàng hơn nhiều so với Áo Tư Tạp. Dù sao, trong kế hoạch của Đại sư có vài loại hồn thú phù hợp với hai người họ, chẳng qua của Đường Tam lại tương đối dễ kiếm, chỉ cần tu luyện đủ lâu là có thể trở thành đệ tam hồn hoàn cho hắn. Còn về Bích Linh do nàng có thuộc tính tinh thần nên rất kém cá chọn canh song nàng không quá lo lắng bởi còn có Băng Linh Vương ở trong tinh thần lĩnh vực suy nghĩ giúp nàng. Cho nên Bích Linh nghĩ nếu tìm không ra thì chờ Đường Tam tìm được hồn hoàn thì nàng sẽ đi đến nơi đó.

Nhưng sự tình không như ý nguyện, qua hai ngày thời gian, mặc dù chính Triệu Vô Cực dẫn mọi người cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại thuỷ chung không có tìm được hồn thú nào thích hợp với Đường Tam, chứ đừng nói là của Bích Linh.

Do lần trước gặp phải Xà Bà Triêu Thiên Hương tổ tôn hai người, nên Triệu Vô Cực trong lòng có chút kiêng kỵ, hơn nữa Tinh Đấu đại sâm lâm vô cùng nguy hiểm, nên sách lược tìm kiếm hồn thú của Triệu Vô Cực khá bảo thủ, cũng không có xâm nhập sâu bên trong, chỉ mang mọi người theo tìm kiếm ở phạm vi bên ngoài.

Mặc dù theo đường đi, bọn họ vài lần gặp phải hồn thú ngàn năm, nhưng những loại đó lại không thích hợp với ai trong số hai người họ, còn những hồn thú khác đều là vài trăm năm.

Cũng không thể trách Triệu Vô Cực dùng thái độ bảo thủ tiến hành tìm kiếm hồn thú, dù sao, chuyến đi này cũng chỉ có một mình hắn là sư phụ. Gặp phải hồn thú cấp thấp, mọi người tự nhiên có thể ứng phó, nhưng khi nào gặp phải hồn thú cường đại, Triệu Vô Cực cũng không nắm chắc có thể bảo vệ từng người thật tốt, mà cái đám đệ tử này đều là tiểu quái vật của Sử Lai Khắc học viện, trong đó có mấy người xuất thân bất phàm. Triệu Vô Cực cũng không dám mạo hiểm, một khi có người gặp vấn đề, thì đó là kết cục trí mạng.

Hai ngày thời gian trôi qua, mặc dù thực vật bổ cho mọi người không là vấn đề, nhưng sống trong hoàn cảnh mỗi ngày đều rình rập nguy hiểm tứ phía bên trong sâm lâm, khiến cho mọi người luôn phải cảnh giác cao độ, khẩn trương, mau có cảm giác uể oải.

Bất quá, trong quá trình tiến vào phía bên trong sâm lâm, cũng bởi hoàn cảnh luôn rình rập nguy cơ này, khiến cho lũ đệ tử phối hợp với nhau dần trở nên ăn ý hơn, Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn bốn người phụ trách chiến đấu khi gặp phải hồn thú, Chu Trúc Thanh phụ trách tiến hành dò xét trong một khoảng cách nhất định, Bích Linh, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đóng vai trò phụ trợ, cho dù không có Triệu Vô Cực giúp sức, chỉ cần không phải hồn thú hơn ngàn năm, đối với bọn họ không thể sinh ra uy hϊếp gì cả.

Ăn ý là phải không ngừng phối hợp chiến đấu mới có thể thành công, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm này, hiển nhiên là cách tốt nhất để rèn luyện. Có thể tiến vào học ở Sử Lai Khắc học viện, cũng đã chứng minh lũ đệ tử này có bản sự, vừa là quái vật, vừa là thiên tài, bọn họ thành công chuyển hoá áp lực thành động lực. Hơn nữa, dưới sự hướng dẫn của Triệu Vô Cực, tốc độ tiến bộ của hồn lực cũng không có biến hoá gì, nhưng kinh nghiệm thực chiến cùng thực lực không ngừng được tăng cường.

Thế nhưng vào lúc bóng tối trải phủ lên vạn vật thì Bích Linh phát hiện Thái thản cự viên- vương của rừng già trong lòng không khỏi khẩn trương, phải biết dù là Thái thản cự viên là một bách niên hồn thú, cũng có thể đấu với thiên niên hồn thú khác. Bọn chúng là loài sở hữu lực lượng cùng tốc độ vô cùng khủng bố, công kích phòng ngự cơ hồ không có gì là khuyết yếu, đáng sợ nhất chính là bọn chúng có thể thi triển một vài loại hồn kỹ bình thường. Không một người nào biết Thái thản cự viên chính thức có kỹ năng gì, bởi vì những người chứng kiến kỹ năng đó đều đã chết.

Cùng là thiên niên hồn thú , thực lực lại bất đồng, đó là vấn đề về thuộc tính bản thân. Mà Thái thản cự viên, trong tất cả các loại hồn thú, hiển nhiên là một trong số ít loài đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, có khả năng mang đều ác mộng kinh hoàng cho tất cả mọi hồn sư.

Từng không biết có bao nhiêu hồn sư mơ ước sở hữu được Thái thản cự viên cường đại, hy vọng có thể gϊếŧ chết nó làm hồn hoàn cho mình. Nhiều người đã cố gắng thực hiện ý đồ cuồng vọng này,nhưng toàn bộ đều đã biến mất khỏi thế gian.

Trong giới hồn sư, tựa hồ chỉ có một người đã từng gϊếŧ chết một con Thái thản cự viên, chỉ có duy nhất một người mà thôi.

Thái thản cự viên không chỉ có thực lực cường đại, mà bản thân nó có trí tuệ không thua gì loài người. Tại sâm lâm, nó tuyệt đối là vương giả.

Ngay cả Đường Tam và Triệu Vô Cực đều không nghĩ ra, loại hồn thú cấp bậc này cho dù có tồn tại trong Tinh đấu đại sâm lâm, thì cũng phải sống ở vị trí hạch tâm, vua sâm lâm sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này cơ chứ?.

Vốn dĩ ban đầu Triệu Vô Cực cố gắng muốn câu thông với nó thế nhưng phát hiện mục tiêu của nói là Tiểu Vũ, tất cả mọi người đều liều mạng bảo nàng.

Có thể nói đó là một trận chiến vô cùng khó khăn và áp lực cực lớn chỉ cần sơ xảy là sẽ chết trong tay Thái thản cực viên, mọi người tuy thoát chết thế nhưng không thể bảo vệ được Tiểu Vũ cũng như làm lạc mất Tiểu Linh trong lúc chiến đấu.

Về phần những người còn lại thì bị thương nặng cho dù có ăn đậu hủ non mền của Áo Tư Tạp, tâm tình mọi người đều không tốt chút nào nhưng tệ nhất có lẽ Đường Tam, tâm trạng hắn chìm xuống tận đáy. Hai người mà hắn muốn bảo vệ bằng cả mạng sống, một thì bị Thái thản cự viên bắt đi, mà người còn lại thì không biết rõ tung tích nếu gặp phải hồn thú thì cũng không có năng lực phản kháng bởi vì mang theo trọng thương.

Triệu Vô Cực không khỏi tự trách bản thân, nhưng Đường Tam cảm thấy hai người xảy ra là trách nhiệm của hắn.

Sau đó Đường Tam không để cho mọi người biết mà muốn Ma cô tràng của Áo Tư Tạp.

Áo Tư Tạp tuy nghi hoặc âm thanh của Đường Tam chỉ có mình hắn nghe thấy được, thế nhưng khi hắn nhìn về phía Đường Tam thì Đường Tam cũng ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, Áo Tư Tạp ngay lập tức giơ bàn tay lên bịt kín miệng, mới không làm cho tiếng hô kinh hãi phát ra.

Hai mắt Đường Tam lúc này trở thành một mảng màu đỏ, tựa như bị tụ máu. Nhìn qua không khỏi thấy quái dị. Từ trong mắt hắn, Áo Tư Tạp không khó khăn có thể thấy một loại ánh mắt lạnh lẽo từ sâu bên trong.

Nhưng Áo Tư Tạp cũng không có ý xuất ra Ma cô tràng. Bởi vì hắn biết Đường Tam muốn đi đâu. Bởi vì hắn là huynh đệ của Đường Tam, nên càng không thể để hắn trong tình trạng bị thương nặng như vậy đi chịu chết. Chỉ có điều, nhìn đôi mắt đỏ như máu của Đường Tam, hắn không biết phải nói thế nào.

Lúc nãy hắn xuất ra Ma cô tràng, bị tầng sóng cả Thái thản cự viên phát ra, chấn bay không biết đi đâu mất , bây giờ muốn có Ma cô tràng thì phải tạo ra. Cũng may, thời gian lúc trước ngắn ngủi, hắn không có tạo ra nhiều lắm, hồn lực tiêu hao cũng không lớn.

Thế nhưng Áo Tư Tạp cuối cùng vẫn bị Đường Tam thuyết phục, Áo Tư Tạp nghiến răng một cái, lần đầu tiên hắn cảm thấy khó khăn, như là đang đọc một loại hồn chú bỉ ổi hèn mọn.

Lúc này, âm thanh yếu ớt hèn mọn bay đến tai Đường Tam lại như là tiên nhạc để cứu mạng. Đường Tam thuyết phục Áo Tư Tạp có thể không ai khác nghe được, nhưng Áo Tư Tạp ngâm xướng chú ngữ lại không giống như Đường Tam, có thể che giấu âm thanh của bản thân.

Ngay lúc mọi người chuẩn xuất phát đi tìm Bích Linh dù sao trong lòng họ khả năng sống sót của Bích Linh cao hơn Tiểu Vũ vài phần thế nhưng Đường Tam mở miệng nhờ bọn họ lo phần Bích Linh liền  ăn Ma cô tràng, sáu tấm cánh hư ảo phiêu nhiên xuất hiện sau lưng hắn, trong nháy mắt mang theo hắn bay lên không trung trước khi Triệu Vô Cực kịp đi tới.

Mọi người nhìn mắt của Đường Tam đỏ như máu, tự nhiên thấu hiểu được sự bi phẫn tột cùng trong lòng hắn.

"Thất bảo nổi danh, đệ nhị: Tốc" Tiếng Trữ Vinh Vinh trong trẻo vang lên, một đạo quang mang màu sáng bắn vào người Đường Tam, làm tốc độ của sáu tấm cánh hư ảo sau lưng hắn nhất thời trở nên nhanh hơn.

"Tiểu Tam, mau đi đi, ta cầm cự giúp ngươi. Ta gia tăng tốc độ hồn lực xuất ra, hiệu quả tăng tốc có lẽ đủ để sau khi rời khỏi phạm vi hồn lực của ta vẫn duy trì được thêm thời gian một phút. Nhất định phải tìm được Tiểu Vũ về, Tiểu Linh chúng ta nhất định sẽ tìm nàng." Trữ Vinh Vinh tựa hồ không phát hiện ra ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Triệu Vô Cực, lớn tiếng nói với Đường Tam.

Đường Tam ánh mắt sâu sắc nhìn Trữ Vinh Vinh, hắn cũng khống có thốt ra lời cảm ơn. Bởi vì hắn biết mình cũng không có cơ hội cảm ơn Trữ Vinh Vinh, cả người đã được Ma cô tràng mang hiệu quả Phi hành ,cấp tốc hướng về phía Thái thản cự viên bay đi.

"Ngươi...Các ngươi..." Triệu Vô Cực nhìn Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh, tức giận không nói nên lời.

Áo Tư Tạp nhìn Triệu Vô Cực phẫn nộ nghĩ rằng hắn tức giận là do họ tiếp tay cho Đường Tam nhưng thực chất Triệu Vô Cực có làm như vậy, ngược lại yêu cầu hắn chuẩn bị làm mấy cái Ma cô tràng.

Phân chia làm hai nhóm, một đuổi theo Đường Tam, nhóm còn lại đi tìm Bích Linh.