[Đấu La Đại Lục] Tùy Tâm Sở Dục

Chương 15: Đánh thắng Mạnh Y Nhiên

Triệu Vô Cực vỗ vỗ lên người Áo Tư Tạp đứng bên cạnh."Là tiểu tử này, hắn vừa mới đạt ba mươi cấp, không có cách nào khác, ta cũng phải xuất lực, chỉ có thể mang bọn chúng tới nơi này."

Triêu Thiên Hương nhìn về phía Áo Tư Tạp, thần sắc càng ngày càng có vẻ khó nhìn, nàng hiểu rất rõ hồn hoàn đối với một gã hồn sư sắp tiến giai quan trọng như thế nào. Bây giờ Phong vĩ kê quan xà trong tay người ta, muốn lấy được từ trong tay Triệu Vô Cực, e rằng không đơn giản chút nào. Tiếng xấu của hắn mình đã nghe qua, nếu không phải có danh tiếng Long Xà trấn áp hắn, nói không chừng tiểu tử này trực tiếp hạ sát thủ hai người tổ tôn mình.

Nhưng Triêu Thiên Hương hiển nhiên làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, đôi con ngươi chuyển động, đã xuất hiện một kế. Một tay vuốt nhẹ mái tóc bạc trên đầu, khuôn mặt Triêu Thiên Hương tươi cười nói: "Triệu lão đệ, tình huống bây giờ chúng ta đều không nỡ đưa Phong vĩ kê quan xà cho kẻ khác. Xem ra không bằng chúng ta cứ dựa theo quy củ của hồn sư giới mà làm, cho hai người bọn chúng tự quyết định hồn hoàn thuộc về ai. Ngươi xem có được không?"

"Nga? Quy củ của hồn sư giới? Xin mời tiền bối nói rõ." Triệu Vô Cực không phải làm bộ, hắn cho đến bây giờ chưa bao giờ coi mình là người thuộc về giới hồn sư, mà hành động hoàn toàn theo cảm giác của bản thân, nếu không cũng không đến nỗi mang tiếng xấu như vậy.

Triêu Thiên Hương lại nói: "Rất đơn giản. Bọn chúng đều cần cái hồn hoàn này, mà trong quá trình bắt con Phong vĩ kê quan xà này hai bên đều xuất lực, bây giờ nếu mọi người đều không chịu bỏ qua, hay là dùng thực lực để quyết định xem con Phong vĩ kê quan xà này sẽ thuộc về ai không phải là hợp lý nhất hay sao chứ? Nếu tên đệ tử này của ngươi có thể chiến thắng cháu gái ta, lão thân không nói hai lời, bọn ta lập tức rời đi. Ngược lại, xin mời Triệu lão đệ đem con Phong vĩ kê quan xà này giao cho bọn ta."

Triệu Vô Cực mở hai bàn tay ra, làm bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ. "Không thể được, thưa đại tỷ, điều này e rằng không thể như mong muốn của người."

Triêu Thiên Hương sắc mặt biến đổi, giận dữ nói: "Triệu Vô Cực, ta đã nhượng bộ rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Thấy lão gia nhà ta không có ở đây khi dễ ta sao? Hừ!".

Triệu Vô Cực vẻ mặt cười khổ nói: "Không, đương nhiên không phải. Là vậy, tên đệ tử này của ta không phải là chiến hồn sư, hắn chẳng qua chỉ là một gã phụ trợ hệ hồn sư mà thôi. Một gã thực vật hệ hồn sư, làm sao có thể tiến hành tỷ thí với cháu gái người chứ?"

Nghe Triệu Vô Cực nói xong, Triêu Thiên Hương lại thất kinh. "Ngươi nói cái gì? Hắn là thực vật hệ hồn sư ư?". Ba chữ Thực vật hệ làm cho nàng đối với Áo Tư Tạp có vài phần nể trọng.

Giống như lời của viện trưởng Sử Lai Khắc học viện Phất Lan Đức đã nói, thân là thực vật hệ hồn sư, Áo Tư Tạp lại còn có tiên thiên mãn hồn lực, tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, sợ rằng trên toàn đại lục từ trước tới nay không có ai tu luyện thực vật hệ vũ hồn nhanh hơn hắn.

Triêu Thiên Hương nhu hoà nhìn về phía Áo Tư Tạp, "Tiểu tử, ngươi thực sự là thực vật hệ hồn sư ư? Không biết xuất thân từ tông môn nào?"

Áo Tư Tạp lắc đầu nói: "Ta không phải xuất thân từ tông môn, viện trưởng nói, vũ hồn của ta xảy ra biến dị nên mới trở thành như vậy."

Thiên tài thực vật hệ hồn sư, không có bối cảnh sau lưng, vũ hồn biến dị, vài điểm cùng tập trung một chỗ khiến cho Triêu Thiên Hương không khỏi có chút khẩn trương. Nếu có thể đem một gã thực vật hệ hồn sư xuất sắc như vậy về cho gia tộc mình, vậy, tương lai có hắn phụ trợ cháu gái mình, không phải là quá sức hoàn mỹ hay sao?

Bất quá, không đợi Triêu Thiên Hương kịp nói ra vài lời lung lạc, một âm thanh đột nhiên xen vào.

" Triệu sư phụ, dù sao đối phương là nữ cho ta thay Áo Tư Tạp đánh đi." Vốn Đường Tam muốn thay Áo Tư  Tạp nhưng nghĩ đến tính cách của Diệp Bích Linh hắn đành thôi.

"Bây giờ người nào ngăn cản, lập tức sẽ bị Tiểu Linh thu thập ngay."

Mà bảy người còn lại vốn ngăn cản song lại bị một câu nói của Tiểu Vũ câm như hến.

Triêu Thiên Hương nhớ rõ Bích Linh chỉ có một hồn hoàn trăm năm, vì có được Phong vĩ kê xà cho cháu gái bà đương nhiên không bỏ qua cơ hội thắng chắc này liền đồng ý ngay.

Mắt thấy Triệu Vô Cực muốn mở miệng, Triệu Thiên Hương bảo cháu gái mình lập tức nghênh chiến.

Diệp Bích Linh bước dài về phía trước, phía đối diện cô gái cũng đi ra, mọi người hai bên chậm rãi lùi về phía sau, nhường cho bọn hắn một khoảng không gian đủ để tỷ thí.

Cô gái lạnh lùng nói: "Mạnh Y Nhiên, vũ hồn Xà trượng, ba mươi cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư"

Diệp Bích Linh ngược lại cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở: "Ta là Diệp Bích Linh, vũ hồn không cần thiết phải giới thiệu, chiến hồn sư."

Mạnh Y Nhiên này rất đẹp. Nàng dù sao cũng mười sáu tuổi, thân thể phát dục rất hoàn mỹ, so với nàng, bốn nữ hài bọn họ trông thanh mảnh hơn vài phần.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây trong Sâm lâm kêu lên xào xạc, ánh nắng nhảy nhót xuyên qua các tán cây chiếu xuống. Diệp Bích Linh kéo cái thắt nơ làm bằng ren lụa cột lấy mái tóc dài buông xõa của bản thân thật gọn gàng sau nở nụ cười tinh thiết tựa ban mai: " Mời!"

Mạnh Y Nhiên sớm bị thái độ Bích Linh chọc lửa giận bừng cháy thiêu đốt trong lòng, mắt thấy một cái hồn hoàn hiếm có sắp rơi vào tay lại vuột đi, trong lòng làm sao có thể tốt được, đối với đối thủ là Hồn sĩ nàng sớm coi Bích Linh là người chết, trước mắt chỉ muốn mau chóng gϊếŧ chết Bích Linh không biết trời cao đất rộng, đoạt lại thiên niên hồn hoàn Phong vĩ kê quan xà, để hấp thu tiến giai.

Kỳ thật Long công Mạnh Thục cũng ở trong Tinh đấu đại sâm lâm, nhưng lúc trước lần theo dấu vết của một con hồn thú khác mà chia tay với Xà bà và Mạnh Y Nhiên, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tìm lại được nhau. Nếu không, nếu Long công ở ngay phụ cận, Xà bà Triêu Thiên Hương làm sao dễ nói chuyện như vậy.

Thân hình chợt loé, Mạnh Y Nhiên rất nhanh đi tới trước mặt Đường Tam, xà trượng dài hai thước thẳng một đường nện vào mặt của Bích Linh. Nhìn qua bộ dáng Mạnh Y Nhiên chỉ là một cô gái mảnh khảnh, thế nhưng khi bắt đầu chiến đấu không nàng không còn giữ được chút vẻ nữ tính nào nữa, chẳng những khí thế cực kỳ sắc bén, mà trong hồn lực cũng tràn ngập hơi thở bá đạo.

Mắt thấy xà trượng phủ xuống, chân Bích Linh đạp Quỷ ảnh mê tung trượt về phía sau, đáy mắt nàng lóe sáng ánh kim, mọi thứ trong bán kính 200 m  lập tức xuất hiện dưới dạng lập thể ở trong đầu.Tốc độ của Mạnh Y Nhiên mặc dù nhanh, nhưng quỹ tích phi hành, phương thức vận chuyển hồn lực, phương hướng bùng nổ hồn kỹ và sơ hở của nàng ta đều đã xuất hiện trong đầu Bích Linh.

Khóe môi Bích khẽ nhếch lên, đồng thời trên người hồn hoàn thứ nhất sáng lên.

Băng Linh Huyền Điểuđệ nhất hồn hoàn kỹ năng: Đóng băng

Lập tức mọi thứ xung quanh lập tức hóa thành băng, sương lạnh không ngừng lan tỏa ra bốn phía. Tình cảnh quỷ dị này khiến cho hai bà cháu kinh ngạc, Bích Linh đâu có cho Mạnh y Nhiên kịp nghĩ gì liền khống chế băng trên mặt đất thành những lưỡi đao nhỏ sắc nhọn bắn về phía nàng ta.

" Vũ hồn của nàng ta là vũ khí hồn, làm sao làm được như vậy!"Triêu Thiên Hương hướng Triệu Vô Cực chất vấn.

Triêu Thiên Hương không rõ, chỉ có thể nhìn Bích bằng ánh mắt kiên kỵ.

Mạnh Y Nhiên đương nhiên cũng nghi hoặc không thôi, chẳng qua hiện tại nàng ta vội dùng xà trượng phá nát những mũi băng nhọn kia, có điều nàng ta có phá nát chúng thì Bích Linh vẫn điềm tĩnh như không bởi vì chỉ cần nàng muốn tạo ra bao nhiêu chả được.

Mạnh Y Nhiên biết rõ cứ tiếp tục như thế này không phải là cách, thế nhưng nàng hoàn toàn không tìm ra điểm sơ hở để giải quyết Bích Linh. Nàng không ngờ bản thân có ngày bị một Hồn Sĩ làm cho chật vật như vậy, ý nghĩa muốn gϊếŧ Bích Linh càng kiên định.

Triệu Vô Cực và những người khác nhìn Mạnh Y Nhiên không thoát thân được, âm thầm giơ tay khen tặng nàng làm tốt lắm. Duy Đường Tam nhờ Tử cực ma đồng nhận ra sát khí trong mắt Mạnh Y Nhiên, bàn tay khẽ siết chặt.

Nương theo một tiếng hừ lạnh, hai cái hồn hoàn trên người Mạnh Y Nhiên đồng thời sáng rực lên.

Bích Linh mắt lạnh  nhìn thân thể Mạnh Y nhiên giống như không có khớp xương, vặn vẹo một chút thân thể trở nên mềm mại giống như rắn cố lách khỏi những mũi tên băng.

Bích Linh ngoài mặt kinh ngạc nhìn quải trượng đầu rắn trong tay lại nện thẳng vào đầu mình. Lưỡi rắn từ đỉnh đầu quải trượng ló ra lớn dần lên dài chừng hai thước , trong nháy mắt bay đến sát Đường Tam,trên lưỡi rắn loé lên một màu xanh biếc, hiển nhiên có chất kịch độc. Mạnh Y Nhiên đồng thời phát động hai cái hồn kỹ. Đệ nhất hồn kỹ-Thiệt nhận(lưỡi nhọn), Đệ nhị hồn kỹ-Thân rắn, nhờ hồn kỹ này, nàng nhanh chóng thoát ra khỏi sự trói buộc của Lam ngân thảo, còn đem Thiệt nhận phát ra công kích mạnh mẽ, tình thế trước mắt nhất thời nghịch chuyển.

Đương nhiên đây cũng chỉ là nàng ta cho là vậy, nếu Bích Linh không muốn xảy ra án mạng khiến cho Xà Bà cùng bọn họ nháo lớn thì Mạnh Y Nhiên đã chết không biết bao lần dưới mũi tên băng do nàng tạo ra. Có điều Bích Linh cũng không tốt bụng như vậy,  nhìn bộ dáng Mạnh Y Nhiên có chút chật vật.

Mặc dù không có gây ra tổn hại gì cho nàng, thậm chí không cách nào đâm vào thân rắn mềm mại của nàng, nhưng quần áo của nàng lại không có hiệu quả của hồn kỹ đó. Lúc này trang phục trên thân bị hổng trăm ngàn lỗ thủng, thông qua đó có thể mơ hồ chứng kiến bên trong.

Đang đứng ngoài theo dõi cuộc chiến, Đái Mộc Bạch thì thào nói nhỏ:"  Dựa vào vũ hồn của Tiểu Linh, nàng ta hoàn toàn không có cơ hội tránh thoát đám mũi tên băng kia." Hắn không rõ tại sao Bích Linh làm vậy.

Có điều  Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp hay Mã Hồng Tuấn lúc này hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Mạnh Y Nhiên. Nói như thế nào đi chăng nữa thì Mạnh Y Nhiên cũng là một mỹ nữ xuất sắc, trong lúc động lại càng gây ra một cảm giác đẹp mông lung, Đái Mộc Bạch cùng với Áo Tư Tạp coi như còn thu liễm một chút, tên mập mạp Mã Hồng Tuấn lại chảy cả nước miếng, tà hoả trong lòng có xu thế dâng lên.

Thiệt nhận đã tới trước mắt rồi, lại cực kỳ đột ngột gia tăng chiều dài hai thước, nếu muốn tránh khỏi nó không phải không được, chẳng qua..

" Không thể nào!" Mạnh Y Nhiên đối với Thiệt nhận đóng thành băng cũng không kinh ngạc lắm, điều khiến nàng thất thố như vậy chính là Bích Linh dùng tay không chặn lại nó mà bị không chút thương tổn nào.

Mạnh Y Nhiên cắn răng thúc dục hồn lực mạnh mẽ gìm xà trượng lại,hai tay cầm xà trượng bắt đầu tê cứng vì hàn khí  lan tỏa,   xà trượng đã hoá thành tám đạo quanh ảnh hướng thẳng vào người Bích Linh. Tám đạo quang ảnh này hư hư thực thực, mang theo hồn lực cực kỳ bá đạo mênh mông cơ hồ bao trùm mọi phương hướng không gian mà Bích Linh có thể tránh né.

Bích Linh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Mạnh Y Nhiên, ánh mắt lại lóe ra ánh vàng cùng lúc đó trong tay Bích Linh ngưng tụ thành kiếm băng chặn đứng toàn bộ  tám đạo quang ảnh, đồng thời tung toàn lực đá trúng phần bụng Mạnh Y Nhiên.

Cả người Mạnh Y Nhiên va mạnh vào một thân cây, sau lưng chảy không ít máu do thân cây đó cũng bị đóng băng làm cho trên thân không thiếu đầu băng sắc nhọn.

Triêu Thiên Hương nhìn cháu gái ngất đi vội chạy đến xem, sau lưng vết thương tuy nhìn ghê rợn nhưng chỉ là ngoài da, nội thương do một cú đó mới là vết thương trọng yếu, chẳng qua chỉ cần điều dưỡng một thời gian là ổn.

Xà Bà hướng lên trời thở dài một tiếng, hướng Triệu Vô Cực nói:" Trận này chúng ta thua rồi.Có điều có thể nói cho lão này biết vì sao một Hồn sĩ lại có thể đánh thắng Hồn Tôn?"

Triệu Vô Cực mắt nhìn đăm đăm, lắc đầu đầu nói: " Thứ lỗi, không thể nói.."

Xà Bà đành thở dài bế Mạnh Y Nhiên rời đi.

"Chuyện hôm nay lão bà ta nhớ kỹ!" Nói xong những lời này, Triêu Thiên Hướng lúc này mới mang theo cháu gái mình phóng người về phía rừng cây, biến mất ở phía xa.

Nhìn bà cháu Xà Bà hai người rời đi, Triệu Vô Cực cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù sao từ đầu cho tới cuối cùng lão chồng của Xà Bà cũng không có xuất hiện.

Đường Tam và Tiểu Vũ chạy đến cẩn thận xem xét Bích Linh có bị thương chỗ nào không, thấy nàng ngoại trừ tiêu hao hồn lực ra thì không có vấn đề gì liền an tâm.

Bây giờ, Phong vĩ kê quan xà cuối cùng cũng đạt được, cho dù vợ chồng hai người hắn có muốn trả thù, trước tiên cũng phải tính toán có đáng giá hay không đã.

Đợi Áo Tư Tạp hấp thụ hoàn hồn xong,để tránh đêm dài lắm mộng,sẽ rời khỏi địa phương này sớm chừng nào tốt chừng đó.Đυ.ng phải cả nhà Cái Thế Long Xà, thật không dễ dàng xử lý chút nào.