Nghe vậy, Đường Tuyết Băng cuối gầm mặt không nói. Cô cũng không biết nữa...
"Ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì...nhưng...ngươi đang lẫn trốn điều gì?" Đại sư ánh mắt suy tư nhìn cô nói. Như nhìn thấu mọi thứ.
"Ta..." Đường Tuyết Băng ngẩng mặt lên nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của đại sư. Có chút hơi sững người, vội né tránh.
"Ngươi đã trải qua chuyện gì? Ta không biết nhưng..." Đại sư tất nhiên thấy điều đó, lạnh nhạt nói "Ngươi không thể tin tưởng thêm một ai sao?"
Cô không trả lời. Cô thật sự như lời hắn nói. Cô sợ...sợ lắm...sợ cái đồng đội đó. Vì sao ư? Vì cô đã từng bị phản bội. Bởi người mà cô tin tưởng nhất. Yuli, không chỉ Yuli còn cả Ly Hạ.
Hai người bạn cô yêu thương nhất, cũng là hai người cô từng đặt niềm tin vào họ rất nhiều. Bị một người phản bội thì đôi khi còn có thể tha thứ nhưng cô đã từng bị hai người đó! Lòng tin của cô về đồng đội bị chà đạp dữ dội.
Ly Hạ là một người bạn cô quen trong trường đại học, đó là một cô bé với nụ cười rất tươi, khuôn mặt tuy không đẹp nhưng cũng tính là thanh tú. Cô thân với Ly Hạ chỉ vì cô bé rất trong sáng, tạo cho người khác cảm giác tin tưởng vậy. Từng bị Yuli phản bội một lần tất nhiên Nhan Tuyết Băng cô cũng không khỏi phòng bị. Cô biết người tiếp cận với cô đều không có mưu đồ tốt. Nhưng Ly Hạ suốt ngày bám lấy cô thế nhưng đã từng thay cô đỡ một nhát dao khi cô bị ám sát. (Thật ra cô có thể lo liệu nhưng Ly Hạ luôn bám theo cô hoảng hốt vội đỡ thay cô) Từ đó, cô dần có lại lòng tin về đồng đội.
Nhưng...đời không như cô nghĩ, Ly Hạ lại là một sát thủ. Cô ấy được giao nhiệm vụ ám sát cô, đó là lý do cô ấy tiếp cận cô, chơi thân với cô. Khi biết được điều đó, cũng là lúc Ly Hạ sắp hoàn thành nhiệm vụ của mình. Cô ấy đã thành công khiến cô bị thương cả về thể xác lẫn lòng tin. Tiếc rằng, cô ấy đề cao mình quá. Ly Hạ chỉ là một sát thủ hạng A, trong khi đó Nhan Tuyết Băng cô là một vương của giới sát thủ, cô trong khi thương tích đầy mình vẫn có thể hoàn toàn 'gϊếŧ' được cô ấy. Tuy vậy, cô vẫn tha cho Ly Hạ, cô ấy không có lỗi...lỗi tại cô quá giỏi...ha~
Cô biết, cô luôn xuất sắc hơn người khác, người ta luôn ganh tị với cô, cô là một mối tai họa đó là lí do người ta tiếp cận cô, phản bội cô. Cô quá mạnh, mạnh đến nổi khiến người ta ganh ghét, con người là sinh vật ích kỉ nhất. Cô không có lòng tin, một chút gì về đồng đội nữa. Cô sợ chữ đồng đội đó lắm rồi.
"Đường Tuyết Băng, người ở đây ngươi đúng là xuất sắc nhất. Thiên phú cũng xuất chúng nhất, nhưng người ở đây họ cũng được tính là quái vật. Ngươi đúng là mạnh hơn hẳn bọn hắn, nhưng...ngươi chưa có lợi gì để bọn hắn lợi dụng cả." Đại sư trầm giọng nói. Hắn biết cô gái này hẳn đã từng bị phản bội, lòng tin với đồng đội mới âm như vậy, một cô gái chưa tròn 12 tuổi mà lại trải qua việc đáng sợ vậy ư? Nhưng...hắn muốn là gắn kết sử lai khắc lại, bọn hắn phải là một tập thể hoàn chỉnh nhất, như vậy sau này tương lai của bọn trẻ sẽ không cô đơn. Hắn không biết từ khi nào đã coi bọn trẻ là con của mình rồi.
Nghe đến đây, Đường Tuyết Băng hơi sững người. Đúng! Sao cô không nghĩ ra, kiếp trước Yuli muốn làm đồng đội với cô vì muốn lợi dụng cô vì cô trong đám nhóc sát thủ đó xuất sắc nhất, muốn cô tiêu diệt hết bọn chúng. Ly Hạ tiếp cận cô, cũng với mục đích lợi dụng, gϊếŧ cô để kiếm phần thưởng. Nhưng...mấy người này thì khác, họ tiếp cận cô chẳng có mục đích gì. Cô có lợi gì để họ lợi dụng chứ?
Đường Tuyết Băng nghĩ thế cũng phải, bởi vì nguyên cả kiếp trước những người tiếp cận bên cạnh cô đều là người có mục đích không tốt. Ngoại trừ...Vũ nhi.
"Đường Tuyết Băng, trên thế giới này không phải ai cũng là người xấu. Đã có xấu thì tất nhiên vẫn có tốt." Đại sư nhìn cô mang chút tâm tư nói.
"Ngươi..." Đường Tuyết Băng nghe vậy, đôi mắt khẽ động. Vũ nhi...Đúng! Hắn nói không sai. Không phải người nào cũng xấu. Bọn họ cô cũng chưa hiểu về họ, đúng là không thể phán thẳng như vậy được. Nhưng thực sự...cô vẫn khó có lòng tin với bọn họ được...
"Bây giờ, ngươi có thể rời đi được rồi." Đại sư nhìn thấy chuyển biến trên khuôn mặt cô, mới phất tay nói.
"Được. Ta tin ngươi lần này." Đường Tuyết Băng nhìn chằm chằm đại sư, giọng nói trong như pha lê cuốn sâu vào lòng người.
Sau đó, cô liền quay người chạy đi. Tin bọn họ cũng được, nhưng bọn họ có tin cô không? Hừ, thử thách lần này không phải về tin thần đồng đội sao? Được thôi, tôi liều một phen.
"Cô bé đó, lòng phòng bị thật lớn a!" Phất Lan Đức không biết từ lúc nào bên đứng bên cạnh đại sư giọng mang chút tâm tư.
"Một cô bé chưa tới 12 tuổi mà lại thiếu đi sự liều lĩnh, lòng bị sự cẩn thận đủ lớn." Đại sư cũng không phản đối, nhìn theo bóng lưng của cô.
Cẩn thận quá, chưa hẳn là tốt...con đường trở thành cường giả cần có...sự liều lĩnh một chút...
"Không nói vấn đề này nữa, không cho dùng hồn lực dưới tình huống chạy khoảng cách dài cộng thêm phụ trọng, trừng phạt này liệu có nặng quá không? Chỉ sợ bọn chúng cũng không hoàn thành được, ngươi không sợ bọn chúng ngất xỉu giữa đường sao? Không nghĩ tới ngươi so với ta còn nhẫn tâm hơn." Phất Lan Đức khoác tay, sau đó nhớ tới vấn đề gì. Giọng có chút lo lắng nói.
Đại sư lạnh nhạt nói: "Chỉ có cam chịu vất vả, mới có thể hơn người. Ta đã cẩn thận tính toán trạng thái thân thể bọn chúng để có thể vắt kiệt sức lực của bọn chúng. Nếu không phải trải qua giai đoạn đồng cam cộng khổ, bọn chúng làm sao có thể chính thức tin tưởng đem lưng của mình giao cho đồng bọn?"
Phất Lan Đức giơ hai tay lên, ra dấu đầu hàng, "Được rồi, nghe lời người. Giao cho ngươi quản lý đi. Ta biết so với ta, ngươi thậm chí ngươi còn coi trọng mấy đứa nhỏ này hơn, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi một lần nữa, kinh phí học viện có hạn."
Đại sư hừ lạnh một tiếng, "Người sống có thể để bị tiểu vào chân ư? Ngươi nghĩ rằng ta là ngươi ư, đường đường là một hồn thánh, ngay cả kinh phí học viện cũng chuẩn bị không nổi."
Phất Lan Đức hơi giận nói: "Đó là ta không muốn khuất tất phụ ý người kia, nếu không, với thực lực của ta, đại phú đại quý cũng không phải là việc khó. Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi làm thế nào giải quyết cái vấn đề này. So sánh với da mặt của ngươi,da mặt của ta mỏng hơn nhiều."
Đại sư liếc Phất Lan Đức một cái, "Vậy thì ngươi cứ chờ xem".
.......................................................................................................................................
Lúc tám người trước sau chạy tới đại môn của học viện, bọn chúng phát hiện, trừng phạt của đại sư đối với bọn chúng có sự khác nhau, hay nói cách khác là đã được chuẩn bị kỹ từ trước. Tám cái giỏ tre, bên trong mỗi cái giỏ tre là một tảng đá lớn bé bất đồng, trên mỗi tảng đá đều viết tên một người. Trong đó, Đường Tam, Đới Mộc Bạch, Đường Tuyết Băng ba người nhận 3 giỏ tre trong có 3 tảng đá lớn nhất tổng cộng phụ trọng lên tới 15 cân, tiếp theo là Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn ba người người tổng cộng 10 cân. Tảng đá trong giỏ tre của Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp là nhỏ nhất tổng cộng mỗi người phụ trọng là 5 cân. Trữ Vinh Vinh chứng kiến giỏ tre cùng tảng đá ghi tên mình, bất mãn trong lòng nhất thời giảm đi vài phần. Trong lòng thầm nghĩ, vị đại sư này cũng không quá mức bất cận nhân tình.
Mỗi người bắt đầu, mang giỏ tre trên lưng. Bắt đầu di chuyển.
...........................................................................................................................................
Buổi sáng 9h 15', cách điểm xuất phát 2 công lý*
*1 công lý = 500 m
Đeo giỏ tre trên lưng, Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch hai người hăng hái chạy như ngựa điên, sau một lúc, bọn chúng mới ý thức được trừng phạt này quả nhiên rất nặng. Nếu có thể sử dụng hồn lực, thời gian chạy với khoảng cách sáu bảy mươi dặm đối với bọn chúng cũng không thành vấn đề, thậm chí có thể hoàn thành một cách rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên, nếu không được sử dụng hồn lực, dưới tình huống lại có thêm phụ trọng, việc này không thể dễ dàng hoàn thành được.
"Mộc Bạch, chúng ta .... trước tiên nghỉ một chút có sao không?" Đường Tam trong lúc chạy đột nhiên ngừng cước bộ. Lúc này, mặc dù mới chạy không xa, nhưng trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Hai tên này trước đó mặc dù đã tiêu hao không ít hồn lực, nhưng lúc này lại không phải sử dụng hồn lực để chạy, mà là dùng thể lực, tính thêm Đường Tuyết Băng ba người bọn họ hiển nhiên là tốt nhất trong Sử Khắc Lai bát quái.
Lúc này, Đường Tuyết Băng cũng chỉ lẳng lặng đi bộ sau lưng Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch, không có ý định vượt lên, cũng cực kì trầm ổn trong việc đi, mồ hôi cũng ra tí tách vài hạt. Dù sao, cô cũng có luyện tập thân thể từ nhỏ, hoàn thành khảo nghiệm này tuy hơi quá sức nhưng đủ để cố gắng. Còn Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp đã tụt lại đằng sau vài trăm thước, theo sát phía sau là Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh rơi vào vị trí cuối cùng.
"Tại sao?" Đới Mộc Bạch ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam. "Khoảng cách đi không có ngắn chút nào, sao không mau chạy nhanh đi."
"Ta nghĩ...chúng ta nên cần thương lượng một chút." Đường Tam trả lời.
"Ừ..." Đới Mộc Bạch cũng không phản đối, rất nhanh năm người kia đã đuổi kịp.
Mã Hồng Tuấn chậm chạp bò lại, thờ phì phò trong miệng lẩm bẩm mấy hồi "Không được rồi... chết người mất thôi!..."
Vừa đến nơi cũng ngồi phịch xuống, thờ phì phò. Mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Mập mạp Mã Hồng Tuấn lẫm liệt nói thật to: "Không bằng chúng ta gian lận đi. Chúng ta len lén dùng một chút Khôi phục đậu hủ của Tiểu Áo, còn sợ thiếu thể lực sao?"
"Gian lận?" Áo Tư Tạp tức giận trừng mắt nhìn mập mạp. Hắn là người thông minh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ, "Mập mạp, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thể khẳng định được đại sư không nhờ sư phụ khác giám sát chúng ta hay không? Nếu vạn nhất việc gian lận bị phát hiện, e rằng trừng phạt lúc đó không đơn giản như bây giờ đâu. Hơn nữa đại sư đối với chúng ta tiến hành trừng phạt, nhất định có thâm ý của người, chỉ biết rằng đối với chúng ta là tốt. Bây giờ chúng ta nếu muốn có biện pháp, nhất thiết phải biết tiết kiệm thể lực."
Cũng vì mệt mỏi, mọi người vì vấn đề này lập tức tranh cãi dữ dội.
"Mọi người...mọi người bình tĩnh chút đi!" Đường Tam thấy không ổn vội xoa dịu.
Nhưng chẳng ai nghe. Cùng lúc này, bên cạnh hắn Đường Tuyết Băng cũng hơi nhướng mày, sau đó vung tay, tảng đá bên cạnh lủng một lỗ to. Ầm một cái, khiến mọi người giật bắn mình. Nhất thời không khí trở nên yên tĩnh giữ dội.
"Nói đi." Đường Tuyết Băng lạnh lùng hướng Đường Tam nói.
"Sư phụ vừa rồi trước khi chúng ta xuất phát có nói qua, chúng ta là một cá thể, người yêu cầu chúng ta hoàn thành tập thể lần trừng phạt này. Ngươi xem, Tuyết Băng cùng Vinh Vinh cũng đồng thời cùng chúng ta chịu phạt. Ngoài việc ta phải xuyên qua ma quỷ đạo dìa 400 công lý, thì các ngươi phải đồng thời hoàn thành. Đối với sư phụ ta hiểu rất rõ, lần này người không chỉ muốn trừng phạt chúng ta, mà đồng thời giúp chúng ta rèn luyện thân thể. Hôm qua sư phụ có nói với ta, thân thể là trụ cột của hồn sư. Ta có thể hấp thu hồn hoàn của Nhân diện ma chu nhanh hay chậm, là liên quan tới tố chất thân thể. Càng quan trọng hơn chính là, lần trừng phạt này chỉ sợ là một khảo nghiệm của sư phụ đối với chúng ta. Người muốn khảo nghiệm tính tập thể của chúng ta. Tính riêng lẻ, bàn về thể lực, ta, Đới Mộc Bạch có thể cầm cự được, nhưng những người còn lại thì chưa chắc. Ta xem, chúng ta phải tìm một vài biện pháp, giúp cho mọi người cùng hoàn thành khảo nghiệm lần này."Là đệ tử duy nhất của đại sư, Đường Tam hiển nhiên là hiểu rất rõ đại sư.
Nghe hắn nói xong, mọi người liền trở nên yên tĩnh, cũng như tĩnh ngộ ra.
Áo Tư Tạp nhíu mày nói: "Ta cho rằng Đường Tam nói rất đúng. Đại sư hẳn là muốn khảo nghiệm chúng ta. Phụ trọng của chúng ta đều bất đồng, hẳn là đại sư đã có tính toán cực hạn thể lực mà chúng ta có thể chịu đựng được. Giống như trường hợp của Đường Tam và Đới lão đại, hẳn là vừa đạt tới cực hạn để có thể hoàn thành, thậm chí còn có thể dư thể lực. Giống như mập mạp hẳn là vừa đẹp chạm tới mức cực hạn, tự nhiên cũng có thể vượt qua phạm vi cực hạn có thể thừa nhận. Chỉ cần các ngươi thông qua việc hợp lực, mới có thể hoàn thành. Quá khả năng chịu đựng phụ trọng, chỉ sợ không chỉ có mình ta, mà còn có Vinh Vinh."
Nói xong câu cuối cùng, trên mặt hắn không khỏi lộ vẻ cười khổ. Chạy mới được hai dặm, hắn đã cảm giác được giỏ tre trên lưng ngày càng trầm xuống, trán nhễ nhại mồ hôi, mà còn một khoảng cách rất lớn đang đợi phía trước, hắn có thể tự khẳng định là không thể kiên trì nổi.
Đường Tam đột nhiên mở miệng nói: "Sư phụ mặc dù bắt chúng ta mang phụ trọng chạy, không thể sử dụng hồn lực, tám người chúng ta tổng phụ trọng lớn như vậy, nhưng chỉ cần có thể mang theo hết chỗ phụ trọng này là tự nhiên hoàn thành trừng phạt. Áo Tư Tạp, đem tảng đá của ngươi đưa cho ta đi."
Áo Tư Tạp sửng sốt một chút, cười hắc hắc. "Hảo huynh đệ, bất quá, bây giờ không cần. Ta xem không bằng như vầy, chúng ta tám người từ bây giờ bắt đầu, dựa theo tốc độ người nào chậm nhất mà chạy, như vậy mọi người sẽ chạy cũng một chỗ, mà cách này còn có thể tiết kiệm thể lực. Đợi đến khi kẻ nào không thể kiên trì nổi nữa, thì chúng ta sẽ hỗ trợ điều chỉnh phụ trọng, cứ như vậy là có tiếp tục chạy đồng thời tiết kiệm thể lực. Các ngươi thấy sao?".
Trữ Vinh Vinh ở một bên, cười nói: "Tiểu Áo, ngươi trông không có vẻ thông minh đến như vậy a"
Áo Tư Tạp trên mặt hiện lên vẻ đương nhiên, "Không biết khi còn bé ta được gọi là Tiểu vương tử thông tuệ sao? Việc này thì ăn nhằm gì."
Đái Mộc Bạch là người lớn tuổi nhất, thực lực cũng là cực mạnh, thể hiện uy thế của lão đại, "Đừng nhiều lời nữa, nói chuyện cũng sẽ lãng phí thể lực, chúng ta chạy tiếp thôi, cứ dựa theo cách của Tiểu Áo mà làm. Vừa đi đường, vừa kiếm nước."
Lập tức tám người bắt đầu có một khởi đầu mới trong cuộc hành trình dài.
...................................................................................................................................
Buổi sáng, 10h cách điểm xuất phát 100 công lý.
Bọn họ may mắn tìm thấy một khúc sông, nhờ Đường Tuyết Băng biết cách thanh lọc, nước dần uống được. Bọn họ sức lực cũng hồi được đôi chút.
....................................................................................................................................
Theo thời gian trôi qua, mặt trên không trung dần dần hướng chính giữa đỉnh đầu, mang đến sức nóng ngày một gia tăng. 12h trưa, cách khởi điểm 180 công lý.
Tốc độ Áo Tư Tạp với Trữ Vinh Vinh bắt đầu chậm lại rõ rệt, cảnh vật trước mắt trở nên mở hồ, hai chân trì trệ giống như đeo chì, mang giỏ trúc sau lưng giống mang theo trọng lực của một quả núi. Dưới tình huống chạy tập thể như thế này, những người khác thể lực còn được bảo trì khá tốt, mặc dù lúc này mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng tinh thần lại rất tốt.
"Tiểu Áo, đem tảng đá của ngươi cho ta đi." Đường Tam hướng Áo Tư Tạp nói.
Đái Mộc Bạch đồng thời vươn tay ra hướng Trữ Vinh Vinh.
Lúc này đây, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh cũng không có cự tuyệt. Bọn họ rất rõ ràng, thể lực của bản thân đã có chút cạn kiệt, nếu còn không chịu, sợ rằng lần này không thể kiên trì nổi nữa.
Phụ trọng của Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch trực tiếp từ mười lăm cân biến thành hai mươi cân, mỗi giỏ trúc chứa hai tảng đá. Năm cân nhìn qua không quá nặng, nhưng dưới tình huống thể lực đang bị tiêu hao, năm cân này lại gây cho hai ngươi một gánh nặng rõ ràng. Mặc dù vẫn có thể bảo trì đồng hành, nhưng hô hấp hai người trở nên nặng nên hơn.
Trái ngược lại, mất đi áp lực của năm cân phụ trọng, Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác siêu thoát, phảng phất toàn thân trở nên nhẹ nhàng có thể bay lên, miệng thở dốc vài tiếng, việc chạy nhất thời trở nên dễ dàng hơ nhiều, chẳng những khôi phục lại tốc độ đồng hành vốn có, thậm chí còn có chút cảm giác dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
.......................................................................................................................................
Buổi trưa, 2h, cách điểm xuất phát 280 công lý. Lúc này mặt trời đã chếch đỉnh đầu, đã trôi qua giữa trưa. Hô hấp từng người trở nên gian nan hơn, phổi tựa như bị hoả thiêu nóng rực, mỗi một bước chạy, trên mặt đất lưu lại một vệt nước, đó là vệt mồ hôi chảy từ trên người xuống.
"Không được, ta không được." Người nói chính là Mã Hồng Tuấn, bước chân loạng choạng, suýt nữa thì gục xuống mặt đất. Mập mạp ngừng lại, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển từng ngụm, da mặt hắn tái nhợt, tựa hồ mỗi lần hô hấp đều rất khó khăn.
Mọi người trước sau ngừng lại, giờ khắc này, mọi người đều không nói nên lời, nhìn nhau, bọn chúng phát hiện quần áo trên người đồng bọn đều như được ngâm bằng mồ hôi. Đáng chú ý nhất là Chu Trúc Thanh, mặc dù tuổi nàng là nhỏ nhất, nhưng trong bốn nữ hài tử lại là người phát dục sớm nhất, quần áo ướt đẫm dính chặt vào da thịt, lô ra đường cong mê người. Đáng tiếc chính là, bây giờ không có ai có tinh lực mà chú ý mỹ cảnh, ai cũng đứng tại chỗ không ngừng thở dốc. Vốn Đường Tam và Đái Mộc Bạch không đến nỗi uể oải như thế, nhưng bọn hắn trên người mang thêm phụ trọng của Áo Tư Tạp và Trữ Vinh Vinh, so với mọi người nặng hơn rất nhiều. Trong tám người, duy nhất chỉ có hai người Đường Tuyết Băng và Tiểu Vũ là có vẻ thoải mái. Tiểu Vũ đã đạt tới ba mươi cấp, nhưng phụ trọng của nàng cùng Chu Trúc Thanh, Mã Hồng Tuấn là giống nhau. Hơn nữa, thân mình nàng thể trọng lại nhẹ, lúc này cũng chỉ có nàng có cảm giác hoàn thành nổi mục tiêu. Còn Đường Tuyết Băng thì khỏi nói, từ nhỏ luyện tập tuy 15 cân không hề nhẹ còn không được dùng hồn lực nhưng sau khi hấp thu hồn hoàn vượt cấp, cũng đột phá cấp 30 rồi, nên có thể hoàn thành nổi mục tiêu.
Liên tục thở dốc gần năm phút thời gian, mọi người mới dần dần khôi phục ý thức. Mã Hồng Tuấn nhịn không được nói: "Dù sao cơm trữa cũng không được ăn rồi, không bằng chúng ta chạy chậm một chút được không? Ta không được, nếu lại chạy tiếp, sợ rằng sẽ bị chết vì kiệt sức."
Đới Mộc Bạch nhíu mày nói: "Nhất định phải kiên trì. Mập mạp, đưa phụ trọng của ngươi cho ta đi."
Mã Hồng Tuấn có chút giật mình, nhìn Đới Mộc Bạch, "Đới lão đại, ngươi vẫn chạy được chứ?"
Đái Mộc Bạch ưỡn ngực, "Mập mạp, nhớ kỹ, nam nhân không thể nói không được. Mang lại đây."
Cùng lúc Đái Mộc Bạch đem hòn đá sau buộc vào giỏ tre sau lưng mình, Đường Tam đi tới bên cạnh Chu Trúc Thanh. Mặc dù hắn không rõ tại sao Đái Mộc Bạch không giúp Chu Trúc Thanh gánh chịu phụ trọng, nhưng trạng thái thân thể hắn lúc này cũng không sai biệt lắm so với Đới Mộc Bạch, mà Chu Trúc Thanh mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng rõ ràng thể lực đã tiêu hao rất lớn.
"Để ta giúp ngươi đi, Trúc Thanh" Đường Tam thân thủ hướng tới giỏ tre sau lưng Chu Trúc Thanh tìm kiếm.
Chu Trúc Thanh xoay người tránh khỏi tay của Đường Tam, "Không cần, ta còn có thể kiên trì."
Đường Tam sửng sốt nhìn Chu Trúc Thanh một chút, hắn đột nhiên phát hiện, nàng tựa hồ không còn lạnh lùng như trước nữa.
...............................................................................................................................
Buổi trưa, 4h cách đích 50 công lý.
Mọi người lúc này, tốc độ đã giảm xuống, Đới Mộc Bạch mặc dù không rêи ɾỉ một tiếng nào, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra, bước chạy của hắn trở nên trầm trọng hơn rất nhiều, mỗi bước lưu lại mồ hôi nhiều nhất trong tám người. Mang giúp phụ trọng cho mập mạp là mười cân, mà lúc này thể lực vốn cũng không còn nhiều, dưới tình huống gia tăng phụ trọng lên đến ba mươi cân sinh ra ảnh hướng lớn tới sự tiêu hao thể lực của hắn.
Mặc dù không có phụ trọng, nhưng thể lực của Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh đã đạt gần tới khả năng cực hạn, Ma Hồng Tuấn thì khôi phục được một chút, Tiểu Vũ vẫn còn có thể kiên trì, Chu Trúc Thanh bước chạy ngày càng chậm, ngược lại Đường Tam tựa hồ cắn răng cố gắng vượt qua cực hạn của bản thân, nhìn qua cũng không có dấu hiệu gì kiệt sức. Riêng Đường Tuyết Băng có thể nói là thể trạng bây giờ tốt nhất.
Đột nhiên, đôi chân Đới Mộc Bạch lảo đảo một cái, cả người gục xuống phía trước.
Nếu trong quá khứ, với thực lực của Đới Mộc Bạch, động thân một cái là có thể đứng thẳng, nhưng lúc này, thể lực của hắn đã thực sự tiêu hao quá độ. Đường Tam vẫn chạy bên cạnh Đới Mộc Bạch, mắt thấy hắn sắp ngã sấp xuống, vội vàng chạy vọt tới một bước, đỡ lấy bả vai hắn. Đôi đồng tử màu tím của Đới Mộc Bạch đã tụ vào giữa, gần như hợp thành một. Tình huống này bọn chúng đã gặp qua lúc nguy hiểm, đây là một loại biểu hiện của sự cực hạn.
Đới Mộc Bạch không tự thân đứng vững được, cả người tựa vào vai Đường Tam, ngực phập phồng mãnh liệt, trạng thái toàn thân tựa như bị thoát lực.
"Đới lão đại, ngươi sao rồi?" Mọi người vội vàng chạy tới, ân cần hỏi thăm. Đường Tam cũng không có lên tiếng, nhưng lại trực tiếp lấy hòn đá mười lăm cân nặng nhất trong giỏ trúc của Đái Mộc Bạch ra, để vào trong giỏ tre của mình.
"Tiểu Tam, không cần, ta còn có thể kiên trì." Đới Mộc Bạch miễn cưỡng đứng thẳng lên, trong mắt lộ vẻ kiên nghị, nhìn Đường Tam "Ngươi ngay cả thống khổ cực đại do hồn hoàn của Nhân diện ma chu đem lại cũng có thể cầm cự, tại sao ta lại không thể kiên trì được. Ta có thể. Các huynh đệ, nhất định chúng ta không ai được ngã xuống."
Vừa nói, Đới Mộc Bạch mạnh mẽ lấy tảng đá mười lăm cân từ trong giỏ trúc của Đường Tam ra, một lần nữa bỏ lại vào giỏ trúc của mình.
"Đái lão đại, đem hòn đá của ta trả lại cho ta đi" Mã Hồng Tuấn đột nhiên mở miệng. Lúc này toàn bộ trừng phạt đã gần như hoàn thành, nhưng ai cũng biết, Đái Mộc Bạch vác ba mươi cân phụ trọng thì không có khả năng hoàn thành. Trữ Vinh Vinh đột nhiên tiến lên từng bước, "Còn có ta nữa, ta khá hơn nhiều rồi, có thể mang được rồi."
Đường Tam nói: "Thôi Vinh Vinh, để cho mập mạp kiên trì một lúc đi."
Mã Hồng Tuấn một lần nữa nhận lại phụ trọng của mình, giúp cho sức nặng trên vai Đái Mộc Bạch giảm bớt mười cân. Dưới yêu cầu của Đường Tam, tảng đá phụ trọng năm cân của Trữ Vinh Vinh cũng từ bên giỏ trúc của Đái Mộc Bạch chuyển sang giỏ của hắn, lúc này phụ trọng trên vai hắn đạt tới hai mươi lăm cân.
Hành trình lại được tiếp tục, mỗi lần cất bước đều gian nan, Đpứi Mộc Bạch dưới tình huống giảm bớt mười lăm cân phụ trọng, tiếp tục đi.
"Không cần đâu, Đường Tam. Đưa cục đá 5 cân kia cho ta." Đường Tuyết Băng đột nhiên lạnh nhạt đưa tay nói. Cô thật có chút không kìm lòng.
"Không cần đâu. Tôi có thể kiên trì được." Đường Tam lắc đầu.
"Ta trạng thái bây giờ tốt nhất. Ngươi không tin ta?" Đường Tuyết Băng trầm giọng nói. Sau đó, không để hắn phản kháng lấy cục đá 5 cân trong rổ hắn đặt vào rổ của bản thân.
Lúc này, Đường Tam phụ trọng 20 cân, Đường Tuyết Băng phụ trong 20 cân.
..............................................................................................................................
Buổi chiều 5h, cự ly cách đích 20 công lý.
Đới Mộc Bạch tinh thần tích cực, "Các huynh đệ, còn khoảng 20 công lí, mọi người phải cố gắng kiên trì."
Áo Tư Tạp đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Tam, đem phụ trọng của ta trả lại cho ta đi. Ta có thể cầm cự được."
Đường Tam sửng sốt một chút, hắn đột nhiên phát hiện, trong mắt Áo Tư Tạp tựa hồ chứa rất nhiều thứ, nhưng nhìn xuống hai chân hắn đang không ngừng run rẩy, Đường Tam lắc đầu "Không cần, ta có thể chạy được."
Áo Tư Tạp đi tới bên người Đường Tam, mồ hôi không ngừng chảy xuống, nhưng lúc này ánh mắt hắn trở nên vô cùng kiên định, "Nếu là huynh đệ của ngươi thì hãy trả lại cho ta. Ta có thể làm được."
Trữ Vinh Vinh ở một bên thở dốc một cách khó khăn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng nhìn thấy Áo Tư Tạp lấy tảng đá năm cân từ trong giỏ trúc của Đường Tam ra, nhìn không được nói: "Tiểu, tiểu ....Áo....., ngươi .... Hôm nay .... Nhìn thực sự ..... giống một nam nhân."
Áo Tư Tạp lúc này cười cũng không còn sức, chỉ có thể vỗ nhẹ vào ngực, tỏ ra bộ dáng tất nhiên.
Lúc này đây, Sử Lai Khắc bát quái thể lực đã cạn kiệt, nhưng ánh mắt bọn chúng không có chút thư thả. Đôi khi, thiên tài và người thường khác nhau là ở điểm đó. Ý chí lực có kiên định hay không, chỉ cần trải qua một lần cực hạn là có thể thay đổi hết.
.....................................................................................................................................
Cự ly cách đích 10 công lý.
Lúc này, mọi người thực sự quá mệt để có thể cử động thêm nữa, miễn cưỡng chuyển động đôi chân, từng bước từng bước tiến về phía trước. Không được sao? Không, đi được, chúng ta đều đi được. Vác hòn đá sau lưng, bước từng bước nặng nhọc, bọn chúng từng chút một tiến tới mục tiêu.
Đi được thêm một chút, Áo Tư Tạp suýt nữa té xỉu, hòn đá sau lưng một lần nữa chuyển sang giỏ trúc của Đường Tam.
Đường Tam phụ trong 20 cân.
..............................................................................................................................
Cự ly cách đích 5 công lý,
Hòn đá sau lưng Chu Trúc Thanh được chuyển sang giỏ trúc của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ phụ trọng lên tới 20 cân.
Đi được thêm chút nữa, Trữ Vinh Vinh té xỉu, Đường Tam đem tảng đá của mình chuyển cho Đới Mộc Bạch cùng Đường Tuyết Băng, ôm Trữ Vinh Vinh bước tiếp.
Đới Mộc Bạch phụ trọng 35 cân, Đường Tuyết Băng phụ trọng lên tới 30 cân.
..................................................................................................................................
Cự ly cách đích 3 công lý,
Áo Tư Tạp té xỉu, Chu Trúc Thanh nhận lại tảng đá của mình, tảng đá của Tiểu Vũ chuyển sang cho Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh chuyển sang lưng của Tiểu Vũ, Đường Tam cõng Áo Tư Tạp.
Đi chưa tới 3 bước, Chu Trúc Thanh té xỉu, Đường Tuyết Băng chuyển 5 cân của mình và 10 cân cả Chu Trúc Thanh sang giỏ Đới Mộc Bạch, sau đó miễn cưỡng ôm lấy nàng.
Đới Mộc Bạch phụ trọng lúc này lên tới 55 cân. Đường Tuyết Băng phụ trọng 15 cân, ôm theo Chu Trúc Thanh.
..............................................................................................................................
Cự ly cách đích 2 công lý,
Mã Hồng Tuấn rơi vào bùn lầy.
"Tiểu Tam, mọi người đi trước đi. Chỗ này ta xử lí được." Mã Hồng Tuấn hét to.
"Tầm bậy, chúng ta là đồng đội. Phải đi cùng nhau đến cùng!!!" Đường Tam hét to lại. Đưa tay với đến chỗ Mã Hồng Tuấn.
Khiến Đường Tuyết Băng không khỏi sững người. Đây là đồng đội thật sự sao? Mình thật sự có thể...tin tưởng họ sao???
...........................................................................................................................
Khoảng cách đích 1 công lý,
Lúc này, đột nhiên. Đường Tuyết Băng ngã khụy người cơ thể có chút không chịu được. 15 cân còn cõng theo Chu Trúc Thanh hơn nữa đã chạy cả một quảng đường dài mang tới 20 cân, đủ quá sức với cô rồi.
"Cô không sao chứ?" Mọi người lập tức lo lắng.
"Ta còn chịu được." Cô hơi lắc đầu.
Lập tức, Đới Mộc Bạch ôm lấy Chu Trúc Thanh cõng trên lưng. Đường Tam đen giỏ trúc trước ngực, lấy 15 cân trong giỏ trúc của Đới Mộc Bạch đặt vào nói.
"Cố gắng đi. Sắp đến đích rồi." Đường Tam khó khăn lên tiếng.
Đường Tuyết Băng có chút không kìm lòng, nhưng cũng không chút phản kháng, chống tay đứng dậy tiếp tục tiến về phía trước. Cô cứ tiếp tục sẽ ngất mất, không thể để bọn họ có thêm gánh nặng nữa. Sau cùng, cô đưa tay về phía Đường Tam nói "Nước!"
Lúc này, đột nhiên Đường Tam hơi nghệt mặt. Cũng sực nhớ, từ trong hồn đọa khí, lấy ra một bình nước chỉ cò chút ít. Đường Tuyết Băng nhận lấy, một hơi uống hết phần còn lại.
Thưc sự mà nói, cả quảng đường này người duy nhất không uống nước chính là Đường Tuyết Băng. Sự khác biệt nhất của hồn sư băng hệ với hồn sư khác là họ rất ít uống nước, cả quảng đường nóng nực này nhưng cô là người duy nhất không uống nước chỉ vì muốn dành thêm nước cho người khác, cho dù không uống nước, cơ thể của cô cũng không thiếu sức chỉ đủ mệt hơn một chút nhưng thực sự lần này gần như là cực hạn của cô rồi.
Sau khi uống xong, Đường Tuyết Băng lại cảm giác rõ ràng được khí lực bản thân được khôi phục vài phần. Sau đó, lạnh lùng đưa tay hướng Mã Hồng Tuấn nói "Cục đá!"
Khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
"Tuyết Băng, ngươi mới khôi phục chút, không cần làm vậy đâu." Mã Hồng Tuấn vội vã lắc đầu nói. Dù hắn rất mệt, cũng rất đuối nhưng không thể để một cô gái khiêng được.
"Ta khôi phục được nhiều rồi. Hơn nữa ta mạnh hơn ngươi." Đường Tuyết Băng lạnh giọng nói. Đôi mắt tràn ngập sự quyết tâm.
"Ta thấy Tuyết Băng nói đúng đó." Đường Tam cũng lên tiếng. Cô ấy rất mạnh, hắn có cảm giác lần này cô gái băng giá này không còn sự phòng bị, bìa xích bọn họ mãnh liệt như trước nữa. Thế cũng tốt, hắn tin tưởng cô. Đồng đội hắn muốn c hính là như vậy!
Mã Hồng Tuấn lần này không phản đối, đưa cục đã 5 kí cho cô, lúc này phụ trọng của hắn giảm xuống 15 cân, nhưng cảm giác bị đè ép giảm đi rất nhiều.
Đường Tuyết Băng sau khi uống chút nước tuy khôi phục được chút ít nhưng đã một lần đạt đến cực hạn, thể lực giảm suốt đáng kể, lúc này phụ trọng tới 20 cân, cảm giác bí bách ngày một nhiều hơn, đôi chân như muốn gảy, nhưng vẫn kiên trì tiến về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thở cũng mạnh hơn rất nhiều, mồ hôi đã ra ướt đầm cả người. Khiến người khác không khổi xót thương, nhưng giờ phút này ai để ý đến vẻ đáng yêu thần ma điên đảo đó.
.......................................................................................................................................
Khoảng cách chỉ còn năm trăm thước, Đường Tam trước ngực đeo giỏ trúc, phụ trọng trong đó khoảng mười lăm cân chuyển từ bên Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch sang, sau lưng cõng Áo Tư Tạp. Đới Mộc Bạch cõng Chu Trúc Thanh. Đường Tuyết Băng 20 cân phụ trọng song song với Tiểu Vũ đang khó khăn tiến về phía trước, sau lưng Tiểu Vũ còn cõng Trữ Vinh Vinh. Mã Hồng Tuấn vác 15 cân phụ trọng. Bọn chúng cơ hồ là lê từng bước từng bước đến đích.
"Thả, thả ta xuống đi..." Âm thanh suy yếu của Trữ Vinh Vinh từ sau lưng Tiểu Vũ cất lên, hai chân Tiểu Vũ lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã xuống đất. Mà Trữ Vinh Vinh từ trên lưng nàng trường xuống, Đường Tuyết Băng liền đỡ hai người dậy, ba người đỡ nhau, từng bước từng bước tiến về phía trước. Áo Tư Tạp từ trong hôn mê tỉnh lại, giãy dụa nhảy xuống khỏi lưng Đường Tam, được Đường Tam đỡ cánh tay bước tiếp. Chu Trúc Thanh còn chưa có tỉnh lại. Nàng mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng so với Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh còn mệt hơn nhiều. Mã Hồng Tuấn mặc dù béo, nhưng thể lực so với Chu Trúc Thanh lại tốt hơn nhiều, hơn nữa, Đới Mộc Bạch lại giúp hắn mang phụ trọng một đoạn, tình huống tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, lúc này Mã Hồng Tuấn đã đạt tới trạng thái cực hạn, hợp lại với Đường Tam và Áo Tư Tạp, ba người đỡ nhau bước từng bước về đích.
Nếu trừng phạt chỉ dành cho từng người một, thì với thể lực của Trữ Vinh Vinh cùng Áo Tư Tạp, sợ rằng đã sớm không kiên trì được. Nhưng trừng phạt lần này dành cho tám người, tương trợ lẫn nhau, và dưới sự tương trợ này, sự kiên cường trong trái tim bọn chúng đã được kích phát.
Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, không thể nhìn ra đích đến, thân thể bọn chúng lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ mới có thể tiếp tục bước.
Đường Tam lưng mang tảng đá nặng, hai tay đồng thời dìu Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp, giúp bọn hắn chống đỡ một phần thể trọng, mặc dù không thể sử dụng hồn lực, nhưng dưới trạng thái cơ thể suy kiệt cực hạn như vậy, đặc tính dẻo dai bền bỉ của Huyền Thiên công đã từ từ phát huy, nếu không hắn cũng không cách nào duy trì đến tận bây giờ.
Eo lưng Đái Mộc Bạch oằn xuống, hai con ngươi tím đã có vài phần màu đỏ, mỗi một bước đi phảng phất như có trọng lực ngàn cân đặt trên người.
Bốn trăm thước....., ba trăm thước..........., hai trăm thước .........., một trăm thước.
.........................................................................................................................................
6h 30', Tây Môn Thành Tác Thước,...
Khuôn mặt đại sư cứng ngắc đã xuất hiện trước mặt mọi người. Mắt nhìn thấy bộ dáng bọn chúng dìu nhau đi tới đích, ngay cả đại sư cũng không khỏi động dung.
Dưới ánh chiều tà, tất cả tám người, tay dìu nhau tiến về phía trước. Như một bức tranh về đồng đội tuyệt đẹp.
Tám người như đồng thanh khó khăn nói "Chúng ta...thành công rồi..."
Phốc thông, phốc thông... Tám người cơ hồ trước sau ngã xuống đất cơ hồ cùng lúc bất tỉnh.
Đại sư mắt nhìn thấy bọn chúng từng người từng người lần lượt ngã xuống, hắn trên mặt toát ra một tia cười nhàn nhạt.
"Không từ bỏ, không vứt bỏ. Tốt lắm, tốt lắm."
Chắc các ngươi đã thể nghiệm được lực lượng đoàn đội chân chính!
...............................................................................................................................................
Hết rồi. Chap này đến đây thôi! Đúng hẹn nhé!
À, chap sau tớ cần xưng hào cho nữ chính. Mọi người cùng nghi hộ tớ nhé!!!
Chap sau, chắc vào thứ 7 hoặc chủ nhật tuần sau, nếu muộn thì tới thứ 3 tuần sau nữa nhé! Bye!