[Đấu La Đại Lục] Băng Tuyết Nữ Thần

Chương 30: Cuộc huấn luyện thứ 2

 Đại sư liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Địch nhân sẽ chọn thời điểm hồn lực của ngươi cực đại để gϊếŧ ngươi hay sao chứ?"

Đới Mộc Bạch sửng sốt một chút, đơn giản một câu nói của đại sư nhưng hắn không biết trả lời bằng cách nào.

Đại sư lại tiếp tục nói:" Biết rõ Áo Tư Tạp có thể cung cấp Ma cô tràng, tại sao ngươi lại cho Mã Hồng Tuấn cơ hội ăn nó? Nếu ngay từ đầu ngươi ngăn cản hắn, hoặc tận lực vận hồn lực của bản thân, thì chiến thắng này đáng lẽ thuộc về ngươi."

Mã Hồng Tuấn với tay nắm lấy bả vai Áo Tư Tạp, "Sảng khoái, thật là sảng khoái. Không nghĩ tới có một ngày ta có thể thắng được Đới lão đại. Tâm tình thật là sảng khoái. Tiểu Áo, hương tràng của ngươi tác dụng quả nhiên rất tốt."

Áo Tư Tạp cười hắc hắc. "Đó là đương nhiên, nói như thế nào thì chúng ta bây giờ cũng đều là hồn tôn."

Đại sư lạnh lùng nhìn hai người, "Các ngươi đắc ý cái gì chứ? Mã Hồng Tuấn, ta hỏi ngươi,lúc Ma cô tràng của Áo Tư Tạp mất đi hiệu lực phi hành, ngươi và hắn rơi xuống mặt đất, nếu lúc này Mộc Bạch còn khả năng xuất một kích để gϊếŧ ngươi, thì ngươi sẽ làm gì?"

"Ta..." Mã Hồng Tuấn trợn mắt, há hốc mồm nhìn đại sư.

Đại sư chuyển hướng Áo Tư Tạp, "Còn cả ngươi nữa. Một hồn sư hệ thực vật, điều quan trọng nhất dưới mọi tình huống là có thể bảo trụ tính mạng của bản thân. Hắn không chủ động giúp ngươi, ngươi không biết tự mình phi hành hay sao mà còn phải bám lấy hắn? Nếu dưới tình huống đó Đới Mộc Bạch vẫn còn sung túc hồn lực, đem người thứ nhất rơi xuống là ngươi giải quyết, giả sử ngươi là địch nhân thì bây giờ ngươi đã chết rồi. Hồn tôn? Cho dù là thực vật hệ hồn sư cấp bậc Phong hào đấu la, trước mặt chiến hồn sư cũng là yếu ớt không chịu nổi."

Đới Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn ba người đối mặt nhìn nhau, không ai nói nên lời. Âm thanh của đại sư nhẹ nhàng, bình thản, trực tiếp xoáy thẳng lỗi của bọn chúng.

"Tiểu Tam" Đại sư chuyển hướng sang tiểu tử họ Đường.

Đường Tam bước tới phía trước từng bước một, "Sư phụ, ta đây"

"Nói một chút cảm thụ của ngươi trong trận đánh với Tiểu Vũ đi"

Đường Tam đỏ mặt lên, "Sư phụ, ta sai rồi. Ta không nên coi thường, đối mặt với đệ nhị hồn kỹ Mị Hoặc của Tiểu Vũ, lại bị rơi vào tình huống bị động. Dưới tình huống không biết đệ tam hồn kỹ của nàng là cái gì mà tuỳ tiện phóng ra Chu lưới, làm cho bản thân càng trở nên bị động."

Đại sư gật đầu, "Biết sai là tốt rồi, sai lầm của ngươi mới là quan trọng nhất. Sư tử cho dù săn thỏ cũng phải dùng toàn lực. Tội của ngươi trong lúc động thủ lại coi thường đối thủ thì không thể tha thứ được. Nếu địch nhân lại xuất ra một đợt công kích sắc bén lần nữa, ngươi cũng đã chết. Nhớ kỹ, hồn sư hệ khống chế không những phải khống chế địch nhân, mà còn phải khống chế bản thân mình."

Cuối cùng, đại sư nhìn về phía Tiểu Vũ, "Đệ tam hồn kỹ của ngươi hẳn là Thuấn di, bất quá lại bị hạn chế về khoảng cách. Nếu ta đoán không sai, đây là năng lực của Thiểm điện thỏ. Đệ tam hồn hoàn của ngươi là một con Thiểm điện thỏ ngàn năm. Loại hồn kỹ Thuấn di này, trong tất cả các loại hồn kỹ, là một loại khó sở hữu nhất, ngươi làm cho ta thực sự vui mừng lẫn sợ hãi. Đồng thời, Thuấn di phối hợp với nhu kỹ của ngươi, lực sát thương tăng lên gấp bội. Nhưng tai sao lúc ngươi kẹp cổ Đường Tam, ngươi đã dám kết luận là mình đã chiến thắng? Nếu khi đó ngươi bất cẩn một chút, nhân lúc Đường Tam thi triển Chu lưới trói buộc lần thứ ba, không nên nóng lòng cầu thắng, ... trước tiên thuấn di thoát ra khỏi phạm vi công kích của hắn, sau đó mới tiếp tục phát động tấn công, thì ngươi chắc chắn sẽ thắng, mà không sợ bị khống chế thêm lần nào nữa."

Tiểu Vũ lặng lẽ le lưỡi, nhưng một câu nói cũng không dám thốt ra phản bác.

"Tốt lắm, Đường Tam và Tiểu Vũ cũng đã trình bày cho ta xem hồn kĩ thứ 3 của họ. Đường Tuyết Băng ngươi tới đi. Đối thủ của ngươi sẽ là Chu Trúc Thanh và Trữ Vinh Vinh." Đại sư tiếp tục nói.

Đường Tuyết Băng, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh đồng loạt tiến lên phía trước.

Nhất thời mọi người liền ngưng đọng. Phải biết Đường Tuyết Băng cũng đã là hồn tôn, đấu với hai đại hồn sư hơn nữa cũng cực kì sung sức, khác với trạng thái của Đới Mộc Bạch nên chắc hẳn cũng đủ biết ai là người chiến thắng. Thật sự là một trận đấu không sung sức. Với sức chiến đấu của mình Chu Trúc Thanh cho dù có sự tăng phúc của Trữ Vinh Vinh chưa chắc đã đủ làm đối thủ của Đường Tuyết Băng Phải biết ngay từ khi chưa có hồn kĩ thứ 3 Đường Tuyết Băng đã đánh thẳng hồn tôn 37 cấp như Đới Mộc Bạch. Nhưng bọn họ là muốn xem hồn kĩ thứ 3 của Đường Tuyết Băng.

"Ngươi không được dùng bất cứ vũ khí nào." Đại sư  cũng căn dặn Đường Tuyết Băng. Tất nhiên là hắn biết Đường Tuyết Băng thắng Đới Mộc Bạch là nhờ ám khí.

"Được!" Đường Tuyết Băng gật đầu, hướng hai người bên kia nói "Xin chỉ giáo."

Trữ Vinh Vinh liền đáp lời "Cậu chỉ giáo tụi tớ mới phải."

Chu Trúc Thanh cũng lạnh lùng nói: "Mời toàn lực xuất chiến, để ta xem được thực lực của chúng ta kém ngươi bao nhiêu ".

"Bắt đầu." Đại sư vừa lên tiếng.

Cả hai bên đều bất đầu phóng xuất võ hồn. Trữ Vinh Vinh đã bắt đầu hành động.

"Thất bảo chuyển xuất hữu lưu ly" thân thể phiêu nhiên xoay tròn 1 vòng, thất thải quang mang huyễn lệ nhất thời từ trong cơ thể nàng phóng thích ra, chỉ thấy Thất thải quang mang ngưng tụ, lòng bàn tay Trữ Vinh Vinh đã có 1 tòa Thất thải bảo tháp cao hơn 1 thước.

Bảo quang lóe ra quý khi bức nhân, Trữ Vinh Vinh mặt mỉm cười, cả người nhìn qua phiêu nhiên như tiên. Từ dưới chân nàng mọc lên 2 hồn hoàn màu vàng, xoay tròn quanh quanh người nàng.

Cùng lúc đó  hai mắt của Chu Trúc Thanh đồng thời biến sắc, mắt trái màu lục, mắt phải màu lam, một đôi miêu nhĩ đáng yêu nhú lên một tí, hai tay mọc ra móng dài,thân thể hạ thấp xuống một tí, lạnh lùng nhìn thẳng Đường Tuyết Băng, tựa như nhìn thấy con mồi. Hai cái hồn hoàn màu vàng đồng thời xuất hiện ở trên người, toát ra hơi lạnh làm cho người ta có cảm giác vài phần hít thở không thông.

"Thất bảo hữu danh, nhất viết: Lực" Hồn hoàn thứ nhất bay lên, bao phủ tại thất thải bảo tháp, tay trái Trữ Vinh Vinh chỉ xuống dưới, một đạo quang mang màu hồng lập tức tiến đến vị trí Chu Trúc Thanh.

Tức thời, 1 cổ năng lượng ấm áp từ tứ chi bách hài dũng mãnh tràn vào, Chu Trúc Thanh cảm giác được toàn thân tràn ngập lực lượng, trong cơ thể hồn lực cũng sôi trào.

Cùng lúc này, Chu Trúc Thanh cũng lập tức lao về phía Đường Tuyết Băng với tốc độ rất nhanh cũng chỉ kịp thấy tàn ảnh.

Đường Tuyết Băng nhìn cô ấy, khi tàn ảnh đã đến gần, cô ấy cũng chỉ thực hiện một việc đơn giản là nhảy lùi về phía sau né đòn đánh.

"Thất bảo hữu danh, nhị viết: Tốc." hồng quang đồng thời phóng đến chỗ Chu Trúc Thanh, đệ nhị hồn hoàn Trữ Vinh Vinh bắt đầu phát huy tác dụng.

Thân thể của Chu Trúc Thanh đã nhanh nay còn nhanh hơn.

Đường Tuyết Băng cũng thầm than. Thất bảo lưu ly tháp quả nhiên danh bất hư truyền, không hỗ là đệ nhất vũ hồn phụ trợ. Tốc độ và lực lượng đồng thời gia tăng 30%, không khỏi khiến người ta càng cường đại hơn.

Nhưng cô cũng không tiếp tục than thở, nhanh chóng phòng bị. Lúc nhảy lùi về phía sau, võ hồn của cô cũng đã phát động. Ba hồn hoàn phân biệt vang vàng tím từ dưới chân sau khi cô nhảy ra cũng tỏa ra uy áp khiến người ta vài phần sợ hãi.

Chu Trúc Thanh không để cô tiếp tục hành động, đệ nhất hồn kĩ của cô ấy lập tức phát động.

U minh đột thứ phát động, giữa không trung, lợi trảo của Chu Trúc Thanh chợt mở rộng, thân thể nhanh chóng biến hình, tốc độ cũng tại trong nháy mắt tăng gấp đôi, hướng Đường Tuyết Băng tà tà phóng ra.

Cô cũng chỉ nhìn tàn ảnh của cô ấy, lập tức đệ nhị hồn kĩ phát động. Băng tiễn lưu ly.

Đằng sau cô 20 mũi tên băng hướng Chu Trúc Thanh đồng loạt phóng tới, cô ấy ngay lập tức dùng thân thể nhanh nhậy né tránh, đột nhiên đồng loạt 20 mũi tên tự động nứt ra và tan vỡ biến thành những hạt tuyết lấp lánh dưới ánh mặt trời phủ lên người Chu Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh căn bản thấy mấy mảnh băng nứt ra tưởng sẽ nổ nên nhanh chóng nhảy ra né nhưng ai ngờ chỉ là tuyết, cả người dính đầy tuyết. Chưa kịp để Chu Trúc Thanh tiếp tục tấn công, bên kia Trữ Vinh Vinh đã hét lên một tiếng. Cô ấy đang bị 20 mũi tên băng cắm thành một vòng tròn xung quanh. Điều đó chứng tỏ cô ấy đã bị loại.

Chu Trúc Thanh lần nữa, tấn công Đường Tuyết Băng tuy không còn Thất Bảo Lưu Ly Tông hổ trợ nhưng tốc độ của cô ấy vẫn rất nhanh hơn nữa mỗi hành động của cô ấy đều không tiến động, Đường Tuyết Băng thế nhưng không có hành động gì tiếp theo, rất nhanh tàn ảnh của Chu Trúc Thanh lao tới. Lập tức hồn kĩ thứ hai của cô ấy phát động.

Tại cơ thể nàng xuất hiện hai trảo ảnh, chính là đệ nhị hồn hòan, U Minh Trảo cả trăm bàn tay đồng thời đánh ra. Bằng vào thân thể xoay tròn, cộng với trảo bén nhọn, lực xuyên thấu gia tăng cực hạn, trong thời gian tích tắc công kích trăm lượt, lại tập trung cùng một chỗ, uy lực cực kỳ kinh người.

Bất quá, chưa để cô ấy tấn công, hồn hoàn thứ 3 của cô lập tức phát động chính là hồn kĩ thu được từ con Vô Linh Huyền Thỏ 5000 năm kia.

"Hoán đổi." Đường Tuyết Băng cũng chỉ khẽ hô lên một tiếng, ngay lập tức vị trí của Chu Trúc Thanh và Đường Tuyết Băng hoán đổi cho nhau.

Và không trúng mục tiêu, miêu trảo của cô ấy liền đánh vào không khí. Cảm giác có chút bực dọc cùng hoảng sợ, đằng sau đó. 20 mũi tên băng sau lưng Đường Tuyết Băng đồng loạt phóng tới, bao vây Chu Trúc Thanh lại khi cô ấy vừa tiếp đất. Chu Trúc Thanh liền bị loại.

Đường Tuyết Băng cũng chỉ xoay nhẹ trong không trung nhẹ nhàng tiếp đất ngay bên cạnh.

Mọi người xung quanh lập tức đơ cả người. Hồn kĩ gì đây? Hóa đổi vị trí cho nhau sao? Đây căn bản không phải hồn kĩ, rõ ràng là thần kì a!!! Nếu gặp nguy hiểm chỉ cần hoán đổi không phải hóa nguy thành an sao??? Hấp thu thế nào mà lại có được hồn kĩ nghịch thiên vậy cơ chứ???

"Hồn kĩ thứ 3 của ngươi là hoán đổi?" Đại sư người nhanh nhất lấy lại tinh thần dồn dập hỏi.

"Đúng." Đường Tuyết Băng gật đầu.

"Không thể nào, sao có hồn kĩ nghịch thiên vậy chứ??" Mã Hồng Tuấn lập tức la lên. Thuấn di của Tiểu Vũ đã đủ khiến người khác kinh ngạc, còn cô ta là hoán đổi đó! Nếu lỡ như hắn đánh với cô ấy, chỉ cần vừa phóng ra hỏa tiễn cô ấy hoán đổi cái hắn hứng sao? Cái này hoàn toàn khắc chế hắn a!!!

"Là do hấp thu hồn hoàn vượt cấp." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Vượt cấp quá nhiều, hơn nữa Vô Linh Huyền thỏ căn bản rất đặc biệt. Hồn kĩ thế này cô đạt được phải nói nhiều là do may mắn.

Nhất thời mọi người liền nhìn về phía Đường Tam. Đúng là không phải chỉ có Đường Tam mới có khả năng hấp thu hồn hoàn vượt cấp. Thật không ngờ hấp thu hồn hoàn vượt cấp có lợi như vậy, hồn kĩ của Đường Tam cũng đã rất lợi hại, của Đường Tuyết Băng càng lợi hại hơn nhưng bọn họ biết nó có nhiều lợi ích cũng có rất nhiều nguy hiểm, nên rất ít người có được lợi lộc đó.

Mọi người đều đắm chìm vào suy nghĩ riêng, nhưng Tiểu Vũ sắc mặt khi biết vậy, có chút  hơi khó coi, đôi mắt đăm đăm nhìn cô.

"Tuy vậy, hồn kĩ này có nhiều giới hạn." Đường Tuyết Băng cũng lạnh lùng nói.

"Giới hạn?" Nhất thời mọi người liền tò mò.

"Là cái này." Đường Tuyết Băng lại gần Chu Trúc Thanh nói, nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai cô ấy. "Giới hạn của tôi là chỉ có thể hoán đổi với người có mang trên mình một ít tuyết, đó là lí do tôi cho nát băng tiễn."

Cũng đúng. Không phải hồn kĩ nào cũng hoàn mĩ. Mọi người cũng dần hiểu ra.

"Theo như ta thấy, ngươi hẳn đạt được hồn kĩ này vì hấp thu một con thỏ hơn 2000 năm đi. Nhưng hồn kĩ này quá không hợp với hồn sư khống chế." Đại sư liền lên tiếng phân tích.

"Đúng!" Bất quá là 5000 năm. "Ta biết vậy nên cường công hệ, tấn công trực diện sẽ là nhiệm vụ của ta sau này." Đường Tuyết Băng liền trả lời.

"Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Theo như trận đấu vừa rồi, Ta có lời khen cho 3 người các ngươi."

Lúc này cả Chu Trúc Thanh và cả Trữ Vinh Vinh, Đường Tuyết Băng liền chú ý tới.

"Chu Trúc Thanh ngươi tấn công rất tốt, lợi dụng được tốc độ của bản thân. Tuy bị khắc chế nhưng cũng không hề chịu thua. Biết giữ bình tĩnh, nhưng ngươi lại có một lỗi sai chết người. Là ngươi không bảo vệ đồng đội của mình." Đại sư lạnh nhạt nói.

"Nhưng em mẫn hệ." Chu Trúc Thanh liền phản bác. Mẫn hệ thật sự chỉ có thể đột kích người khác, khó có thể bảo vệ phụ trợ hệ được.

"Nhưng nếu đây là chiến trường, cho dù là mẫn hệ hay khống chế hệ đều phải bảo vệ hệ phụ trợ. họ như là người giúp ngươi khôi phục hồn lực, ngươi hồn lực đã không bằng. Trữ Vinh Vinh giúp ngươi tăng phúc cầm cự với hồn lực của Đường Tuyết Băng nếu trong trường hợp Đường Tuyết Băng không sử dụng hồn kĩ thứ 3, ngươi cứ liên tục được tăng phúc phần thắng của ngươi sẽ cao hơn rất nhiều trước khi Đường Tuyết Băng cạn kiệt hồn lực. Đó là ưu điểm khi có đồng đội là một phụ trợ hệ." Đại sư liền lên tiếng phản bác.

Lúc này mới khiến Chu Trúc Thanh không còn lời phản bác.

"Trữ Vinh Vinh hành động của ngươi rất nhanh biết tăng phúc đúng lúc, khuyết điểm duy nhất của ngươi là không có khả năng tấn công cùng bảo vệ bản thân." Đại sư tiếp theo hướng Trữ Vinh Vinh nhận xét.

Điều này căn bản Trữ Vinh Vinh không cách nào phản bác, Thất bảo lưu ly tông luôn là một phụ trợ hồn sư đệ nhất đại lục bất quá khuyết điểm của họ quá lớn, cực kì lớn mà người bình thường ai cũng có thể nhận thấy nên họ chỉ có thể dựa vào đồng đội là chính.

"Đường Tuyết Băng, hành động của ngươi rất tốt. Khống chế hồn lực cũng rất tốt hơn trước rất nhiều. Theo như quan sát của ta, hồn kĩ thứ 2 của ngươi tối đa bắn khoảng 40 băng tiễn đi?" Đại sư hỏi.

"Không phải 20 sao?" Đới Mộc Bạch liền lên tiếng hỏi. Lần trước giao đấu với cô ta, tối đa có vẻ chỉ có 20.

"Đúng lần trước là 20, hồn lực đại tăng, số lượng tên cũng tăng. Đây cũng là do hấp thu hồn hoàn vượt cấp." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt lên tiếng.

"Đây...cô không cho người khác sống nữa sao???" Áo Tư Tạp lập tức kinh hô.

Cả Tiểu Vũ, Đường Tam cả Mã Hồng Tuấn đều tán thành. Hồn kĩ mà còn có vụ tăng số lượng sao???

Bọn hắn biết cấp càng cao hồn kĩ càng lợi hại nhưng số lượng thì sao có thể tăng cơ chứ? Nó mạnh hơn còn tin, đây vừa mạnh hơn số lượng vừa tăng. QUÁ BUG ĐI MÀ!!!

Lúc này cả bọn đều nhìn Đường Tuyết Băng bằng con mắt 'người trước mắt mình căn bản không còn là người nữa'.

"Rất tốt. Hồn lực trong cơ thể ngươi ngươi đã hoàn toàn khống chế rất tốt. Thời cơ phát động cũng hoàn hào. Hồn lực bên ngoài ngươi khống chế cũng tiến bộ. So với lần trước ta cảm thấy ngươi đã tiến bộ rất nhiều. Không vì đối thủ yêu hơn mình mà kiêu ngạo khinh thường." Đại sư cũng lên tiếng khen ngợi Đường Tuyết Băng "Bất quá, ngươi còn kém lắm!"

Đường Tuyết Băng nhất thời cũng không nói. Cô biết, mình chỉ khống chế tốt hồn lực, nhưng chưa hẳn là mạnh nhất. Xem ra cần cố gắng thêm nữa.

Đột nhiên sắc mặt đại sư trở nên cứng ngắc, rất khó xem, "Đây là những quái vật thiên tài ư? Biểu hiện của đa số các ngươi hôm nay làm ta rất thất vọng. Mỗi người đều phạm những sai lầm không thể tha thứ. Các ngươi đều đáng bị trừng phạt. Bây giờ bắt đầu chạy, người này giám sát người kia, không được sử dụng hồn lực, từ học viện chạy xuyên qua ma quỷ đạo trước khi trời tối phải đến được Tác Thước Thành."

"Đại môn của học viện có chuẩn bị đá nham thạch rất tốt. Các ngươi mỗi người đeo một khối trên lưng, mang phụ trọng mà chạy. Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, nếu có một người không hoàn thành trừng phạt này, vậy thì tất cả đều nhịn đói đi." Đại sư nhấn mạnh.

Mặc dù không sử dụng hồn lực, nhưng bọn hắn đều là hồn sư, sau nhiều năm thân thể được hồn lực cải tạo, giúp cho cơ thể so với người bình thưởng khoẻ hơn rất nhiều. Nhưng nếu chỉ là chạy thì không đạt được mục đích của đại sư. Từ học viện tới Tác Thác thành không xa, và ma quỷ đạo là một con đường bị bỏ phác, dài 400 công lí, đường này khó đi, địa hình phức tạp. Thời gian người bình thường đi cũng mất 3 ngày. Nay nhiệm vu này quả thật rất khó khăn.

Nhìn thân ảnh nhóm Đường Tam 6 người bắt đầu chạy, Trữ Vinh Vinh không khỏi nuốt nụ cười vào trong bụng, tuy nhiên, khuôn mặt tươi cười cũng không duy trì quá lâu.

"Các ngươi tại sao không chạy?" Âm thanh đại sư lạnh lùng vang lên.

"Ách..., chúng ta cũng phải chạy?" Trữ Vinh Vinh giật mình nhìn đại sư.

Đại sư nói: "Ta không phải vừa mới nói là, toàn bộ các ngươi bị phạt ư?"

"Em với Tiểu Băng đã phạm lỗi gì?" Trữ Vinh Vinh lập tức bất mãn lên tiếng. Không phải vừa nãy đại sư vừa khen họ sao?

Đại sư lạnh nhạt nói: "Ta hỏi ngươi, bọn chúng là gì của ngươi?"

Trữ Vinh Vinh sửng sốt một chút, "Đồng học, đồng bọn"

Đại sư lại nói: "Có một câu nói đồng cam cộng khổ, ngươi có nghe qua không? Các ngươi là đồng bọn, muốn có thể đem lưng của mình giao cho bọn chúng, ngươi có thể ngồi đây nghỉ ngơi nhìn bọn chúng bị chừng phạt hay sao chứ?"

"Ta.." Trữ Vinh Vinh á khẩu. Bên cạnh Đường Tuyết Băng không chạy, nhưng nghe hắn nói chỉ khẽ trầm tư.

"Được rồi. Trữ Vinh Vinh ngươi chạy trước đi. Đường Tuyết Băng ở lại đây ta hỏi ngươi một chút." Đại sư tất nhiên nhìn thấy đôi mắt trầm tư của Đường Tuyết Băng lạnh lùng nói.

Trữ Vinh Vinh cũng không nói, nhìn hai người một lúc rồi cũng chạy theo 7 người kia.

"Ngươi có bất mãn gì với hai từ đồng bọn?" Đại sư lạnh nhạt hỏi.

...........................................................................................................................................

Hai chap nhé! Tuần sau tớ thi một tiết rồi, phải dành thời gian ôn thi. Không có thời gian viết chap mới.

Sang tuần sau nữa nếu hết thi rồi tớ sẽ đăng. Ước tính chủ nhật, thứ 2 hoặc 5 tuần sau mới có chap mới.

Ủng hộ tớ nha!