Trên một vách núi cao chót vót, một bóng dáng lam sắc nho nhỏ đang lơ lửng trên đó. Bên dưới là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Kéo kéo kéo, kéo kiểu đó đó hả? Hậu đậu thật mà." Âm thanh trong trẻo của Đường Tuyết Băng vang lên. Tay phải bám chặt vào một mõm đá trên vách đá cheo leo, cả cơ thể bị treo lơ lững.
Quay lại Tuyết Băng, cô đang ở đâu đây? Đúng cô đang được treo lơ lửng giữa núi đây? Bà cô Tử Vũ chết tiệt, kéo kiểu gì để mà... cô bị tuyết lỡ kéo đi?!
Sau khi chấp nhận được tình hình, Đường Tuyết Băng mới cẩn trọng quan sát kĩ xung quanh. Mõm đá này trông chắc chắn đó, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm leo núi của cô, nó sẽ bị nức ra, tuy cô không nặng nhưng chưa chắc mõm đá đó chịu đựng được do đây là một ngọn núi tuyết, băng tuyết thường rất giòn. Phải tìm chỗ đứng trước đã.
Một lúc sau, cô mới buông tay thả mõm đá ra, theo sức hút trọng lực, cả cơ thể cô rơi xuống. Nhưng nhanh như cắt, từ cánh tay phải của cô một sợi dây dài mỏng đen tuyền chỉ dày chưa tới 3mm, đầu sợi là một mũi tên nhỏ xíu. Mũi tên bay trong có vẻ mỏng manh nhưng lại cắm sâu vào vách đá. Cô liền lấy đà, lộn người tiếp đất nhẹ nhàng trước một cửa hang, sợi dây cũng nhanh chóng bị thu lại.
Tất cả hành động đều nhanh chóng và gọn gàng tựa như đã làm qua nhiều lần. Mà sự thật kiếp trước, Đường Tuyết Băng đã từng gặp trường hợp này rất nhiều lần trong khi làm nhiệm vụ.
Bên trong hang, một loạt hàn khí tỏa ra mãnh liệt.
Đường Tuyết Băng không chút do dự bước vào. Cô cũng không còn cách nào khác, vị trí rớt xuống của cô quá sâu do với sợi dây dài nhất cô mang theo, hơn nữa đây núi tuyết, leo lên rất không có khả năng dễ sạt lỡ. Hơn nữa ở đây lại có một cái hang, một vách núi lại có một cái hang? Đây là điểm kì lạ, chắc chắn sẽ có đường ra ở đây.
"Đây là... hang tuyết sao?" Đường Tuyết Băng có chút kinh ngạc nhận xét.
Đây là một hang tuyết, hang tuyết không hiếm nhưng tuyết ở đây lại có màu lam. Từng bông tuyết đều tỏa ra lam quang, vách đá nằm ở góc khuất không đón nhận ánh mặt trời nhưng ánh áng của lam tuyết lại khiến cho mọi vật trong hang rất rõ ràng.
Tuy là hang tuyết như kì lạ thay, trong đó có rất nhiều tảng băng lớn. Những tảng băng cao và dày đặc, trên những tảng băng còn những đoàn lam tuyết. Càng vào sâu, xu hướng tảng băng lớn có vẻ số lượng càng tăng lên.
"Đây là... người?!" Đường Tuyết Băng lặng người nhìn thẳng vào tảng băng.
Do tảng băng quá dày, nên nếu không chú ý kĩ sẽ không thấy được bên trong. Nhưng, Đường Tuyết Băng cô chú ý rất kĩ. Sâu trong những tảng băng đó là người, những con người. Mắt mở to, đồng tử đã giãn ra hết cỡ, chứng tỏ những người này đã chết. Bị đóng băng đến chết?!
Không khí bên ngoài cuối cùng là lạnh đến thế nào?
Mấy tầng hộ giáp của Tử Vũ, đúng là rất có ích. Sau hơi do dự, nhưng Đường Tuyết Băng vẫn tiếp tục bước tiếp.
Thật không biết, ở trong hang này có thứ gì đáng sợ đến thế!
Càng vào sâu trong hang, một lam quang tỏa ra nhàn nhạt rồi mãnh mẽ dần. Cơ thể cô có chút không tự chủ run lên, giữa lòng ngực cô một hoa văn hoa tuyết bạch lam sắc dần hiện lên, cánh tay phải hơi run rẫy nhẹ. Đồng thời vũ hồn của cô không tự chủ xuất ra, lam quang từ vũ hồn tỏa ra như áp đảo lam quang của hang động này.
Vũ hồn của cô...
Vì tò mò, Đường Tuyết Băng như cũ bước tiếp. Vũ hồn của cô... nó muốn thứ trong hang đó!
"Đây là cuối hang sao?" Đường Tuyết Băng tiếp tục bước vào trong.
Đập vào mắt cô là một cái ao ở ngay giữa, trên đó một hoa sen màu trắng, trong suốt và rức rỡ như pha lê, cả thân nó đều ẩn hiện một ánh sáng màu trắng trong suốt. Đẹp, rất đẹp, bông hoa đó đẹp và kiêu sa đến nổi khó lòng bì được.
Nhìn bông hoa đến say mê, cô nhanh chóng tỉnh táo. Một vầng sáng dịu dàng từ bông hoa đó hiện lên, phía trên bông hoa, một cô bé xinh đẹp nhỏ nhắn hiện lên, cô bé có đôi mắt xanh trong, mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đến đang yêu, cô bé mang trên mình bộ váy trắng như một đài hoa xinh đẹp.
Cô bé cẩn thận nhìn cô, tức giận nói, một giọng nói đáng yêu vang lên:
"Cô là ai? Sao vào được đây?"
Cô kinh ngạc tột độ. Cô bé này là 10 vạn năm yêu thú?! Vạn năm yêu thú có suy nghĩ tư duy như con người, 10 vạn năm yêu thú mới nói được tiếng người. Không thể cô bé này là 10 vạn năm yêu thú sao? Cô lại có thể gặp 10 vạn năm yêu thú ở đây sao? Cô liệu có sao không? Yêu thú thường không thích con người...
Thấy cô không trả lời. Cô bé nghĩ đến cái gì sắc mặt đại biến, khuôn mặt non nớt dần trở nên vô cùng tức giận. Cô bé gằng giọng nói:
"Đồ con người ti tiện! Dám xâm nhập vào đây? Chết đi!"
Cô bé vẽ trên không gian một hình thù kì quái gì đó, từ đằng sau lưng cô bé, vô số cánh hoa màu sen trong suốt như pha lê nhắm thẳng vào cô mà bắn.
Đường Tuyết Băng liền nhanh né đòn, từ trên tay hai thanh chùy thủ từ khi nào xuất hiện, liền tục đỡ cánh hoa bắn tới. Những cánh hoa này trông mỏng manh nhưng lại sắc bén và cứng rắn lạ thường. Bất quá so với chùy thủ bằng kim cương của Đường Tuyết Băng, thì căn bản không thể so sánh.
Cô bé gần như càng thêm tức giận, những hình vẽ trên không trung càng lúc càng nhiều. Cánh hoa theo thời gian càng có dấu hiệu gia tăng. Nhưng, cũng chẳng là gì so với Đường Tuyết Băng.
Cô từng ở trong hầm mũi tên một thời gian đó.
"Ngươi muốn làm gì thì làm đi! Ta đánh không lại ngươi."
Cô bé đột nhiên dừng tay, cánh hoa cũng biến mất, cô phì phò thở. Sắc mặt tái nhợt vì mệt.
"Ngươi là ai" Đường Tuyết Băng thoáng chốc kinh ngạc.
Cô bé này sao có thể là yêu thú 10 vạn năm chứ? Thật sự rất yếu a~ tuy chưa bao giờ gặp nhưng không thể 10 vạn năm yêu thú lại yếu như vậy chứ?
"Ngươi không biết ta? Vậy tại sao ngươi ở đây?" Cố ngưng thở dốc, cô bé kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Tuyết Băng.
"Kiếm hồn hoàn, gặp tuyết lỡ." Đường Tuyết Băng trả lời thật thà. Dù gì... cô bé này cũng không thể làm gì cô.
"Đúng... chuyện ta tồn tại đã là khó tin rồi..." Cô bé nhỏ tiếng nói, lam sắc đồng tử thoáng tia ưu thương. Sau đột nhiên nhớ ra cái gì, thắc mắc hỏi:
"Hàn tuyết khí... Sao ngươi có thể vượt qua được hàn tuyết khí kia chứ? Căn bản cho dù có là hồn đấu la cũng sẽ bị đóng băng. Nhìn ngươi không thể nào là phong hào đấu la được."
Cái hàn khí ngoài kia... lạnh đến mức có thể đóng băng cả hồn đấu la?! Đột nhiên, cô cảm thấy nếu không có hộ giáp của Tử Vũ... cô có khi nào trở thành tảng băng không?
"Đó là chuyện của ta." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Chuyện hộ giáp, cô không cần thiết kể cho một kẻ mới gặp lần đầu.
Cô bé trầm ngâm nhìn cô, lúc sau thanh âm mang chút khó xử lại vang lên: "Vậy... vì sao ngươi có thể hấp thu được nó..."
"Hấp thu?!" Đường Tuyết Băng lần này có chút khó hiểu. Cô hấp thu nó? Vũ hồn của cô có thể hấp thu hàn khí ở ngoài kia ư?
"Đó là do vũ hồn của ta." Đường Tuyết Băng giơ tay phải lên, thập cánh hoa tuyết kiêu sa lộng lẫy dần hiện lên, lần này bao quanh nó là một tầng lam quang kì lạ, ấn kí hình hoa tuyết như cũ tỏa sáng rực rỡ giữa ngực cô.
"Băng Tuyết Chi Vương?!" Cô bé thất kinh nhìn vũ hồn của cô hô lên. Băng Tuyết Chi Vương, là Băng Tuyết Chi Vương, con người lại có thể sở hữu Băng Tuyết Chi Vương vũ hồn sao? Căn bản không thể có khả năng!!!
Sau một hồi đắm chìm trong suy nghĩ, đôi mắt của cô bé phức tạp nhìn cô rồi vũ hồn của cô sau đó mới chần chừ nói:
"Ngươi nói đang cần hồn hoàn đúng chứ? Ta có thể làm hồn hoàn cho ngươi."
"Cái gì?" Nói chuyện được còn đòi làm hồn hoàn của cô. Chuyện này là sao?
"Vì vũ hồn của ngươi rất đặc biệt, và ngươi... có thể cứu đồng loại của ta."
"Đồng loại?!" Đướng Tuyết Băng thắc mắc.
Lúc này, đôi mắt lam sắc của cô bé ấy bỗng nhiên thay đổi, từ màu lam trong suốt bỗng nhiên chuyển sang đỏ, đỏ sậm ẩn chứa một sự nguy hiểm không nguôi.
Cô bé này... mang hai linh hồn?!
"Thời xa xưa, băng tuyết được hình thành, chúng ta là sơ khai tuyết. Là tinh linh của tuyết, là đại diện cho tuyết phát ngôn, là loại thực vật đầu tiên sống trên băng tuyết lạnh giá. Chúng ta là giống loài đặc biệt, vậy nên những loài khác phải tu luyện đến vạn năm mới mang ý thức, chúng ta chỉ cần 10 năm, 100 năm có thể nói chuyện, vạn năm có thể đọc được suy nghĩ của tuyết."
"Khi cuộc chiến của các vị thần xảy ra, các vùng băng tuyết bị tàn phá nặng nề, số lượng loài chúng ta giảm đáng kể, không chỉ vậy con người và hồn thú cũng sống, họ ăn chúng ta vì khắp cơ thể chúng ta đều là đồ bổ, không chỉ vậy điều kiện sống chúng ta phải ở trên băng tuyền, loại nước lạnh cực hạn, và chỉ tồn tại trên băng. Chúng ta dần trở thành mục tiêu bị săn bắn, vì sức mạnh chúng ta yếu, trước ngàn năm yêu thú hoàn toàn không có sức tấn công mạnh, chỉ có thể làm lạnh, dựa vào cấm thuật tạo hàn tuyết khí. Hơn nữa cấm thuật của chúng ta...đều nghịch thiên...vì vậy...Tuyết Linh là bộ tộc ta...thực vật hồn thú...cuối cùng..."
"Vì vậy, tôi muốn Tuyết Linh làm hồn hoàn cho cô, nhưng...Tuyết Linh chỉ có thể làm hồn hoàn cho người nào có vũ hồn là tuyết... bản thể của tôi chính là tuyết chỉ có ai có tuyết vũ hồn mới có thể hấp thu chúng tôi, và đặc biết phải là tuyết tinh khiết nhất mới có thể. Và nó đang tụ tập đầy đủ trên cơ thể cô..."
Đôi mắt của cô bé ấy đầy tâm tư. Đó không phải là cô bé cô gặp ban đầu, một linh hồn tồn tại trong cơ thể của cô bé ấy. Cô chắc chắn là vậy.
"Tôi không đồng ý!"
Đường Tuyết Băng dứt khoác trả lời. Cô bé ngạc nhiên sững người:
"Tại...tại sao?"
"Tại vì cô quá yếu! Làm hồn hoàn của tôi, vậy tôi được gì?" Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Cô theo hướng cường công hệ hồn sư, Tuyết Linh của cô ta ngay cả tấn công còn không đủ để làm thương đến cô, cô tại sao phải hấp thu cô ta?
Phải nói, một thực vật hồn thú mới lần đầu gặp lại vô cùng yếu đuối đến thế tự dưng đòi làm hồn hoàn cho cô? Cô còn ở đây giữ bình tĩnh được để nói chuyện đã quá tốt rồi.
"Haha..." Cô ta cười lớn hai tiếng, sau đó mới cố gắng ngưng cười chớp mi, nói "Tinh linh tuyết dòng tộc chúng tôi làm hồn hoàn không có lợi ích?! Đúng là lần đầu tiên nghe được."
"..." Đường Tuyết Băng không trả lời. Cô ta tâm thần hả? Dòng tộc thời xa xưa kia sao cô biết được, hơn nữa lần đầu tiên cô nghe đến cái dòng tộc này. Cô có quyền đặt giả định chứ!
"Lợi ích?! Tinh linh tuyết chịu làm hồn hoàn cho cô đã là quá vinh dự rồi. Lợi ích chỉ có thừa. Thứ nhất đặc điểm của Tinh linh tuyết từ khi sinh ra đã mang khả năng tự tạo ra tuyết. Mà vũ hồn của ngươi cần thứ đó. Thứ hai, cấm thuật của tộc chúng ta cũng sẽ thuộc về ngươi. Thứ ba, ngươi sẽ có thân thể của Tinh Linh Tuyết - Liên Hoa Tuyết Linh, nó là vật vô giá mà bao nhiêu người cần đấy!" Cô bé chậm rãi phân tích.
Hóa ra lợi ích nhận được lại lớn đến thế. Hơn nữa, vũ hồn của cô nó cũng rất muốn hấp thu cái đó. Đoán chừng rất không đơn giản.
"Vậy đổi lại là gì?" Đường Tuyết Băng lạnh lùng nói. Không bao giờ có chuyện cho không ở đây, thế giới này không hề đơn giản như vậy...
Cô bé ấy cười lớn một tiếng...sau đó chậm rãi nói:
"Tôi thật muốn biết cô đã trải quả những gì...cô rất thông minh, thông minh khiến người khác phải sợ hãi. Đúng, tôi muốn cô phải thành Phong Hào Đấu La, sau đó dựa vào cấm thuật. Hồi sinh chúng tôi."
Phong Hào Đấu La? Đột phá cửu hoàn sẽ là cường giả một phương, có phong hiệu.
"Dựa vào Băng Tuyết Chi Vương vũ hồn của cô, khả năng đột phá cửu hoàn rất cao. Hồi sinh chúng ta làm nhiệm vụ của ngươi, ngươi chỉ có thể đồng ý." Cô bé cười nói. Sau khuôn mặt liền trở nên âm trầm sát khí động, hàn tuyết khí ở xung quanh động như tập trung xung quanh người cô bé "Còn nếu không, đơn giản thôi xác chết mới không thể biết nói."
Đe dọa?! Đây là đang đe dọa cô?
"Được... vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Đường Tuyết Băng chậm rãi nói. Sát khí theo lời nói dần tỏa ra. Cũng khuôn mặt tựa thiên sứ đó, cũng giọng nói trong suốt non nớt đó lại khiến người ta cảm thấy... lạnh sống lưng.
Thật lâu rồi... có người đe dọa cô. Cũng đúng thôi, bây giờ... cô vẫn chưa có gì!
Cô bé sững người. Vì sao? Cô lại cảm thấy sợ, sự sợ hãi đến tận xương. Cô bé này không đơn giản. Tại sao lại có thể mang sát khí... mạnh đến vậy chứ!
"Ngươi thật dễ thương a! Ngươi không sợ nếu ta đạt Phong Hào Đấu La thì ta sẽ gϊếŧ các ngươi sao?"
Cô nói làm cô bé ấy sững người, kéo cô về thực tại. Cô bé ấy sợ hãi, nhanh chóng xua đi, chỉ là một cô bé 6 tuổi thôi mà, mình bị sao vậy...
"Bởi vì...từ xa xưa...chúng tôi được Tuyết thần giao một nhiệm vụ bất kể là ai, chỉ cần gặp người có võ hồn là Băng Tuyết Chi Vương, đều phải làm hồn hoàn cho người đó. Sống chết vì người đó...cũng bởi đó là nhiệm vụ từ khi chúng ta được hình thành đến này...ta tin Tuyết thần...sẽ không làm hại chúng ta...nên ta mới tin cô..."
Nghe thật ảo, cũng thật khó tin, nhưng không sao... chỉ cần vũ hồn của cô muốn cô không từ chối. Đôi mắt hiện lên sự hứng thú. Tuyết thần... từ khi nào có khả năng tiên tri vậy nhỉ? Biết trước cô sẽ đến sao? Biết cô có võ hồn băng tuyết thuần khiết nhất sao?
"Nhưng không phải giới hạn của đệ nhất hồn hoàn chỉ là 432 năm thôi sao? Còn Liên Hoa Tuyết Linh của các người..." Đây là Tử Vũ cô cô đã nói với cô. Cô cũng không liều mạng được.
"Đúng là Tuyết Linh của ta đã 500 năm, đệ nhất hồn hoàn đúng là vượt giới hạn, nhưng không sao, thực vật khác hồn thú vẫn có hạt giống, Tuyết Linh của ta sẽ không chết chỉ tu luyện lại từ đầu nếu ngươi không thể trọn vẹn hấp thu, nhưng ngươi thì có thể đó... Đồng ý chứ cô bé?"
"Được thôi..." Đường Tuyết Băng gật đầu đồng ý. Cô muốn làm cường giả, thử thách này chắc chắn sẽ qua!!!
"Dưới băng tuyền, có ba phiến đá đó là cấm thuật của tộc ta, hãy giữ kĩ. Mong ngươi không hối hận a!" Cô bé vẽ một hình khá phức tạp trên không, ánh sáng từ hình vẽ truyền thẳng vào người cô.
Từ bông hoa, một vòng sáng màu vàng rực rỡ bay lên.
"Để hấp thu hồn hoàn phải dùng hồn lực của bản thân dâng hiến, hồn hoàn sẽ bảo hộ lên thân. Sau đó mình muốn hấp thụ là được rồi..."
Làm theo cách cô bé nói, bông hoa tuyết lần nữa hiện lên. Vòng sáng màu vàng chậm rãi bay gần lại cô, sau đó dừng lại trên bông hoa tuyết. Một ánh sáng cực kỳ chói mắt hiện ra.
Một luồn khí lạnh như băng truyền vào người cô. Cảm giác như cả người cô như muốn đóng băng. Sau đó như ngàn vạn con kiến, thi nhau cắn xé cô, cả người cô như bị rách toạt, cơn đau đớn làm cô dần mất ý thức, phun ra một ngụm máu, một cảm giác buồn ngủ bay thẳng lên não...
"Ở núi tuyết đừng bao giờ ngủ, con sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa..."
Giọng nói trầm ấm dịu dàng như pha lê, cuốn sâu vào lòng người đó lại lần nữa vang vọng trên đầu cô như đánh thức cô khỏi cơn bù ngủ ập tới...
Ở núi tuyết không bao giờ được phép ngủ sao? Đúng! Cô không thể ngủ! Cô không thể mất ý thức được! Cô không được phép!...
Cố gắng chống lại cơn bù ngủ, nhưng cơn đau đớn cứ làm cô có cảm giác mất ý thức, cô muốn buôn bỏ.
Không! Không! Cô không bù ngủ! Cô sao có thể gặp lại Vũ chứ! Nếu ngủ sẽ không bao giờ gặp lại Vũ! Không được! Tuyệt đối không được!
Nhưng khi cô càng tỉnh táo, thì cảm giác đau đớn càng nhiều gấp bội...cảm giác đau đớn tận xương tủy cứ như sóng biển liên tiếp ào tới...càng đau, âm thanh thôi thúc cô cứ ngủ đi càng lớn...ngủ sẽ hết đau ~ nhưng cô biết nếu cô ngủ, cô sẽ ngủ vĩnh viễn...cô sẽ không thể nào gặp được Vũ nhi nữa...
Đau! Rất đau! Cực kì đau! Đau thấu xương! Đây là tác hại của việc hấp thu hồn hoàn vượt cấp. Cả người cô như rách toạt, máu từ lỗ chân lông tràn ra như suối, cô nằm phịch xuống, như tìm cảm giác thoải mái nhất, khuôn mặt đau đớn chống chọi lại cơn đau, cùng việc mất ý thức...
Nếu như ở kiếp trước có lẻ cô đã buông bỏ...nhưng...ở kiếp này cô không chỉ có riêng Vũ nhi...cô còn Tử Vũ...kiếp này cô đã không còn sống cho Nhan gia nữa...cô đã có thể sống vì bản thân...cô phải sống cho bản thân...cô phải có sức mạnh để bảo vệ Tử Vũ...cô phải gặp được Vũ nhi! Vũ nhi chắc chắn còn sống ở đâu đó đợi cô! Cô không được buông bỏ! Vì Tử Vũ, vì bản thân, VÌ VŨ NHI!!!!!!!!!!!
Nhìn cô chống chọi lại cơn đau, tộc trưởng Tinh Linh Tuyết chi tộc, thầm nói. Âm thanh vang vọng nhưng chỉ có duy nhất chính cô ấy nghe.
"Con đường thành Phong Hào Đấu La của ngươi không thể thiếu bọn ta. Nhớ kĩ Tinh Linh Tuyết chi tộc chúng tôi, phải hồi sinh. Và...bảo vệ Tuyết Linh cô bé ấy...là người đặc biệt nhất tộc...là..."
Nước mắt cô bé từ lúc nào đã lã chã rơi trên mặt. Cô không đủ can đảm nói tiếp, tuy là tộc trưởng của Tinh Linh Tuyết chi tộc nhưng...cô vẫn không có can đảm nói ra thân phận cô ấy. Tuyết Linh...nó là...
..............................................................................................................................................
Quay lại với Tử Vũ, cô đang ngồi trên vương tọa của Thái Thản Tuyết Ma. Cô không làm gì đâu nha! Con vượn lông trắng hồi nãy tự dưng đưa cô đến đây, sau đó một con khác lớn hơn nhiều đang ngồi trên vương tọa ư ư a a gì đó. Cô không hiểu sau 'dạy bảo' bọn chúng một tí. Chỉ một tí thôi! Và bây giờ cô đang lo lắng cho Băng nhi của cô. Cô ấy có sao không?
Còn bọn vượn đang ôm vương của mình run cầm cập. Bọn chúng vừa làm cái gì vậy nè. Sao lại chọc tiểu tổ tông này chứ? Hhuhu~
Tệ nhất là con vượn vương 9 vạn năm, đang ư ư khóc. Nó nghĩ nó mới thăng lên 9 vạn năm đã đủ xưng bá một phương ai ngờ lại gặp phải con ác ma này, nghĩ lại cảnh cô ta giơ tay một cái sét đánh bọn hắn một cái, tay cầm chân đá không nương tay, cả bộ lông cháy đen thui, còn cái hang động hùng vĩ của bọn nó đã sập hơn nữa, đáng sợ. Còn uy áp thú 100 vạn năm nữa chứ! Đáng sợ a~
Sao lại có linh thú tu luyện tới 100 vạn năm cơ chứ? Qúa khó tin! Oaoa~
"Nè, con khỉ kia lại đây!" Tử Vũ chỉ chỉ con vượn vương, nó ư ư trả lời, thái độ lấy lòng.
Cô tức giận gằng giọng: "Nói cái gì? Ta không hiểu! Kêu cả đàn ngươi kiếm một cô bé cực kì đáng yêu, tóc lam mắt lam mặc đồ lam cho ta. Cô bé phải nguyên vẹn trở về nếu không cả đàn ngươi chết hết đi!"
"Ư a~" Nó lấy lòng, sau đó quay qua nói với đồng bọn.
Thế là cả đàn cùng nhau đi kiếm cô bé tóc lam mắt lam bận đồ lam.
.........................................................................................................................................................
Như thứ gì bị vỡ, cả người cô lóe sáng rực rỡ. Sau đó cô chậm rãi mở mắt, cả người cô thoải mái như trút đi một gánh nặng thật sự...
"Nhớ giao ước của chúng ta..." Âm thanh vừa nãy lại vang vọng khắp không gian.
Cô bé đó đã tan biến, tan biến về với tuyết.
Cô chống tay ngồi dậy, luồn sức mạnh từ trên tay cô bông hoa tuyết như phục hồi lại cơ thể không còn cảm giác của cô...
Cô thu nó vào khuyên tai. À quên nói, hai cái khuyên tai này là hồn đạo khí, tác dụng... trữ vật.
Chính Tử Vũ cô cô đã tặng cô trước chuyến hành trình này. Với mục đích...kiếm thứ gì tốt về cho cô ấy. Nhưng cũng cảm ơn cô nhiều...
Nhưng vừa kết thúc, cô cũng đồng dạng không chịu được...ngất đi...
........................................................................................................................................................
Cô sau khi khôi phục ý thức và thu ba phiến đá, leo ra khỏi hang nhưng cũng là chuyện của ba ngày hôm sau. Vừa ra một con khỉ thấy cô vui vẻ ư a chạy xung quanh cô vui múa, rồi chạy đi như bay, chẳng mấy chốc đám khỉ từ đâu chạy đến, còn khiêng xe rước đoàng hoàng, trên xe còn có nhiều hoa quả thức ăn, nước uống trông rất ngon lành. Qùy xuống, lạy lạy chỉ chỉ ư ư a a một hồi, hiểu ý cô thầm chảy ba vạch hắc tuyến. Cái này chắc Tử Vũ cô cô đã đánh sập hang bọn chúng đây.
Mà xe rước ở đâu vậy nhỉ? Ở đây mà cũng có sao?
.....................................................................................................................................................
Sau khi đến chỗ của Tử Vũ cô vui vẻ kể với cô ấy chuyện xảy ra nhưng còn vụ giao dịch thì giữ bí mật. Dù sao chuyện này cũng là bí mật của riêng cô với tộc trưởng Tinh Linh Tuyết chi tộc.
Nghe đến đây, Tử Vũ tỷ tỷ cũng khá là ngạc nhiên. Cô ấy cũng biết Tinh Linh Tuyết chi tộc. Mà cũng đúng, cô ấy tu luyện cả 100 vạn năm mà. Chuyện gì mà không biết.
Cô cùng Tử Vũ cô cô thu dọn hành lý về. Cuối đường đám vượn đưa tiễn khóc quá trời không biết khóc vì buồn hay vì mừng nữa. Haha~
Và cũng noi gương theo cô, Tử Vũ cũng mặt mày tươi rói. Nói cố gắng với con vượn đầu đàn trong khi uy áp đầy trời. Nhìn khuôn mặt dỡ sống dỡ chết của nó, cô cũng thầm tội nghiệp. Đáng thương cho con vượn tội nghiệp.
......................................................................................................................................................
Ủng hộ tớ nhe!
Like và comment cho tớ đó!
Bye~ chap sau gặp lại!