Sáng hôm sau, Đấu La Đại Lục, biên giới phía Bắc, là nơi không được vẽ trên bản đồ, và là cấm địa của loại người, khí hậu lạnh giá khiến con người không thể sinh tồn được nhưng lại có rất nhiều hồn thú mạnh mẽ sống ở đây, loài người gọi thế giới mình không hiểu rõ này là...Cực Bắc Chi Địa - một thế giới vô cùng kinh khủng đối với loại người.
Nhưng...ở đó lại có hai bóng người lấp ló một tím một lam đang đi trên giá rét.
"Tiểu Băng nhi, có lạnh không? Cần thêm hộ giáp chứ?" Cô gái mang tử y dịu dàng nói. Một cô gái vô cùng xinh đẹp và chính xác là... 'thánh lười của năm' - Tử Vũ.
"Không cần..." Đường Tuyết Băng lạnh nhạt nói. Cô còn cảm thấy có chút ngột thở đó! 3 tầng, tới tận ba tầng hộ giáp bộ cô yếu đến mức đó hả???
"Oh... vậy sao..." Tử Vũ có chút thất vọng...
"..." Dư sức thì để gặp hồn thú mà đánh cho hăng.
"Tỷ, hồn thú chúng ta nhắm tới là gì?" Đường Tuyết Băng lướt qua suy nghĩ của bản thân, lạnh nhạt hỏi.
"Oh... ừ... không biết!" Tử Vũ liền tự tin khẳng định.
"..." Vậy tại sao... tại sao còn tự tin dẫn ta đi kiếm hồn hoàn hả??????
"Tỷ sao biết được. Tỷ là hồn thú mà, hiểu méo gì cách tu luyện hồn sư. Người ta nói tiên thiên mãn hồn hoàn là có thể kiếm hồn hoàn, tỷ dẫn muội đi thế thôi." Tử Vũ nhún vai nói. Cô cũng có biết đâu, cái gì tu luyện hồn lực... thực phức tạp mà.
(- -///) Đường Tuyết Băng cảm thấy rất suy sụp.
Tử Vũ liền thờ dài. Cũng đâu thể trách cô, cô là hồn thú mà. Sau một hồi suy nghĩ Tử Vũ cũng đưa ra một quyết định "Nè Tiểu Băng nhi, hay theo hướng cường công đi. Vũ hồn của muội nên phát triển theo hướng cường công." Cường công đánh đấm cho sướиɠ tay.
"..." Cô cảm thấy... kiến thức của hai đứa tụi cô thiếu trầm trọng, cực kì trầm trọng. "Thôi chắc cũng được." Nghĩ đi nghĩ lại Đường Tuyết Băng cũng gật đầu đồng ý. Dẫu sao cũng đến đây rồi, cũng không thể về tay không được. Với lại vũ hồn của mình theo hướng nào cũng được mà nhỉ? Đoán chừng... là vậy.
Kiến thức Đường Tuyết Băng thiếu hụt cũng do 6 năm nay cô ngoại trừ rèn luyện thân thể, hái thuốc, mua thức ăn, nấu ăn, dọn nhà thì chẳng tiếp cận một tí tẹo nào với bất cứ hồn sư nào, biết thì cũng do nghe đồn. Mà khi thức tỉnh thì lại cấp cao nhất, chưa kịp tìm hiểu gì về nó lại bị kéo đi săn hồn thú... kiến thức không có là điều tất nhiên.
Còn Tử Vũ... khỏi nói ha. Bà cô đó chỉ có cái ăn rồi làm biến thì giỏi, à còn hóng hớt nữa chứ. Thế mà hồi sáng còn tự tin nói kiếm cho cô con hồn thú tốt nhất.
Và hướng tu luyện của Đường Tuyết Băng sau này... đã được quyết định như thế.
"Tỷ..." Sau khi quyết định, Đường Tuyết Băng mới kéo kéo áo người bên cạnh nói.
"Hửm? Đừng lo tỷ đã nói là kiếm hồn thú tốt nhất cho muội khỏi lo." Tử Vũ xoa đầu cô cười vỗ ngực nói. Cho dù không có kiến thức thì sao? Đừng lo, trực tiếp dùng bạo lực là ok.
"Vậy... tỷ làm ơn thu cái uy áp 100 vạn năm của mình đi!" – Tuyết Băng nói như hét lên. Sao có thể chịu được, Tử Vũ cô cô này đi kiếm hồn hoàn mà cứ thả ra uy áp 100 vạn năm của mình, con nào dám lại gần mới là chuyện lạ ấy.
"Ồ! Tỷ quên!" Thu lại uy áp của mình, Tử Vũ cười hì hì nói: "Lúc nãy đi gặp mấy con cấp thấp thả uy áp đuổi tụi nó đi, quên thu lại ahihihi!"
"Trời ạ!" – Cô thất vọng não nề, ai có thể cho cô biết cái cô gái hậu đậu này là yêu thú 100 vạn năm không trời. Haiz~
Bỗng nhiên, sau khi thu uy áp, thì phiền phức đã ập tới.
"Qủa nhiên là ổ hồn thú mà, rất nhanh đã gặp a~" Tử Vũ vuốt vuốt cằm nhận xét.
Đó là con gấu tuyết cao 5 thước, thân hình to lớn, vạm vỡ, toàn bộ cơ thể được bao phủ bởi một lớp lông trắng dày cộp, nó gầm lên tiếng thật to, sau đó cơ móng vuốt sắc bén của mình về phía cô và Tử Vũ.
"Băng nhi, chú ý nhé! Đại Hùng Tuyết. Hồn thú đoán chừng vừa đột phát 99 năm đi ha. Rất háo chiến nhưng di chuyển không nhanh cho lắm, tấn công yếu, trí lực kém, nhưng phòng ngự tốt, điểm yếu có cổ, mắt, miệng." Tử Vũ vừa nói vừa kéo cô bay ra phía sau né đòn vừa rồi của con gấu tuyết đó. Quăng cho cô một con dao, Tử Vũ đẩy cô về phía con gấu, thấy cô lao tới, Đại Hùng Tuyết đưa móng vuốt chộp lấy cô, cô nhanh chóng bình tĩnh né đòn, thấy không trúng liên tiếp tấn công cô, cô vừa né đòn vừa giận dữ nói:
"Tử Vũ cô cô! Sao không nói gì đẩy con thế hả?" Lỡ chẳng may bị chụp chết thì sao? May mà cô phản ứng lẹ không chết ngắt rồi.
"Muội phải tập chiến đấu dần cho quen!" Nói rồi, Tử Vũ trải một cái ghế ra giữa tuyết, ngồi uống nước trà, vừa nhìn cô chiến đấu.
"Tử Vũ cô cô!" Nhìn cái bộ dáng thư thả của Tử Vũ, cô muốn lật bàn, cô mới 6 tuổi thôi đó, ai lại cho một con nhóc 6 tuổi ra đánh với một con thú 100 năm? Hên là cô có luyện tập mấy năm gần đây, nếu không sợ là đã bị con gấu này chụp chết rồi.
Lần đầu tiên đối mặt 100 năm hồn thú, Đường Tuyết Băng nhất thời có chút áp lực. 100 năm hồn thú, có lẽ chỉ mới đột phá không mạnh với hồn sư(1->9 hồn sĩ, 10 -> 20 hồn sư) nhưng mạnh hơn cô là điều chắc chắn. Cô cho dù tu vi ở cấp hồn sư, nhưng cô còn chưa có hồn hoàn, lấy cái gì đấu với?
Đại hùng tuyết là loại hồn thú rất háo chiến, nhìn thấy đối thủ trước mặt tất nhiên theo bản năng nó sẽ tấn công bất kể họ mạnh bao nhiêu. Đó là lí do con hồn thú này lại xuất hiện ngay khi Tử Vũ vừa thu uy áp. Đoán chừng vì bản tính này nên loại hồn thú này dễ bị gϊếŧ hại nhiều nhất.
Đại Hùng Tuyết với móng vuốt sắc bén của mình nó ào đến tấn công Đường Tuyết Băng, do với thân thể hết sức to lớn của mình mọi cử động di chuyển của nó giống Tử Vũ nói cực kì chậm chạp. Chính vì vậy cô rất dễ dàng né đòn.
Nói đi nói lại bao năm nay cô tích cực rèn luyện thân thể của mình, có vẻ không mạnh nhưng tốc độ khỏi bàn cãi.
Biết địch thủ của mình nhỏ con và di chuyển rất linh hoạt, những đòn thuần chất tấn công căn bản không thể gây tổn hại cho Đường Tuyết Băng. Nhưng, hồn thú ở Cực Bắc Chi Địa này lại yếu thế ư? Không thể nào, chính vì sự mạnh mẽ của hồn thú ở đây mới là ác mộng của con người. Đại Hùng Tuyết có thể là sinh vật to gan lớn mật, chậm chạp, không thông minh lắm nhưng người bị gϊếŧ bởi nó không ít.
Đại hùng tuyết không tiếp tục tấn công, miệng há lớn phun ra một đoàn tuyết như muốn nuốt chửng cô sau lao người vung cự quyền nhắm vào cô. Mục đích của nó rất đơn giản, chính là khiến cho cô bị hàn khí của tuyết làm tê liệt mà tốc độ giảm sút, sau đó dùng quyền đánh chết cô. Bất quá, nó lại không hề biết cô đang mang trên mình ba tầng hộ giáp a.
Lôi điện hộ giáp của Tử Vũ, một tầng đủ để có thể chống chọi được uy áp của vạn năm hồn thú, trực tiếp chống chọi cái lạnh, dưới vạn hồn thú không thể khiến cô bị thương. Huống hồ chi cô mang tận ba tầng. Muốn làm chậm tốc độ cô?
Mơ tưởng. Đường Tuyết Băng dễ dàng né đòn. Trên tay cô xuất hiện một thanh chùy thủ sau ném ra, đúng như cô dự đoán. Do không phòng bị, thanh chùy thủ cắm ngay một mắt của nó.
Máu tươi từ mắt của nó chảy ra, mùi máu nồng nặc sộc bào mũi Đường Tuyết Băng làm cô nhíu mày khó chịu. Đại Hùng Tuyết gào lên đau đớn. Ôm một bên mắt, gào lớn.
Tuy khó chịu, nhưng không bỏ lỡ cơ hội tốt. Đường Tuyết Băng lần này chủ động chạy lại gần con gấu. Bước chạy của cô vẫn như vậy rất nhanh.
Nhìn thấy đối thủ lại gần, đau đớn và tức giận. Mặc kệ mục đích của địch thủ, Đại Hùng Tuyết vung quyền như muốn đánh chết cô. Hay không vì tức giận, quyền lần này lại lớn một cách bất thường.
Nhưng tưởng chừng cự quyền đã trúng Đường Tuyết Băng, cô đột nhiên ngã người về phía sau, cự quyền sượt nhẹ qua người cô. Nhưng hộ giáp của Tử Vũ lần này phát huy tác dụng, cả cơ thể cô bị trúng nhưng không một chút đau đớn.
Ở vị trí gần thế này, một sát thủ cận chiến như cô tuyệt không bỏ qua cơ hội, thanh chùy thủ thứ hai lần nữa nhắm ngay miệng nó mà ném.
Đại Hùng tuyết gầm rú lên đau đớn, sau đó nương theo thân thể to lớn kịch liệt run rẫy vì đau đớn, cô cầm con dao của Tử Vũ đưa lộn một vòng xuống cô nó, đâm một phát thật mạnh vào, nó gầm lên thật to rồi thân thể to lớn ngã xuống, nằm thoi thóp chết.
Chiến thắng này phần lớn nhờ lôi điện hộ thể của Tử Vũ. Con gấu này cũng do quá khinh thường địch thủ, mà Đường Tuyết Băng tốc độ và chùy thủ quá tốt.
Đường Tuyết Băng nhanh chóng nhảy ra khỏi phạm vi ngã xuống của con gấu lớn. Nhưng cơ thể chưa kịp chạm đất, cô đã ôm lấy thân mình co rúm người để nhanh chóng có thể tiếp đất.
Nhưng có lẽ cô tiếp đất nhanh nhưng một đoàn lục quang từ đâu đến lại nhanh hơn, lướt ngang qua người cô.
Nhìn kĩ, đoàn lục quang đó, là hàng vạn con bọ cạp lục sắc, với đuôi tựa như nạm ngọc đao lao đến Đường Tuyết Băng. Tuy chỉ bị sượt qua một nửa thân mình, nhưng cảm giác đau đớn như bị hàng vạn con bọ cạp cắn vẫn có. Đau đến thấu xương.
Ngã phịch xuống đất, Đường Tuyết Băng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu nhuốm đỏ cả một mảng tuyết lớn.
"Tiểu Băng nhi!!!" Tử Vũ hoảng sợ bật dậy, cả cơ thể rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. "Không sao? Không sao chứ?"
Đòn tấn công vừa rồi, căn bản nằm ngoài tầm kiểm soát của cô. Đó là do một con bò cạp màu xanh to chừng 3 mét, đuôi của nó lấp lánh rực rỡ.
Con bọ cạp này cũng phải trên vạn năm. Vạn năm yêu thú mới có thể xuyên qua hộ giáp, khiến Tiểu Băng nhi của cô trực tiếp chịu thương tổn. Cụ thể phải là 9 vạn năm.
Tử Vũ vội vã đặt thêm hộ giáp cho cô, sự tức giận cứ theo sát khí tỏa ra khiến người ta run sợ. Con bọ cạp này thật quá to gan! Lại dám trực tiếp đánh người của cô ngay trước mặt cô. Chán sống!!!
"Chỉ một con Băng Bích Hạt, vạn năm nhỏ bé mà dám làm càng, ngươi ngại mình sống lâu?"
Tử Vũ âm trầm nói. Uy áp 100 vạn năm hồn thú cùng sát khí cứ thế tỏa ra, chỉ khiến người khác cảm thấy áp bức nặng nề.
Băn Bích Hạt quỳ rạp xuống, dưới sự ảnh hưởng của uy áp, vừa run rẫy vừa sợ hãi. Từng tế bào cơ thể đều như muốn nát ra thành từng mảnh.
Tử Vũ lạnh lùng giơ tay lên, một ánh sáng tím từ ngón tay cô hiện lên, nhắm thẳng vào con bò cạp...
Âm thanh của Đường Tuyết Băng vang lên, đồng thời cắt đôi hành động của Tử Vũ:
"Tử Vũ, muội không sao, thả nó đi đi!"
"Tiểu Băng nhi?" Tử Vũ dừng hành động, lo lắng quay phắc lại.
Đường Tuyết Băng đang chống tay ngồi đó, sắc mặt có chút tái nhợt, giọng nói cũng có chút yếu ớt.
Cô thật sự không sao, chỉ hơi đau, máu chảy hơi loạn, cũng nhờ ba tầng hộ giáp của Tử Vũ đã bảo vệ cơ thể cô gần như hoàn hảo. Hộc máu chỉ là phản xạ tự nhiên của cơ thể thôi.
Tử Vũ nghe cô nói vậy không hỏi lí do, chỉ thu tay hừ lạnh nhìn con bò cạp, nếu không phải Băng nhi của cô xin thì còn lâu, cô thu uy áp, lười biếng nói:
"Băng Bích Hạt, ngươi quá kiêu ngạo rồi, nể mặt Tiểu Băng nhi tha cho ngươi mạng vậy."
Băng Bích Hạt gật đầu điên cuồng hướng cô ánh mắt chứa đầy sự biết ơn.
"Thế giới này không phải mình ngươi mạnh, khi nào ngươi đủ mạnh, thì hẳn ra ngoài làm xằng. Hành sự cẩn thận." Đường Tuyết Băng chỉ nhìn con bọ cạp nửa mắt, lạnh giọng nói.
Nó mạnh, nhưng cũng quá ngạo kiều.
Sau mới quay sang Đại Hùng Tuyết nhặt những thanh chùy thủ còn lại.
Hai thanh chùy thủ đó được làm từ kim cương đó, kim cương khá rắn chắc, cũng bởi tính rắn chắc của nó cô dùng nó làm vũ khí vẫn là tốt nhất, thật may ở gần nhà cô có một hang động trong đó có rất nhiều kim cương, nếu mà ở kiếp trước chắc chỉ riêng nộp hang động đó cô đã có thể thoát khỏi Nhan gia rồi. Cô tốn công lắm mới khai quật được mấy miếng và rèn khá lâu để thành ba thanh tốt nhất này đó, giờ không thể vứt không được. Mà các bạn đang thắc mắc sao cô không đem nó ra chợ bán mà phải đi hái thuốc? Cô không thích như vậy, dùng nó đổi chưa hẳn tốt. Nếu mà cô có nhiều tiền quá, Tử Vũ cô cô sẽ tiêu hết. Cô không thể tưởng tượng cái nụ cười ác ma đó sẽ ra sao. Hơn nữa, nếu mà cô đem ra ngoài người ta sẽ sinh nghi một cô bé 6 tuổi sao lại có kim cương, vậy vị trí của Tử Vũ cô cô bị bại lộ. Cũng không tốt. Nên làm vũ khí vẫn tốt hơn.
Sau đó đi về phía Tử Vũ. Con bò cạp đó nhìn cô cùng Tử Vũ sợ sệt, dập đầu lia lịa sau vội vã bò đi.
Sau khi cô quay lại, Tử Vũ liền càm ràm nói:
"Không phải nó xém gϊếŧ chết muội sao? Sao lại tha cho nó?"
"Vì...nó làm muội nhớ tới..." Vũ nhi..., có lẽ đời này cô khó lòng mà có thể quên được Vũ nhi, và cũng vì Vũ nhi cô mới tha cho nó.
"Sao muội lại tha cho con bò cạp đó! Nó vừa cắn muội mà?" Một cô bé càm ràm nhìn cô bé đang xoa chân mình trước mặt. Cô bé ấy cười thật tươi nói, nụ cười tựa như xoa dịu đi tâm hồn của người khác:
"Vì...muội đã cướp quá nhiều sinh mạng của người khác rồi..."
Tử Vũ nhìn cô, không nói gì, đôi mắt mang nhiều tâm tư. Sau đó dịu dàng nói:
"Thôi được rồi.." Đang định nói tiếp thì, đã thấy Tuyết Băng đã đi xa, cô tức giận hét thật to:
"Nè! Sao lại bỏ tỉ thế hả? ĐƯỜNG TUYẾT BĂNG!!! MUỘI QUAY LẠI ĐÂY!!!"
Tuyết Băng nghe cô nói vậy, vội vã chạy lại, bịt miệng Tử Vũ nhỏ tiếng nói:
"Tỉ không biết khi ở núi tuyết đừng hét, có khi tuyết lỡ...đó..."
Chưa kịp dứt lời một âm thanh ầm ầm vang lên, Tử Vũ sợ hãi, kéo tay áo Tuyết Băng chạy thật xa:
"Sao linh dữ vậy? Tuyết lỡ thật kìa."
Đằng sau cô tuyết đang đuổi theo sát nút, khi sắp tràn qua cô thì một vòng sáng màu tím hiện xung quanh cô:
"Dịch chuyển."
Mở mắt ra, một hang động toàn xương hiện lên trước, mắt cô. Dịch chuyển tức thời, có thể đưa người ra khỏi phạm vi nhất định cách vị trí ban đầu tối đa 1 km. Nhưng không biết vị trí đến là đâu. Chớp mắt ba cái Tử Vũ quay qua nhìn Tuyết Băng nhưng...nhưng...Tiểu Băng nhi nhà cô đi đâu rồi? Nhìn thứ mình cầm trên tay, đó là cánh tay áo Tuyết Băng. Ể?????
Bỗng nhiên, có một cánh tay chạm vào vai cô, quay lại nhìn có, một con vượn to, to rất to, toàn thân trắng như tuyết.
"What?"
Nó vác cô lên vai, sau đó chạy đi thật nhanh...
............................................................................................................................................................... .
Chào các bạn, tớ trở lại rồi đây!
Ủng hộ tớ nhé! Like và comment cho tớ nhé!
Hẹn gặp lại sau~ bye~ (~_^)