Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 43: Không muốn cược mạng

Mặt trời chiểu ngả về phía tây, ánh tà như máu chiếu xuống ruộng lúa.

Lỗ Khôi nhìn mặt trời từ từ lặn xuống trên đường chân trời, nói:

- Bây giờ vừa vặn là thời điểm giao ca, A Phàm, nếu ngươi nguyện ý chuyển thi thể này về Trịnh gia thì ta và ngươi cùng đi. Nếu như không muốn thì ta cũng không bắt buộc, nhưng người chỉ có thể cầm năm mươi đồng tiền, năm mươi đồng tiền khác thì để lại cho đội viên nguyện ý chuyển thi thể.

Chu Phàm nhìn thoáng qua cái chiếu rơm cuộn tròn trên mặt đất. Cho dù đã buộc ở hai đầu thi thể nhưng vẫn có rất nhiều máu chảy ra, máu theo mặt chiếu chảy ra ngoài, nhuộm nó thành một một màu đỏ máu tàn khốc.

- Ta chuyển.

Chu Phàm chậm rãi nói, không có lý do gì để từ bỏ cái thù lao năm mươi đồng tiền này.

Chu Phàm ngồi xổm, quấn chiếu rơm quanh thi thể rồi vác lên trên vai.

Lỗ Khôi quay người đi đằng trước.

Đi cuối cùng, theo chân Chu Phàm là lão cẩu.

Ven đường, đội viên đi tuần tra thấy Chu Phàm khiêng thi thể thì trong mắt người nào người nấy đều ánh lên vẻ kinh ngạc. Bọn họ không ngờ người khiêng xác lại là Chu Phàm.

Trong đội tuần tra có không ít người từng làm công việc khiêng xác này, nhưng người mới làm người khiêng xác thì vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Dù sao loại sự tình như vác thi thể lên trên lưng không phải người nào cũng có thể làm được, nhất là thi thể đầm đìa máu tươi như kia.

Bởi vì trước đó đã sử dụng qua Trắc Quyệt phù nên Chu Phàm không cần kiểm trắc thêm lần nữa, chỉ cần đi tới trước trống Vệ ở doanh địa là coi như hoàn thành kiểm tra.

- A Phàm, trong nhà rất thiếu tiền sao? Có cần ta mượn cho ngươi một chút không?

Lỗ Khôi đi đằng trước cũng không quay đầu lại, hỏi.

- Lỗ đại ca, không cần, ta chỉ muốn kiếm chút tiền cho gia đình mà thôi.

Chu Phàm khiêng thi thể, đi rất ổn định.

Lỗ Khôi gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Hai người đi vào thôn, gặp được thôn dân, thôn dân nhìn thấy thi thể mà Chu Phàm vác trên vai thì không chút do dự nhao nhao tránh xa, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, trong lòng bọn họ đều hiểu, đội tuần tra lại có người chết.

Nếu không có Lỗ Khôi dẫn đường, Chu Phàm khẳng định sẽ không cách nào tìm được Trịnh gia.

Đến trước căn nhà của Trịnh gia, người nhà của Trịnh Chân Mộc đã sớm nhận được thông báo của đội tuần tra, bọn họ bi thương nhìn chiếu rơm trên vai Chu Phàm.

Chu Phàm trầm mặc, cẩn thận đặt chiếu rơm bên canh cửa nhà, chiếu rơm mở ra, lộ ra thi thể trắng bệch, xấu xí ở bên trong.

Mẹ, vợ, con của Trịnh Chân Mộc liền vây quanh chiếu rơm kêu trời gọi đất khóc.

Lỗ Khôi ở một bên an ủi cũng đưa bạc giao cho Trịnh gia.

Trịnh Chân Mộc cũng không phải đoản mệnh chủng, hắn vì tiền nên mới tự nguyện gia nhập đội tuần tra, sau khi chết, đây cũng khoản tiền cứu trợ cuối cùng mà hắn có thể cung cấp cho gia đình.

Chu Phàm đứng một bên lẳng lặng nhìn, áo chỗ đầu vai hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Người nhà Trịnh Chân Mộc cũng không biết Chu Phàm đã chém Trịnh Chân Mộc thành hai khúc, nếu không hiện tại đã là một tình cảnh hoàn toàn khác rồi.

Qua một hồi lâu, Lỗ Khôi và Chu Phàm mới rời khỏi nhà Trịnh Chân Mộc.

- Mỗi lần làm việc này, trong lòng ta đều cảm thấy khó chịu.

Lỗ Khôi lắc đầu thở dài.

- Chúng ta gia nhập đội tuần tra là đi liều mạng, mà đã là liều mạng thì một ngày nào đó, thời điểm vận khí không tốt, chúng ta cũng sẽ đánh mất cái mạng của mình.

- Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta cũng sẽ giống Trịnh Chân Mộc, có ngươi khiêng thi thể chúng ta về nhà của mình.

Chu Phàm trầm mặc một chút nói:

- Phải nhờ vận khí để cược mạng, đương nhiên sẽ có thời điểm cược mất luôn cái mạng của mình.

Lỗ Khôi cười khổ:

- Thế nhưng khi đối mặt với quái quyệt, chúng ta không thể không cược mạng, không thể không liều mạng.

Chu Phàm nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì.

Lỗ Khôi lại nhẹ lắc đầu, y lấy từ trong ngực một túi tiền đưa cho Chu Phàm.

- Bên trong là một trăm đồng tiền, ngươi đếm lại đi.

- Không cần.

Chu Phàm trực tiếp thu túi tiền lại, một trăm đồng tiền mà thôi, Lỗ Khôi còn không đến mức làm loại chuyện tham ô này.

- Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.

Trên mặt Lỗ Khôi hiện lên một nụ cười mỉm, y quay người đi về phía doanh địa đội tuần tra.

Nhìn bóng lưng đã khuất xa có chút buồn bã của Lỗ Khôi, Chu Phàm mới tự nhủ:

- Ta không muốn cược mạng, nếu thực sự không có cách nào, bị buộc lấy mạng để cược thì mặt bài của ta cũng phải lớn hơn đối phương!

Thời điểm về đến nhà, Chu Phàm cởi chiếc áo ngắn bằng vải bố thô ra khỏi người.

Vừa vào trong nhà, Quế Phượng và Chu Nhất Mộc đã xông tới. Bọn họ nhìn thấy Chu Phàm ở trần thì hơi sửng sốt.

Chu Phàm vội giải thích:

- Quần áo nhiễm một chút máu, con sợ hù dọa hai người nên dứt khoát cởi ra. Bất quá, hai người cứ yên tâm, đó không phải là máu của con, con cũng không bị thương gì cả.

Sắc mặt Quế Phượng vẫn mang theo nét khẩn trương, nói:

- Không sao là tốt rồi! A Phàm, chúng ta nghe nói, buổi chiều trong đội tuần tra có người chết, là thật sao? Còn nữa, vì sao quần áo của con lại dính máu?

Chu Phàm đưa túi tiền cho Quế Phượng, trấn an nói:

- Đúng là có một người chết, nhưng con không biết hắn, cũng không biết hắn chết thế nào. Lỗ đội trưởng ở bên kia tìm người hỗ trợ chuyển xác, con nghe nói có tiền nên liền đi qua hỗ trợ. Tiền này chính là tiền thù lao chuyển xác, khi chuyển xác quần áo mới dính máu ấy mà.

Chu Phàm không dám nói thật, nếu để Quế Phượng biết mình đã trải qua chuyện nguy hiểm như vậy vào buổi chiều, vậy bà sẽ càng lo lắng hơn.

Quế Phượng nắm túi tiền, hốc mắt lại đỏ lên:

- A Phàm, thi thể dọa người như vậy, con có bị dọa sợ không? Trong nhà cũng không thiếu tiền, về sau không cần làm những chuyện như này nữa.

- Nương, không sao đâu, chỉ là người chết mà thôi, không có gì phải sợ.

Chu Phàm chỉ lắc đầu cười nói.

Quế Phượng còn muốn nói tiếp nhưng Chu Nhất Mộc đã nói xen vào:

- Được rồi, Phàm nhi cũng không phải tiểu hài tử, trong lòng hắn tự có tính toán.

Quế Phượng cũng không nói thêm gì nữa mà cầm một bộ quần áo cho Chu Phàm thay, để hắn mặc vào.

Sau khi ba người cơm nước xong, Quế Phượng lại thu dọn bát đũa, Chu Phàm muốn giúp đỡ nhưng Quế Phượng lại không cho, nói hắn cứ nghỉ ngơi thật tốt.

Nhìn Quế Phượng đi vào nhà bếp, sắc mặt Chu Nhất Mộc liền nghiêm túc, ông thấp giọng nói:

- Phàm nhi, hôm nay đi tuần tra có phải đã gặp phiền toái rồi đúng không?

Chu Phàm không nghĩ tới Chu Nhất Mộc lại nhận ra. Hắn sửng sốt một chút, bất quá vẫn gật đầu thừa nhận.

- Vừa rồi lúc ta cho chó ăn, trông thấy bốn chân của nó còn phát run, trên người lại có máu nên ta mới đoán được.

Chu Nhất Mộc khẽ thở dài.

- Ta biết con sợ mẹ con quá lo lắng cho nên không dám nói.

Chu Phàm gượng cười ngầm thừa nhận, hắn không nghĩ tới Lão Huynh lại làm lộ tẩy.

Chu Nhất Mộc lại có chút ủ rũ nói:

- Bất quá, con không bị làm sao là tốt rồi. Ta cũng sẽ không hỏi đến cùng là có chuyện gì xảy ra, dù sao ta và mẹ con cũng không giúp được gì. Nhưng con phải nhớ kỹ.

- Nếu đụng phải tình huống nguy hiểm, không cần cố kỵ hai chúng ta, con hãy mau chóng chạy trốn, coi như con có rời khỏi thôn thì chúng ta cũng có biện pháp tự bảo vệ mình. Tuy ngoài thôn nguy hiểm nhưng còn tốt hơn là nhét cái mạng mình vào đội tuần tra.

Chu Phàm biết, nếu mình thật sự trốn khỏi đội tuần tra, trong thôn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Chu Nhất Mộc và Quế Phượng. Chu Nhất Mộc nói như vậy chỉ là hy vọng mình đừng có cố kỵ mà thôi.

Chu Phàm đè xuống những tâm tư này, suy nghĩ một chút nói:

- Cha, người và nương đã giúp con rất nhiều rồi, nếu không phải người tìm cho con Lão Huynh thì hôm nay có khả năng con đã mất mạng rồi. Nếu thật sự đến thời điểm nguy hiểm, tự con sẽ có chừng mực.