Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 42: Nhặt xác

Chu Phàm không vừa ý với câu trả lời của Lỗ Khôi, nhưng hắn cũng biết thế giới này có nhiều thứ không thể làm vừa ý con người. Hắn quay đi nói:

- Nên xử lý thi thể Trịnh Chân Mộc thế nào đây?

Lỗ Khôi nhìn thi thể bị Chu Phàm một đao bổ làm đôi liền cảm thấy có chút phiền phức, cười khổ đáp:

- Ngươi ở đây coi chừng, ta đi tìm thứ gì đó để cuốn thi thể lại.

Sau khi Lỗ Khôi rời đi, Chu Phàm ngồi xuống đất, những giọt mồ hồ lớn như hạt đậu nhanh chóng rịn ra, thấm đẫm trán và lông mày hắn.

Chu Phàm lấy tay áo lau đi, không phải hắn sợ, mà là do mất sức, vừa rồi hắn chỉ gắng gượng đứng vững mà thôi.

Chu Phàm cầm bình nước uống một ngụm lớn, rồi vẫy tay gọi Lão Huynh. Chờ Lão Huynh lại gần, hắn liền cho nó uống nước. Nếu không nhờ lão cẩu này, kết quả trận chiến đấu vừa rồi thật sự khó có thể đoán trước hoặc có thể hắn đã bị gϊếŧ chết.

Mũi hắn ngửi thấy mùi máu tanh truyền tới từ cách đó không xa, mặt Chu Phàm hiện lên vẻ thản nhiên. Kiếp trước hắn đã nhìn thấy không ít hiện trường gϊếŧ người, cảnh tượng máu me này hắn có thể chấp nhận được.

Dù gì cũng thật tiếc cho Trịnh Chân Mộc, nhưng Chu Phàm không hối hận vì một đao tàn độc ấy, hắn biết Trịnh Chân Mộc bị Lục Vật Thảo phụ thân đã sớm chết rồi. Nếu như đã là quái quyệt, một đao này của hắn bổ xuống sẽ không hề có gánh nặng tâm lý.

Lỗ Khôi đi rồi quay lại, tay y cầm chiếu và dây thừng. Lỗi Khôi nhìn qua Chu Phàm, do dự hỏi:

- Nhặt xác cho đội viên được trả một trăm đồng, ngươi làm hay ta làm?

Tại sao lại không phải cả hai người cùng làm?

Bởi vì ở đây là ngoài hoang dã nên Lỗ Khôi và Chu Phàm phải giữ khoảng cách nhất định. Lúc gom xác cũng cần có người đứng cảnh giác xung quanh, đây là việc hai người không cần nói cũng hiểu.

- Một trăm đồng à? Vậy để ta.

Chu Phàm nghĩ một chút rồi đáp. Gia đình đã vì hắn tốn ba huyền tệ, lần trước nhìn Thọ Quỷ đoạt mạng lại mất một ít tiền.

Mặc dù Chu Nhất Mộc, Quế Phượng chưa từng nói gì, nhưng Chu Phàm cũng muốn nghĩ cách kiếm tiền về cho gia đình.

- Ngươi không sợ bẩn à?

Lỗ Khôi vốn tưởng Chu Phàm không chịu, không ngờ Chu Phàm lại mở miệng nói hắn làm. Dù gì Trịnh Chân Mộc chết cũng quá thảm, cho dù là Lỗ Khôi cũng không thật sự nguyện ý làm việc này.

Chu Phàm lắc lắc đầu:

- Ngươi nói cho ta biết nên làm như thế nào là được rồi.

Chu Phàm nói xong liền bước lại gần.

- Được, vậy ngươi làm đi.

Lỗ Khôi đặt dây thừng và chiếu xuống đất. Y lùi lại vài bước:

- Ngươi nhặt nội tạng nhét lại vào trong cơ thể, ghép hai thân vào làm một, rồi dùng dây thừng bó chặt vào.

- Theo quy định trong đội, nếu đội viên chết mà còn xác thì phải đưa xác về trả cho gia đình chôn cất.

Chu Phàm gật đầu, hắn đạp lên đống máu nhớp nháp, cúi lưng nhặt đống nội tạng ruột, tim, gan, phổi,... rồi nhét vào bên trong thi thể, đôi tay hắn chẳng mấy chốc bị máu nhuộm đỏ.

Chu Phàm còn cẩn thận từng ly từng tí nhặt hết rơm rạ khỏi xác rồi vất ra mặt đất. Nhìn vẻ mặt và động tác ổn định, bình tĩnh của Chu Phàm, Lỗ Khôi có cảm giác kì dị, Chu Phàm chỉ là một thiếu niên tại sao lại có thể làm một cách bình tĩnh như vậy.

Đây chính là thi thể người đó, lẽ nào trong lòng không hề có một chút khó chịu nào hay sao?

Lúc đầu Lỗ Khôi gia nhập đội tuần tra, cũng không thể thích ứng được với những tràng cảnh máu me nhanh như Chu Phàm. Lỗ Khôi muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ vừa lưu ý tình hình bốn phía xung quanh, vừa nhìn Chu Phàm đi gom xác.

Theo y nghĩ, Chu Phàm có thể trong lúc sinh tử đột phá thành võ giả Lực Khí Đoạn, vỗn dĩ đã rất đặc biệt. Nhất là, Chu Phàm mới tập luyện được bao nhiêu ngày? Còn chưa đến 10 ngày. Ở thôn Tam Khưu chưa từng có người nào có thể vượt qua ngưỡng cửa võ đạo nhanh như vậy. Người như vậy, ai dám nói hắn là người bình thường?

Trong lòng Lỗ Khôi đầy tâm sự, y mở miệng hỏi:

- A Phàm, bây giờ ngươi đã thành võ giả, vậy theo lệ, muộn chút nữa ta sẽ đề xuất với thôn lập ngươi làm vị phó đội trưởng thứ ba, ngươi thấy thế nào?

Chu Phàm cúi đầu gom xác, bình tĩnh đáp:

- Ta nghe theo Lỗ đại ca, có điều ta vừa mới vượt qua ngưỡng cửa võ đạo, chẳng qua chỉ là Lực Khí sơ đoạn, liệu có đủ năng lực để đảm nhận chức phó đội trưởng?

Lỗ Khôi nghe Chu Phàm câu nào cũng “Lỗ đại ca”, mặt y lộ ra một chút ý cười. Chỉ có hai người, điều này chứng tỏ Chu Phàm không coi y là người ngoài.

Lỗ Khôi nghĩ đi nghĩ lại cười đáp:

- Lực Khí sơ đoạn làm phó đội trưởng là được rồi. Thực ra phó đội trưởng nhìn tưởng là nguy hiểm, nhưng so với nguy hiểm mà các đội viên bình thường gặp phải cũng không kém là bao.

- Chưa nói đến việc lương bổng mỗi tháng được tăng, quan trọng là khi ngươi làm phó đội trưởng thì đến cả ta cũng không thể sai bảo A Phàm ngươi làm việc, chứ đừng nói đến Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát.

- Đương nhiên, nếu như A Phàm ngươi cảm thấy không phù hợp, ta có thể nghĩ cách kéo dài thêm cho ngươi. Nhưng A Phàm à, ngươi phải biết ngươi đã ở Lực Khí sơ đoạn, Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát nói không chừng sẽ có ý đồ không tốt với ngươi.

Mặt Chu Phàm không đổi, hắn cầm dây thừng vòng qua eo thi thể buộc chặt hai thân vào nhau rồi thắt nút lại.

- Vậy việc ta làm phó đội trưởng đành làm phiền Lỗ đại ca rồi.

Nghe Chu Phàm đồng ý, ý cười trên mặt Lỗ Khôi càng đậm, y nói:

- Không phiền gì, tiện tay giúp đỡ mà thôi.

Có thể nói, Chu Phàm vượt qua ngưỡng cửa võ đạo cũng có một phần công lao của y. Mối quan hệ giữa hai người cũng xem như tốt đẹp. Chu Phàm làm phó đội trưởng đối với Lỗ Khôi mà nói chỉ có tốt chứ không có xấu.

Chu Phàm lại lấy một sợi dây thừng, bắt đầu buộc chặt phần ngực thi thể.

-Lỗ đại ca, nếu ta làm phó đội trưởng thì sẽ phụ trách công việc gì?

Hiện giờ Ô Thiên Bát phụ trách trực đêm, Trứu Thâm Thâm phụ trách trực ngày.

Lỗ Khôi mở miệng đáp:

- Trước đây thôn Tam Khưu đã từng có ba người là phó đội trưởng, nếu như A Phàm ngươi làm phó đội trưởng thì ngươi sẽ cùng Trứu Thâm Thâm, Ô Thiên Bát thay nhau trực.

Chu Phàm nhướng mày nhẹ, hắn buộc dây thừng cố định cổ thi thể lại:

- Nếu như vậy, hai người bọn họ liệu có ý kiến gì không?

Lỗ Khôi cười ha ha đáp:

- A Phàm, bọn họ cầu còn không được ấy. Ngày nào cũng đi tuần cũng không phải chuyện gì tốt đâu. Ngươi tới tiếp quản công việc của bọn họ, vậy bọn họ chỉ cần ở doanh trại đợi lệnh mà thôi, có lúc còn được về thăm nhà.

- Bình thường trong đội chỉ có hai phó đội trưởng thì bọn họ không thể dễ dàng rời khỏi vị trí, nếu như có việc cần đi thì chỉ có thể tìm ta trực thay. Bây giờ có thêm ngươi, công việc của bọn ta cũng nhẹ nhàng đi không ít.

Chu Phàm gật đầu hiểu ra, hắn buông lỏng tay, hai thân của thi thể đã được hắn đơn giản bó lại, chỉ là khuôn mặt của Trịnh Chân Mộc đã rách nát đến kinh khủng, nhìn rất dọa người.

Chu Phàm vừa trải chiếu ra vừa nói:

- Lỗ đại ca, nhưng ngươi cũng biết đấy, ta mới tới đội tuần tra được có hai ngày, giờ lại làm phó đội trưởng tiếp quản công việc trong tay bọn họ, mà ta chẳng hiểu cái gì cả, chỉ sợ không làm được.

- Về việc ấy à?

Lỗ Khôi vuốt cằm, mắt y đảo bốn phía.

- Ngươi nói cũng đúng, vậy để ta quay về thương lượng với họ một chút, để ngươi theo bọn họ học hỏi một thời gian, chờ sau khi ngươi hiểu rõ rồi sắp xếp ngươi làm việc độc lập.

- Vậy là tốt nhất.

Chu Phàm ôm thi thể cho vào chiếu rồi cuốn lại, coi như hoàn thành xong công việc nhặt xác.

- Tiếp theo cần làm gì?

Chu Phàm chỉ cái chiếu đã được cuộn lại hỏi.

Lỗ Khôi nhìn thi thể đã được cuốn chiếu, trên mặt lộ ra vẻ gian xảo đáp:

- Tiếp đó ngươi phải mang thi thể Trịnh Chân Mộc về nhà hắn, nếu như chỉ nhặt xác đơn giản như vậy thì cũng đã không trả ngươi một trăm đồng.