Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 30: Vệ trống

Trương Mộc Tượng nghe tiếng gà trống gáy cách đây không xa, trên mặt lộ ra một chút bất lực nói:

- Tiếc là Hàn Cốt Bạch Thụ quá cứng chắc nên rất tốn sức và công cụ. Để đẽo nó thành một cái côn thích hợp, ta phải dốc hết tiền trong nhà cùng với ba huyền tệ mà thôn trả thì mới miễn cưỡng làm ra được một cái trường côn, nếu không chắc hẳn còn mua được cho Khỉ Ốm một con chó giống như Lão Huynh.

- Vậy là được rồi, Hàn Cốt Bạch Côn có thể đánh được quái quyệt, có nó Khỉ Ốm sẽ không xảy ra việc gì.

Chu Nhất Mộc nhè nhẹ gật đầu đáp.

Chu gia nghĩ cách để Chu Phàm sớm theo Lỗ Khôi học võ, lại tìm được một con chó già. Ở bên này, Trương Mộc Tượng cũng đã dồn hết tâm tư cho Khỉ Ốm.

- Chỉ mong được như vậy.

Trương Mộc Tượng thở dài đáp:

- Có đôi khi, ta cảm thấy ông trời thật bất công, Khỉ Ốm nhà ta và Chu Phàm nhà ngươi bình thường cũng không làm gì xấu, giờ lại thành đoản mệnh chủng, đời này coi như xong rồi.

Mặt Chu Nhất Mộc thẫn thờ, ông nhìn đám sương mờ mờ phía trước từ tốn đáp:

- Ta từng nghe có người nói, phúc họa tương y, cuối cùng cũng sẽ ổn cả thôi.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ cuối cùng đã tới nơi.

Trước mắt hai người là một mảnh đất rộng hai mẫu ruộng, xung quanh còn có một vài căn nhà nhỏ, giữa bãi đất có một cái trống lớn không có giá đỡ, một phần thân trống cắm trong đất mới đứng vững được, màng trống vàng bủng cao tầm một trượng.

Chiếc trống to lớn hoàn toàn thu hút ánh nhìn của Chu Phàm, hắn chưa bao giờ nhìn thấy cái trống to như vậy, vỏ trống đen nhánh có khắc chi chít phù văn.

- Cái trống này…

Chu Phàm nhìn về phía Chu Nhất Mộc.

- Đây là trống Vệ của thôn, nó đã sớm cùng thôn Tam Khưu hợp thành một thể. Nó có tác dụng bảo vệ thôn Tam Khưu, lũ quái quyệt không dễ gì mà vào được trong thôn phần lớn chính là nhờ sự tồn tại của trống Vệ.

Chu Nhất Mộc giải thích một cách vô cùng cung kính.

Chu Phàm có một chút kinh ngạc hỏi:

- Chỉ nhờ vào cái trống này?

Chiếc trống đúng là lớn thật, phù văn quanh trống cũng nhiều đến kinh ngạc, nhưng còn có chỗ nào kì lạ thì Chu Phàm lại không nhìn ra.

- Trống Vệ là bảo vật quý giá nhất của thôn Tam Khưu, có từ khi ta còn nhỏ, mưa gió không hao mòn. Nghe những người già trong thôn kể lại, chiếc trống này người gõ không kêu, nó tự phát ra âm thanh như tiếng sấm, nhưng khi nó phát ra tiếng chính là đại nạn diệt thôn.

Trong ánh mắt của Trương Mộc Tượng mang theo một chút cảm thán.

- Nói cách khác, cho tới bây giờ chiếc trống này chưa từng vang lên một lần nào.

Chu Phàm nhíu mày nói.

Trương Mộc Tượng cười đáp:

- Tất nhiên rồi, có đôi khi chúng ta cũng muốn biết lúc nó vang lên thì sẽ hùng tráng như thế nào. Nhưng thôi cứ hy vọng cả đời này nó đừng phát ra tiếng thì tốt hơn.

Khỉ Ốm không nhịn được nói:

- Nói không chừng con gõ một cái, cái trống này sẽ phát ra tiếng đấy.

Trương Mộc Tượng tỏ vẻ không vui, ông lườm con trai một cái, tức giận mắng:

- Cái thằng khốn khϊếp này, nếu nó mà kêu lên thật thì mày chính là tội nhân của cả thôn.

Khỉ Ốm rụt cổ lại không dám nhiều lời nữa.

- Không sao. Chỉ cần nó không sợ cái trống này chấn gãy tay nó thì cứ để cho nó gõ.

Lỗ Khôi cười ha hả bước đến, cứ như một ngọn núi nhỏ di động.

- Lỗ đội trưởng.

Bốn người Chu Phàm chắp tay hành lễ.

Lỗ Khôi nhìn chiếc Hàn Cốt Bạch Côn trong tay Khỉ Ốm rồi lại nhìn Lão Huynh ngồi xổm bên chân Chu Phàm thì ánh mắt sáng lên nói:

- Chu đại ca, Trương Mộc Tượng, các người đúng là dám bỏ hết vốn liếng để mà đầu tư.

Chu Nhất Mộc đáp:

- Hai đứa nhỏ này nhờ cả vào ngươi.

Trương Mộc Tượng cũng nói theo:

- Phiền Lỗ đội trưởng chăm sóc chúng một chút.

Lỗ Khôi trịnh trọng đáp:

- Hai người cứ yên tâm.

Chu Nhất Mộc quay người nhìn Chu Phàm nói:

- Con tự mình cẩn thận nhé.

Chu Phàm nhìn thấy ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng của Chu Nhất Mộc liền gật đầu đáp:

- Cha, con biết rồi.

Trương Mộc Tượng chỉ vỗ vai Khỉ Ốm mà nói:

- Đừng quên những gì cha dặn tối hôm qua.

Khỉ Ốm cười đáp:

- Cha, con đã nhớ rồi.

Chu Nhất Mộc và Trương Mộc Tượng rất nhanh liền rời khỏi đó.

Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm và Khỉ Ốm cười đáp:

- Hoan nghênh gia nhập đội tuần tra, từ nay mọi người đều là huynh đệ. Quy củ trong đội không nhiều, chỉ cần không vi phạm sẽ chẳng ai làm khó các ngươi. Chờ thêm hai người mới nữa đến sẽ cùng nói cho bốn người các ngươi biết.

Lần này gia nhập đội tuần tra, ngoài Chu Phàm và Khỉ Ốm còn có hai người mới nữa.

Lỗ Khôi ngó một chút chiếc mũ nồi đen trên đầu Khỉ Ốm nghi hoặc hỏi:

- Khỉ ốm, Hàn Cốt Bạch Côn trong tay ngươi và con chó già mua từ nhà lão Vương của Chu Phàm ta đều biết. Nhưng thứ trên đầu ngươi, thứ lỗi cho ánh mắt vụng về của ta, đó là bảo bối gì vậy?

Chu Phàm cũng thấy tò mò, hắn nhìn cái nồi lồi lõm vừa vặn che cái đầu của Khỉ Ốm, trông giống như một cái mũ giáp xấu xí.

- Cái này à, chính là cái nồi nhà ta dùng để nấu cơm.

Khỉ Ốm chỉ tay lên cái nồi đội trên đầu đáp.

Lỗ Khôi và Chu Phàm đều lấy làm lạ, cái thứ đồ chơi này có tác dụng gì?

Khỉ Ốm cười đáp:

- Các ngươi không hiểu, cái này là mẹ ta bắt ta phải đội đấy. Bà nói bộ phận nào trong cơ thể cũng không quan trọng bằng cái đầu. Những bộ phận khác bị thương, ói không chừng mình còn có thể lưu lại một hơi thở, chứ đánh trúng đầu thì coi như toi. A Phàm ngươi thấy mẹ ta nói có đúng không?

Chu Phàm không cười, lại một mặt chính trực đáp:

- Khỉ Ốm, mẹ ngươi nói đúng lắm.

Lỗ Khôi không nhịn được bật cười ha hả, nhưng y cũng không nói thêm gì. Nếu Khỉ Ốm thích thì có đội cả cái nồi lớn hơn, y cũng sẽ không có ý kiến gì.

Không lâu sau, hai thiếu niên khác cũng được đưa đến. Trưởng bồi của bọn hắn dẫn hai người tới, chỉ chào một câu liền quay về.

Sắc mặt của hai thiếu niên này trắng bệch, ánh mắt khó mà che giấu được sự sợ hãi.

Hai người bọn họ, một người gọi là Lý Nhị Lư, một người gọi là Hà Tào. Hai người bọn họ giống như Chu Phàm đều tay không tấc sắt, trên lưng mỗi người đều đeo một cái bọc.

Lỗ Khôi chỉ nhíu mày, nhưng lại không nói gì.

Khỉ Ốm cười đáp, chào hỏi hai người kia. Chu Phàm không nói gì cả, chỉ nhìn hai thiếu niên ấy gật đầu.

Nhưng trong lòng Chu Phàm hiểu rất rõ, người nhà của hai người này này không chuẩn bị gì cho họ, bọn họ có sống sót được hay không còn phải xem vận khí của chính mình.

Việc như thế này rất bình thường ở thôn Tam Khưu. Đội tuần tra còn được gọi là đội tự tìm đường chết, lúc nào cũng trong tình trạng tỷ lệ thương vong rất cao, cho dù có cố gắng chuẩn bị các vật bảo mệnh, cũng chưa chắc đã sống được. Nhiều người nhẫn tâm vì tiết kiệm ba mai huyền tệ bán mạng mà để chính con mình tự dựa vào vận khí để giữ mạng.

Bằng không, đến lúc đó bỏ tiền bạc vào, người cũng không giữ được, như vậy vừa mất con lại vừa mất tiền. Điều này còn thê thảm hơn.

Dù cách làm này rất tàn nhẫn, nhưng đây cũng là lựa chọn của nhà người ta, người ngoài chẳng thể nói lời trách mắng. Chu Phàm chỉ cảm thấy mình may mắn vì cha mẹ đã đem hết tâm huyết dành cho hắn.

Cho dù Chu Phàm tồn tại được trong đội tuần tra, nhưng còn phải đối diện với việc chỉ còn mười chín năm tuổi thọ, đổi lại thành những nhà khác, chắc họ đã sớm có tâm lý bỏ cuộc.

Người đã đến đông đủ, nhưng Lỗ Khôi vẫn không động đậy, y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời càng lúc càng sáng nói:

- Chờ thêm chút nữa, người trực đêm sắp trở về rồi.

Lỗ Khôi vừa nói xong, lác đác một vài người bước qua làn sương mù, tiến về phía bọn họ.