Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 29: Lúc hừng đông

Chu Phàm sẽ nghĩ tất cả các để có thể sống sót, nhưng có một số việc không phải hắn muốn là có thể làm. Vì lẽ đó, Chu Phàm cảm thấy mình nên suy nghĩ cho bọn họ. Nếu như quả thật hắn không có cách nào sống sót thì ít nhất cũng phải nghĩ cách cố gắng thu xếp tốt cho hai vợ chồng bọn họ.

Suy nghĩ một hồi, Chu Phàm lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Hắn vẫn nên ứng đối sự tình tuần tra vào ngày mai trước rồi mới có thể đàm luận về việc khác.

Cả buổi chiều rât yên tĩnh, không có người nào đến quấy rầy Chu Phàm tu luyện.

Đợi đến lúc hoàng hôn khi mặt trời lặn, Chu Phàm mới kết thúc một ngày tu luyện của mình. Lúc này khí lực của hắn đã tăng trưởng đến năm trăm cân!

Theo nguyên lực trong cơ thể dần dần bị luyện hóa, khí lực của Chu Phàm sẽ còn tăng trưởng. Chẳng qua, hắn đoán chừng qua một đêm khí lực cũng sẽ tăng đến mười mấy, hai mươi cân.

Nhưng trước khi gia nhập đội tuần tra có thể bước vào Khí Lực Cảnh, có được năm trăm cân khí lực, việc này đối với Chu Phàm mà nói đã là một kết quả rất không tệ.

Tu luyện bốn thức giác tỉnh còn chưa tới cực hạn, nếu để cho hắn thời gian một, hai ngày nữa thì khí lực nhất định có thể đạt tới sáu trăm cân. Quả là đáng tiếc mà!

Ban đêm, Quế Phượng trở về, bà bởi vì chuyện Thọ Quỷ đoạt mạng mà an ủi Chu Phàm vài câu. Bất quá khi nói xong, Quế Phượng lại khóc, trái lại để Chu Phàm an ủi bà.

Lại một lần nữa nhập mộng, đi vào không gian Khôi Hà.

Vụ vẫn chưa hiện thân, không gian Khôi Hà tĩnh mịch, như thể chỉ còn lại đúng một sinh linh là Chu Phàm.

Chu Phàm nghĩ tới “Hồn ngư” ở dưới sông, liền bỏ qua cái suy nghĩ ảo tưởng này, tiến hành tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức ở trên thuyền.

Bởi vì thời gian cấp bách nên Chu Phàm cũng không thể không tu luyện vào ban ngày, nghiệm chứng hiệu quả của Hổ Hình Thập Nhị Thức. Hắn ẩn ẩn có cảm giác tu luyện ở chỗ này cũng có chỗ tốt.

Mà ngoại trừ tu luyện bốn thức giác tỉnh, Chu Phàm cũng không có việc gì làm ở trên thuyền.

- Phàm nhi... Tỉnh... Phàm nhi...Mau tỉnh dậy...

Chu Phàm cũng không biết mình đã tu luyện bao lâu, không ngờ hắn lại có thể nghe thấy thanh âm gọi hắn của Quế Phượng trong không gian Khôi Hà.

Chu Phàm biến sắc, hắn biết đã đến giờ, bây giờ là giờ Mão, hắn phải đến đội tuần tra báo danh.

Mấy ngày nay chỉ lo tu luyện khiến cho hắn không để ý đến một vấn đề. Mỗi lần hắn rời khỏi không gian Khôi Hà là khi đã hết giờ nhưng hiện tại, hắn phải làm gì mới ra ngoài được?

Nếu như đến muộn, đội tuần tra ở bên kia có xử phạt hắn hay không?

Nghiêm trọng nhất chính là, nếu như cha mẹ không thể gọi mình tỉnh lại, bọn họ có thể làm ra chút sự tình mà Chu Phàm không thể đoán trước được hay không?

Bất qua Chu Phàm còn chưa kịp suy nghĩ xong thì hắn bỗng cảm thấy cảm giác mê muội, trời đất quay cuồng truyền đến.

Thời điểm Chu Phàm mở mắt, thấy Quế Phượng đứng trước giường, hắn cứ như vậy đi ra khỏi không gian Khôi Hà.

- Mau dậy đi, hôm nay con phải đến đội tuần tra báo danh đó.

Quế Phượng không phát giác dị dạng trên mặt Chu Phàm. Bà chỉ nhắc nhở một câu rồi xoay người rời đi.

Ở bên ngoài song cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen như mực, trời còn chưa sáng. Chu Phàm chưa bao giờ rời khỏi không gian Khôi Hà vào lúc này.

Điều này tựa như đã giúp hắn xác nhận một chuyện. Trong không gian Khôi Hà, nếu như có người gọi hắn vậy hắn liền có thể rời khỏi không gian Khôi Hà.

Bất quá, Chu Phàm lại cảm thấy không đúng lắm, sự tình hẳn là không đơn giản như vậy.

Chẳng lẽ là Vụ làm?

Chu Phàm khẽ nhíu mày. Nếu như là Vụ làm, chẳng lẽ lão già kia có thể khống chế thời gian hắn rời khỏi không gian Khôi Hà sao?

Nếu như là thật, vậy sự tình không ổn chút nào. Điều này có nghĩa là Vụ có năng lực nhốt hắn vĩnh viễn trong không gian Khôi Hà.

Vừa nghĩ tới khả năng cả đời đều bị nhốt ở trên chiếc thuyền kia, sắc mặt Chu Phàm có chút biến hóa.

Chu Phàm không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn mặc xong quần áo, đi ra khỏi phòng. Vợ chồng Chu Nhất Mộc đã sớm thức dậy, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho hắn.

Chu Phàm lại đi rửa qua mặt mũi, sau đó mới vào ăn sáng.

Chu Phàm cũng thay Lão Huynh chuẩn bị rất nhiều thức ăn. Dù sao nó cũng là chỗ ỷ vào của Chu Phàm khi đi tuần tra. Chu gia cũng không dám bạc đãi lão cẩu này.

Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Chu Phàm mang đồ đã chuẩn bị xong từ tối hôm qua, đẩy cửa ra.

Sắc trời tựa như khói đen bao phủ lấy tấm gương trong xanh, hiện giờ đã gần đến thời điểm hừng đông.

Chu Phàm phải rời nhà, vành mắt Quế Phượng ửng đỏ, bà dặn dò:

- Phàm nhi, phải cẩn thận, nếu như thực sự nguy hiểm... Vậy cứ trốn đi.

- Nương, người yên tâm đi, con biết rồi.

Chu Phàm cũng không nói rằng làm đào binh chẳng khác gì đi tìm chết, mà là cười trấn an nói.

- Đi thôi, ta mang ngươi đi.

Trên mặt Chu Nhất Mộc không có quá nhiều cảm xúc, ông nghiêm mặt nói.

Chu Phàm chào tạm biệt Quế Phượng, đi theo Chu Nhất Mộc, Lão Huynh thì đi theo phía sau hắn.

Chu Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Lão Huynh. Hắn phát hiện hình như hôm nay Lão Huynh có tinh thần hơn hai ngày trước.

Sáng sớm mùa hè, sương trắng giăng đầy, mang theo ý lạnh nhàn nhạt.

Hai người một chó đi qua từng ngôi nhà, rồi đứng trước một ngôi nhà có sân nhỏ được vây quanh bởi hàng rào.

- Nhất Mộc thúc, A Phàm, hai người đã tới rồi.

Khỉ Ốm từ trong sân nhỏ đi ra, trong tay cầm một cái gậy thuần trắng, trên đầu lại đội một cái nắp nồi màu đen.

- Chào buổi sáng, Khỉ Ốm.

Khóe miệng của Chu Phàm khẽ giật giật, cố nhịn cười, tạo hình của Khỉ Ốm cũng quá khó nhìn đi.

- Oa.

Khỉ Ốm nhìn lão cẩu dưới chân Chu Phàm, cậu ta kêu lên:

- Đây chính là Lão Huynh mà cha ta nói tới sao? Cha ta quá keo kiệt, không mua cho ta một con chó như này.

Keng!

Trương Mộc Tượng đứng sau Khỉ Ốm, gõ một cái lên nắp nồi trên đầu Khỉ Ốm, khiển trách:

- Đừng có mà đứng chắn trước cửa nói linh tinh, ngươi mà không đi nhanh là muộn đó.

Khỉ Ốm không dám nói lung tung nữa, Chu Phàm cười nói:

- Mộc Tượng thúc.

Nếu như không có Trương Mộc Tượng ra mặt, Chu gia chưa chắc đã mua được Lão Huynh.

Trương Mộc Tượng nhẹ gật đầu, ông lại khách khí với Chu Nhất Mộc, nói:

- Chu đại ca.

Số tuổi thọ của Khỉ Ốm chỉ có ba mươi hai, không thể trốn tránh việc gia nhập đội tuần tra.

Bốn người cùng nhau đi tới phương hướng bên cạnh thôn, Khỉ Ốm và Chu Phàm đi ở phía sau, cậu nhóc cười hì hì, đưa cái gậy trong tay về phía Chu Phàm, nói:

- A Phàm, đây là vũ khí của ta, mấy ngày nay ta đều ở nhà tu luyện côn pháp đó.

Chu Phàm tiếp nhận cây gậy, trường côn thuần một màu trắng, truyền tới lòng bàn tay của Chu Phàm một trận hàn ý, khiến hắn cảm thấy dường như mình đang cầm một khối hàn băng trong tay.

Ánh mắt Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Cây gậy này...

- Nó được chẻ ra từ thân cây Hàn Cốt Bạch Thụ trong nhà ta. Ta gọi nó là hầu côn.

Hiển nhiên, hầu côn được chế tác dành riêng cho Khỉ Ốm, bởi vì hầu côn vừa vặn cao tới lông mày của Khỉ Ốm.

Từ xưa tới nay, côn cao tới lông mày, khi sử dụng vừa linh hoạt vừa thuận tay. Chính vì thế mới có thuyết pháp tề mi côn.

Chu Phàm còn cao hơn Khỉ Ốm nửa cái đầu, muốn dùng hầu côn này hiển nhiên là nó vẫn còn ngắn, khi sử dụng chỉ sợ rằng có chút không thuận tay.

- Hàn Cốt Bạch côn, ngươi thật đúng là bỏ được.

Chu Nhất Mộc nghe cuộc nói chuyện giữa hai thiếu niên thì có chút kính nể, nói với Trương Mộc Tượng.

- Trương gia ba đời làm thợ mộc thì đã trồng gốc Hàn Cốt Bạch Thụ này. Lần trước có người ra giá rất lớn nhưng ngươi cũng không nguyện ý bán, không nghĩ tới ngươi lại dùng đến trên người Khỉ Ốm.

Trương Mộc Tượng nhếch mép cười nói:

- Nếu như Khỉ con chết rồi, bà nương nhà ta sẽ không sinh nữa, Trương gia đành phải tuyệt hậu. Nếu mà còn coi gốc cây kia như bảo bối, không bỏ được chặt nó thì đoán chừng những lão tổ tông của Trương gia sẽ tức giận đến nỗi chui ra khỏi phần mộ đến đánh chết ta mất.