Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 13: Vụ

Trong cái mâm ngọc trắng như tuyết là một con quái vật đầu lớn thân nhỏ. Đầu con quái vật đó như một nắm đấm bị sưng, phía trên nắm đấm đó lại là một đôi mắt lồi. Cái đuôi của nó như đuôi cá, toàn thân được phủ kín bởi một lớp vảy màu xám.

Trên cái đầu hình nắm đấm đó bị rạch mở một đường, bên trong toàn là gai xương lởm khởm, nhọn hoắt.

Sắc mặt lão nhân áo xám hờ hững. Lão ta tiện tay đặt cần câu ở cạnh bàn, tay phải ngưng tụ sương mù hóa thành một mũi đao sắc nhọn.

Cổ tay lão nhân khẽ run, ánh đao bao phủ mâm ngọc khiến cho người nhìn hoa cả mắt. Tiếng xèo xèo qua đi, con quái vật kia đã bị cắt thành mấy trăm miếng thịt mỏng.

Mũi đao nhọn hóa thành sương mù rồi lại hóa thành một đôi đũa. Thời điểm lão nhân dùng đũa gắp một miếng thịt mỏng thì trên bàn đột nhiên xuất hiện mấy đĩa gia vị. Cũng có thể những cái đĩa gia vị đó vẫn luôn ở trên bàn, chỉ là Chu Phàm không nhìn thấy mà thôi.

Lão nhân gắp một miếng thịt mỏng chấm một chút gia vị trong một cái đĩa rồi ném vào trong miệng. Lão nheo mắt lại, chậm rãi nhấm nháp, nếp nhăn trên khuôn mặt lão theo đó cũng nhăn lại.

Quỷ dị là, từ đầu đến cuối lão nhân áo xám không hề liếc Chu Phàm lấy một cái, tựa như Chu Phàm không hề tồn tại vậy.

Lông mày Chu Phàm cau xuống, hắn đi về phía lão nhân này, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Lão nhân kia đột nhiên xuất hiện, lại có thể lấy thủ đoạn mà hắn không bao giờ tưởng tượng đến biến quái vật kia thành đồ ăn.

Nếu như lão muốn giết hắn thì hắn thực sự không thể tránh thoát, vậy chẳng bằng tự mình đi qua, nhìn xem có thể thăm dò lai lịch của lão nhân không.

Quan trọng nhất là, hắn muốn hiểu rõ nguyên nhân tại sao mình lại xuất hiện ở trong không gian kỳ quái này, xuất hiện ở trên chiếc thuyền này.

Thời điểm Chu Phàm tới chỗ lão nhân, hắn còn dựa theo thói quen, không ngừng quan sát lão. Hắn phát hiện lão nhân kia đúng là coi thường sự tồn tại của hắn, tâm thần của lão hiện đang đặt hết lên đồ ăn bên trong đĩa.

Lão nhân áo xám không ngừng dùng đũa gắp những miếng thịt đã được cắt mỏng, trong suốt, thấm đẫm gia vị, chậm rãi cho vào miệng ăn. Coi như Chu Phàm đã đứng ở bên cạnh thì lão cũng không liếc mắt nhìn.

Chu Phàm đứng ở một bên kiên nhẫn chờ lão. Hắn không biết tính cách của lão ta như thế nào, thế nên không mở miệng lên tiếng mà chờ đối phương mở lời trước.

Nếu như đối phương một mực không mở miệng, vậy hắn quyết định chờ lão ăn xong rồi mới lên tiếng.

Một người ăn uống no say luôn dễ nói chuyện hơn một người đang đói bụng.

Trong đĩa cũng chứa các loại gia vị khác nhau, có xì dầu, có ớt, có gừng, có củ cải dầm,... Còn có rất nhiều loại gia vị khác nữa mà Chu Phàm không nhận ra.

Lão nhân có khi chỉ chấm một loại gia vị, có khi lại chấm hỗn tạp hai, ba loại gia vị. Mỗi lần đưa đồ ăn vào miệng, thì lão đều híp mắt lại.

Lão nhân ăn rất chậm, nhưng cái mâm ngọc chứa thịt lại nhanh chóng thấy đáy, cho đến khi chỉ còn lại một miếng, lão mới ngẩng đầu nhìn Chu Phàm hỏi:

- Ngươi có muốn ăn không?

Chu Phàm lúc này mới phát hiện đồng tử của lão nhân là màu xám đậm, tròng mắt màu xám như một cái xoáy nước giữa đại dương, sâu không thấy đáy.

Chu Phàm lắc đầu, đối với thịt của loài sinh vật quỷ dị này, hắn duy trì cái tâm cẩn thận. Lão nhân thần bí khó lường có thể ăn thứ này nhưng không có nghĩa Chu Phàm có thể ăn, lỡ như nó chứa kịch độc, vậy hắn coi như xong.

Lão nhân thấy Chu Phàm không muốn ăn, cũng không tiếp tục thuyết phục. Lão gắp miếng thịt cuối cùng chấm dầu cay và gừng rồi cho tọt vào miệng.

Sau khi ăn xong, lão nhân thong thả thở phào nói:

- Xem ở phân thượng ngươi không quấy rầy ta dùng bữa, ngươi có thể hỏi ta một vài vấn đề.

- Không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào?

Chu Phàm khách khí hỏi.

Lão nhân vung tay, đĩa sứ trên cái bàn vuông hóa thành sương mù tán đi, lúc này lão mới chậm rãi nói:

- Ta vốn không có tên, ngươi có thể gọi ta là Khôi, có thể gọi ta là Vụ, cũng có thể gọi ta là Huyết, thậm chí ngươi có thể thay ta tìm một cái tên khác để gọi.

Không có tên?

Tại sao lại không có tên?

Khôi? Vụ? Chẳng lẽ tên xuất phát từ đám sương mù xám này?

Thế còn máu đâu? Chẳng lẽ là đến từ huyết cầu trên đỉnh đầu.

Trong đầu Chu Phàm hiện lên mấy suy đoán, trên mặt vẫn mang theo sự tôn kính, tiếp tục nói:

- Hóa ra là Vụ lão tiên sinh, xin hỏi nơi này là địa phương nào?

- Ngươi cứ gọi ta là Vụ là được, không cần thêm cái gì mà lão tiên sinh vào đâu.

Vụ ngồi xuống, thời điểm lão ngồi, mấy sợi sương mù xám hội tụ lại tạo thành một cái ghế vừa vặn để lão ngồi.

- Về phần nơi này là địa phương nào?

Vụ dừng lại một lúc mới lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, hẳn là nó cũng không có tên. Chẳng qua, nếu ngươi cảm thấy khó chịu khi nó không có tên thì ngươi có thể gọi nó là không gian Khôi Hà.

- Không gian Khôi Hà...

Chu Phàm thì thầm trong lòng, hắn vẫn luôn nhìn lão nhân tự xưng là Vụ này, đáng tiếc từ đầu tới cuối, mặt của lão nhân vẫn hờ hững, khó mà nhìn ra được thêm thứ gì.

- Vụ, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này?

Chu Phàm hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất, hơn nữa hắn cũng nghe theo ý kiến của lão nhân sửa lại cách xưng hô.

Chu Phàm biết, nếu đối phương đã nói như vậy thì hắn cứ nên xưng hô theo ý của đối phương, như thế lại càng thêm thích hợp.

- Sao ta biết được?

Vụ cười lạnh, nói.

- Bọn người các ngươi xuất hiện tại đây, cũng không phải do ta làm ra.

- Chúng ta?

Chu Phàm nhạy cảm bắt được điều mấu chốt từ trong lời nói của Vụ. Điều này nói rõ, hắn cũng không phải người đầu tiên xuất hiện ở trên chiếc thuyền này.

- Được rồi, ngươi hỏi thế cũng đủ nhiều rồi.

Vụ hiện ra một ít không kiên nhẫn.

- Lần này ngươi lên thuyền, vậy thì ta cũng có mấy lời cần nói với ngươi.

Chu Phàm không lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.

- Ở trên chiếc thuyền này, ngươi chỉ có thể làm ba chuyện. Chuyện thứ nhất là câu cá.

Vụ tiện tay vung lên, sương mù xám mỏng manh cuốn lên, trên bàn gỗ đột nhiên nhiều thêm bảy cái cần câu.

Bảy cái cần câu có màu sắc không giống nhau, theo thứ tự là đen mực, tím nhạt, xanh lá cây, đỏ rực, vàng kim, trắng bạc, xám đậm.

- Chuyện thứ hai là nhảy thuyền, chuyện thứ ba là không làm gì cả. Đã đến giờ, ngươi có thể trở lại thế giới của mình.

Vụ nhìn về phía Chu Phàm hỏi:

- Hiện tại ngươi có muốn câu cá không?

- Tại sao lại phải câu cá?

Chu Phàm nhíu mày hỏi lại.

- Không phải ta muốn ngươi câu cá mà là ngươi muốn câu thì mới câu.

Trên mặt Vụ lộ ra một nụ cười quỷ dị.

- Câu hay không do tự bản thân ngươi chọn, ngươi đã ở trên chiếc thuyền này thì ta sẽ không bắt ép ngươi phải làm bất cứ chuyện gì?

Chu Phàm hỏi:

- Câu cá kia thế nào?

- Nơi này luôn luôn cân bằng, ngươi sẽ có được một vài thứ nhưng cũng sẽ mất đi một vài thứ.

Vụ chậm rãi nói.

- Bất quá lần câu cá đầu tiên, coi như là tặng miễn phí. Ừm, cũng không thể nói là miễn phí, dù sao ngươi có thể đi vào nơi này thì đã sớm bỏ ra đại giới rồi.

- Sẽ được thứ gì? Lại mất đi thứ gì?

Trái tim Chu Phàm bỗng nhiên nhảy lên một cái, hỏi.

- Ta mất cái gì khi vào nơi này?

- Ba vấn đề này quá phức tạp, ta không muốn trả lời, nếu ngươi muốn biết thì tự mình nghĩ cách đi.

Vụ lắc đầu nói.

- Ta đi vào nơi này đồng nghĩa với việc ta mất đi tuổi thọ sao?

Chu Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi. Hắn chỉ còn thừa lại mấy năm tuổi thọ, có lẽ có quan hệ với nơi này.

Đôi tròng mắt xám của Vụ hiện lên vẻ kinh ngạc, lão cười nói:

- Để ngươi đoán được rồi. Đúng, chính là tuổi thọ, người bỏ ra lượng lớn tuổi thọ mới có thể leo lên chiếc thuyền này!

- Quả nhiên là bởi vì nơi này!

Khuôn mặt Chu Phàm đanh lại, lạnh lùng lên tiếng.

- Vậy có biện pháp lấy tuổi thọ của ta trở về hay không? Xuống thuyền thì sao?

Có quỷ mới muốn leo lên cái thuyền quỷ dị này, nếu như có thể lấy lại tuổi thọ, Chu Phàm tuyệt đối không nguyện ý ở lại chỗ này.

Sắc mặt Vụ bình tĩnh nói:

- Không thể lấy lại tuổi thọ. Ít nhất thì ta cũng không thể thay ngươi làm được chuyện đó. Nếu ngươi muốn xuống thuyền thì cũng chỉ có thể nhảy xuống, đây chính là chuyện thứ hai mà ta nói.

- Nếu như nhảy thuyền thì ta sẽ như thế nào?

Chu Phàm nhìn vế phía lan can quanh mạn thuyền hỏi.

- Không biết

Vụ nhìn sương mù phiêu đãng trên mặt sông cười một tiếng.

- Cũng có mấy người từng nhảy thuyền, bất quá sau này ta chưa từng gặp lại bọn họ, vì thế mà ta cũng không biết sẽ như thế nào?

Không biết...

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn bỗng nhiên nhớ tới bóng đen qua lại dưới lòng sông. Nhảy thuyền tuyệt đối không phải là lựa chọn tốt!

Chu Phàm muốn hỏi lại, chẳng qua Vụ đột nhiên nói:

- Thời gian của ngươi đã hết, vậy thì lần sau gặp lại đi. Bất quá đừng có chết đó, một khi chết thì không có cơ hội gặp mặt nhau nữa đâu.

Lại là một hồi trời đất quay cuồng, Chu Phàm lắc lắc cái đầu. Thời điểm hắn mở mắt thì đã về tới thế giới hiện thực.