Tu Tiên Giới Quỷ Dị

Chương 12: Đường kẻ xám

- Ba người?

Chu Phàm ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi lại, hắn đang thăm dò tin tức. Hiện tại, đội tuần tra có hơn sáu mươi người, chỉ có ba người thì xác suất có vẻ quá thấp.

- Đúng vậy, chỉ có ba người, một người là ta, còn lại là hai đội phó. Nếu có người nhập môn thành công thì khẳng định trong thôn sẽ cho người đó làm đội phó đãi ngộ cũng theo đó mà tăng lên.

Lỗ Khôi cảm khái nói.

- Cho dù không thể chân chính nhập môn nhưng ngươi cũng không cần quá thất vọng. Tu luyện bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị Thức này coi như không thể nhập môn thì cũng có thể làm cho thân thể càng thêm cường kiện.

Lỗ Khôi sợ Chu Phàm nản chí không học tiếp nên an ủi nói.

Chu Phàm không nói thêm gì nữa mà nghiêm túc nghiên cứu bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị Thức. Lỗ Khôi nói với hắn, Hổ Hình Thập Nhị Thức này chỉ có người trong đội tuần tra mới được học cho nên sách này không thể để Chu Phàm cầm về, hắn nhất định phải học thuộc lòng bốn thức đầu.

Như vậy, ngày mai hắn mới có thể tự mình tu luyện.

Về phần tại sao nghiêm cấm truyền ra ngoài?

Lỗ Khôi nói rằng, đây là quy định của Thiên Lương Lý. Nguyên nhân cụ thể hắn không biết rõ nhưng hắn biết, nếu thôn dân không thuộc đội tuần tra mà học được sẽ gia tăng một chút khí lực, tuy họ có thể giúp đỡ đối phó với quái quyệt nhưng vào thời khắc thôn gặp chuyện sinh tử tồn vong, những người đó không muốn gia nhập đội tuần tra thì lại trở thành một tai họa ngầm.

Trí nhớ của Chu Phàm rất tốt, chỉ mất nửa tiếng là hắn có thể nhớ hết bốn thức đầu bao gồm cả văn tự và hình ảnh. Sau khi xác nhận lại không có sai sót thì hắn mới thỉnh giáo Lỗ Khôi những từ trong sách mà hắn không hiểu.

Đa phần những cái hắn không hiểu là kinh mạch huyệt vị và một số từ võ học. Những vấn đề này lại vừa hay là những thứ mà một võ giả như Lỗ Khôi quen thuộc nhất, Lỗ Khôi trả lời không hề khó khăn.

Lỗ Khôi vừa nói vừa chỉ lên thân thể mình hoặc Chu Phàm vị trí chính xác của huyệt vị làm cho Chu Phàm có không ít thu hoạch.

Chu Phàm cũng minh bạch, nếu đợi đến lúc đi tuần mới bắt đầu học tập cùng những người mới thì chỉ sợ Lỗ Khôi cũng không có đủ kiên nhẫn để dạy bảo hắn như thế này. Theo Chu Phàm thấy, bỏ ra một phần ba số tiền bán mạng mà có thể khiến Lỗ Khôi hết lòng dạy bảo thế này, tính ra đây đúng là một vụ buôn bán có lời.

Thời gian dần dần trôi qua, sau khi tất cả các vấn đề mà Chu Phàm không hiểu đều được Lỗ Khôi giải thích thì cũng đã đến nửa đêm. Chu Phàm liền vội vàng cáo từ đi về, hắn mượn ngọn nến trong nhà Lỗ Khôi để đốt đèn l*иg.

- Vậy ngươi về trước đi, ngày mai tự mình luyện tập, nếu có gì không hiểu thì buổi tối lại đến hỏi ta.

Lỗ Khôi đứng lên, tiễn Chu Phàm ra ngoài cửa, nói.

Chu Phàm cầm đèn l*иg, hắn bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, vội vàng quay lại hỏi:

- Lỗ đại ca, học được võ đạo là có thể đối phó được với quái quyệt sao?

Lỗ Khôi cười ha ha một tiếng nói:

- A Phàm, điều đấy là không thể nào, nếu quái quyệt dễ đối phó như vậy thì đội tuần tra cũng không chết nhiều người như vậy.

- Nếu như vậy...

Chân mày Chu Phàm cau lại, hắn muốn hỏi, nếu vậy thì học võ có tác dụng gì?

- A Phàm, chớ xem thường võ đạo.

Lỗ Khôi trầm giọng nói:

- Võ đạo là cơ sở của mọi loại tu hành, mặc dù nó không thế đối phó với đại đa số quái quyệt nhưng lại có thể giúp cho ngươi trở nên cường đại hơn. Khi gặp phải nguy hiểm, người chạy nhanh kiểu gì cũng có hi vọng sống sót lớn hơn người chạy chậm.

Chu Phàm sửng sốt một chút, hắn biết là hắn nghĩ sai rồi, sắc mặt hắn nghiêm túc nói:

- Lỗ đại ca, ta sẽ nhớ kỹ.

Nếu không phải Lỗ Khôi kịp thời nhắc nhở, suýt chút nữa, trong lòng Chu Phàm đã sinh ra khinh thị đối với võ đạo. Cái hắn muốn không phải là tận dụng mọi thủ đoạn để cố gắng sống sót sao?

- Lỗ đại ca, cha mẹ ta nói ngươi là tu sĩ, chẳng lẽ võ đạo cũng là một bộ phận của tu hành?

- Không phải ta đã nói cho ngươi võ đạo là cơ sở của mọi loại tu hành rồi sao?

Lỗ Khôi sửng sốt một chút nói.

- Lời này thật ra không phải là ta nói mà là ta nghe được từ một vị tiền bối ở Thiên Lương Lý nói, ngươi ghi nhớ là được.

Chu Phàm không tiếp tục hỏi nhiều mà tạm biệt quay người đi về.

Lỗ Khôi đứng ở cửa, nhìn ánh sáng từ đèn l*иg dần dần rời xa, y nhếch miệng nở nụ cười.

- Tiểu tử này có dã tâm bừng bừng, chẳng qua không biết thiên phú của hắn như thế nào?

- Trời đúng là quá tốt mà!

Chu Phàm cầm đèn l*иg đi trên con đường nhỏ, xung quanh tối đen như mực, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.

Trên bầu trời đen kịt, không nhìn thấy trăng sao đâu cả.

- Chẳng lẽ bầu trời của thế giới này đều như vậy sao?

Chu Phàm lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ, tập trung chạy về nhà.

Thỉnh thoảng, Chu Phàm lại nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có cảm giác sợ hãi, hắn biết m Quỷ không có ở phụ cận.

Sau khi về tới nhà, hắn thổi tắt sáp ong bên trong đèn l*иg. Phụ thân Chu Nhất Mộc đang ngồi hút thuốc lào, mẫu thân Quế Phượng thì ngồi gần ngọn đèn may vá quần áo. Hiển nhiên, bọn họ đang chờ Chu Phàm về.

Trong lòng Chu Phàm cảm thấy ấm áp, kiếp trước cha mẹ hắn mất từ khi hắn còn nhỏ, tình thương yêu của cha mẹ với hắn rất mơ hồ. Bây giờ lại có thể cảm nhận rõ rànghai người bọn họ có thể không biết hắn không phải là linh hồn tiền thân nhưng Chu Phàm lại coi họ là người thân tại thế giới này, nên vô luận là vì mình hay vì họ thì Chu Phàm đều phải cố gắng sống sót.

Chu Phàm trở về, Chu Nhất Mộc cũng không hỏi hắn học hành thế nào mà chỉ bảo hắn đi ngủ.

Chu Phàm tùy tiện vệ sinh cá nhân rồi trở về phòng đi ngủ,

Chẳng qua sau khi Chu Phàm tỉnh lại, hắn bỗng phát hiện xung quanh toàn là sương mù xám, quả huyết cầu khổng lồ vẫn treo cao trên không trung.

Chu Phàm cả kinh, lúc đầu hắn chỉ cho rằng đây là một cơn ác mộng, nhưng bây giờ hắn lại trở về nơi này.

Rốt cuộc đây là nơi nào? Tại sao hai ngày nay mỗi khi hắn ngủ lại đều xuất hiện ở đây?

Những vấn đề này Chu Phàm tạm thời không cách nào tìm được đáp án.

Chu Phàm hít vào một hơi, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua chuyện gì quỷ dị như vậy. Hắn thậm chí không biết, nếu như mình chết trong không gian quỷ quái này thì sẽ như thế nào?

Nếu không phải lo lắng khi chết ở trong này thì không thể tỉnh lại được trong hiện thực thì Chu Phàm đã có ý định thử tự tử xem sao, tự tử có khi làm mình tỉnh lại trong hiện thực.

Chu Phàm suy nghĩ một chút đi đến bên cạnh thuyền, cẩn thận vươn đầu ra ngoài lan can để nhìn.

Nước sông xám giống như một mặt gương vẫn phản chiếu lại hình ảnh một cái đầu lâu. Hai cặp mắt trống rỗng trên cái đầu lâu kia tựa hồ cũng đang nhìn chằm chằm vào Chu Phàm.

Đầu lâu trắng hếu phảng phất như dán trên mặt sông.

Nhìn cái đầu lâu này, Chu Phàm bỗng nhiên vươn ray ra, trong nháy mắt trên mặt sông liền hiện ra một cái xương tay.

Chu Phàm hít một hơi lạnh thật sâu, hắn lùi lại một bước, rụt đầu và tay về, bởi vì hắn thấy dưới đáy sông quái dị đang có một bóng đen đang du động. Hắn không dám khẳng định những bóng đen kia liệu có vọt từ dưới nước lên rồi cắn hắn một cái vào đầu hoặc tay hắn hay không.

Hiện tại hắn có thể khẳng định, đầu lâu và xương tay mà mặt sông phản chiếu chính là đầu và tay của hắn.

Nghĩ đến đây, Chu Phàm nhịn không được đưa hai tay lên vuốt ve mặt mình, xác nhận mũi, lông mày, con mắt và da thịt đều có hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chu Phàm thầm nghĩ những thứ hắn nhìn thấy là do cái sông quỷ quái này làm trò.

Ngay lúc hắn đang suy tư, sâu trong màn sương mù xám đang phiêu đãng truyền đến từng tiếng kêu như tiếng rít của lệ quỷ khiến cho người ta run sợ.

Màng nhĩ của Chu Phàm bị chấn động như muốn rách ra, hắn cảm thấy đầu mình bắt đầu bị quay cuồng, tâm thần như bị trấn nhϊếp.

Chu Phàm dùng sức lắc đầu mới thanh tỉnh lại được.

Tiếng kêu kia từ xa đến gần rất nhanh, âm thanh nhanh chóng trở nên rõ ràng như là con quái vật kia đang nhanh chóng đến gần nơi này.

Chu Phàm thấy khẩn trương, hắn không xác định được đây có phải là mộng cảnh hay không, nhưng hắn nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này. Nếu không đợi quái vật kia đến thì nguy to.

Chu Phàm chạy trên boong thuyền, nỗ lực tìm lối vào khoang tàu thế nhưng trên boong tàu lại không hề có cửa vào.

Tiếng gào thét hung bạo ngày càng đến gần, Chu Phàm biết là con quái vật phát ra thanh âm kia đã đến, hắn nhìn về phía thanh âm phát ra.

Ào!

Một thanh âm như có cái gì đó vừa nhảy từ trong nước ra truyền đến. Phía bên ngoài sương mù xám khoảng một trăm thước hiện lên hai ngọn lửa màu vàng, đây là mắt của con quái vật kia.

Lông tơ toàn thân Chu Phàm dựng đứng lên. Sương mù xám che chắn làm cho hắn không thể nhìn thấy thân thể của con quái vật này nhưng nỗi sợ hãi từ đáy lòng hắn tăng lên đến triệt để.

Quái vật kia nhảy lên thuyền gỗ, nó nhảy một cái đã lên cao tới trăm mét, thân thể nó to như một đám mây đen ngập đầu bao phủ chiếc thuyền gỗ này. Con quái vật này thực sự quá to lớn, thậm chí Chu Phàm còn không thể thấy rõ hình dáng cơ thể nó.

Động tác lao xuống của con quái vật quá nhanh, Chu Phàm nghĩ cho dù có nhảy xuống sông để trốn cũng không kịp nữa rồi.

Sưu!

Một sợi tia sáng màu xám như sợi tóc từ bên trái Chu Phàm xẹt qua, tia sáng này uốn lượn quanh co rồi đâm vào bụng con quái vật.

Tia xám này rất nhỏ, so sánh với kích thước của con quái vật thì nó không đáng nhắc tới, nhưng chính cái tia nhỏ bé ấy khi đâm vào thân con quái vật lại làm cho nó phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Thể tích của con quái vật đang thu nhỏ lại một cách điên cuồng. Khi co lại bằng bàn tay, nó bị tia xám kéo lên, lướt qua đỉnh đầu Chu Phàm.

Ánh mắt Chu Phàm di chuyển theo con quái vật này. Trên boong tàu phía sau hắn không biết từ lúc nào lại có một cái bàn gỗ, phía trước bàn gỗ có một lão nhân.

Cuối cùng con quái vật rơi xuống cái mâm ngọc màu trắng đặt trên bàn.

Lão nhân tóc bạc mặc một cáo áo dài màu xám, bên trên áo có hoa văn sương mù. Lão cầm trong tay một cái cần câu màu xám đậm, trên cần câu buộc một sợi dây câu mầu xám đậm, mà điểm cuối của dây câu chính là con quái vật đang ở trên mâm ngọc.

Lão nhân không hề nhìn Chu Phàm, lão chỉ tập trung tinh thần nhìn vào cái mâm ngọc.