Viên Tinh Châu không ngốc, cậu có thể nhìn ra từ một khắc Chu Nguyệt Minh xuất hiện kia, Diệp Hoài liền không đúng.
Người này như là một con chim đực lớn* tùy thời xòe đuôi lại không có chỗ thể hiện, lúc này hiển nhiên có chút thẹn quá hóa giận. Chỉ là Chu Nguyệt Minh ăn mặc giản dị, nói năng văn nhã, lại không phải đồng nghiệp, Viên Tinh Châu thật sự nghĩ không ra người ta đắc tội vị thần này ở chỗ nào.
*vầng nguyên văn chính là một con hùng tính (giống đực) đại điểu..
Khá nhiều người trong siêu thị hướng mắt về phía bên này xem, Viên Tinh Châu cân nhắc vài giây, quyết đoán từ bỏ, tùy tay vơ lấy rất nhiều thịt bò và thịt heo đóng gói, vội vàng tính tiền trở về.
Giữa trưa, Viên Tinh Châu thay quần áo ở nhà, buộc chặt tạp dề, sau đó tìm ra một chiếc mũ tắm trong suốt của khách sạn, đeo bao tay dùng một lần, lúc sau lại trong thêm một tầng bao tay cao su lưu hoá, thật cẩn thận, ôm di động đi vào nhà bếp.
Diệp Hoài cầm máy chơi game, vẻ mặt kỳ quái mà đi theo, lại thấy Viên Tinh Châu lấy ra một cái cân nhà bếp, tiếp theo bày ra một dãy bao gồm túi muối, lọ đường, lọ tiêu đen, thịt bò, khoai tây, hành tây, sau đó bắt đầu cân chính xác đến từng gram.
Trên kệ bếp bày đầy đĩa con bát con. Nhà bếp của chung cư nhỏ, tư thế của Viên Tinh Châu lại bành trướng, cuối cùng chiếc thớt lại dịch tới trên bàn ăn.
Thớt xếp ra hai bộ, dao làm bếp bày ra một loạt.
Diệp Hoài: "......"
"Cậu là muốn làm gì?" Diệp Hoài vừa chơi game, vừa nhìn sang đầy cảnh giác, "Là muốn mưu sát chồng mình sao?"
"Mưu sát chồng chỉ cần lúc anh ngủ, lén lút lẻn vào phòng ngủ của anh, cho anh một nhát dao là đủ rồi." Viên Tinh Châu nghiêm mặt nói, "Em là muốn làm thăn bò xào tiêu đen."
Diệp Hoài: "...... Vậy mà cậu mặc thành cái bộ dạng quỷ quái này?"
"Khói dầu không tốt cho da dẻ." Viên Tinh Châu cười hì hì, lúc này mới giải thích, "Lại nói em sợ bị dầu bắn, lỡ như bị bỏng đến độ hủy hoại dung nhan, vậy thì quá ư là mất nhiều hơn được."
Diệp Hoài quả thật chả biết người này suy nghĩ cái gì trong đầu.
Hắn quay đầu lại tiếp tục chơi game của mình, nhưng mà chơi vài ván, người tí hon trong tay bị quái vật giật điện chết, sống lại tại chỗ lại bị giật điện chết, vì thế trò chơi không ngừng ở trên đỉnh núi game over.
Kiên nhẫn của Diệp Hoài bị rút cạn, hắn ném máy chơi game sang một bên, lại quay đầu đi xem Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu lại có vẻ vô cùng vui sướиɠ, lúi húi bận bịu một chút lại ngó di động một cái, miệng ngâm nga tới lui một giai điệu nào đó.
Diệp Hoài nhìn một lát, lại bỗng dưng vu vơ nói, "Cho nên cậu không biết nấu cơm là vì sợ làm nổ nhà bếp?"
"Đâu có, em chủ yếu là không có thời gian." Viên Tinh Châu lấy ra một cái thước mềm, đo đến vạch 0.8cm, cười trả lời, "Lúc em mới bắt đầu đi đóng phim, cái gì cũng không hiểu, ở trước ống kính đặc biệt gượng gạo cứng đơ, cả biết vị trí đứng lẫn đọc lời thoại đều kém quá nhiều, cho nên cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian luyện tập. Nhìn gương luyện tập biểu cảm, dùng bút ghi âm luyện đọc lời thoại...... Dù sao mơ màng hồ đồ quay xong bộ phim đầu tiên, em lại tranh thủ báo danh một lớp học bổ túc."
Hai người vẫn là lần đầu tiên trò chuyện về tình huống năm đó sau khi nhóm nhạc tan rã.
Diệp Hoài hiển nhiên hoàn toàn xa lạ đối với kiểu sống như vậy, nhìn cậu chăm chú.
"Sau đó thì sao?" Diệp Hoài hỏi, "Cậu lại bận rộn đóng phim?"
"Cũng gần như thế, cơ mà...... Ừm, cũng không phải thuận lợi đến vậy." Viên Tinh Châu tươi cười, "Vai diễn đầu tiên là đạo diễn tìm em, lúc ký hợp đồng em không hiểu một cái gì hết, cũng không dám đề cập yêu cầu, cho nên thù lao đóng phim rất thấp, sau đó chờ mãi cho đến khi phim đã chiếu rồi, mà tiền cũng chưa chuyển cho em. Cho nên sau khi quay xong bộ phim đầu tiên, em kẹt tiền suốt một đoạn thời gian, khi đó còn ở ký túc xá tập thể, không có nhà bếp, đành phải ăn mì gói."
Diệp Hoài: "......"
"Ăn mì gói quá béo, ảnh chụp dìm hàng của em bây giờ là khi đó bị người chụp, ăn nửa năm, tăng chừng 10 kí đi." Cắt xong thịt bò thành từng miếng, Viên Tinh Châu dùng sống dao nhẹ nhàng đập cho mềm thịt, bồi hồi nhớ lại, "Về sau bộ phim kia chiếu xong, Lý Ngộ lại đàm phán cho em hai bộ phim khác."
Hai bộ phim đều là vai phụ, nhưng mà lịch trình hoàn toàn đυ.ng nhau, địa điểm quay cũng một cái ở Bắc Kinh, một cái ở Quý Châu.
Viên Tinh Châu là một nhân vật phụ, đoàn phim đương nhiên sẽ không suy xét thu xếp lịch trình cho cậu, trên thực tế có thể chấp nhận cậu chạy qua chạy lại hai đầu đã tính là không tối. Buổi tối Viên Tinh Châu đỏ con mắt ngồi máy bay chạy đến một nơi, trong chốc lát quay xong rồi lại bay qua bên kia, tiêu tốn biết bao nhiêu là tiền vé máy bay.
May mắn thay là khi đó thù lao của bộ phim đầu tiên đã được chuyển đến cho cậu, cậu mới giảm bớt được một chút áp lực về kinh tế.
Về sau vẫn là một cô em gái điều phối viên của đoàn phim ở Quý Lâm có tâm địa thiện lương, nhìn không nổi, bèn ngầm dồn hết suất diễn của cậu vào mấy ngày, cố gắng bố trí thời gian so với lịch trình của đoàn phim bên kia.
Sau đó nữa, hai bộ phim đều được duyệt rất nhanh, một cái chiếu ở đài của tỉnh, một cái chiếu ở đài địa phương, hai bộ phim lần lượt được chiếu, đồng thời gây nên cơn sốt, Viên Tinh Châu cũng tốt số, được hưởng ké một đợt tiền lời, độ hot lập tức tăng vọt. Lúc sau Lý Ngộ lại cho cậu nhận một bộ phim tiên hiệp cải biên IP cao*, nhân vật mà Viên Tinh Châu đóng tuy rằng không có nhiều suất diễn lắm, nhưng hình tượng nhân vật rất nổi tiếng, trong phim được ghép vô số CP.
*IP: IP (Intellectual Property) là một cốt truyện hay ý tưởng đã hoàn thiện có thể chuyển thể thành phim, phim truyền hình, game online, âm nhạc hay các nội dung thương mại liên quan đến sản phẩm.
Fan của sách và fan của phim thi nhau viết truyện ngắn (fanfic) cho các nhân vật trong nguyên tác, làm video, sáng tác thêm các cốt truyện bên lề, tình yêu đối với nhân vật trong sách khiến cho các fan lũ lượt không ngừng tạo ra sản phẩm, cho nên Viên Tinh Châu cũng liên tục thu hút được sự chú ý.
"Tuy rằng Lý Ngộ không thích em, nhưng về điểm này em vẫn rất cảm kích." Viên Tinh Châu nói, "Dĩ nhiên cũng có chỗ bối rối, nhân vật kia bị ghép CP quá nhiều, lúc ấy em đi theo đoàn phim tham dự lễ trao giải, bọn họ thậm chí đều không quá muốn đứng gần em......"
CP trong phim quá nhiều, thâm niên của Viên Tinh Châu kém nhất, bị người buộc chặt vào một chỗ lăng xê, cậu bị xem như là thuộc thành phần hút máu.
Một số vị diễn viên chính vốn dĩ đã khó chịu, hơn nữa trong giới giải trí đều có một chuỗi mắt xích thượng đẳng*, xuất thân chính quy chướng mắt kẻ nửa đường rẽ ngang, ca sĩ chuyên nghiệp nhìn không lọt cuộc thi tuyển chọn tài năng..... Viên Tinh Châu ở vào đúng ngay mắt xích thấp nhất của chuỗi, lúc tham gia tiệc rượu, sẽ bị người khác đâm chọt vài câu.
*nguyên văn: 鄙视链 (bỉ thị liên), là một cụm từ mới được lưu truyền trên mạng, chỉ sự áp dụng của hình thức chuỗi thức ăn vào các mối quan hệ, khái niệm khác trong cuộc sống, dạng như cá lớn nuốt cá bé, người ở trên khinh bỉ người ở dưới.
Cậu duy trì nụ cười trên môi, đối đáp tròn vành rõ tiếng, lúc xoay người vào trong hậu trường tham gia phỏng vấn, lại không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
"Tôi chỉ là một nhân vật thực hiện đúng bổn phận của mình trong phim." Viên Tinh Châu kìm nén nước mắt, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt với phóng viên, nói, "Thế nhưng tôi cũng không phải là rất quen thân với các vị diễn viên chính, mọi người đều rất bận."
"Tôi có CP mà? Chính là...... Diệp Hoài. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, ngày hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho tôi." Viên Tinh Châu cầm microphone, ngón tay run rẩy, nói với mọi người, "Tôi rất nhớ anh ấy."
===================================