*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Khoanh vùng trọng điểm, chỉ yêu một mình anh ấy!! kkkkk Papa Diệp vẫn là papa mấy người!"
"Hoài ca trâu bò, ai dám trèo tường đều dí chết hết cho tui!"
"Fan nhà khác, thật lòng hâm mộ fan Hoài Châu, Lãnh Quyển nhà chúng tôi chung một khung hình tương đương phát đường, nói chuyện tương đương lên giường...... Khi nào mới được như vậy đây o(╥﹏╥)o"
"Coi Diệp Hoài chủ động trả lời câu hỏi tích cực như vậy, tôi còn tưởng rằng Diệp Thần mấy năm nay đổi tính hoàn tục, hết làm kiêu rồi chứ, mãi cho đến một câu cuối cùng, tôi móa nó cười chết! Tinh tướng chính là tinh tướng, xem ai dám mơ ước đồ vật của ông?"
"...... Hoài ca sủng thê cuồng ma, tuyệt đối không sai*."
"......"
*cụm này được cắt ra từ câu "古人诚不欺我" đại khái nghĩa là "cổ nhân không lừa tôi", "ông bà nói không sai", thường dùng sau khi trích dẫn một câu tục ngữ, thành ngữ nào đó.
Siêu thoại của CP Hoài Châu chìm trong niềm vui sướиɠ, mọi người sôi nổi kêu gọi ăn tết, Diệp Hoài nhìn lướt qua cảm thấy mỹ mãn, rời khỏi Weibo, sau đó quay đầu, nhìn về phía Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu kể từ lúc lên xe liền bưng vẻ mặt ai oán mà nhìn hắn.
"Sao đấy?" Diệp Hoài đầy mặt ghét bỏ, "Cậu tỏ thái độ gì thế hả?"
Viên Tinh Châu rầu rĩ nói: "Em biết đánh đàn guitar, biết chơi piano còn biết nấu cơm?"
Diệp Hoài: "Ờ hớ."
"Em trâu bò thế cơ đấy, làm thế nào mà em lại không biết nhở?" Viên Tinh Châu chợt nhớ đến ban nãy sau khi phỏng vấn khi kết thúc, có một vị khách mời nữ ríu rít chào hỏi cậu, ngỏ ý vài bữa nữa muốn cùng cậu nấu cơm, Viên Tinh Châu đều có ý định chết tâm rồi.
Diệp Hoài lại so với cậu còn bất ngờ hơn, hồ nghi nói: "Cậu không biết?"
Viên Tinh Châu: "......"
Viên Tinh Châu: "Em trông có vẻ rất biết sao?"
Diệp Hoài: "Đúng vậy."
Viên Tinh Châu: "......"
"Cậu vừa nhìn là biết mẫu người của gia đình, rất nghe lời," Diệp Hoài tổng kết, "Là cái loại cực kỳ thích hợp để cưới về nhà......"
Viên Tinh Châu vẫn là lần đầu tiên nghe nói chính mình sở hữu một gương mặt hiền thê.
"Mặt vượng phu." Diệp Hoài hít một hơi thật sâu, nói bổ sung.
*hiền thê: vợ hiền; vượng phu: mang lại nhiều may mắn, thành đạt cho chồng về sự nghiệp
Viên Tinh Châu: "......"
"Cảm ơn." Khóe miệng Viên Tinh Châu run rẩy, cậu nói, "Nhưng giờ phút này em tương đối muốn mưu sát chồng mình."
Diệp Hoài nổi lên thú vui kỳ quái mà nhoẻn cười.
"Dù sao cũng cảm ơn anh." Viên Tinh Châu nghĩ một lúc rồi nói, "Tuy rằng em không biết nấu cơm, nhưng mấy ngày nay em luyện tập một chút, hẳn là vẫn còn kịp."
Diệp Hoài: "Cậu luyện cái đấy để làm gì?"
"Em nghe chị Lý nói, tổ sản xuất chương trình sẽ cải biên khác đi một chút." Viên Tinh Châu nói, "Mọi người cũng không phải chủ yếu tập luyện diễn phim ngắn, sẽ có rất nhiều thời gian để thể hiện tài năng cá nhân. Nguyên Trừng mang theo đàn guitar đến, hẳn là chuyên môn học. Như vậy thì em không thể biểu diễn đàn guitar, thôi thì nấu cơm cũng được."
Chị Lý chính là vị khách mời nữ ngỏ ý muốn cùng cậu nấu ăn, người này tên là Lý Di, là một vị MC của đài Đu Đủ, lúc tìm Viên Tinh Châu tán gẫu đã lén lút để lộ ra một vài tin tức.
Thứ nhất, đó là nhà đài mua bản quyền chương trình từ nước ngoài, nhưng cũng không rập khuôn theo hình thức gốc. Trọng điểm của phiên bản nước ngoài nằm ở chỗ tám vị khách mời tuyển chọn lẫn nhau, cùng với diễn xuất tương tác. Mà nội dung của phiên bản trong nước thì có nhiều cảnh quay hằng ngày và xã giao hơn, mọi người cần phải ở chung một chỗ.
Thứ hai là, địa điểm cư trú của bọn họ rất có thể là một nhà nghỉ nông trại nào đó.
Trước mắt mấy vị khách mời này đều đang ở khách sạn, tổ sản xuất chương trình ngày hôm qua cũng chỉ mới quay một phần của phân đoạn tuyển chọn giấu mặt. Lý Di vẫn là nghe nhân viên bên trong lộ ra, sau khi tuyển chọn giấu mặt xong, mọi người sẽ phải đổi địa điểm quay chụp.
Các minh tinh ở trong hoàn cảnh gian khổ lạ lẫm sẽ lộ ra mặt xấu, từ trước đến nay là điểm thu hút người xem của rất nhiều show truyền hình thực tế, cho nên mọi người hiện giờ chưa hề hay biết gì.
Do vậy chuyện nấu cơm mà Lý Di nói, cũng không phải đơn thuần là đùa giỡn, nếu mọi người quả thật sẽ ở một vùng ngoại thành xa xôi, vấn đề ăn uống nhất định phải tự mình giải quyết. Lúc này ai biết nấu cơm thì người đó tự nhiên là sẽ có nhiều khung hình hơn một chút.
"Cậu ở nhà nghiêm túc mà luyện tập, chuẩn bị sẵn hai món tủ đi." Lý Di nhắc nhở, "Đến lúc đó cậu đảm đương đầu bếp, chị làm trợ thủ cho cậu."
Viên Tinh Châu có nỗi khổ không được thành lời, chỉ đành gật đầu, cũng cảm kích nói: "Vâng ạ, cảm ơn chị Lý."
"Cảm ơn cái gì." Lý Di cười nói, "Nếu như cậu có thể thay thế Nguyên Trừng thì tốt rồi, chị nhất định sẽ cue* cậu."
*cue: hành động nhắc tới ai đó để camera quay đến họ.
Viên Tinh Châu: "......"
Mọi người trong buổi phỏng vấn đều nhìn Diệp Hoài đắm đuối, khó khăn lắm mới được một vị biểu đạt là bản thân mình cũng thật không tồi. Lòng hư vinh của Viên Tinh Châu bỗng chốc đạt được thỏa mãn mãnh liệt.
"Chúng ta quay tổng cộng ba bốn ngày, em mới tải về một cái app nấu ăn," Viên Tinh Châu tính toán, nghiêm túc nói, "Từ giờ trở đi, mỗi ngày em sẽ học đúng một món, một ngày nấu bốn bữa, hẳn là vẫn còn kịp."
Diệp Hoài tỏ vẻ hãi hùng mà nhìn qua.
Lần này đổi thành Viên Tinh Châu nổi lên thú vui kỳ quái mà nhoẻn cười.
"Mấy ngày tới anh không cần gọi đồ ăn ngoài nữa." Viên Tinh Châu cười ha ha nói, "Anh đưa ra kiến nghị, em đi thực tiễn, chúng ta là một thể cộng đồng. Ngày mai ăn......"
Cậu quả thật móc ra app nấu cơm, dựa theo danh sách mà tìm tòi.
"...... Gà rán kiểu Nhật thì thế nào?" Viên Tinh Châu hỏi, "Buổi sáng cánh gà rán, giữa trưa ức gà rán, buổi tối lại ăn đùi gà rán...... Một ngày ba bữa không ngừng nghỉ, hẳn là có thể luyện ra tay nghề."
Diệp Hoài: "......"
Sáng sớm hôm sau, Viên Tinh Châu liền bắt đầu hành trình học nấu ăn của mình.
Cậu và Diệp Hoài là tham gia ghi hình đợt hai, thứ Sáu tuần này mới đi, cho nên mấy ngày ở giữa nếu như nghiêm túc học cũng có chút hy vọng.
Diệp Hoài phản đối mạnh mẽ ý tưởng này, nhưng đã bị Viên Tinh Châu bác bỏ.
"Anh nói mà." Viên Tinh Châu nhiệt tình mười phần, líu lo thay quần áo, hô vọng ra ngoài, "Em yêu Hoài ca nhất nhất nhất! Nấu cơm chỉ cho một mình anh ấy ăn!"
"Câm miệng!" Diệp Hoài chơi game đã không thuận, lại nghe cậu ồn ào nửa ngày, mang vẻ mặt táo bón đuổi qua tính sổ, lại thấy Viên Tinh Châu đang cởϊ qυầи.
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu đưa lưng về phía cửa, hồn nhiên không phát giác, bên dưới chiếc áo thun là cặp đùi thon dài rắn chắc, thế nhưng màu da trắng nõn quá mức, khắc sâu vào thị giác của người thêm mấy phần nɧu͙© ɖu͙©.
Sắc mặt Diệp Hoài "soạt" một tiếng biến đỏ, ngượng ngùng mà lui ra.
Mười phút sau, Viên Tinh Châu thay xong quần áo, đang định thúc giục Diệp Hoài thêm một lần nữa, lại nghe thấy tiếng người này đang tắm. Cậu còn hoàn toàn không biết chuyện chính mình vừa mới bị nhìn thấy trong trạng thái không quần, lòng tràn đầy suy nghĩ công chúa rồng thật dễ dỗ, bèn tung ta tung tăng trở về phòng mình chờ.
Lại rề rà hơn nửa giờ, Diệp Hoài rốt cuộc tắm rửa xong, lại thay một bộ quần áo khác.
Siêu thị của khu dân cư rất lớn, ngày thường chẳng có bao nhiêu người ngoài tới, nhưng hai người vẫn ngụy trang một phen, Viên Tinh Châu đội nón lưỡi trai. Diệp Hoài chọn một cặp mắt kính không độ đeo lên.
Viên Tinh Châu thấy hắn đeo mắt kính rất đẹp, không rõ vì sao lại có một loại cảm giác văn nhã hư hỏng*, chính mình lại về phòng lục lọi, nhưng mà cậu chỉ có mắt kính gọng lớn, đeo lên trông giống như học sinh.
Viên Tinh Châu hậm hực chuẩn bị gỡ xuống, thế nhưng vẫn bị Diệp Hoài phát hiện.
"Lại đây," Diệp Hoài vẫy tay, bảo Viên Tinh Châu đứng chung một chỗ với mình, tháo nón của Viên Tinh Châu xuống, nhìn vào gương mà bình luận, "Như vầy trông có giống thầy trò không?"
Trong gương, Diệp Hoài cao hơn Viên Tinh Châu một cái đầu. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi denim hai mặt cùng quần jean rộng thùng thình, thiết kế cùng loại với quần áo trượt tuyết, soái khí bức người. Kính gọng vàng lại có một loại cảm giác cấm dục, tùy tùy tiện tiện đứng đó đã rất có khí chất.
Viên Tinh Châu thì mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, thoạt nhìn tuy rằng thoải mái tươi xinh, thế nhưng rõ ràng bị sự chói lòa của người bên cạnh lấn át.
"Giáo viên thể dục sao?" Viên Tinh Châu mặt không cảm xúc nói, "Em không có hứng thú với tình yêu thầy trò, cảm ơn."
"Giáo viên thể dục không có chiều sâu gì cả." Diệp Hoài nhướng một bên lông mày, khinh thường nói, "Tôi không giống giáo viên Toán học à?"
Viên Tinh Châu nói: "...... Giáo viên Toán học của tụi em là người Địa Trung Hải."
Diệp Hoài: "Giáo viên tiếng Anh thì sao?"
"Giáo viên tiếng Anh bị hói." Viên Tinh Châu chủ động giới thiệu, "Giáo viên Ngữ văn là nữ, giáo viên Hóa học cũng là nữ, giáo viên Địa lý thì vóc dáng hơi lùn......"
"Chẳng trách sao." Diệp Hoài nhìn cậu đầy thông cảm, "Nếu tôi là cậu, tôi cũng không dám yêu đương với giáo viên."
Viên Tinh Châu: "???" Chuyện đó thì có liên quan gì?
Nhưng cậu có thể nhìn ra tâm tình của Diệp Hoài rất tốt.
Viên Tinh Châu quyết định không so đo với hắn, cầm túi mua hàng, cùng Diệp Hoài dọc theo đường mòn của tiểu khu đi ra ngoài, trên đường chào hỏi hơn en nờ ông chú, rốt cuộc vừa kịp lúc siêu thị mở cửa thì vọt vào.
Kế hoạch của hai người chính là một hơi mua đủ hết nguyên liệu nấu ăn cho bốn ngày, xét cho cùng thì loại hoạt động như ra cửa này có chút phiền toái, tuy rằng siêu thị dưới lầu có thể tới, nhưng Diệp Hoài có nỗi ám ảnh đối với việc ra vào nơi công cộng.
Viên Tinh Châu cũng chưa chắc mỗi ngày đều có thời gian, chờ sau khi đoàn phim 《 Mê Thành 》hoàn toàn đóng máy, cậu còn phải quay trở về để phối âm. Đến lúc đó đi sớm về trễ, mua đồ ăn thật sự không thuận tiện.
Thế nhưng hai người lên kế hoạch rất ổn, sau khi tiến vào lại rối loạn hết cả lên. Diệp Hoài đẩy xe thẳng một mạch đến khu đồ ăn vặt, thấy cái gì lấy cái đó, đủ loại thực phẩm không lành mạnh và thức uống có cồn, quả thực giống như hàng miễn phí.
Hai người lại không lái xe tới, rượu mua nhiều toàn bộ xách tay, Viên Tinh Châu đành phải cản trái cản phải.
Đến lúc đưa được vị đại gia này đến khu bán thịt thà rau củ, Viên Tinh Châu lại đầu choáng mắt hoa, đối mặt với sườn non, sườn già, dẻ sườn, sườn cọng...... mà hoa hết cả mắt. Cậu dứt khoát lấy mỗi loại một phần, đi mua gà, lại thấy trong quầy đông lạnh có gà Tam Hoàng, gà Văn Xương, gà đen, gà tre, gà thả vườn......
Viên Tinh Châu: "......"
"Cậu là thật sự không biết một tí gì luôn?" Diệp Hoài thấy cậu đứng đần thối ở kia, đành phải hỏi, "Cậu định nấu món gì?"
"Thì gà rán đó...... Hoặc là gà nướng?" Viên Tinh Châu nói, "Nhà nghỉ nông trại có lò nướng sao? Bằng không làm Khiếu hoa kê (Gà ăn mày)?"
"Khiếu hoa kê phải dùng bùn vàng và lá sen." Diệp Hoài hỏi, "Cậu có chắc là bên kia có không?"
Viên Tinh Châu lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Không có ạ?"
Diệp Hoài: "......"
"Vậy thì gà công nghiệp đi." Diệp Hoài nói, "Gà tam hoàng cũng tốt. Gà công nghiệp nhiều mỡ, cũng khá dễ chế biến, dù sao cậu là tay mơ nên cũng không yêu cầu ăn ngon lắm."
Viên Tinh Châu gật đầu, duỗi tay cầm một bọc thịt gà, liền nghe phía sau có người nói: "Gà công nghiệp không có gì đặc sắc đâu, gà Văn Xương nấu canh rất ngon, gà thả vườn cũng không tồi, cậu có muốn cân nhắc lại một chút không?"
Phía sau là một người đàn ông lịch thiệp ăn mặc áo sơmi quần tây, tóc cắt ngắn, áo khoác vắt ngang khuỷu tay, thoạt nhìn vô cùng nho nhã. Diệp Hoài quét mắt qua đôi giày của người này, giày da màu nâu của GG (Gaziano & Girling), 238.000.
"Tiểu Châu," người đàn ông cười với Viên Tinh Châu, "Đã lâu không gặp."
Diệp Hoài hoàn toàn bị bơ đẹp, nhìn người này lom lom đầy cảnh giác, lại nhìn về phía Viên Tinh Châu.
Viên Tinh Châu khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông ước chừng một phút đồng hồ, sau đó mới khó thể tin được mà kêu lên: "Lớp trưởng??"
Người vừa tới tên là Chu Nguyệt Minh, là lớp trưởng thời đại học của Viên Tinh Châu. Hai người đã gần mười năm không gặp, cũng khó trách Viên Tinh Châu mãi một lúc mà vẫn chưa nhận ra. Cùng đại đa số những người tốt nghiệp xong đều phát tướng, lớp trưởng Chu quản lý hình tượng có thể nói là cực kỳ thành công, đứng ở trước mặt hai đại minh tinh như Viên Tinh Châu và Diệp Hoài khí chất cũng không chút nào thua kém.
Đương nhiên, giá trị tài sản của đối phương cũng không thấp, siêu thị nhập khẩu này là y mở, có chi nhánh trên cả nước, hiện giờ đã đến con số hàng trăm.
Hai người hàn huyên vài câu, Chu Nguyệt Minh lúc này mới quay qua Diệp Hoài nhoẻn cười, gật đầu tỏ ý chào hỏi.
"Năm đó lúc cậu tham gia cuộc thi, các bạn học đều rất mừng cho cậu," Chu Nguyệt Minh nói, "Tuy vậy ai cũng không nghĩ tới, cậu vừa đi một chuyến này liền không trở về, sau này mấy năm mọi người tụ hội, đều sẽ nhắc đến cậu."
Viên Tinh Châu tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng để ra mắt, năm đó lúc nhận được giải thưởng còn kể cho bạn học, nhưng ai cũng không nghĩ tới cậu sẽ bị đóng băng hoạt động, hai năm sau đó, các bạn học tốt nghiệp đã tốt nghiệp, thi lên thạc sĩ cũng đã thi lên thạc sĩ, chỉ có mình cậu, đại minh tinh trong miệng mọi người lại bặt âm vô tín.
Viên Tinh Châu tự giác không có mặt mũi nào gặp mặt, rồi cũng dần dần cắt đứt liên lạc với mọi người. Về sau lại một lần nữa gia nhập ST, cả ngày vùi đầu vào luyện tập và chạy theo lịch trình nên không có thời gian, lại vất vả giữ gìn quan hệ tốt với thành viên chung nhóm, tất nhiên càng không có cơ hội liên lạc với bạn học cũ.
Thực ra, so với quan hệ cùng các thành viên của ST, Viên Tinh Châu không chỉ một lần tưởng niệm đám bạn học cùng lớp.
"Là tớ không tốt, mất hết phương thức liên lạc với mọi người." Viên Tinh Châu nói, "Thật không nghĩ tới trùng hợp như vậy. Có cơ hội nhất định phải gặp mặt mọi người."
Chu Nguyệt Minh cười nhìn cậu: " Ý tứ của "có cơ hội " trong trường hợp xã giao, phải chăng là tương đương với " không có cơ hội "?"
"Không đúng không đúng." Viên Tinh Châu vội xua tay.
"Vậy thêm WeChat nha." Chu Nguyệt Minh giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất văn nhã điềm đạm, còn có khí thế mạnh mẽ của doanh nhân thành đạt, lấy di động ra lắc lắc.
Hai người quét mã thêm bạn tốt.
"Cậu muốn học nấu ăn?" Chu Nguyệt Minh có lòng nhiệt tình nói, "Vừa khéo tớ biết nấu vài món, các món thịt gà thực ra rất dễ học, nếu cậu không chê, tớ có thể dạy cậu."
Hai mắt Viên Tinh Châu sáng rực lên, được người thật dạy thì sẽ học nhanh hơn mày mò theo thực đơn nhiều.
Huống chi người lớp trưởng này của bọn họ từ trước đến nay ưu tú, y có thể thừa nhận chính mình biết làm, vậy nhất định là cực kỳ am hiểu.
Chu Nguyệt Minh hiển nhiên còn có việc khác, để lại phương thức liên lạc và địa chỉ của mình, lại bị người gọi đi rồi.
Viên Tinh Châu chưa phục hồi lại tinh thần từ trong niềm vui sướиɠ được gặp lại bạn cũ, chính mình che lại khuôn mặt nóng bừng lên, quay lại đi lấy gà thả vườn. Nhưng mà cậu vừa quay người lại, liền thấy Diệp Hoài tống hết đống gà trong xe trở lại quầy.
Viên Tinh Châu: "???"
"Anh sao vậy?" Viên Tinh Châu không thể hiểu nổi, nói, "Em đang chuẩn bị học làm gà nướng với người ta mà!"
"Không ăn gà. Ghét nhất ăn gà, gà có gì ngon mà ăn." Diệp Hoài đầy tức tối mà đem toàn bộ cánh gà đùi gà thảy lại lên quầy.
Viên Tinh Châu thấy hắn không nói lý lẽ, bèn bốc gà bỏ lại, "...... Anh không ăn thì em ăn."
Diệp Hoài lại muốn lấy đi, bị cậu túm một cái bắt được cổ tay.
"Uây, nói chuyện có lý coi." Viên Tinh Châu bắt lấy tay hắn, trừng mắt kháng nghị, "Dù sao cũng không thể không cho em ăn chứ? Gà lại làm gì chọc đến anh rồi?"
Diệp Hoài: "......"
Viên Tinh Châu: "......"
Hai anh đẹp trai túm tay nhau đối diện với nhau, cách đó không xa có người lén lút nhìn về phía bên này. Không biết camera của ai không tắt tiếng, "tanh tách" một tiếng, dọa hai người giật nảy mình.
Viên Tinh Châu vội vã buông tay ra, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Muốn ăn cậu đi ra ngoài mà ăn." Diệp Hoài tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, đúng lý hợp tình nói, "Tôi thấy hai cái đùi là dị ứng."
========================================================
*ở trên tôi có dùng từ "nho nhã hư hỏng", nguyên văn: 斯文败类 (tư văn bại loại), chỉ những người đeo kính ngoại hình trông có vẻ trí thức nhưng thâm tâm đồϊ ҍạϊ , hư hỏng, xấu xa. Từ này từng được dùng với nghĩa xấu, nhưng bây giờ thì lại được dùng để khen mấy anh giai đeo kính trông bad boy, ra phòng khách đạo mạo lên giường hóa cầm thú trông muốn mlem mlem rụng trứng gọi papa =))
*Khiếu hoa kê hay Gà ăn mày, lịch sự hơn là Gà nung đất sét: Sau khi làm gà sạch sẽ, loại bỏ nội tạng, người nấu sẽ ướp con gà với gia vị riêng đồng thời nhồi nhét đủ thứ nguyên liệu vào bên trong bọng gà như nấm, nhân sâm, hạt sen, hành lá, gừng, tiêu, thảo mộc, các loại gia vị... Sau đó, người ta sẽ gói con gà lại bằng vài lớp lá sen rồi mới đắp lớp bùn đất lên, hun khói từ từ trong 6 tiếng.