Người Đến Sau

Chương 12

Edit: CtNguyet

Chương 12

............

Trên đường đến đoàn phim, Lâm Chu Độ đã làm mất đồ, vô tình gặp con trai của kim chủ, chuyến bay thì bị trì hoãn, mãi mới có tin tốt truyền đến.

Gameshow mà cậu tham gia tuy bị người khác mắng là rập khuôn, bắt chước không tốt bằng người ta, nhưng mấy tập sau lại bắt đầu nổi lên. Lúc Lâm Chu Độ chờ soát vé, chưa được bao lâu đã có người đi lại hỏi cậu có phải người tham gia trong tiết mục kia không, rồi xin chữ ký.

Lâm Chu Độ chờ đám người kia rời đi, mới nói đùa với trợ lý: "Nổi rồi nổi rồi, sau này phải ngồi khoang hạng nhất."

"Giờ anh ngồi được rồi." Trợ lý nói, "Về sau em sẽ chú ý."

Lâm Chu Độ hơi ngạc nhiên, cậu nghiêm túc hẳn, đánh giá người trợ lý vừa nói: "Cậu là..."

Cậu nhớ lại tên mà Trần Cảnh Tồn đã dặn dò qua: "Hứa Hiểu Văn?"

Đối phương đáp lại.

Lâm Chu Độ định giải thích là nãy mình nói đùa thôi, song lại cảm thấy không cần. Trần Cảnh Tồn hình như đang để ý đến cậu, đổi người mới không phải dạng mơ mơ màng màng như trước, mua cơm hộp cũng dựa theo khẩu vị của cậu, phòng nghỉ cũng thoải mái hơn của người khác. Đợt trước, Trần Cảnh Tồn nói muốn phân ra đội tuyên truyền và đội quản lý riêng, Lâm Chu Độ không biết tiền mình kiếm có nuôi đủ nhiều người như vậy hay không, có cần thiết hay không.

Vào lúc này, cái tên Tạ Thành Văn sẽ xuất hiện trong đầu. Giờ nghĩ lại, Tạ Thành Văn trước giờ chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì, chỉ giống một vị khách ăn cơm bá vương (*). Không cho Lâm Chu Độ vai diễn nam chính, cũng không rêu rao khắp nơi tuyên bố cậu thuộc quyền sở hữu của anh. Nhưng mỗi ngày Lâm Chu Độ thức giấc giống như lột xác, ngày càng tốt đẹp hơn.

(*) Ăn cơm bá vương: ăn cơm méo trả tiền =))))

Lâm Chu Độ cứ suy ngẫm về Tạ Thành Văn rồi ngủ quên, lúc máy bay hạ cánh thì cậu tình lại, điện thoại của Tạ Thành Văn đúng lúc gọi đến: "Tới rồi à?"

"Vừa đáp xuống sân bay." Lâm Chu Độ nghĩ thầm, đúng là câu hỏi tào lao, đã nhận điện thoại thì đương nhiên phải tới nơi rồi, cậu có thể nhận điện thoại trong lúc đang bay sao? Lúc Tạ Thành Văn gọi điện đến cũng không biết cậu đã đến hay chưa à?

"Lúc trước nghe giọng cậu hơi khàn." Tạ Thành Văn nói, "Nhớ uống thuốc cảm."

Lâm Chu Độ hơi cảm động vì chính cậu cũng không chú ý vấn đề này: "Tôi biết rồi."

"Còn nữa" Tạ Thành Văn nói, "Cậu không cần để ý đến Tạ Kỳ. Nó sắp đi rồi."

Lâm Chu Độ cảm thấy Tạ Kỳ hơi thảm, rõ ràng là chưa nói cái gì cả. Cậu bảo: "Không sao mà, thằng bé khá tốt."

Tạ Thành Văn nói: "Tôi sẽ đưa nó đến lớp năng khiếu."

Lâm Chu Độ nhớ lại Tạ Kỳ vừa về đã lao vào chơi game, cảm thấy thằng bé không thích cậu.

Cậu cũng không nên có ý kiến gì về cách giáo dục của Tạ Thành Văn, Tạ Thành Văn bảo cậu yên tâm đóng phim, không chừng là vài ngày nữa sẽ đến thăm ban.

Tạ Thành Văn tự nhiên nói đùa, Lâm Chu Độ cũng có lệ mà hoang nghênh. Cúp điện thoại, Lâm Chu Độ kéo hành lý vào khách sạn, ngày mai có nghi thức bấm máy, cậu có rất nhiều chuyện phải làm.

Lâm Chu Độ không ngờ Tạ Thành Văn thực hiện lời hứa nhanh như vậy.