Người Đến Sau

Chương 11

Edit: CtNguyet

...........

Khó trách Tạ Kỳ lại tò mò như thế, nó đã "biết" Lâm Chu Độ từ lâu.

Nếu không phải do Tạ Thành Văn cảnh cáo và giải thích nhiều lần, thì lần gặp mặt đầu tiên, nó sẽ dùng văn hóa của người nước ngoài mà nó vừa học được, ôm Lâm Chu Độ một cái.

Tạ Thành Văn không phải là một vị phụ huynh nghiêm khắc, anh chỉ nghiêm khắc với bản thân mình. Ngoại trừ Lâm Chu Độ, Tạ Kỳ chưa bao giờ gặp qua người tình nào khác của anh, chứ đừng nói là bước chân vào ngôi nhà này. Tạ Kỳ còn nghi ngờ có phải mấy năm nay Tạ Thành Văn không có ai, chẳng lẽ toàn là tự xử? Nhưng nếu hỏi ba về vấn đề này thì lại vượt quá giới hạn, nên nó đành nhịn lại.

Nó còn biết bộ phim đầu tiên của Lâm Chu Độ là gì, một bộ phim thần tượng ba xu, Tạ Thành Văn nói, Lâm Chu Độ như vàng trong cát sỏi.

Ít nhất Tạ Thành Văn cho là như thế.

Trước khi ký hợp đồng với Lâm Chu Độ, có một lần Tạ Thành Văn ghé qua phim trường xem Lâm Chu độ đóng phim, đó là bộ phim thứ hai của cậu. Phim trường ở sa mạc Tây Bắc, cát vàng cuồn cuộn, Sa mạc mênh mông, hoang vắng là những đặc điểm của sa mạc, ngược lại tô thêm vẻ lãng mạn, rất nhiều đoàn phim võ hiệp đến đây quay. Tạ Thành Văn đến chỗ đó, ngồi từ máy bay sang xe bus, phải đổi nhiều chuyến xe, lúc đến nơi thì nhìn thấy Lâm Chu Độ.

Lâm Chu Độ đã quay liên tục 48 tiếng đồng hồ, sắp đổi sang bối cảnh khác, lúc nghỉ ngơi cũng không kịp tháo trang sức, trên mặt vẫn còn vết sẹo cố ý vẽ lên. Cậu dựa vào cảnh dựng của chuồng ngựa, bên cạnh là chai rượu không nhìn rõ nhãn, cậu đang trò chuyện với người khác, không biết nói cái gì mà cười đá vào chân của người nọ, mắng đờ mờ.

Cái hình tượng đó của cậu thật sự không được đẹp lắm, nhìn qua còn thấy thô lỗ, thế nhưng Tạ Thành Văn lại nhớ rất rõ. Từ lần đầu tiên, anh đã khắc sâu hình dáng của Lâm Chu Độ.

Thô lỗ, hoang dại, đôi mắt kia như có rượu, chưa bao giờ là một chàng trai trong trắng như trong phim thần tượng, cũng không phải là ly nước bỏ đầy đường hóa học, mà cậu như ngọn gió trong sa mạc bao la.

Tạ Thành Văn rất khó quên, lại không biết phải nói với Lâm Chu Độ như thế nào.

Đặc biệt là sau khi ngủ với cậu.

Còn ngủ không chỉ một lần.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Tạ Thành Văn luôn nghĩ mình chỉ thưởng thức Lâm Chu Độ mà thôi, giống như một người thích sưu tầm đồ sứ, giống như lúc anh đi núi Phú Sĩ sẽ thấy nó rất đẹp. Anh từng giải thích với người bên cạnh như thế, nói Tiểu Lâm là một thiên tài, anh chỉ xem trọng cậu, thật lòng xem trọng cậu. Nó không phải là thích, mà là tiếc nuối khi người khác không nhìn ra giá trị của báu vật. Lúc đầu, Phù Đồ ký với Lâm Chu Độ, thừa dịp vẫn đang hot, để cậu diễn vài bộ không quá tệ, nhưng đời không như mơ, Trần Cảnh Tồn từng nói Tạ Thành Văn càng cố gắng càng thất bại. Tạ Thành Văn càng nỗ lực, Lâm Chu Độ càng bất hạnh, Tạ Thành Văn càng muốn nâng Lâm Chu Độ lên, Lâm Chu Độ càng bị anh hại thảm thương. Lúc đó cậu chỉ là người mới chưa có lai lịch gì, bình thường diễn viên phim truyền hình muốn vào điện ảnh đều gặp muôn vàn khó khăn, huống chi là vai diễn của cậu trong mắt người khác chỉ là bộ phim thần tượng không có giá trị gì, loại diễn viên không thu hút phòng vé, không có tiếng tăm gì, sau khi đóng vài bộ phim điện ảnh sẽ như bọt biển nhanh chóng tan biến, Lâm Chu Độ cũng biến thành ngôi sao băng.

Đây là kinh nghiệm mà Tạ Thành Văn đúc kết được.

Một sự thật khiến người khác phải ngạc nhiên là, chủ tịch công ty điện ảnh cũng không có quyền lực lớn như vậy, bộ phim đầu tư khủng cũng không đủ sức để thuyết phục, Tạ Thành Văn không được tự quyết định vai chính, rủi ro quá lớn, không ai gánh nổi trách nhiệm. Có người phàn nàn ngành điện ảnh Hoa quốc ngày càng rập khuôn, tuy có vài bộ phim cũng ổn, nhưng diễn viên chính nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là những người cũ, người mới thì cần bồi dưỡng, mà bồi dưỡng lại yêu cầu thời gian, tìm đại gương mặt mới sẽ chỉ khiến công ty nhanh sụp đổ. Tạ Thành Văn chỉ là người chiếm cổ phần nhiều nhất, không phải có nhiều tiền để tùy ý ném. Lúc giá cổ phiếu giảm, cổ đông chỉ biết mắng chửi anh vì anh là lãnh đạo trực tiếp của Phù Đồ.

Chuyện mà Tạ Thành Văn làm được là giúp Lâm Chu Độ không thiếu phim để đóng mà thôi. Những hoạt động đấy cũng không bằng mấy bộ phim điện ảnh qua loa, nhưng vai phụ thì vẫn có giá trị của nó, ít nhất cậu vẫn có quyền lên tiếng. Ít nhất là ở trong cái công ty Phù Đồ này, Tạ Thành Văn có thể giúp Lâm Chu Độ bình an vượt qua vài năm. Nhưng Tạ Thành Văn biết, anh không cam tâm, Lâm Chu Độ cũng không cam tâm.

Trong cái vòng này, không thiếu người trẻ tài năng, cũng không thiếu người liều mạng. Lâm Chu Độ có thiên phú, nhưng phần lớn là chịu khổ đứng bên cạnh, cũng có nỗ lực, nhưng so với người khác hở một tý là gãy tay gãy chân, chút trả giá này chỉ như muối bỏ biển. Lâm Chu Độ có thể sẽ chìm mãi, nhưng cậu không cam lòng.

Tạ Thành Văn biết điều này, thậm chí là lợi dụng nó, ra tay với Lâm Chu Độ.

Anh rất vui, nghĩ rằng báu vật này cuối cùng cũng được người khác nhìn thấy, không có ai dám nói mắt nhìn của anh không tốt, giống như bộ phận nhỏ cảm thấy phần đa số không có phẩm vị. Tạ Thành Văn biết mình đang giữ một báu vật, thua cái gì chứ cái này thì không thể. Anh giữ Lâm Chu Độ cũng không phải vì thời hạn của đóa quỳnh (*), mà là vẫn chưa có ai nhìn ra giá trị của cậu. Có thể để người xem nhận ra bộ phim hay, đây mới là tâm nguyện ban đầu của anh lúc bước chân vào ngành giải trí, không phải là trào lưu mà người ta theo đuổi, mà là khiến người khác như phát hiện ra một châu lục mới.

(*hoa quỳnh: loài hoa chỉ nở vào ban đêm, kiểu bí ẩn, không phô trương vẻ đẹp cho người khác, có phải anh TTV ví tài năng của LCĐ như thế này không ta?:vvvv)

Nhưng hiện tại, Tạ Thành Văn không thể nào tự thuyết phục bản thân mình được, người thích sưu tầm sẽ không ôm đồ sứ lên giường, khách du lịch sẽ không leo lên núi Phú Sĩ để làʍ t̠ìиɦ, Columbus sẽ không quy tắc ngầm với châu lục mới.

Tạ Thành Văn cảm thấy bản thân sắp điên lên mất.

( vầng cả chương chỉ nghe anh ấy dối lòng =)))))))))))))))))