Sau khi Uông Trạch đưa Kha Hoằng Ích về nhà, trên đường đi, anh ta quan sát Triệu Viên Viên bên cạnh không nói lời nào, rất lâu mới nói: “Tôi cũng không ngờ lại trở thành như vậy, đến bây giờ tôi vẫn không hề có cảm giác chân thực, cảm giác giống như nằm mơ.”
“Nhưng mà, tôi cũng mới biết, Tiêu Việt thích một người hóa ra là thế này.” Nghĩ đến lời nói của Tiêu Việt, trong lòng Triệu Viên Viên có phần chua xót: “Tôi cho rằng cho dù cậu ấy thích một người, cũng đặt máy tính ở vị trí thứ nhất, cho dù yêu đương với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ dẫn người đó xoay quanh máy tính, sau đó thỉnh thoảng sẽ đi dạo phố, xem phim cùng người yêu, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô ấy…”
“Thật ra, hôm đó Tiêu Việt đi cùng Khả Khả đến buổi ra mắt của Thư Dụ cũng là vì Nhậm Giang Lâm đúng không? Chúng ta vẫn cho rằng cậu ta đối với Khả Khả…” Uông Trạch nói đến đây, thở dài một hơi, “Nói như vậy, khoảng thời gian này Nhậm Giang Lâm tới đây đúng là tìm Tiêu Việt.”
Thấy Triệu Viên Viên không nói chuyện, Uông Trạch thấp giọng nói: “Tôi vẫn tưởng là bà đã từ bỏ.” Nếu không phải hôm đó gây ra hiểu lầm Tiêu Việt thích Nhan Khả Khả, Uông Trạch cũng sẽ không chú ý đến Triệu Viên Viên vẫn để tâm.
Triệu Viên Viên nghe vậy mắt run lên, mãi mới nói: “Tôi đã từ bỏ lâu rồi…”
Nhiều năm như thế, quen với khoảng cách bạn bè, thật ra cô cũng đã chậm rãi từ bỏ.
“Thế nhưng,” Triệu Viên Viên nói tiếp: “Sẽ cảm thấy không cam tâm mà thôi, nhìn thấy Tiêu Việt để ý Nhậm Giang Lâm như vậy, trong lòng từ đầu đến cuối sẽ không cam tâm, sẽ nghĩ rằng mình đợi nhiều năm đến thế cũng không có kết quả, tại sao người kia vừa đến đã hấp dẫn ánh mắt của cậu ấy… Nhưng suy nghĩ người như Nhậm Giang Lâm cũng sẽ động lòng với Tiêu Việt, tôi đã cảm thấy trong lòng cân bằng hơn rồi, cảm giác ánh mắt của mình cũng không kém lắm, dù sao người ưu tú như Nhậm Giang Lâm cũng rơi vào trong tay kẻ lôi thôi này.”
Bên tai là tiếng nức nở khe khẽ của Triệu Viên Viên, Uông Trạch dừng một lát, rút hai tờ khăn giấy bên cạnh đưa cho Triệu Viên Viên, nhưng không nhìn sang.
Anh ta nghe được sự run rẩy trong giọng nói của Triệu Viên Viên: “Chiến tranh tám năm, nên kết thúc rồi…”
Uông Trạch than nhẹ trong lòng… Tiêu Việt đã bỏ lỡ một cô gái tốt…
Nhậm Giang Lâm ngồi một tiếng trong phòng làm việc của Tiêu Việt, Tiêu Việt đã đến tìm anh.
Để sách trong tay xuống, Nhậm Giang Lâm quay đầu lại nói: “Nói xong rồi?”
Tiêu Việt gật đầu, “Nói xong rồi.”
“Đã nói gì vậy?”
“Thì nói đại loại như em thích anh,” Tiêu Việt thấy Nhậm Giang Lâm bên cạnh nhíu mày, cười nói: “Lời nên nói đã nói rồi, anh yên tâm, mặc dù bây giờ bọn họ hơi khó chấp nhận, nhưng tốt xấu gì cũng quen biết em nhiều năm sẽ không vì chuyện này mà ầm ĩ tan vỡ.”
“…” Nhậm Giang Lâm nhìn Tiêu Việt khẽ mỉm cười, chẳng biết tại sao nghĩ đến Triệu Viên Viên, nhắm mắt lại, rất lâu anh mới mở miệng nói: “Cậu có biết không, làm vậy, có sẽ cậu sẽ bỏ lỡ người tốt hơn…”
Tiêu Việt nghe vậy cười một tiếng, “Bây giờ em một lòng một dạ suy nghĩ làm thế nào bồi đắp tình cảm với anh, nào có thời gian đi tìm người tốt hơn?”
“Thôi bỏ đi.” Nhậm Giang Lâm thở dài một hơi. Nếu đã hứa với Tiêu Việt thuận theo tự nhiên, vậy thì thuận theo tự nhiên đi.
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn ngoài cửa, lại không thấy Uông Trạch và Triệu Viên Viên, bèn hỏi: “Bọn họ đâu?”
“Đi rồi, vừa nãy đã đi trước,” Tiêu Việt đáp, “Anh xem, thời gian cũng không sớm, em đưa anh về?”
Nhậm Giang Lâm lắc đầu: “Không cần, tôi lái xe tới đây.”
“Hừm… đã vậy,” Tiêu Việt nghĩ ngợi, cười nói: “Vậy anh đưa em về nhà đi?”
“Có thể.”
“Hay là thôi, chỗ anh và nhà em là hai hướng, đưa em về nhà, chỉ sợ phải muộn lắm mới có thể nghỉ ngơi.” Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, không nhịn được trêu đùa: “Nếu không đêm nay anh ở chỗ em, giường của em đủ rộng, hai ta ngủ dư xài, lại nói cũng không phải chưa từng ngủ chung.”
Nhậm Giang Lâm nghe vậy cười khẽ một tiếng, tiếp một câu theo lời Tiêu Việt, trêu đùa nói: “Cũng là một cách, chỗ cậu ở rất gần đây, còn có thể nghỉ ngơi sớm nửa tiếng.”
Nói đến đây, Nhậm Giang Lâm quay người ra khỏi phòng làm việc, thấy Tiêu Việt vẫn ngu ngơ tại chỗ, không khỏi cười lên: “Sao thế? Không định đi à?”
Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm mặt mày mang cười ở trước mặt, một hồi lâu mới nói: “Anh nghiêm túc?”
Nhậm Giang Lâm vốn chỉ muốn trêu Tiêu Việt, chưa từng nghĩ người này lại tin, khi nhìn thấy đôi mắt Tiêu Việt sáng lên, Nhậm Giang Lâm bỗng nhiên không biết nên giải thích thế nào.
Thấy Nhậm Giang Lâm im lặng, Tiêu Việt đã hiểu Nhậm Giang Lâm nói đùa, sờ mũi một cái, Tiêu Việt ho nhẹ một tiếng.
“Anh nói đùa đúng không.”
“Nghiêm túc.”
Âm thanh cùng lúc vang lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ, khu làm việc trong lúc nhất thời yên tĩnh lại.
Tiêu Việt cười lên trước, nhưng cười vài tiếng, hắn đã cất bước đi đến trước mặt Nhậm Giang Lâm, ôm chặt lấy người, không nói một lời.
Bị Tiêu Việt ôm chặt Nhậm Giang Lâm than nhẹ một hơi, giơ tay ôm lại Tiêu Việt.
Cuối cùng, Nhậm Giang Lâm vẫn không đến nhà Tiêu Việt.
Sáng hôm sau Tiêu Việt dựa theo yêu cầu của Nhạc Đào Tiến đến công ty sớm, chỉ có mười tám người trong phòng họp, Nhạc Đào Tiến phấn khích nói gì, Tiêu Việt cũng không để ý, chỉ cầm điện thoại lướt Weibo một lúc.
Weibo của Nhậm Giang Lâm từ sau đêm đó cũng náo nhiệt cực kỳ, nhưng ngoại trừ tấm ảnh chụp Thư Dụ mà Nhậm Giang Lâm đăng tháng trước, sau đó anh không còn đăng bất kỳ Weibo nào nữa.
Mà trên Weibo, phim mới của Thư Dụ sẽ ra rạp vào thứ sáu đã tuyên truyền che trời lấp đất, teaser, trailer, lễ ra mắt, tất cả những gì có thể dùng để xào nhiệt độ đều kéo lên hot search và chủ đề phổ biến.
Hắn mở một Weibo phổ biến nhắc đến Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ, nhìn bình luận bên dưới, một đống “Ở bên nhau”, “Xứng đôi quá” như thế, lướt cả buổi Tiêu Việt mới tìm được một bình luận đúng trọng tâm:
“Mọi người ghép CP thật sự tốt không? Thú thật tôi cảm thấy Nhậm Giang Lâm không có khả năng sẽ có quan hệ với Thư Dụ, mọi người cũng đừng suốt ngày ý da^ʍ nữa, có phiền không.”
Tiêu Việt lập một nick ảo nhấn like cho dân mạng này.
Lại lướt Weibo mười phút, Tiêu Việt lướt xem được blogger tên là “Nhậm Thư Dụ Giang Lâm “, lại đăng một video biên tập đã được đăng lại hơn mười nghìn, Tiêu Việt tiện tay nhấn mở, lại phát hiện không biết những dân mạng này tìm được tài liệu video ở đâu, vậy mà cắt ra được một một chuyện tình yêu về tổng giám đốc Nhậm Giang Lâm thường xuyên xuất hiện ở trên phương tiện truyền thông chính thức và người mới Thư Dụ của giới giải trí. Còn tìm chuyên gia phối âm, câu chuyện mở đầu là hai người tình cờ gặp nhau trong buổi họp báo, tiểu minh tinh vừa thấy đã yêu tổng giám đốc Nhậm, cố ý đến gần, sau đó tổng giám đốc Nhậm bỏ tiền bao nuôi anh ta, trong lúc đó Nhậm Giang Lâm nɠɵạı ŧìиɧ, hai người đủ loại ngược luyến tình thâm, khi tiểu minh tinh Thư Dụ tuyệt vọng rời đi, tổng giám đốc hoàn toàn tỉnh ngộ, phần cuối chính là buổi ra mắt của tối hôm đó, Nhậm Giang Lâm đột nhiên xuất hiện khi MC hỏi anh cảm thấy thế nào về XXX, Nhậm Giang Lâm tướng mạo anh tuấn sáng ngời bỗng nhiên cười, nói “Tôi yêu cậu ấy”.
Toàn bộ video tám phút, còn toàn dùng tên của người trong cuộc.
Tiêu Việt chậc lưỡi, không thể không thừa nhận, biên tập này thật sự là tài nghệ điêu luyện, tổ hợp một cái video không ăn khớp chút nào thành một câu chuyện hoàn chỉnh thì chớ, thậm chí ngay cả cảnh giường chiếu cũng cắt ra.
Đặc sắc hơn cả mấy phim điện ảnh thức ăn nhanh hiện nay.
(phim thức ăn nhanh: tình tiết đơn giản, nội dung nông cạn)
Tiêu Việt lại chậc chậc hai tiếng, tiện tay nhấn góc bên phải, lựa chọn: ‘Tin tức không thật’.
Video hay hơn nữa, hắn cũng thấy ghét, đặc biệt là mang tên của Nhậm Giang Lâm.
Sợ mình xem nữa sẽ không nhịn được trực tiếp xóa bỏ tài khoản Weibo của người này, Tiêu Việt dứt khoát tắt Weibo, nhắm mắt làm ngơ.
Trong cuộc họp nói gì, Tiêu Việt cũng không nghe, chỉ nghe được sau đó Nhạc Đào Tiến nói, Nhậm thị nhận được lời mời của công ty ngành thông tin nổi tiếng quốc tế —— FHIS, Nhậm Giang Lâm đã sắp xếp cho họ đến nước M tham gia hoạt động giao lưu công nghệ thông tin của các quốc gia, thời gian hoạt động là một tuần, thứ ba tuần sau sẽ bắt đầu, cho nên thứ bảy bọn họ nhất định phải lên đường.
“Đi công tác dùng chi phí chung đấy! Toàn bộ hành trình bao ăn ngủ lộ phí! Hơn nữa còn là đi tham gia hội giao lưu công nghệ thông tin quốc tế, má ơi, tôi nghe nói lần này trong nước hình như chỉ có bảy công ty được mời, Hạo Thiên chúng ta có tài đức gì! Vậy mà sắp đi gặp mặt làm biết tất cả đại lão trong cái giới này!”
“Mời Nhậm thị đúng không?” Uông Trạch nghe vậy trả lời: “Tôi nghe nói công ty FHIS này hằng năm chỉ mời những công ty thật sự cho ra được thành quả trong ngành, bởi vì trong hoạt động mỗi công ty đều sẽ đóng góp một kỹ thuật nhất định để chia sẻ. Bọn họ không thể mời những công ty không trợ giúp được gì, cho dù Nhậm thị có tiền hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không để ý tới. Cũng không biết Nhậm thị lấy được cơ hội này bằng cách nào, nhưng cho dù nói thế nào, với chúng ta mà nói, cơ hội này vẫn rất quý giá.”
“Đúng vậy, quả là hiếm có, nhưng tôi đoán đây là Nhậm tổng tranh thủ được đúng không? Mọi người nghĩ xem, Nhậm thị trừ anh ấy ra còn có mấy người thật sự ủng hộ phát triển công nghệ thông tin?” Kha Hoằng Ích nói: “Hơn nữa tôi nghe nói tháng trước sếp Nhậm vẫn luôn ở Mỹ, nói không chừng đã quyết định vào khoảng thời gian đó.”
“Trước đừng nói mấy chuyện này nữa, chuyện hộ chiếu mọi người cũng đừng lo lắng, bởi vì có thư mời bên kia, bên Nhậm thị đã giúp chúng ta làm hộ chiếu chuyến thăm ngắn hạn, bảy giờ chiều thứ bảy chúng ta thống nhất đến Phố Đông đi máy bay.”
Tiêu Việt nghe đến đó, nghi ngờ nói: “Chúng tôi đi cả?”
“Đúng rồi, Nhậm tổng nói cả sáu tiến sĩ sinh các cậu cũng đi cùng.” Nhạc Đào Tiến trả lời.
“Thứ bảy này đi, thứ ba bắt đầu hội giao lưu, thời gian còn một tuần, đây tính ra chẳng phải trì hoãn tầm mười ngày? Dự án cứ để đó?”
“Nhậm tổng nói dự án kia tạm thời không cần vội.” Nhạc Đào Tiến ngẫm nghĩ vẫn giải thích nói: “Bởi vì bên Phương Nguyên hoàn toàn dừng việc phát triển app kia rồi.”
Tiêu Việt nhíu mày, không nói gì nữa.
Nhưng đợi đến lúc giữa trưa, hắn mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Nhậm Giang Lâm, kết quả lại nhận được tiếng nhắc nhở tắt máy. Đến buổi chiều, hắn lại gọi vào số của Nhậm Giang Lâm, vẫn như thế.
Nghĩ ngợi, Tiêu Việt bèn gọi vào điện thoại văn phòng Nhậm Giang Lâm, lại được thư ký Lôi thông báo Nhậm Giang Lâm đã đến New Zealand từ sáng sớm.
Tiêu Việt mơ hồ nhớ, Nhậm Giang Lâm từng nói với hắn, người nhà của anh hầu như đều ở New Zealand…
Không biết bên kia có chuyện gì, mấy ngày kế tiếp, điện thoại của Nhậm Giang Lâm vẫn không gọi được, đợi sau khi Tiêu Việt gọi được cuộc điện thoại này, đã là sáng thứ bảy.
Đúng ngày Tiêu Việt lên đường đến nước Mỹ, tin tức vợ của Nhậm Kiến Thân – tổng giám đốc trước của tập đoàn Nhậm thị qua đời nhảy lên trang đầu.