Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật

Chương 44: Đợi khi anh ấy không thể không có tao

Chỗ Uông Trạch ở cùng hướng với nhà Kha Hoằng ích và Triệu Viên Viên, mỗi lần tan làm đều sẽ thuận đường đưa hai người cùng về.

Nhưng hôm nay Uông Trạch dừng xe trước tòa nhà như ngày thường, đợi mãi, đợi đến khi cả người cả tòa nhà đã đi gần hết, vẫn chưa thấy Triệu Viên Viên đi ra.

“Cô ấy thật sự nói đi lấy chìa khóa?” Uông Trạch nhìn ngoài cửa sổ xe rất lâu, ngay cả bóng người cũng không thấy, bèn hỏi Kha Hoằng Ích ở bên cạnh.

Kha Hoằng Ích nhìn đồng hồ, coi như cũng gần nửa tiếng rồi, “Cô ấy nói vậy mà, nếu không mày trực tiếp gọi điện cho cô ấy xem?”

Uông Trạch gật đầu một cái, lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại cho Triệu Viên Viên, lại chỉ nghe được âm thanh nhắc nhở tắt máy.

“Chậc! Tắt máy rồi.” Uông Trạch khẽ nhíu mày, “Sẽ không gặp chuyện gì chứ?”

Kha Hoằng Ích gảy lỗ tai, “Hầy, sao có thể, nói không chừng Triệu Viên Viên đau bụng, sau đó đi ị rồi?”

Uông Trạch liếc nhìn Kha Hoằng Ích: “Mày nói chuyện có thể đừng thô tục vậy không!”

“Ơ ơ, mày còn không biết xấu hổ nói tao? Suốt ngày treo ‘chim’ trong miệng mày có thể tốt hơn đến đâu?”

“Con mẹ nó trong miệng mày mới treo chim!” Uông Trạch chửi bới nói.

“Được rồi, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, còn đi so đo những cái này làm gì?” Kha Hoằng Ích vỗ vỗ vai Uông Trạch: “Đợi thêm một lát đi, nếu đợi một lúc cô ấy vẫn chưa đến, lại đi xem xem.”

Uông Trạch gật đầu: “Ừ.”

Lại đợi mười phút, vẫn không thấy Triệu Viên Viên, Uông Trạch không chờ được, đưa chìa khóa xe cho Kha Hoằng Ích, “Mày ở đây trông xe, tao đi lên xem thế nào.”

“Được rồi, có chuyện gì mày gọi điện cho tao.”

“Được.”

Khu làm việc tầng hai sáu đã tắt đèn, âm u khiến người không thoải mái cho lắm, Uông Trạch đang định đi sang bên cạnh bật đèn, lại lơ đãng trông thấy một người tóc tai bù xù đứng sau cột đá cạnh bàn làm việc, trong lòng Uông Trạch giật mình, suýt nữa đã không để ý đến hình ảnh đàn ông hét ầm lên.

Có điều sau khi nhận ra được người kia là Triệu Viên Viên, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Vốn chuẩn bị gọi người, lại phát hiện Triệu Viên Viên trốn phía sau cột đá len lén nhìn về hướng khác.

Cô nàng này còn có thói quen rình coi à? Uông Trạch cười một tiếng trong lòng, chẳng lẽ đang nhìn trộm Tiêu Việt?

Nghĩ vậy, Uông Trạch vô thức nhìn theo tầm mắt Triệu Viên Viên, nhưng cái nhìn này đã khiến anh ta đơ ra ngay tại chỗ.

Cho đến khi giọng nói của Tiêu Việt vang lên anh ta mới tỉnh táo lại.

Uông Trạch nghĩ, đây là chuyện kinh khủng nhất, khó tin nhất anh ta từng gặp từ khi lọt lòng tới nay.

Đúng vậy, trên đời này còn có thể có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện bạn thân của anh ta, đại thần Tiêu Việt mê muội máy tính, không hỏi thế sự đang hôn môi với sếp tổng của tập đoàn Nhậm thị.

Trong cái nhìn của Uông Trạch, Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm có thể trở thành bạn bè đã đủ không thể tưởng tượng nổi, vốn chính là người của hai thế giới, coi như trở thành bạn bè cũng chỉ là sơ giao…

Nhưng mà, ai có thể nói cho anh ta biết bây giờ là tình huống gì? Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm thật ra là quan hệ có thể hôn môi?!

Nhậm Giang Lâm không phải là một đôi với Thư Dụ sao? Sao lại liên quan đến Tiêu Việt?

Không không không, không đúng, mấu chốt là Tiêu Việt, cái người mê muội máy tính này, sao hắn lại sinh ra tình cảm với một người!

Má ơi…

Uông Trạch cảm thấy tư duy đầu mình loạn hết rồi, khi Tiêu Việt tra hỏi, anh ta vô thức muốn lừa gạt cho qua, giả vờ không nhìn thấy, sau đó tranh thủ dẫn Triệu Viên Viên trở về.

Đâu biết một giây sau Tiêu Việt lại chính miệng thừa nhận.

“Nhìn thấy tao và Nhậm Giang Lâm hôn môi rồi à?” Tiêu Việt hỏi vậy.

Uông Trạch nghe vậy im lặng, không biết trả lời như thế nào, cũng không biết hỏi như nào, suy nghĩ thật lâu mới hiếm khi nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Vừa nãy mày với Nhậm Giang Lâm xảy ra chuyện gì, nói cho cùng cũng chỉ là chuyện riêng của mày, tao làm bạn bè không nên hỏi, cũng không nên can thiệp, nhưng mày đã thừa nhận, vậy tao có thể cho rằng, mày cũng không định giấu bọn tao không?”

Tiêu Việt gật đầu một cái, nói: “Đối với bọn mày, thật ra tao cũng không định che giấu.”

Uông Trạch nhìn Nhậm Giang Lâm trong phòng, lại hơi liếc nhìn Tiêu Việt hỏi: “Vậy bây giờ hai bây… là người yêu?”

“Không phải,” Tiêu Việt dừng một chút, “Tạm thời vẫn không phải.”

Uông Trạch nghe vậy nhíu mày, nhưng không nói gì nữa.

Tiêu Việt cũng đoán được chắc chắn Uông Trạch có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bận tâm Nhậm Giang Lâm vẫn ở đây, muốn hỏi rất nhiều lại không tiện hỏi, muốn nói, nhưng ngay trước mặt Nhậm Giang Lâm lại khó mà nói.

Nghĩ ngợi hắn bèn đi tới bên cạnh Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói với anh: “Nếu không em đưa anh về trước? Anh ở đây bọn họ không thoải mái để ‘thẩm vấn’ em được.”

Nhậm Giang Lâm nghe vậy nhíu mày, đây là chuyện giữa Tiêu Việt và bạn hắn cần giải quyết, anh cũng hiểu anh ở đây ngược lại không tốt lắm.

Nhưng mà, nếu như bây giờ đi, cứ có cảm giác ném bom cho Tiêu Việt, một mình mình phủi mông một cái dễ dàng rời đi, cực kỳ không chịu trách nhiệm.

Trên thực tế, bây giờ anh cũng không cần chịu trách nhiệm, anh và Tiêu Việt vẫn chỉ là bạn bè, anh chịu cái gì chứ? Những người tình đã từng kia anh chưa bao giờ muốn chịu trách nhiệm. Mà bây giờ người muốn nói ra với bạn bè cũng là Tiêu Việt, cũng không phải anh, anh không cần phải đi ôm phiền toái này, càng không cần thiết ở lại đây. Bây giờ rời đi sau còn có thể hưởng thụ thành quả, với anh mà nói là bớt lo nhất, cũng có giá trị nhất.

Nhưng…

Người trước mặt là Tiêu Việt…

Không phải những người tình trước kia…

Nhậm Giang Lâm khẽ thở dài một hơi, nói: “Mọi người nói ở đây đi, tôi đến phòng sát vách đợi cậu.”

Câu trả lời ngoài dự đoán, cái này khiến Tiêu Việt sững sờ chốc lát, sau khi nhận ra được ý của Nhậm Giang Lâm, hắn mới cười nói: “Đợi em làm gì? Anh ở đây cũng vô dụng, về sớm nghỉ ngơi đi.”

“Không phải vừa nãy cậu muốn đợi tôi cùng tan làm, sau đó trở về sao?” Nói đến đây Nhậm Giang Lâm hít sâu một hơi, nói: “Tôi chờ cậu.”

Tiêu Việt nghe vậy trong lòng ấm áp, vụиɠ ŧяộʍ nhéo nhéo tay Nhậm Giang Lâm, cong môi cười nói: “Vậy được rồi, nếu ông chủ lớn mở miệng nói muốn chờ em, vậy thì chờ đi.”

“… Nếu… nếu có chuyện gì, cậu nói cho tôi.”

Tiêu Việt nhìn Nhậm Giang Lâm, ý tứ sâu xa cười nói: “Có thể có chuyện gì, Uông Trạch còn dám đánh em hay sao? Bạn bè của em đều khá hiền hòa, sau này tiếp xúc nhiều hơn, thân quen rồi anh sẽ biết.”

Để Nhậm Giang Lâm hòa nhập vào vòng tròn sinh hoạt của hắn như chuyện đương nhiên.

Nhậm Giang Lâm liếc nhìn Tiêu Việt, chỉ gật đầu nói: “Vậy tôi đến phòng làm việc của cậu.”

“Được.”

Đợi Nhậm Giang Lâm rời đi, Tiêu Việt mới gọi Uông Trạch và Triệu Viên Viên vào.

Sắc mặt Uông Trạch phức tạp nhìn phòng làm việc của Tiêu Việt, thở dài: “Đây là văn phòng của Nhậm Giang Lâm ở Hạo Thiên đúng không? Con mẹ nó đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy tổng giám đốc nhường vị trí cho nhân viên đấy…”

“Đúng vậy, công ty thực tập trước kia, nếu ông ngồi một lát, gã cũng cảm thấy ông đang ngấp nghé địa vị của gã.” Triệu Viên Viên mãi không nói gì, khẽ thở dài một tiếng.

“Với anh ấy mà nói, phòng làm việc này là một nơi làm việc, cái này…” Tiêu Việt vỗ vỗ ghế, nói: “Cũng chỉ là một cái ghế mà thôi.”

“Bởi vì anh ta biết địa vị của anh ta không phải do một cái ghế quyết định.” Triệu Viên Viên lên tiếng: “Anh ta đủ tự tin còn có vốn liếng và năng lực tự tin như thế, anh ta thật sự là một người rất đáng được người kính nể.”

Uông Trạch nhìn Triệu Viên Viên cảm xúc không cao, lời nói lại thật sự phát ra từ trong lòng, thở dài một tiếng khó mà nhận thấy, “Nhưng mà, rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì? Không phải vừa nãy ông nói hai người không phải người yêu sao? Chẳng lẽ là bạn… là cái đó?”

Cái từ kia Uông Trạch thực sự không nói ra được, đặc biệt trong nháy mắt nghĩ đến Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm từng lên giường, anh ta đã cảm thấy cả người cũng không ổn lắm, mặc dù anh ta cũng không có cách nhìn đặc thù gì với đồng tính luyến ái, Nhậm Giang Lâm và Thư Dụ lên giường, anh ta vẫn có thể tưởng tượng ra được, càng thấy đương nhiên, nhưng nếu là Tiêu Việt… Tha thứ cho anh ta khó có thể tưởng tượng, cũng không muốn tưởng tượng.

“Cũng không phải bạn giường, chúng tôi chưa từng lên giường.” Tiêu Việt trả lời: “Như vừa rồi hai người thấy, đó là lúc thân mật nhất của tôi với anh ấy cho đến nay.” Bởi vì hắn đã hôn Nhậm Giang Lâm.

Uông Trạch nghe vậy hoang mang hơn, “Không phải người yêu, không phải bạn giường, vậy hai bây hôn làm gì? Chẳng lẽ mày muốn nếm thử cái mới? Thử vị của đàn ông?”

Tiêu Việt ho nhẹ một tiếng, nghĩ đến đêm ở suối nước nóng vào đầu năm, Tiêu Việt có cảm giác bị Uông Trạch nhìn thấu. Không thể không nói quen biết nhiều năm như vậy, Uông Trạch đúng là vô cùng hiểu hắn.

“Ban đầu tao cũng nghĩ vậy… Nhưng về sau phát hiện tao chỉ có suy nghĩ này với một mình anh ấy.” Tiêu Việt lấy thuốc lá trong túi ra ném cho Uông Trạch một điếu.

“Vậy ông thích anh ta?” Triệu Viên Viên nhìn Tiêu Việt, hỏi thẳng.

Tiêu Việt đốt thuốc lá rít một hơi, nói: “Thích.”

“Vậy anh ta thì sao? Không phải anh ta cùng với Thư Dụ à? Tiêu Việt ông không thể không biết đúng không.” Hình ảnh lúc nãy Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm nhỏ giọng nói chuyện, cô nhìn không sót tí nào, Nhậm Giang Lâm như thế cũng không giống vô tình.

Nghe được tên Thư Dụ, Tiêu Việt không khỏi chậc một tiếng, “Không phải tôi đã nói bọn họ không có quan hệ sao? Hai người không tin lời tôi nói cỡ nào.”

“… Lời ông nói, có độ tin cậy quá thấp đối với tôi của mười phút trước.”

“Vậy, bây giờ ông đang theo đuổi anh ta.” Triệu Viên Viên nói.

Tiêu Việt nghĩ một lát, nếu như nói hắn dự định làm sâu sắc tình cảm với Nhậm Giang Lâm cũng coi như theo đuổi… “Đúng là thế.”

Nói đến đây, Tiêu Việt cười nói: “Có điều, có một số việc, liên quan đến chuyện của tôi và anh ấy xác thực khó mà nói, tôi cũng không có ý định miêu tả cụ thể cho hai người, nói cho hai người biết những điều này, chủ yếu là hai người đúng lúc nhìn thấy, cho nên tiện thể nói, giải thích.”

Triệu Viên Viên hơi cụp hắn hỏi: “Ý của ông là, cho dù chúng tôi cảm thấy không được, xa lánh ông, ông cũng không để ý?”

Tiêu Việt nghĩ ngợi: “Có lẽ vẫn sẽ hơi để ý, nhưng tôi cũng sẽ không vì thái độ của mọi người mà từ bỏ anh ấy, nói thật, từ trước đến nay tôi gặp được người khiến tôi thích như vậy, trừ khi ngày nào đó tôi tự từ bỏ.”

Nhưng mà, ngần ấy năm qua, người và vật hắn thích chỉ có hai, một là máy tính, một là Nhậm Giang Lâm, thích máy tính hơn mười năm, mà Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt có dự cảm, hắn cũng sẽ thích lâu như thế hoặc là lâu hơn.

“Với tư cách là bạn bè, mày thích ai là tự do của mày, nhưng từ đầu đến cuối tao không cảm thấy Nhậm Giang Lâm là lựa chọn tốt, không nói xã hội gia đình, chỉ nói Nhậm Giang Lâm đối với mày… tình cảm không phải một bên thích là có thể lâu dài, nói thật, anh Việt à, mày chưa từng nghĩ tại sao Nhậm Giang Lâm tiếp cận mày hả? Thật ra trong mắt tao, gần gũi của anh ta đối với mày là mang theo mục đích, mục đích kia nói không chừng chính là những… sáng tạo đó của mày!”

Tiêu Việt rít một hơi thuốc lá, ngửa đầu nhìn trần nhà, thờ ơ nói: “Tao biết.”

Uông Trạch cả kinh, vội la lên: “Vậy sao mày vẫn…!”

“Cho nên, tao mới muốn chờ,” Tiêu Việt nhìn Uông Trạch, híp mắt cười nói: “Đợi ngày nào đó mục đích của anh ấy chỉ có tao, đợi đến ngày nào đó anh ấy không thể không có tao.”