Ma Thần Tướng Quân

Chương 14

Quyển 2 - Chương 3: Một tia hy vọng
Ở bên bờ sông gần Đại liệt cốc, Dương Chính đang nướng một con thỏ hoang.

Thương thế trên người đã tốt hơn rất nhiều, năng lực tự lành của hắn siêu cường, còn có dược vật phụ trợ, miệng vết thương thoạt nhìn rất nghiêm trọng chưa đến hai ngày đã khép miệng.

Thịt thỏ biến thành màu vàng.

Dương Chính xé một cái đùi thỏ đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, mỗi ngày cùng đấu trí đấu lực với những người Khâu Viễn Sơn phái đến thực ra rất tiêu hao tinh lực nên Dương Chính ăn rất ngon lành, ngủ rất thẳng giấc, không có chút tự giác là mình đang ở trong nguy hiểm, thậm chí nửa tuần lễ đã trôi qua, cả cừu hận của Mông Tầm cũng đã phai nhạt bớt.

Hắn mỗi ngày đều liều mạng gϊếŧ chết những người truy đuổi, nếu như là nói báo cừu cho Mông Tầm thì không bằng nói là chính hắn tự báo cừu cho bản thân mình.

Dương Chính trời sinh là người thích mạo hiểm, máu huyết trong người hắn luôn sôi trào du͙© vọиɠ, đến mức có lúc hắn không biết tại sao mình lại thích cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đùa chơi giữa sống và chết,.

Hay là tính cách không chịu an phận của hắn mới tạo nên cục diện như hiện nay.

Suy nghĩ kỹ càng thì thực ra ở trong Tử vong doanh tịnh không phải là hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát, ngay cả sau khi gϊếŧ chết Tả Thanh Tử càng có khả năng trốn thoát hơn.



Vậy mà hắn lại chọn con đường đi gian nan nhất, thậm chí hiện tại hắn còn hoài nghi nếu như còn đnag ở địa cầu, sau khi kết hôn với Tiểu Nhan thì có giữ được lời hứa đã nói hay không cũng khó mà xác định rõ ràng được.

Dương Chính nghĩ tới đây thực sự phát giác bản thân có điểm biếи ŧɦái.

Không phải chứ, hắn nhìn bàn tay mình, đâm xuyên qua bờ sông, cắt ra một khối băng, nhìn vào gương mặt phản chiếu trong đó vừa quen vừa lạ.

Không thể phủ nhận Dương Chính im lặng rất có phong cách nam nhân, dung mạo của hắn không kể là anh tuấn được nhưng chiếc mũi cao, gò má tròn, gương mặt hình chữ quốc (国), môi miệng đường nét rõ ràng phân minh, lại còn đôi mắt lúc nào cũng rạng rỡ có thần, thực sự có tố chất đặc biệt thu hút nữ nhân.

Bởi vì gϊếŧ quá nhiều người, tròng mắt hắn xuất hiện một tia lạnh lùng đến tận xương tủy.

Hắn quăng thịt thỏ xuống, dùng tay vốc nước sông lạnh lẽo lên rửa mặt, nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh cơ mặt hắn, các ý nghĩ kỳ quái vừa rồi đều tiêu tan.

Xem ra Khâu Viễn Sơn cũng thông minh, không phái tiểu đội nào dưới mười người đi truy sát hắn, mấy ngày nay rõ ràng không có địch nhân nào lạc đàn. Dương Chính tịnh không biết thực sự thi triển kế hoạch này chính là tên cừu nhân Đức Côn và Uy Nhĩ Tốn. Hơn nữa bọn chúng đã phát hiện ra muốn đánh du kích với Dương Chính thực sự là vô cùng ngu xuẩn.

Biện pháp duy nhất chính là phong tỏa tất cả giao lộ khiến Dương Chính phải tự mình xung đột, vùng phụ cận Tây tuyến đất rộng người thưa, vì để phòng ngừa quân đội nước khác tấn công đều đã thực thi sách lược vườn không nhà trống.

Lúc này chính là tiết đông lạnh lẽo, tuyết rơi ngàn dặm, Đức Côn không tin Dương Chính có thể chịu nổi hoàn cảnh gian khổ như thế, hắn nhất định phải đột vây.

Hơn nữa y tin chắc là Dương Chính không dám đi vào trong nước Thương Nguyệt, điều này khác nào đưa thịt vào miệng hổ.

Sự thực là y đã đoán đúng.

Dương Chính chuẩn bị trốn khỏi Thương Nguyệt quốc, mà con đường duy nhất mà hắn từng đi qua chính là con đường khi trước đi ám sát, hắn chỉ xuyên qua Đại liệt cốc tiến về Lưu Vân quốc.

Dương Chính đi về phía Tây Bắc mấy chục dặm, cuối cùng đã đến được gần biên giới thung lũng Mã Kỳ Đốn, thung lũng Mã Kỳ Đốn là vùng đất ba nước đều không quản lý, nơi này một mặt tiếp giáp Bi Thương hoang nguyên, mã tặc hoành hoành, gần biên giới nước Thương Nguyệt nên hằng năm đều có quân đội trú đóng, bất quá nhân số không quá nhiều, ước chừng khoảng một trung đội 500 người.

Nhưng mà Dương Chính hôm nay đến nơi đó, ngược lại phải hít một hơi khí lạnh.

Nấp trong lùm cỏ sát bên doanh trướng địch nhân.

Hắn phát hiện ra một hàng rào dài không dứt chạy dọc con đường, phong tỏa lối đi mà hắn có thể trốn được, hơn nữa liếc sơ qua số lượng quân trướng Dương Chính khẳng định quân đội trú đóng ở đây ít nhất cũng một thiên doanh hai ngàn người, khiến hắn phải nhịn không được lấy tay xoa mặt thử coi mình có nhìn nhầm không.

Nhiều người như thế chỉ là bắt mình sao?

Khâu Viễn Sơn thực sự phóng tay làm lớn a.

Bọn binh sĩ đều chém sạch các lùm cây bụi cỏ có thể ần nấp xung quanh, ven hàng rào ở phía nước Thương Nguyệt có vô số hào sâu nối nhau, có quân trấn giữ.

Dương Chính hắn nếu muốn đào thoát trừ phi trốn qua các hầm bẫy không chết, còn phải xuyên qua hàng rào, ở nơi này có hai ngàn binh sĩ muốn cầm đao chém hắn nhắm rượu. Nhĩ tới đây, Dương Chính trời đất không sợ cũng phát hiện đây thực sự là một vấn đề lớn.

Dương Chính tuy không sợ chết nhưng không phải là thích chết.

Hắn không chết mà tỉnh ngộ ra, đặc biệt là nghĩ tới mình bị lợi dụng tâm lý tất nhiên cảm thấy giận dữ và khuất nhục. Bắt thỏ xong thì chó cũng bị mổ, hắn không phải không nghĩ tới, chỉ lúc đó nhìn thấy ánh mắt công chúa, hắn phát giác nữ nhân này sẽ không hạ thủ Dương Chính hắn. Đừng quên thủ đoạn Dương Chính đối phó với nữ nhân, lúc hắn ở địa cầu cũng là một hoa hoa công tử không hơn không kém, không ngờ lần này lại thất sách.

Mẹ nó, nữ nhân quả nhiên chuyên môn thay đổi, không thể chơi đùa quá mức, Dương Chính quyết định sau này đối với nữ nhân của thế giới này cần phải cẩn thận.

Không có ai có thể đối đãi với hắn như vậy nữa, người dám đối với hắn như vậy thì chỉ có con đường chết mà thôi.

Dương Chính đang suy nghĩ biện pháp trốn thoát.

Quân doanh phía xa chợt ồn ào một lúc, sau mấy tiếng quát vang, Dương Chính nhìn thấy mấy thớt ngựa chạy ra từ trong quân doanh.

Phía sau lưng ngựa có cột một vật thể mơ hồ, mấy thớt ngựa chạy như bay để lại vết chân lộn xộn trên tuyết, mấy vật thể phía sau bị kéo lê trên tuyết.

Dương Chính chỉ nhìn mấy lần răng nghiến lại muốn hộc máu.

Vật đen đen đó chừng như là mấy người.

Tuy hắn không nhìn thấy rõ đó là ai, nhưng một tên kỵ sĩ cầm lên thì hắn nhìn thấy rất rõ.



Chính là đầu của Mông Tầm.

Một cỗ huyết khí xộc thẳng lên óc Dương Chính.

Dương Chính nhắm chặt mặt lại, bình tĩnh, bình tĩnh. Hắn rút M9 cắt một đường trên tay.

Mùi máu tươi làm tinh thần hắn khẽ run lên.

Dương Chính mày không được nhìn, bọn chúng cố ý làm vậy, mày nếu còn không nhìn ra thì mày không xứng sống trên thế giới này nữa.

Chốc lát Dương Chính biết rằng mình hơi thất thần, hắn biết mình đã làm Mông Tầm thất vọng, trong lòng chợt cảm thấy bi thương không cách nào áp chế được.

Dương Chính bình thản nhìn bọn binh sĩ kéo lê mấy người kia, tên binh sĩ cầm đầu dùng trường thương giơ cao đầu của Mông Tầm lên, làm ra bộ dạng diệu vũ dương uy rồi cường ha hả.

Sau sát na giận dữ điên cuồng Dương Chính triệt để lãnh tĩnh trở lại.

Hắn sớm đã qua cái tuổi xung động, trên thực tế mỗi lần nhìn thấy hắn có cử chỉ xung động đều là đã qua tính toán tinh tế, trong tình huống tuyệt không thể nắm chắc được hắn thông thường không khinh cử vọng động.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn chỉ động thủ trong tình huống nắm chắc trong tay, người tình không bằng trời tính, kế sách nhìn không một kẽ hở nào thực tế cũng có thể thất bại. Huống gì Dương Chính thân thể luôn lưu chuyển huyết dịch ưa mạo hiểm, có lúc vì muốn sự việc thành công hắn phải ra quyết định nguy hiểm.

Hắn rởi đi, chính như tâm trạng bây giờ còn muốn tiến qua phòng tuyến này thực sự quá ít cơ hội thành công, việc nguy hiểm thế này trừ khi vạn bất đắc dĩ hắn không hề mạo hiểm.



Dương Chính chạy ở nơi vắng vẻ, cước bộ của hắn kiên trì ổn định, thân thể nhẹ nhàng như làn khói lướt qua vô số sông nhỏ, gò núi.

Khu vực Tây tuyến rộng lớn, Khâu Viễn Sơn chỉ có thể phái người trấn giữ ở một số đường giao thông trọng yếu chứ không thể phái đông đảo nhân mã đi tìm một cách đại quy mô, bởi vì gần trăm binh sĩ tử vong mấy ngày trước đã cảnh báo cho ông ta, Dương Chính hung tàn giảo hoạt như lang sói, tìm tòi lục soát chỉ đưa người cho hắn gϊếŧ mà thôi.

Nhìn thấy mặt nước đóng băng bị vỡ ra, lòng Dương Chính thật sự trầm xuống.

Đây là con đường cuối cùng có thể rời khỏi thế lực Thương Nguyệt quốc, không ngờ mặt băng dày một xích đã bị quân Thương Nguyệt đánh vỡ nát, ở nơi trời băng đất tuyết này, mặt hồ lại rộng đến hơn ngàn mét, Dương Chính tự hỏi mình liệu có thể chịu nổi hơi lạnh thấu xương này hay không.

Các con đường đi đều có đại quân trấn giữ, trừ phi tiến vào trong Thương Nguyệt quốc , điều giống như là đi chết, Dương Chính lén lút tiềm phục ở gần Loạn Vân Gian, trên cửa thành sớm đã dán đầy hình của hắn.

Dương Chính tóc đen mắt đen rất rõ ràng, muốn lừa gạt bọn quân lính còn khó hơn lên trời.

Tính đi tính lại chỉ còn đường theo ven thung lũng lớn đào tẩu.

Thiên doanh hai ngàn quân, làm sao đây?

Dương Chính không còn lối thoát, trời cao bắt hắn phải mạo hiểm phen này.

Lúc hoàng hôn, sắc trời âm ám, mưa tuyết tơi bời, hôm nay gió rất lớn. Hoạt động trong doanh trại đều trở thành im lặng, Dương Chính trốn trong lùm cỏ gần thung lũng quan sát quân doanh.

Ngọn đèn bão trên tháp cao lắc lư lay động, dưới sắc trời hôn ám mịt mù như thế, ánh sáng từ ngọn đèn bão trở nên ảm đạm cực điểm.

Dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn là đầu lâu của Mông Tầm.

Treo ở trên cao như vậy gió tuyết sớm đã làm cho nó biến dạng thành một khối không rõ.



Dương Chính lúc thì chăm chú nhìn vào trong doanh trại, lúc thì ngẩng lên nhìn đầu lâu, nhãn thần của hắn vẫn nhìn không một chút gợn sóng nào, không có bi thương, không có hoảng loạn, chỉ trong lúc khốn cùng này hắn bóp một nắm tuyết cho vào miệng, ngoài ra hắn đều như khối đá, không hề có chút động đậy.

Trời càng lúc càng tối, màn đêm cuối cùng cũng ập tới, đây chính là thời khắc Dương Chính hành động.

Đối mặt với nguy hiểm gian nan như vậy, thậm chí chỉ một phần mười hy vọng sống sót.

Nhưng Dương Chính lại có một tia kɧoáı ©ảʍ không nói rõ được trong lòng. Cái này là một cảm giác khó mà hình dung được, người bình thường đối mặt với tình cảnh cửu tử nhất sinh này đều khủng hoảng, tuyệt vọng, thậm chí không biết phải làm sao.

Nhưng Dương Chính không như vậy, lúc này hắn đầu óc thanh tỉnh, mọi biến hóa khả năng đều tính toán trong đầu, tinh thần tập trung cao độ, còn hơi hưng phấn, còn biết làm sao cho sự tình trở nên hoàn mỹ nhất. Bởi vì Dương Chính biết rằng nếu như mình trong tình trạng này mà chạy không thoát tầng tầng lớp lớp bao vây này thì chắc chắn phải chết không nghi.

Lúc này trên đường quan đạo phía xa đột nhiên xuất hiện tiếng người ngựa.

Dương Chính đưa mắt quan sát, hắn mục lực cực tốt, cho dù trong hoàn cảnh tối mịt mà vẫn nhìn rõ được, chính là đội ngũ vận chuyển lương thực.

Trời giúp ta.

Dương Chính thầm kêu, thực sự không có lúc nào đúng lúc như lúc này.

Hắn rũ tuyết trên thân xuống, hoạt động chân tay một lúc rồi bắt đầu rạp xuống lùm cỏ ven đường tiến tới nhóm hậu cần đi đầu.

Đội quân nhu lương thảo ước chừng ba bốn trăm tên, còn có xe ngựa, đội ngũ kéo dài hơn trăm mét, bởi vì lúc này trời đang tối, lại còn gió tuyết dày đặc, binh sĩ hộ tống lương thảo đều cúi gằm mặt xuống, thân thể co ro không còn chút tinh thần nào, chỉ cần tới đích là hạnh phúc lắm rồi.

Cao Viễn đi sau cùng của đội ngũ, gió lạnh cắt vào mặt, len vào trong y phục làm cho y phải rụt cổ lại chửi mắng:"Khí trời chết tiệt." Sau đó lấy một bình rượu ra uống một hớp, rượu mạnh làm y phải sặc ho mấy tiếng. Bất quá người cảm thấy ấm lên nên y vui mừng hớp thêm mấy hớp.

Xem ra mình rất thông minh, biết công việc hộ tống lương thảo giữa khí trời thế này nên đã có kế sách.

Cao Viễn đắc ý hớp thêm mấy ngụm.

Đáng tiếc chưa bước được mấy bước Cao Viễn phát giác bụng dưới trướng lên, mẹ nó, uống rượu nhiều quá sinh mắc tiểu.

Hắn nói với tên lính bên cạnh một câu, tên này cười hắc hắc:"Cao Viễn, ngươi coi chừng gió lạnh thổi thì con chim nhỏ biến thành băng đó."

"COn mẹ ngươi." Cao Viễn nhổ một bãi nước bọt đi sang lùm cỏ bên đường.

Hắn ở phía sau đội ngũ cho nên chờ hắn tìm được lùm cỏ núp gió, cởi dây khố thì đội nngũ đã đi qua trước mặt.

Cao Viễn đi cả nửa ngày, chim nhỏ lộ ra, hắn lạnh cóng, thực sự là lạnh a, Cao Viễn cảm giác nếu chính hắn để lộ ra quá nhiều thì chim nhỏ sẽ biến thành chim băng mất.

Hắn vừa nghĩ ngợi tới đó thì không tiểu tiện được nữa.

Lúc hắn cúi đầu nhìn đột nhiên cần cổ lạnh toát, hắn có cảm giác bên dưới co lại, một dòng nước phun ào ào ra.

Cao Viễn còn biết mình đã hôn mê.

TRước khi hắn đã ngã xuống đất, hắn tựa hồ như nghe được thanh âm nam nhân chửi mắng:"Con mẹ mày, chết rồi còn tè ra nữa, thật là tệ mà!"