Quyển 2 - Chương 2: Mèo bắt chuột
Dương Chính liều mạng chạy trốn, tiến thẳng vào trong một cánh rừng nhỏ, rồi cũng chi trì không nổi, chân đạp vào một cái hố nhỏ té lăn quay xuống đất.Không nghe thấy thanh âm của truy binh, tạm thời cũng an toàn nhưng không phải là đã thoát khỏi hiểm cảnh.
Cả người trên dưới đều đau đớn như lửa đốt, máu tươi chảy ra từ vô số vết thương, trận chém gϊếŧ thảm liệt nửa ngày trước giống như còn ngay trước mắt. Mông Tầm vì ngăn cản tên lạc cho hắn đã chết đi, còn Lưu Nhược Phi, Hồng Thạch, Vũ Lôi đã chạy trốn tứ tán, bọn họ chĩ có năm người đối diện với gần ngàn trọng giáp kỵ binh.
Trừ việc chạy trốn ra, căn bản không còn chọn lựa nào khác.
Mông Tầm đã chết, ba người kia cũng đã thất lạc, Dương Chính cuối cùng cũng gặp phải đả kích rất trầm trọng, ngàn tên Lang nha quân phái ra hơn nửa truy sát hắn, đầu lĩnh là Đức Côn và Uy Nhĩ Tốn.
Thực sự là châm biếm mà.
Hắn không nghĩ tới mình mới vừa vì Thương Nguyệt quốc mà trừ khử địch nhân lớn nhất Khâu Viễn Sơn lại bằng mọi giá muốn gϊếŧ chết hắn ngay.
Dương Chính vốn không hề nghĩ tới phần thưởng, Thương Nguyệt quốc lại tuyệt tình đến thế, thỏ chết liền mổ chó, Dương Chính hắn đã bị bán đứng triệt để.
Mông Tầm trước khi chết đã tuyệt vọng rống lên:"Tiểu Chính ca, ngươi chạy nhanh đi, tương lại báo thù cho ta."
Tiếng thét còn văng vẳng bên tai, Dương Chính nhìn thấy Mông Tầm bị mấy chục mũi tên cắm vào mình, còn bọn kỵ binh lao tới như thác lũ che lấp mất thân ảnh hắn...
Lúc đó, trừ cừu hận bừng lên như lửa cháy, Dương Chính không còn nghĩ tới gì khác.
Một tia lý trí còn lại khiến hắn liều mạng hết sức chạy trốn, hắn không thể chết, có một ngày, hắn phải làm cho Thương Nguyệt quốc trả một giá đắt cho sự việc hôm nay.
Dương Chính nằm lăn ra đất, trong miệng đầy đất cát và máu tanh, trời đổ mưa nhỏ, ít nhất cũng cho Dương Chính thêm chút hy vọng trốn thoát, bởi vì Lang nha quân không chỉ có kỵ binh mà còn có chó săn khứu giác vô cùng linh mẫn.
Nhanh chóng tranh thủ thời gian hít thở không khí vào trong phổi, Dương Chính thần kinh như muốn hôn mê, đã gϊếŧ quá nhiều người, chạy đi quá xa, ám khí trên người đều đã sử dụng hết, Liệp huyết đao cũng gãy thành hai đoạn, không ngờ vũ khí chuẩn bị để ám sát Tả Thanh Tử cuối cùng lại dùng gϊếŧ "người trong nhà", điều này thật sự là mỉa mai cực độ.
Hít thở thật sâu, Dương Chính cố gắng chống lại sự mỏi mệt cực độ dùng ý chí và nghị lực vô cùng để chống đỡ. Hắn không muốn bị người ta bắt được dễ dàng rồi đem ra chém đầu, làm vật săn cho người khác gia quan tấn tước.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, còn có tiếng chó sủa, Dương Chính trong lòng rung động, cố gắng chi trì thân thể lăn vào bụi cỏ bên đường.
Miệng vết thương bị động làm cho hắn nghiến răng chịu đựng.
Rất nhanh, Dương Chính dùng hết biện pháp có thể để mê hoặc địch nhân, có thể là trên người hắn đầy máu, còn có khí tức riêng nên đã để lại dấu vết cho chó săn.
Hai chân không thể chạy nhanh hơn bốn chân, lại thêm trong khuôn viên trăm dặm nơi này không hề có một rừng cây.
Dùng sức cắn đầu lưỡi, dựa vào đau đớn mà kích phát sức lực, lảo đảo chạy đến ven đường, cây cỏ xung quanh càng lúc càng dày đặc, Dương Chính dùng thanh kiếm gãy trong tay liều mạng vẹt ra mở một con đường. Cảm giác mệt mỏi rã rời nhanh chóng như con thú khổng lồ tiêu hao hết thể lực còn sót lại của hắn, hắn chỉ còn nhờ và ý chí cầu sinh mãnh liệt để chi trì, nếu như không kinh qua rèn luyện tàn khốc vô cùng, hắn sớm đã ngã xuống rồi. Lúc hắn từ trong đồi cỏ um tùm bước ra đột nhiên chân bước vào khoảng không, thì ra đó là bờ của sườn núi, hắn mệt mỏi quá mức không còn sức trụ lại, cả người giống như trái cầu lăn thẳng xuống dưới, không biết là đã đè gãy bao nhiêu cành cây, phịch một tiếng cuối cùng cũng rơi vào một cái hầm ngầm.
Giống như là một cái hố bẫy bỏ không của thợ săn.
Dương Chính cơ hồ mất đi ý thức.
Ba Bỉ mang trong ngực không hề có chút động tĩnh. Trước đây lúc Dương Chính lâm vào tuyệt cảnh Ba Bỉ cuối cùng cũng cho hắn một tia hy vọng, sau lần gϊếŧ chết Tả Thanh Tử Ba Bỉ xuất hiện dị trạng, sau này không có chút động tĩnh gì.
Dương Chính dùng thanh kiếm gãy cố gắng trèo ra cái hầm sâu này.
Thanh âm của chó săn càng lúc càng rõ phảng phất như tiếng ác quỷ câu hồn, liên tục quấn lấy thân thể Dương Chính.
Nhìn lên bầu trời mờ mịt, trước mắt lại có đường để đi, Dương Chính đột nhiên cảm thấy mình giống như chó nhà có tang.
Với sự cao ngạo vốn có của hắn, ý niệm này thực sự đả kích không nhỏ.
"Giờ đây bỏ trốn cũng là ước vọng quá cao, không bằng đánh một trận oanh oanh liệt liệt, ta không muốn làm con thỏ chạy trốn liên tục nữa, ta có thể lộ ra nanh vuốt của ta, người truy sát và người bị truy sát vốn cũng chỉ là một trò đùa của người dũng cảm thôi."
Sau khi vứt bỏ ý niệm chạy trốn, Dương Chính vui mừng phát hiện, sức lực đã theo lòng tin khôi phục lại trong cơ thể.
Trong thân thể hắn đấu chí sôi sùng sục.
Người nào dám đυ.ng tới Dương Chính đều phải trả một giá rất cao.
Dương Chính dừng bước, cởi y phục thấm máu ở thân trên ra, bỏ vào trong một lùm cây, còn hắn thì nhổ một mớ cỏ có mùi vị nồng nhiệt xoa lên người rồi nằm mai phục ở phía đối diện.
Lúc hắn ẩn nấp trên một chạc cây đại thụ, một khắc sau quả nhiên lùm cây gần đó bị vẹt ra.
Mấy tên binh sĩ tay nắm dây điều khiển chó săn đang hướng về chỗ lùm cây mà hắn dấu y phục sủa điên cuồng.
Bọn binh sĩ cảnh giác nhìn về lùm cây, lấy trường cung trên thân xuống nhắm vào lùm cây.
Dương Chính cẩn thận quan sát bốn phía, hắn đã chạy quá xa, cho nên truy binh đuổi tới chỉ có năm tên, do đó lòng tin càng tăng mạnh.
Đức Côn và Uy Nhĩ Tốn đã quá coi thường hắn, hắn toàn thân đều bị thương nhưng tiểu phân đội năm người thế này Dương Chính có đủ lòng tin thu thập, chỉ cần bọn chúng bước thêm mấy bước về phía trước nữa thôi.
"Dương Chính, ngươi chạy không thoát đâu, nhanh bò ra đây đi." Mấy tên binh sĩ quát lớn, ác khuyển dưới chân lông cũng xù lên, phát ra âm thanh hung tàn trong cổ họng.
Không có ai trả lời, mấy tên binh sĩ nhìn nhau đồng thời bắn tên.
"Sưu sưu"
Năm mũi tên không cùng góc độ bắn thẳng vào lùm cây, Lang nha quân tinh nhuệ ngày thường huấn luyện rất bài bản, chỉ là mấy binh sĩ bình thường cũng có thực lực và kinh nghiệm vây bắt địch nhân.
Đáng tiếc, bọn chúng đối mặt với Dương Chính có trực giác giống dã thú và cách ẩn nấp của binh chủng đặc nhiệm hiện đại.
Lùm cây không hề có chút động tĩnh, ác khuyển cũng vẫn gầm gừ như cũ, bọn binh sĩ kinh nghi bất quyết.
Nếu chỗ này thực sự có địch nhân căn bản không thể tránh né được kình tiễn vừa rồi.
Binh sĩ thu hồi trường cung, rút kiếm ra chia làm ba hướng tiến vào lùm cây. Dương Chính lúc này thần kinh căng thẳng, trong mắt hắn chiếu ra ánh sáng như độc xà rình mò vật săn, tay nắm chặt thanh quân đao M9 đâm chết Tả Thanh Tử.
5 bước, 4 bước, 3 bước...
"A"
Một tiếng la thảm, tên binh sĩ đi đầu tiên rơi xuống hầm.
Hầm bẫy bỏ phế của thợ săn dưới sự bố trí xảo diệu của Dương Chính quả nhiên lừa gạt được bọn chúng, mấy tên binh sĩ khác liền hỗn loạn, hai tên khác nhanh chóng dừng bước, cảnh giác nhìn chung quanh, còn có hai tên suýt rơi vào trong hầm, tên binh sĩ rơi vào la thảm không dứt.
"Chết tiệt, dưới đó có cọc gỗ, hắn bị thương rồi." Tên binh sĩ dừng lại kịp la lớn.
Một tên binh sĩ đã đi vào trong lùm cây, dùng thiết kiếm chém vẹt ra, nhanh chóng phát hiện ra huyết y mà Dương Chính bố trí ngụy trang, hắn tức giận thét lớn:"Mẹ nó, bị lừa rồi, xem ra hắn đã chạy thoát rồi còn cố ý để cái hầm bẫy ở đây."
"Đừng lắm lời, nhanh chóng kéo Lan Đức lên đi, hắn chảy nhiều máu rồi, nhanh tới giúp đi." Mấy tên binh sĩ đoán định Dương Chính đã rời khỏi nên không còn cảnh giới nữa.
Dương Chính tuột xuống cây linh hoạt như cá chạch, lấy mấy viên đá ném vào con ác khuyển.
"Gâu...gâu...gâu.." Ác khuyển sủa điên cuồng.
"Sủa cái con mẹ mày." Một tên binh sĩ đá ác khuyển văng sang một bên.
"Ẳng..." Ác khuyển sợ hãi chạy ra khỏi lùm cây.
Cơ hội tốt, Dương Chính nhanh nhẹn cong người tiềm phục, hầm bẫy vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, lại có một tên binh sĩ xuống dưới giúp đẩy tên Lan Đức bị thương lên, trên mặt đất chỉ còn ba tên binh sĩ, hiển nhiên không hề nghĩ tới Dương Chính còn ở lại nơi này, hơn nữa còn như quỷ mị tiến lại gần.
Lúc tới gần 5 mét, Dương Chính chân đạp mạnh lao tới, M9 trong tay hóa thành một đạo thanh quang, sau khi lướt qua một tên binh sĩ thì hắn nhanh chóng tung một cước vào mông một tên khác, tên binh sĩ này la thảm, một tên rơi xuống hầm bẫy, lúc này tên binh sĩ kia ôm chặt lấy cổ, phát ra mấy tiếng khò khè, mắt trợn lên trắng dã, máu từ ngón tay hắn phun ra xối xả, cả người mềm nhũn ngã lăn ra đất.
Mọi việc này bất quá chỉ xảy ra trong thời gian điện quang hỏa thạch, trên hầm bẫy chỉ còn một tên binh sĩ.
Dương Chính dừng một chút, vừa rồi dùng sức quá mạnh làm cho toàn thân hắn đau muốn chết, máu cũng phun ra ngoài.
Tên binh sĩ còn lại tuy loạn mà không hoảng sợ, vung thiết kiếm lên, còn có ác khuyển từ xa đang gầm gừ lao tới.
Một người một chó tiến tới tấn công Dương Chính.
Thiết kiếm còn chưa tới Dương Chính đã mau chóng lùi lại, M9 dùng lực phóng ra cắm vào mắt ác khuyển. Hắn lăn ra sau thuận tay chụp lấy thiết kiếm tên binh sĩ kia bỏ lại. Tên lính này lại tiến tới vung kiếm chém, "keng" một tiếng, sức mạnh làm cho cánh tay Dương Chính cũng run run.
Chém gϊếŧ cả ngày đã hao tận thể lực của Dương Chính, nếu là bình thường Dương Chính sớm đã một kiếm chém chết y.
Tên lính này thấy Dương Chính như cung mạnh hết tầm, trong mắt lộ vẻ kinh hỉ, đầu lâu của Dương Chính ít nhất cũng trị giá một cái huân vị Bá tước, gϊếŧ hắn thì sẽ phát tài a!
Y thét lớn liên tục chém xuống.
Dương Chính cảm thấy càng thêm khó khăn bị hắn ép lui về phía sau liên tục.
"Con mẹ mày!" Hổ lạc đồng bằng, bị một tên tiểu binh chém đến không có sức trả đòn, Dương Chính ấm ức vô cùng.
Hắn thuận tay quăng bỏ thiết kiếm, lúc vai vừa bị chém một kiếm thì hắn cũng vung chân đá ra trúng ngay hạ thể của binh sĩ. "Ngao" một tiếng, tên binh sĩ đau đớn quỵ xuống đất, Dương Chính chụp kiếm chém đầu y, máu tươi ấm nóng phun đầy mặt Dương Chính.
"Fuck!" Dương Chính tức giận mắng.
Phía xa truyền tới âm thanh trầm thấp, Dương Chính nhìn xem thử, một tên binh sĩ đang leo ra khỏi hầm, vừa nhìn thấy Dương Chính chém bay đầu đồng bọn.
Dương Chính sát khí đằng đằng tiến lại.
Tên lính này thấy Dương Chính cầm thiết kiếm tiến tới trong lòng phát lạnh, nhớ tới lúc Dương Chính ở quân doanh huấn luyện kiểu ma quỷ, tay buông ra rơi trở lại hầm.
Dưới hầm bẫy có một tên lính bị cọc gỗ đâm chết, chỉ còn hai tên kinh hãi nhìn Dương Chính.
"Cầu xin ngài, tha cho chúng tôi, ta lấy Quang minh chi thần Cách Uy Lỗ phát thệ tuyệt không nói ra nơi ở của ngài." Y run cầm cập van xin.
Dương Chính quăng thiết kiếm đi, hai tên binh sĩ tính mạng còn được lưu lại, sắc mặt mới dãn ra một chút.
Dương Chính lấy trường cung binh sĩ để lại, dương cung lắp tên nhanh chóng bắn ra hai mũi tên.
Tất cả trở nên im lặng.
Lúc chắc chắn xung quanh không còn truy binh, Dương Chính tìm được một bình Kim sang dược trong một thi thể, đem thoa lên người, rồi lại lột y phục bì giáp mặc lên thân, lưng đeo trường cung, lấy ba ống tên đeo lên, cất thanh M9 lại, sau đó xóa sạch vết máu, quăng mấy thi thể xuống hầm, lấy cỏ che lên.
Làm xong mọi chuyện, Dương Chính vẹt lùm cây ra nhanh chóng bỏ đi.
.........
Mưa tuyết ngập trời, càng lúc càng dày.
Con đường lầy lội ban đầu biến thành khó đi nửa bước, sáu kỵ sĩ nhanh chóng phi về từ biên giới xa xăm, bọn họ toàn thân đều mặc khôi giáp màu đen, tay cầm trường thương, lưng đeo cung cứng, hông đeo thiết kiếm, toàn thân vũ trang.
"Thịch thịch thịch" tiếng vó ngựa vang trên nơi hoang dã vắng lặng này càng lúc càng nhanh.
Một lùm cây cao lớn bên đường đột nhiên xuất hiện một mũi tên rạch phá hư không, nhanh như sao băng, chớp mắt đã vượt qua cự ly trăm mét bắn tới, người kỵ sĩ đi đầu không kịp ngăn chặn, cả người ngã xuống ngựa, mũ trụ che phủ khuôn mặt chỉ chừa đôi mắt đã bị cắm một mũi tên vào đó, máu tươi chảy ra ào ạt trên mặt đất.
Ngựa hí kinh sợ, mấy tên kỵ sĩ đồng thời kéo dây cương , một tiễn quỷ dị vừa rồi làm họ chấn động trong lòng.
Bọn họ chính là Kỵ sĩ hạng nặng cao cấp nhất của Tây tuyến đại doanh, lúc này cũng có cảm giác rờn rợn.
"Sưu", lại tiếng vang lên, một tên kỵ sĩ lại ngã xuống không kịp kêu lên một tiếng.
"Ở chỗ này!" lần này rốt cục cũng có người nghe được thanh mâ phát xuất từ đâu, bốn tên kỵ sĩ còn lại rút thiết kiếm ra, ném trường thương đi, giục ngựa chạy gấp qua cái gò nhỏ ven đường.
Trên gò nhỏ này chỉ là một bụi cây, trong đó có một cây đại thụ to lớn, lợi tiễn liên tiếp bắn ra từ trong lùm cây đó, mấy tên kỵ sĩ vung thiết kiếm ngăn đỡ, thế nhưng góc độ và tốc độ của cung tiễn đều quá mức quỷ dị và thần tốc, hơn nữa càng phi tới gần, lực đạo của cung bắn càng thêm mạnh.
Bọn họ giờ mới phát hiện, vì muốn nâng cao sức hành động không đem thuẫn bài ra chính là một sự lựa chọn ngu xuẩn.
"A" một tiếng la thảm vang lên, lại thêm một tên kỵ sĩ bị bắn trúng.
Lúc này cự ly chỉ còn mấy chục mét, ba tên kỵ sĩ binh hàm cao nhất la lớn:"Xuống ngựa, bắn tên!"
Ba người nhanh chóng xuống ngựa, lấy trường cung đeo trên lưng ra bắn vào trong lùm cây.
Lúc bọn họ bắt đầu bắn tên, lùm cây không còn chút động tĩnh, cung tiễn cũng không bắn ra nữa.
Bắn hết nửa ống tên, một kỵ sĩ giơ tay nói:"Dừng lại!"
Ba người đều nấp sau lưng ngựa quan sát một lúc, kỵ sĩ đầu lĩnh vung tay, ba người cẩn trọng tiến về phía gò nhỏ, đối với cận chiến không có ai có lòng tin so được với chiến sĩ hạng nặng cường đại, không cần nói kỹ xảo chiến đấu, chỉ khải giáp mấy chục cân trên người bọn họ đã có thể ngăn chặn đại bộ phận công kích.
Lùm cây bị vẹt ra, ba tên kỵ sĩ này hành động tuy vụng về nhưng từng bước vững chắc, đẩy ba bảo lũy nhỏ hướng lêи đỉиɦ gò.
Phía trên chợt vang lên một tiếng nổ lớn, cây cổ thụ cứng rắn cao lớn đột nhiên ngã xuống.
Ba người la oa oa nhảy tránh nhưng đã không kịp, cây này qua um tùm, rơi xuống giống như một tòa núi nhỏ, nhất thời cả ba đều bị cây đè lên.
Sau cái cây gãy xuất hiện một bóng người, không ngờ lại là Dương Chính.
Hắn tay cầm trường cung, dưới chân còn có mấy thanh thiết kiếm đã mẻ, vì để chém cây này gần gãy đổ hắn cũng mất một thời gian.
Dưới cây vang lên mấy tiếng la thảm, bọn kỵ sĩ tuy bị đè nhưng chưa có ai chết. Dương Chính đi xuống bên cây, một đao một mạng chém rụng đầu bọn chúng.
Hắn nắm sáu cái đầu đi xuống gò, hắn treo mỗi cái đầu trên một thớt ngựa, mỗi con một cái, rồi dùng máu tươi vẽ lên một chữ số.
64, 65,..69.
Dương Chính vẽ chữ "9" cuối cùng xong đánh một kiếm lên mông ngựa, ngựa hí dài rồi hướng về phương xa chạy mịt mù...
###
Khâu Viễn Sơn sắc mặt âm trầm nhìn mấy cái đầu trước mặt.
Đứng không xa trước mặt ông là Đức Côn đang cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra.
"69 cái, mới hai ngày, 69 người chết, còn có 14 kỵ sĩ hạng nặng, a a..." Khâu Viễn Sơn giận quá hóa cười.
"Đại nhân, ta đã bố trí thiên la địa võng..."
"Câm miệng!" Khâu Viễn Sơn quét tay, mấy cái đầu lâu lăn tứ tán trên mặt đất, quát lớn:"Ngươi bớt nói nhảm nhí cho ta, lão tử cần là sống thì thấy người, chết phải thấy xác, cho ngươi thời gian ba ngày, nếu còn không bắt được hắn thì chết theo để bồi táng với mấy tên này, lăn ra, nhanh, lăn ra."
Đức Côn sợ hãi vội vàng đi ra khỏi trướng.
Khâu Viễn Sơn thở hào hển mấy hơi, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại. Ông không phải là vì binh sĩ chết đi mà nổi giận mà chính là vì Dương Chính. Khâu Viễn Sơn thường tỉnh dậy trong cơn ác mộng, ông cảm giác được trong đêm tối đen còn có cặp mắt đen lạnh lùng rình mò ông.
Nhiều thớt ngựa liên tục mang đầu lâu của chủ nhân trở về quân doanh, số chữ tử vong càng lúc càng tăng lên ép bức Khâu Viễn Sơn cơ hồ nghẹt thở.
Nghĩ tới Tả Thanh Tử chết trong tay Dương Chính, ông cảm thấy rùng mình.
Dương Chính một ngày chưa chết ông một ngày chưa yên tâm.
Ông thậm chí còn thấy hối hận, ngày đó nên chờ hai ngày, chờ cho Dương Chính về tới quân doanh rồi mới thiết kế âm mưu gϊếŧ hắn.
Bản thân mình quá hấp tấp rồi, đã biết hắn rất khó chơi mà lại nửa đường gϊếŧ hắn, rõ ràng là làm mất cơ hội tốt nhất để gϊếŧ hắn. Khâu Viễn Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt.
Đức Côn sắc mặt âm trầm về quân trướng của mình.
"Đại nhân, sao rồi?" Uy Nhĩ Tốn ra nghênh đón.
"Chuyện gì ư? Con mẹ ngươi làm việc không ra gì, cho ngươi nhiều binh tướng như thế mà không gϊếŧ nổi Dương Chính." Đức Côn lớn tiếng chửi mắng, bao nhiêu tức giận vừa nhẫn nhịn trước Khâu Viễn Sơn đều phát tiết lên người Uy Nhĩ Tốn.
Uy Nhĩ Tốn âm thầm chịu đựng, trong lòng tuy rất giận dữ nhưng chỉ có thể cười gượng.
Đức Côn chửi mắng một hồi, nhìn thấy Uy Nhĩ Tốn vẫn im lặng càng thêm bực dọc, đá vào chân hắn:"Ngươi nói gì xem, thống lĩnh đại nhân đã ra tử lệnh, trong ba ngày không bắt được Dương Chính thì ta và ngươi đều phải chết."
Uy Nhĩ Tốn kinh hãi nói:"Việc này đâu dễ dàng như vậy, tên Dương Chính đó quá giảo hoạt a."
"Con mẹ ngươi, cho ngươi 1000 người thì bị hắn gϊếŧ mất 69 người, ngươi cả một cọng lông của hắn cũng không đυ.ng tới được, ngươi còn mặt mũi ở nơi này nói hắn giảo hoạt, nuôi cơm cho chó ăn so với ngươi còn hữu dụng hơn nhiều." Đức Côn tức giận cười gằn nói.
"Ta kêu ngươi tự thân mang người truy đuổi, bắt không được hắn thì lão từ chém ngươi trước tiên."
"Đừng, đừng Đức Côn đại nhân, ta có biện pháp mà, ta có biện pháp." Uy Nhĩ Tốn nghe thấy bắt y phải tự thân đi bắt Dương Chính tức thì khẩn trương còn hơn thấy quỷ, con mắt độc nhất của y đột nhiên lóe lên, âm trầm cười nói:"Đức Côn đại nhân, có cách rồi!"