Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 27-2: Hạ Như Nhã, cô thật sự hiền lành như vậy sao?

Ôn Hinh Nhã tháo giày ra, vứt bỏ không thương tiếc, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nhiều, mang giày của mình vào, đi đến trước mặt Hạ Như Tuyết lạnh nhạt nói: "Quân tử không chiếm lợi của người khác, nếu cô Hạ đã thích như vậy, liền tặng cho cô."

Tôi không muốn mới cho cô! Đây là như tát thẳng vào mặt Hạ Như Tuyết.

Mặt Hạ Như Tuyết đỏ lên: "Tiện nhân, cô cả nhà họ Ôn có gì hơn người, gà mái cũng chỉ là gà mái, xem như chiếm tổ phượng hoàng cũng không thể biến thành phượng hoàng, cơ bản cô không thể so sánh với em gái của tôi."

Đột nhiên Ôn Hinh Nhã lấy điện thoại di động của mình ra, nhẹ nhàng bấm nút, phát đoạn ghi âm Hạ Như Tuyết vũ nhục cô lên, cô nhẹ nhàng lắc lắc điện thoại trong tay, nói: "Hạ Như Nhã, khoanh tay đứng nhìn chị của mình mắng người khác, tôi rất hiếu kỳ, nếu đoạn ghi âm này truyền đến tai ông nội, thì ông nội sẽ có cảm nghĩ thế nào, không biết có vì chuyện này mà bất mãn với nhà họ Hạ, ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà Hạ-Ôn hay không?

Ôn Hinh Nhã biết vì Hạ Như Nhã có quan hệ với nhà họ Ôn, nên tập đoàn Ôn thị rất cân nhắc nhà họ Hạ, kiếp trước, vì quan hệ với nhà họ Ôn, nhà họ Hạ liền nhảy lên cao trở thành tập đoàn bách hóa nổi tiếng thế giới, sánh vai cùng tập đoàn Ôn thị.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không gửi đoạn ghi âm này cho ông nội, thép tốt đương nhiên lưỡi dao sẽ bén, cô muốn lựa chọn đến lúc thích hợp mới dùng đến.

Hạ Như Nhã không ngờ cô lại làm như vậy, nhất thời sắc mặt tái nhợt nhìn Hạ Như Tuyết: "Chị của tôi dễ xúc động, tôi cũng thường xuyên không có biện pháp, Hinh Nhã, sao cô có thể trách tôi, vừa nãy tôi vừa mới khuyên chị tôi không nên tranh giành đồ với cô."

Hạ Như Tuyết nổi giận đùng đùng: "Ôn Hinh Nhã, cô có bản lĩnh thì đến đây, ức hϊếp em tôi thì có gì tài giỏi chứ."

"Ngu ngốc." Ôn Hinh Nhã mặc kệ cô ta, thấy cô ta, cô liền nhớ đến kiếp trước bản thân cũng đối xử như vậy với Ôn Du Nhã, ngoại trừ hận mình lúc đó ngu ngốc, còn lại không có chút cảm động nào.

"Cô...." Hạ Như Tuyết tức đến xanh mặt.

Ôn Hinh Nhã đi đến trước mặt Hạ Như Nhã, không muốn chơi với cô ta nữa: "Muốn lợi dụng chị của mình để hất nước bẩn lên tôi, Hạ Như Nhạ, cô thật sự hiền lành cao quý như bề ngoài của cô sao?"

Nếu như kiếp trước, Ninh Thư Thiến và Ôn Du Nhã là đầu xỏ đẩy cô vào vực sâu, thì Hạ Như Nhã chính là nguyên nhân làm cô bị tận diệt, cô ta cướp đi tất cả những gì thuộc về cô, tình thân, tình yêu, bạn bè, tiền tài, thân phận, chỉ cần là đồ của cô, cô ta đều không từ thủ đoạn đoạt lấy, cho đến khi cô không còn gì cả, cô ta luôn trốn sau lưng người ta, canh lúc hợp lý nhất đạp cho cô mấy đạp, sau đó nhân lúc cô không chú ý liền đẩy cô vào địa ngục, làm cô vạn kiếp bất phục, cuối cùng thân bại danh liệt!

Người cô hận nhất chính là Hạ Như Nhã!

Lúc này, Hạ Như Nhã còn hơi non nớt, nghe cô nói xong sắc mặt liền hơi miễn cưỡng: "Tôi… Tôi không hiểu cô đang nói gì."

"Thật sự không hiểu?" Ôn Hinh Nhã cười giễu hỏi lại, hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Hạ Như Nhã chỉ cảm thấy mình bị đôi mắt trong suốt này nhìn, như bị đốt cháy linh hồn, làm cô ta khϊếp vía, cứng họng không nói thành lời.

Xé nát mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô ta xong, Ôn Hinh Nhã liền không quan tâm nữa, đi đến quầy phục vụ tính tiền.

Bảo nhân viên đưa hóa đơn cho Ninh Thư Thiến, ghi lại địa chỉ nhà họ Mạc, để nhân viên cửa hàng gửi đồ đến nhà họ Mạc, xong liền rời khỏi Saint Roland.