"Hạ Như Nhã nói cho cô biết, là tôi đuổi cô ra ra khỏi nhà họ Ôn sao?" Ôn Hinh Nhã nhìn thấy Hạ Như Nhã ở không xa đang nhìn về hướng này, rõ ràng đã phát hiện động tĩnh, nhưng lại giả bộ như không thấy, tiếp tục chọn quần áo.
Đúng như dự đoán, Ôn Hinh Nhã vừa mới nói xong, đã thấy Hạ Như Nhã vội vàng chạy đến, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ: "Chị, Hinh Nhã, chuyện gì xảy ra vậy?"
Hạ Như Tuyết vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Ôn Hinh Nhã liền cười nói: "Chị của cô nói, tôi đuổi cô ra khỏi nhà họ Ôn đấy."
Hạ Như Nhã liền hơi giật mình nói: "Chị, chị hiểu lầm rồi, em vốn không phải là con cháu nhà họ Ôn, từ nhỏ được nhà họ Ôn nuôi dưỡng suốt mười hai năm, nếu như không phải có nhà họ Ôn, không biết bây giờ em sẽ thế nào, bây giờ nhà họ Ôn tìm được con cháu thật sự của mình, đương nhiên em không thể cứ ở nhà họ Ôn mãi được."
Hạ Như Tuyết oán hận trừng mắt liếc Ôn Hinh Nhã, nhìn Hạ Như Nhã nói: "Em gái, em quá hiền, cho nên mới bị cô ta ức hϊếp như vậy, em còn nhớ lần trước em tốt bụng đi xem người ta, kết quả cô ta cũng không cảm ơn một tiếng, còn đánh em, đẩy ngã em xuống nước."
Hạ Như Nhã vội vàng giải thích: "Hinh Nhã không cố ý, là do em làm cô ấy tức giận, hơn nữa, em hưởng thụ suốt mười hai năm cuộc sống thuộc về cô ấy, nên em cũng có lỗi với cô ấy."
Hạ Như Tuyết tức giận nói: "Em gái, em làm chị tức chết."
Ôn Hinh Nhã nhìn đôi chị em kẻ xướng người họa, phát hiện Hạ Như Nhã diễn rất tốt, có thể nhận giải Oscar, không tiến vào làng giải trí thật sự là lãng phí nhân tài.
Lúc này, tiểu Vương ôm giày đến.
Hạ Như Tuyết liền bước nhanh về phía trước chiếm lấy đôi giày, đắc ý nhìn Ôn Hinh Nhã: "Em gái tôi sợ cô, nhưng tôi không sợ cô, cô đừng mơ cướp mọi thứ thuộc về tôi."
Hạ Như Nhã đi đến kéo tay cô ta: "Chị, Hinh Nhã thích cái này, chúng ta đừng tranh giành, lát nữa em chọn mẫu khác thích hợp với chị hơn được không."
Hạ Như Tuyết lại không cứ không thuận theo: "Rõ ràng là chị nhìn trúng đôi giày này trước, dựa vào cái gì phải nhường cho cô ta."
Chị Dương và nhân viên bán hàng liền khó xử, khẩn trương nhìn qua Ôn Hinh Nhã.
Ôn Hinh Nhã nở nụ cười càng sâu, chói mắt đến cực hạn, nụ cười càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt trong trắng như thủy tinh, giống như nhuộm đen thâm thúy, chứa vô số mưu kế và lạnh lẽo.
Hạ Như Tuyết liền lập tức khẩn trương nín thở, giống như một giây sau trong mắt cô liền có thể bắn ra ám tiễn, đâm thủng cô ta.
Ôn Hinh Nhã từ từ đi đến trước mặt Hạ Như Tuyết, nhấc tay gỡ từng ngón tay đang cầm giày của cô ta ra! Giật lấy giày, động tác này, rõ ràng chứa khí thế kinh người, nhưng lại bị cô làm như bình thường.
Tất cả mọi người bị động tác này của cô dọa sợ ngây người, nhất là Hạ Như Nhã, giật đồ của người ta là chuyện mà người đầu đường xó chợ mới làm được, nhưng cô lại làm tự nhiên như vậy, không làm người ra cảm thấy phản cảm chút nào.
Ôn Hinh Nhã ngồi lên ghế sofa, tháo giày mình đang mang ra, mang giày màu vàng nhạt vào, hai chân của Ôn Hinh Nhã tinh tế xinh đẹp, trắng noãn như ngọc, thẳng tắp, còn đôi giày màu vàng nhạt này, giống như chế tạo riêng cho cô, màu vàng dưới ánh đèn thủy tinh, càng rực rỡ, trên giày không có bất kỳ trang trí gì, nhưng lại tỏa ra một cảm giác đơn giản cao quý.
Chị Dương không nhịn được khen ngợi: "Cô mang đôi giày này vào thật sự rất hợp, giống như chế riêng ra cho cô vậy."