Khúc Liễm cứ mải suy nghĩ, phỏng đoán nguyên nhân khiến tâm loạn như ma, lúc nhìn thấy Chúc Hà cũng không có tinh thần, cố nén suy nghĩ muốn đi tìm Khúc Thấm, hướng Chúc Hà cười nói: “Hà tỷ tỷ, mọi việc đã xong rồi sao?”
Chúc Hà tỏ vẻ xin lỗi, nói: “Chỉ là chút việc nhỏ thôi, đã giải quyết xong rồi.” Sau đó lại cười, hỏi: “Liễm muội muội nhìn trúng loài hoa gì? Nếu muội thích bồn nào thì ta sẽ bảo người đưa sang Khúc gia cho muội ngắm.”
Thấy nàng cũng không muốn nói về chuyện đó, nên Khúc Liễm cũng không cố tìm tòi, Chúc gia nhìn bên ngoài thì có vẻ thịnh vượng, rực rỡ, lại rất ngăn nắp nhưng bởi vì thành viên trong nhà nhiều, lại sống với trưởng bối, cũng không phân gia, cho nên một đám người ở cùng nhau dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn, không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng. May mà có Chúc lão thái quân có bối phận cao ở đây nên mọi chuyện mới không chuyển xấu hơn, bình thường mọi người cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt mà thôi, còn không bằng Khúc gia nhân khẩu đơn giản.
Chúc Hà thấy nàng không nói gì, trong lòng có chút kỳ quái, lại nhìn về phái bồn hoa cúc tím, không khỏi cười nói: “Lúc trước ta dưỡng hai bồn hoa cúc tím này là để tặng người, sau này ta sẽ dưỡng nhiều hơn mấy bồn, đến lúc đó ta sẽ tặng một chậu cho ngươi ngắm cảnh.”
Khúc Liễm lúc này mới lộ ra tươi cười, chân thành cảm tạ nàng một phen.
Hai người lại ngồi nói chuyện thêm một lát, trong thời gian đó Khúc Liễm không chút dấu vết tìm hiểu thân phận khách nhân đến chúc thọ Chúc lão thái quân, rồi dẫn đến hai thiếu niên kia, tỏ vẻ là một tiểu cô nương tò mò.
Khúc Liễm vẻ ngoài xinh đẹp, lại thêm thân phận của nàng nên Chúc Hà cũng không nghi ngờ gì.
“Ý muội là Chu công tử và Kỷ công tử sao?” Chúc Hà vẫn là biết một chút chuyện, “Ta cũng chưa gặp bọn họ đâu, chỉ là nghe người hầu nói thì hẳn là bọn họ rồi, hình như thân phận rất cao quý. Lúc bọn họ đến chúc thọ tổ mẫu mà ngươi gặp được, thật ra cũng có duyên đó.”
Sau khi nghe xong, Khúc Liễm cũng hiểu Chúc Hà không biết gì hơn.
Hai thiếu niên kia toàn thân khí phái, không phú cũng quý, lại đến từ kinh thành nên thân phận cao là việc không cần bàn. Mà bọn họ đến đây chúc thọ Chúc lão thái quân nên bái phỏng cũng là Chúc lão thái quân, theo quy tắc của Chúc gia thì cũng sẽ không cho các cô nương trong nhà đến gặp bọn họ, nếu không thì cũng không ra thể thống gì nữa.
Cho nên, Chúc gia cũng không biết tình hình thì Khúc Liễm cũng không thất vọng, chỉ gác lại chuyện này trong lòng.
Rất nhanh liền có nha hoàn đến đây nhắc các nàng, yến hội sắp bắt đầu rồi.
Chúc gia sau khi nghe xong, liền cùng Khúc Liễm đến phòng đãi tiệc.
Còn chưa tới phòng khác, từ xa họ liền nhìn thấy đám người Khúc Thấm và Chúc Kiêm đang đứng ngoài hành lang.
Tính tình Chúc Kiêm vẫn rất hoạt bát, lôi kéo Khúc Thấm nói chuyện không ngừng, bên cạnh còn có hai thiếu nữ, đang mỉm cười lắng nghe Chúc Kiêm nói chuyện.
Tâm tư của Khúc Thấm không ở đây, ánh mắt cứ ngó ra bên ngoài quan sát, thẳng đến khi nhìn thấy Khúc Liễm và Chúc Hà đang đi tới thì trên mặt rốt cục cũng nở nụ cười.
Khúc Liễm vừa thấy tỷ tỷ, tâm tình liền kích động, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà chạy thẳng tới trước mặt nàng ấy hỏi chuyện tình về thiếu niên tặng nàng huyết ngọc. Nhưng mà hoàn cảnh chung quanh không thích hợp chút nào, nên Khúc Liễm cũng chỉ kìm nén lại, chỉ là có chút khó chịu khiến khuôn mặt nhỏ của nàng hồng hồng, ánh mắt cũng lấp lánh ánh nước, hai má mềm mại đáng yêu như hoa, nhìn cực ỳ xinh đẹp đáng thương.
Khúc Thấm trong lòng căng thẳng, vội hỏi: “Muội sao thế?”
Khúc Liễm nhìn tỷ tỷ một cái, rầu rĩ nói: “Không có gì đâu.” Chỉ là biểu tình càng ủy khuất hơn.
Tâm Khúc Thấm treo cao.
Chúc Hà thấy vậy không khỏi trêu ghẹo: “A Thấm đây là lo ta không chiếu cố tốt Liễm muội muội sao?”
Khúc Thấm tiến lên kéo tay muội muội, không dấu vết đánh giá nàng, cười nói: “Sao có thể chứ? Tính tình A Hà ổn trọng hơn nhiều so với A Kiêm nên ta tất nhiên là yên tâm về ngươi rồi.” Nàng lo lắng chính là trông mặt mà bắt hình dong a, người đến chúc thọ lão thái quân hôm nay rất nhiều, nếu không cận thận mà va chạm cũng không được.
“Ai nha, các ngươi trở lại rồi, vừa lúc có thể ngồi vào chỗ rồi.” Chúc Kiêm cười vui vẻ nói.
Hai cô nương bên cạnh thấy ngữ khí của các nàng có vẻ thân thiết, liền biết Khúc Chúc hai nhà giao tình vô cùng tốt, không khỏi có chút hâm mộ. Trong đó, cô nương đi giày thêu hoa hải đường và mẫu đơn cười nói: “Tình cảm của các ngươi thật tốt nha, A Kiêm, A Hà cùng A Thấm và Liễm muội muội tính tính cũng tốt, chả trách các ngươi có thể chơi thân với nhau.”
Hai cô nương này chính là tiểu thư của Trần tri phủ, hôm nay theo mẫu thân đến chúc thọ Chúc lão phu nhân.
Khúc Thấm cười thản nhiên, không nói gì.
Khúc Liễm thì phụ trách làm một vật tượng trưng, đứng một bên cười. Có tỷ tỷ chắn trước mặt thì bình thường nàng cũng không cần chủ động làm gì.
Chúc Kiêm thì lại kéo tay Khúc Thấm, cười nói: “Hai nhà chúng ta rất gần nhau nên thuở nhỏ cũng là cùng nhau lăn lộn lớn lên, nên tất nhiên là thân rồi.”
Chúc Hà thấy lời tỷ tỷ nói có chút kỳ cục, sợ nàng nói thêm gì nữa thì lại nói toạc ra hết, đến lúc đó mẫu thân lại lo lắng, vì vậy vội nói: “Ma ma đến thúc giục rồi, chúng ta vẫn là nhanh đi vào đi.”
Mọi người quay đầu lại, liền phát hiện ma ma hầu hạ trong phòng khách đang đến đây thỉnh các nàng ngồi vào chỗ của mình thì cuộc nói chuyện cũng dừng lại.
Bên này là bàn tiệc dành cho nữ quyến, sau khi vào phòng khách thì có thể thấy khắp phòng đều là phụ nhân, Khúc Liễm cùng Khúc Thấm rất nhanh liền tìm được mẫu thân ở trong đám người, bà đang ngồi cạnh Khúc đại phu nhân. So với Khúc đại phu nhân đang mặt đầy cươi cười nói chuyện với người ngoài, không khí thoải mái thì Quý thị có vẻ trầm mặc, người bên cạnh hỏi thì nàng đáp lời, nếu không ai hỏi thì chỉ ngồi im một chỗ, cũng không chủ động nói chuyện với ai, được vài lần thì người khác cũng không muốn để ý tới Quý thị nữa, ngược lại nghĩ bụng nàng là góa phụ, có chút đáng thương.
Quý thị cũng không để ý, trời sinh nàng đã có chướng ngại trong việc xã giao, những năm gần đây ở góa không ra khỏi cửa nên năng lực giao tiếp càng không tốt.
Khúc Thấm xem ở trong mắt, nếu là đời trước thì nàng sẽ cực kỳ tức giận vì Quý thị không biết tranh giành, nhưng mà hiện tại, nàng lại thập phần bao dung với bà.
Quý thị làm không tốt thì cũng chẳng sao, bà còn có ba người con nữa mà, tương lai bọn nàng nhất định sẽ luôn che chở, hiếu thuận với bà.
Huống hồ, hiện tại cũng không cần Quý thị ra mặt lôi kéo làm quen với ai.
Khúc Liễm cùng một đám tiểu cô nương chưa lấy chồng được dẫn đến ngồi cùng một chỗ, nơi đó đều là các cô nương cùng tuổi, lại là dòng chính nên ngồi chung cũng thoải mái.
Sau khi yến hội vô cùng náo nhiệt kết thúc, mọi người liền di chuyển đến Bích Đào viện xem diễn.
Hôm nay, Chúc gia mời gánh hát Đức Âm đến hát hí khúc, nhóm nữ quyến thập phần vui vẻ hứng thú. Chờ sau khi ngồi xuống thì liền nghe được tiếng bắt đầu vang lên, bầu không khí lập tức biến đổi, những thanh âm ồn ào huyên náo dần tắt, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần xem diễn.
Khúc Liễm nhìn các cô nương xung quanh đang tập trung tình thần xem kịch, thì lại bắt đầu đi vào cõi tiên, nghĩ đến thân phận của thiếu niên tặng huyết ngọc cho nàng.
Nàng sợ bị người ta phát hiện ra miếng ngọc bội đó, liền gắt gao giữ cổ tay áo, từ bên ngoài sờ liền có thể chạm đến nó, tâm tình càng thêm kỳ lạ.
Nàng có thể đoán được quan hệ của thiếu niên này với mình sau này, đối với hiểu biết của nàng về thế giới này thì cũng chỉ có vài trường hợp thôi, một là thân thích, hai là có quan hệ thông gia, ba là thế giao, bốn là.... Bằng hữu hoặc trượng phu. Bất quá lúc này hẳn là sẽ không có tình bằng hữu gì, phỏng chừng chính là phu quân.
Nghĩ đến có thể là ý này, nhất thời da đầu căng lên.
Sau đó nàng kinh ngạc phát hiện, Khúc Thấm đang chuẩn bị rời đi với Chúc Kiêm.
“Tỷ tỷ, hai người muốn đi đâu?” Nàng vội kéo tay áo Khúc Thấm, vẻ mặt tội nghiệp hỏi, giống như Khúc Thấm muốn vứt bỏ nàng vậy.
Không có biệp pháp, bởi khuôn mặt này rất manh, nên chỉ cần nhìn người khác thì sẽ thành dáng vẻ tội nghiệp.
Khúc Thấm thấy nàng rốt cục cũng không thất thần ngẩn người nữa thì cười nói: “Ta cùng A Kiêm muốn đi tịnh phòng, muội cứ ngồi ngốc ở đây đi.”
Ý là muốn nàng tiếp tục ở chỗ này nghe hí khúc đến ngẩn người sao?
Chỉ một thoáng suy nghĩ thì hai người kia đã đứng dậy rời đi rồi.
Khúc Liễm có chút động tâm, cũng muốn đi cùng các nàng.
Nàng có dự cảm, hai người này nhất định sẽ không đi tịnh phòng đơn giản như vậy. Chỉ với thân phận của tỷ tỷ là người trọng sinh thì nếu không làm việc gì thì cũng thực xin lỗi khả năng biết trước của mình, các nàng ấy có thể làm chuyện gì đây?
Nếu là những người khác, Khúc Liễm còn có thể sẽ lo lắng một chút, nhưng mà tỷ tỷ là người biết nặng nhẹ, trong lòng chắc chắn sẽ có tính toán, sợ là ngày mừng thọ Chúc lão thái quân hôm nay gặp được người hoặc việc gì đó mà nàng muốn trù tính. Nếu không có chín phần nắm chắc thì tỷ ấy chắc chắn sẽ không làm. Hiện tại, sống lại là một lợi thế, là bàn tay vàng, nên chắc chắn sẽ muốn thay đổi việc gì đó.
Thật muốn đi nhìn một cái quá đi.
Cứ tưởng tượng như vậy, một lát sau Khúc Liễm liền đứng dậy, nhỏ giọng nói với Chúc Hà và hai thiên kim Trần gia: “Muội muốn đi tịnh phòng....”
Giọng nói của nàng có chút ngại ngùng, thanh âm ôn nhu tinh tế nên mấy cô nương đều thiện ý nở nụ cười.
“Ừ, mau đi đi.”
Khúc Liễm thẹn thùng cười, liền rời đi.
Sau khi rời đi không lâu, nét thẹn thùng trên mặt liền khôi phục bình thường, sau đó hỏi nha hoàn hầu hạ ở Bích Đào viện, biết được phướng hướng Khúc Thấm các nàng đi thì nàng cũng đi theo.
Nơi hai người Khúc Thấm đi chính là hoa viên của Chúc gia.
Khúc Liễm lúc tới đây thì cũng đã nhớ kỹ địa hình, lại thêm trước kia cũng từng tới Chúc gia nên đối với hướng đi đến hoa viên cũng quen thuôc, rất nhanh liền đi tới nguyệt môn, sau khi đi qua nguyệt môn thì sẽ thấy một cái núi giả, chỗ đó là hoa viên Chúc gia.
Lúc này, khách nhân đều đi Bích Đào viện xem diễn nên hoa viên đã không còn vẻ náo nhiệt của lúc sáng.
Khúc Liễm nhìn xung quanh, rất nhanh liền ở núi giả tìm được nơi thích hợp để rình coi, sau đó liền bắt đầu thăm dò tình hình xung quanh, liền thấy rõ chuyện ở hoa viên, không khỏi che miệng.
Tỷ tỷ lúc này đang ngồi trong đình ở giữa hoa viên, hình như là đang cho cá ăn, àm Chúc Kiêm thì đang đứng bên hồ nói chuyện cùng một thiếu niên.
Ánh mắt Khúc Liễm rất tốt, nàng có thể nhận ra đó chính là người đã đến chúc thọ Chúc lão thái quân- Chu công tử.
Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ tỷ tỷ nàng thật sự đang làm bà mối, chuẩn bị tác hợp Chúc Kiêm cùng Chu công tử? Hoặc là Chu công tử cùng Chúc Kiêm đời trước có duyên, cho nên đời này liền chế tạo cơ hội gặp mặt cho bọn họ?
Khúc Liễm lại đi chung quanh nhìn, phát hiện nha hoàn bà tử hầu hạ đều ở đây, chỉ là ở xa một chút, nơi này cũng không có người tụ tập ở đây, trong lòng lại thả lỏng vài phần.
Nhưng mà nàng buông lỏng quá sớm.
Ngay sau đó, một bàn tay liền kéo lấy thắt lưng nàng, khi nàng sợ tới mức hét chói tai thì một bàn tay che miệng nàng lại, đồng thời thân thể cũng rơi vào một vòng ôm ấp áp.