Khúc Liễm ngây ngốc cầm ngọc bội, khó hiểu nhìn hắn, theo bản năng hỏi: “Công tử có ý gì?”
Trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển, theo lời hắn nói thì chẳng lẽ mình từng gặp qua hắn? Nếu mà gặp qua thiếu niên xuất sắc như vậy thì nàng không thể không có ấn tượng được.
Ngay khi nàng vừa hỏi, đáy mắt thiếu niên xẹt qua một tia sắc bén, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục vẻ ôn nhuận nhu hòa, như một khối mặc ngọc, lặng lặng tản ra ánh sáng nhu hòa, xinh đẹp khiến người ta không khước từ được, khiến người nhìn cực kỳ ưa thích, cảnh đẹp ý vui.
Hắn không có trả lời, sau khi đưa nàng miếng huyết ngọc thì liền lấy động vật nhỏ mà nàng làm từ lá tử đằng, nhìn nàng thật sâu rồi xoay người rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Bích Xuân đang ngây ngốc cũng lấy lại tinh thần, khẩn trương không chịu được.
Tuy rằng thiếu niên kia bộ dạng tuấn tú, nhưng mà hắn vẫn là nam nhân, làm sao có thể dựa sát vào cô nương nhà nàng như vậy chứ, thậm chí còn tặng đồ vật này nọ? Vừa nãy nàng cũng muốn ngăn cản hắn, nhưng khi ánh mắt của hắn vừa nhìn, mặc dù ánh mắt ôn nhu như vậy nhưng lại sắc bén dị thường, nháy mắt làm nàng không thể động đậy được. Chỉ một chút chần chờ như thế, cô nương nhà nàng đã bị hắn tặng cho khối ngọc bội.
“Cô nương...”
Khúc Liễm không để ý tới ngọc bội, nàng đang buồn rầu, nghĩ xem có nên đuổi theo hắn để trả lại không đây. Tuy rằng trong câu nói của hắn đã ám chỉ rõ ràng, nhưng mà Khúc Liễm đã sống ở đây mười mấy năm rồi nên cũng hiểu quy tắc nơi này đối với nữ tử rất bất công, chỉ hơi chút sai lầm liền vạn kiếp bất phục.
Thiếu niên kia rời đi quá nhanh, nàng vô thức đuổi theo, nhưng vừa ngó đầu ra tường hoa nhìn thì đã thấy hắn đã hướng đám người phía xa đi đến, nếu bây giờ nàng liều lĩnh đuổi theo thì chuyện lúc nãy chẳng phải sẽ để mọi người biết hết sao?
Cái này gọi là lén trao tín vật?
Khúc Liễm có chút do dự, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn về phía thiếu niên kia cùng Chúc Liên tụ tập, sau đó chọn mấy bồn hoa rồi gọi gã sai vặt đến mang đi.
Khúc Liễm chán nản.
Đây là bắt buộc trúng thưởng sao? Tình huống lần này nếu để người có tâm nhìn thấy thì đó là trao đổi tín vật đính ước. Từ nhỏ đến lớn, Quý thị không ít lần ở bên tai nàng nhắc đi nhắc lại việc này, bảo nàng nên thật cẩn thận, cho dù trong lòng nàng không vui khi Quý thị nhắc nhiều lần nhưng nàng vẫn ghi tạc trong lòng.
Cho nên, Khúc Liễm không có biện pháp, đành nói với Bích Xuân: “Chuyện hôm nay không được nói với người khác.”
Bích Xuân tự biết nặng nhẹ, nhưng mà vẫn có chút chần chừ do dự, lại nghe thấy Khúc Liễm nói: “Chỗ tỷ tỷ ta sẽ tự nói, chỉ cần ngươi đừng làm lộ chuyện ra thôi.”
Bích Xuân rốt cục cũng yên tâm.
Nàng có chút sợ Khúc Thấm, đặc biệt là sau khi Nhị tiểu thư khỏi bệnh thì ngôn hành cử chỉ càng thành thục, trưởng thành hơn không ít. Hơn nữa Nhị tiểu thư lại là người khôn khéo nên hạ nhân trong Thu Uyển cư rất ít ai dám ở trước mặt vị này giở trò. Lần này đi Khúc Thấm đã dặn dò kĩ càng, nếu mà tiểu thư biết chuyện này kiểu gì cũng sẽ không tha cho chính mình.
Khúc Liễm lại đánh giá miếng ngọc bội kia, miếng ngọc này có chất ngọc không tầm thường, nếu nàng đoán không sai thì hẳn loại huyết ngọc này rất khó khắc, nghe nói nó cực kỳ dưỡng người, màu ngọc này hơi đậm một chút, hẳn là vật tùy thân của thiếu niên kia. Mặt trước của ngọc bội khắc một con chim ưng đang giương cánh, còn mặt sau thì khắc hai chữ rồng bay phượng múa: Huyên Hòa.
Lúc ở chỗ lão phu nhân, nàng có nghe thấy lão thái quân dùng cái tên này gọi hắn nên chắc đây là tên tự.
Cái này có phần rất riêng tư.
Khúc Liễm có chút xấu hổ, nàng cảm thấy nó cực kỳ phỏng tay, chỉ muốn đem trả lại cho đối phương mà thôi.
“Tiểu thư, tiểu nha hoàn kia đến đây.”
Nghe Bích Xuân nhắc nhở, Khúc Liễm nhanh chóng cất ngọc bội vào trong tao áo, sau đó giống như không có chuyện gì xoay người nhìn tiểu nha hoàn.
Vẻ mặt nha hoàn kia rất vui vẻ, cười nói: “Khúc cô nương, đại thiếu gia và các vị công tử đã rời khỏi nhà ấm rồi, ngài không cần ủy khuất núp ở trong này nữa.”
Khúc Liễm bình tĩnh gật đầu, sau khi đi ra tường hoa liền quay lại chỗ lúc trước.
Tiểu nha hoàn rất nhanh nhẹn đi đổi ấm trà nóng lại đây.
Tuy trên mặt Khúc Liễm bình tĩnh nhưng mà bây giờ nàng không có tâm trạng ngắm hoa, mà bắt đầu rối rắm đi đi lại lại.
Thiếu niên kia rõ ràng là cùng tỷ tỷ không có quen biết, mà là nhận thức nàng mới đúng. Có lẽ, tỷ tỷ chú ý hắn kỳ thật không phải là cùng tỷ tỷ có quan hệ, mà là có quan hệ với nàng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Khúc Liễm thay đổi.
Từ nhỏ dến lớn, tỷ tỷ bình thường đều giống ông cụ non, rất chăm sóc nàng và đệ đệ, vô cùng làm tròn chức trách của một vị tỷ tỷ, đặc biệt là phụ thân sớm mất, mẫu thân lại yếu đuối. Lúc tỷ tỷ được bảy tuổi thì nàng tới thế giới này, cũng là một tiểu đại nhân. Có lẽ bởi vì phụ thân sớm đi nên tuy rằng khác mẫu nhưng ba tỷ đệ tình cảm so với gia đình bình thường còn tốt hơn.
Sau khi phát hiện tỷ tỷ là người trọng sinh, dưới sự quan sát của mình thì Khúc Liễm nhận ra, cho dù tỷ tỷ có sống lại thì tình cảm dành cho nàng và Khúc Loan vẫn không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả khúc mắc với mẫu thân cũng cởi bỏ, tuy vẫn là tỷ tỷ như trước đây, nhưng lại nhiều hơn một phần tang thương.
Cho nên, lấy sự bảo vệ nàng của tỷ tỷ, nếu thiếu niên kia không có quan hệ lớn với nàng thì tỷ ấy sẽ không chú ý đến hắn.
Đoán được điều này, Khúc Liễm vẻ mặt phức tạp, thiếu chút nữa muốn đập đầu xuống bàn đá.
Đội nhiên phát hiện bên người mình có người trọng sinh, lại còn là tỷ tỷ ruột thì cũng không vui vẻ gì, ít nhất hiện tại nàng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Ngay khi nàng đang mải suy nghĩ thì Chúc Hà quay lại.
***
Sau khi ra khỏi nhà ấm không lâu, Chu Lang liền tìm cớ kéo Kỷ Lẫm sang một bên nói chuyện.
“Nói đi, ngươi giựt dây Chúc Liên đến nhà ấm trồng hoa nhà mình làm gì?” Loại chuyện này chỉ cần phân phó một tiếng là được, cần gì bọn họ tự mình đi? Không khỏi có chút huy động nhiều người đi, nhưng mà cố tình Kỷ Lẫm chỉ nói vài câu liền không dấu vết thúc đẩy mọi chuyện.
Chu Lang không có thần kinh nhạy bén, chỉ là hắn lớn lên cùng Kỷ Lẫm, cũng ăn mệt từ hắn nhiều lần nên mới có một loại trực giác giống dã thú mà thôi.
Kỷ Lẫm vẻ mặt ấm áp, ôn hòa nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ nói nhà ấm ở Chúc phủ trồng rất nhiều loài hoa quý giá, hiếm lạ, nổi tiếng ở phủ Thường Châu nên ta muốn được mở mang tầm mắt thôi.”
Nói xong, ngón tay lơ đãng chạm qua tay áo, bên trong là con vật nhỏ làm từ lá cây.
Đυ.ng đến lá cây đó, con ngươi hắn không khỏi xẹt qua ý cười.
Chu Lang có chút nghi ngờ mà nhìn hắn, vẻ mặt rõ ràng không tin.
Ai cũng đều nói Kỷ Huyên Hòa tao nhã thế nào, tuấn tú ra sao, ngay cả Hoàng Thượng cũng hết lời khen ngợi, giọng nói trong như ngọc, làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng mà từ nhỏ hắn đã quen Kỷ Lẫm, từ trong tay hắn đã ăn thiệt thòi không biết bao nhiêu lần, làm sao mà không biết dưới vẻ ngoài như quân tử ngọc thụ lâm phong này là sự âm hiểm, xảo trá?
Kỷ Huyên Hòa chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.
Cho nên, ngay cả việc hắn đến phủ Thường Châu cũng đều có thâm ý, cũng không giống như lời nói của hắn là thay mặt Thục Nghi đại Trưởng công chúa đến chúc thọ Chúc lão phu nhân, chỉ là bây giờ hắn không điều tra được mục đích thực sự mà thôi.
Kỷ Lẫm thấy vẻ mặt hắn tràn ngập sự nghi ngờ, nghĩ lại không biết mình có làm gì lộ liễu quá không, trong lòng cũng có chút sợ. Nhưng mà vẫn ôn thanh nói: “Được rồi, nếu ngươi đã phát hiện, thì ta cũng nói luôn cho khỏe, kỳ thật ta đến phủ Thường Châu là để gặp một người.”
“Là ai?” Chu Lang hứng trí bừng bừng, “Đừng nói với ta là Chúc lão thái quân nhé?”
“Không phải.” Kỷ Lẫm thập phận tôt bụng nói: “Bây giờ không thể nói với ngươi được, chờ sau khi về kinh, nếu mà.... đến lúc đó sẽ có cơ hội nói cho ngươi biết.” Nói xong, đôi mắt đen như ngọc xẹt qua một tia u tối.
Sau khi Chu Lang nghe xong liền có chút do dự, nhịn không được nói: “Huyên Hòa, ngươi nói với ta, có phải hay không... Người kia lại làm cái gì ?”
“Tất nhiên là không phải.”
Chu Lang một bộ không tin, nhưng mà cũng không truy hỏi thêm nữa, vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi cùng nhau rời đi.