Hai người họ không làm tiếp.
Sau đêm hôm đó, việc quấn quýt dây dưa như vậy xảy ra thêm rất nhiều lần.
Thời kỳ động dục của chú công đực không hề ngắn như giải thích trên TV, Hạ Đình Vãn vừa khai bao đã làm không biết mệt, tựa như có thứ gì đó vùn vụt lặng lẽ sinh trưởng sau cơn mưa xuân, không thể ngăn cản nổi.
Hạ Đình Vãn bắt đầu hí ha hí hửng quấn lấy Tô Ngôn, lúc ra ngoài quay phim thi thoảng cũng sẽ nhắn những tin kiểu “Nhớ anh” này nọ, chỉ hai chữ ngắn ngủi thế thôi cũng khiến trái tim Tô Ngôn lửng lơ bay bổng như một chàng trai trẻ chưa tròn hai mươi đang trải qua mối tình đầu.
Anh thường xuyên bay đi bay về, có đôi khi chỉ vì được gặp Hạ Đình Vãn một buổi tối.
Độ thân mật giữa hai người càng lúc càng khăng khít thì tính cách Hạ Đình Vãn lại càng khó nắm bắt, có lúc xã giao Tô Ngôn nói nhiều mấy câu với các minh tinh khác cũng khiến y đột nhiên ghen tuông.
Ban đêm y sẽ nhào lên người Tô Ngôn gặm cắn anh như một con thú non khát máu, gặm từ cằm, hầu kết, vai, xương quai xanh, lưu lại một đống dấu răng trên người Tô Ngôn, nhì nhằn mãi đến khi Tô Ngôn phải xin tha mới thôi.
Có lúc làm xong, mắt y lại bỗng đượm buồn, sau đó trốn trong chăn không chịu nói năng gì, Tô Ngôn dỗ đến nửa đêm vẫn chẳng ăn thua.
Hạ Đình Vãn vừa tùy hứng vừa bướng bỉnh.
Thật ra Tô Ngôn đã sớm biết điều này, chỉ là anh quá muốn Hạ Đình Vãn, dù thân thể anh bị vũ khí sắc bén đâm thấu đau đớn, anh vẫn kiên nhẫn tiến về trước vì sự ngóng trông trong mắt người ấy, dù mỗi bước đi đều chồng chất vết thương.
Trong mắt người ngoài, trong mối quan hệ này đương nhiên Tô Ngôn phải chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Năm ấy anh đang đứng trên đỉnh cuộc đời, là một người đàn ông vừa bước qua ngưỡng cửa ba mươi, tinh lực dồi dào, lại thâm trầm lão luyện, khéo léo thành thạo nắm giữ tập đoàn Hanh Thái khổng lồ.
Mối gắn kết giữa anh và Hạ Đình Vãn vốn là kiểu giao dịch tiền – sắc, tiến hành cuộc trao đổi kinh tế phù hợp nhất.
Nhưng trước mặt Hạ Đình Vãn, anh không làm được như thế.
Anh chẳng qua chỉ là một người đang yêu hết sức bình thường.
Lúc yêu điên cuồng nhất, anh đã từng viết cho Hạ Đình Vãn một câu:
“Em là hào quang muôn trượng, em là mỹ thần chốn nhân gian.”
Sau này ngẫm lại, anh cũng thấy câu thơ ấy quá mức sến rện buồn nôn, thế là lại lặng lẽ giấu đi không gửi.
Nhưng may mà không gửi đi, nếu không cẩn thận bị truyền thông phát hiện thì thật sự quá mất mặt.
Hạ Đình Vãn vẫn luôn không chịu cởϊ qυầи áo trước mặt Tô Ngôn, nên họ vốn không cách nào làm đến cuối cùng.
Lần nào cũng là Tô Ngôn lấy tay hoặc dùng miệng để Hạ Đình Vãn bắn ra, nhưng sau đó không còn gì nữa.
Đương nhiên anh kinh nghiệm phong phú, kỹ xảo đủ đầy khiến Hạ Đình Vãn phải lưu luyến quên lối về bên anh, hận không thể dính cùng một chỗ, nhưng kỳ thật anh lại không ngừng kêu khổ.
Tìиɧ ɖu͙© một chiều như vậy chắc chắn là một loại cực hình với một người đàn ông trưởng thành, anh phải nhẫn nhịn đến tận nửa năm.
Tô Ngôn hiểu sự yếu đuối của Hạ Đình Vãn. Hạ Đình Vãn không nói, anh cũng không nhắc đến.
Giống như việc anh không hề đề cập đến quá khứ của mình.
Có đôi khi anh còn không biết rốt cuộc mình có thật sự giỏi nhẫn nại hay không.
Cuộc đời con người có rất nhiều cơ hội vụt trôi nhanh như thời gian, bây giờ anh quá muốn chú chim công của mình vĩnh viễn sống trong lòng anh, vĩnh viễn không bay đi.
Anh nhịn trăm nghìn lần, cuối cùng vẫn có một lần nhịn không được.
Mà một lần nhịn không được sẽ khiến trăm nghìn lần nhẫn nhịn trước kia trở nên vô tác dụng.
Rốt cuộc chàng trai ấy vẫn kết hôn với anh, đeo chiếc nhẫn anh đã tỉ mỉ chuẩn bị lên tay.
Nhưng mắt người ấy lại đỏ hoe bất đắc dĩ tiến vào cuộc sống của Tô Ngôn.
Có lẽ anh đã mắc tội, sau này lúc nào Tô Ngôn cũng nghĩ như vậy.
Cho đến bây giờ Tô Ngôn vẫn thường xuyên nhớ đến cái đêm trong khách sạn Phú Lâm đó.
Chàng trai trong lòng anh thỏa mãn như một chú mèo, khuôn mặt ửng hồng.
Hai người họ dùng chân quấn lấy nhau, cùng ôm nhau nằm trong chăn tán gẫu.
“Tô Ngôn, chỗ đó của em có lớn không?”
Hạ Đình Vãn ôm lấy cổ anh, ghé vào bên tai nhỏ giọng hỏi.
“….”
Còn chưa kịp trả lời, anh đã không nhịn được mà bật cười hồi lâu: “Hình như cũng không lớn lắm.”
Hạ Đình Vãn giận đến mức quay lưng sang chỗ khác không để ý đến anh nữa. Anh ôm lấy cậu trai từ phía sau, lại dùng chiếc cằm tua tủa râu mọc qua đêm cà cà bên mặt y, thấp giọng nói: “Nhưng không nhỏ lắm, hơn nữa…”
Anh cố ý dừng lại, thành công khiến Hạ Đình Vãn phải tò mò hỏi tiếp: “Hơn nữa gì?”
“Hơn nữa lại rất đẹp.” Tô Ngôn rủ rỉ.
Hạ Đình Vãn lén lút quay mặt về. Y hơi xấu hổ, rồi lại không chịu được lời khen như vậy, mắt y lấp lánh đắc ý. Y như chiếm được cổ vũ, bỗng sán lại gần Tô Ngôn tò mò hỏi: “Tô Ngôn, em có thể nhìn chỗ ấy của anh được không?”
Hai mắt y mở to, chóp mũi vểnh lên như một chú hươu con, vẻ mặt rất hồn nhiên.
Nụ cười trên mặt Tô Ngôn suýt nữa trôi đi mất.
“Em hãy tha cho tôi đi.” Giọng anh hơi khàn, sau đó anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của người trước mắt lên: “Hoàng tử bé của tôi, còn giày vò nữa thì tôi thật sự không chịu nổi.”
Lần đầu tiên Hạ Đình Vãn nghe anh gọi mình như vậy.
Ban đầu y hơi kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó phản ứng đầu tiên là sợ hãi nhìn anh như muốn lần nữa xác nhận lại: “Tô Ngôn, em là hoàng tử bé của anh sao?”
“Em sẽ vẫn là hoàng tử bé của anh hả? Vẫn luôn là đúng không?”
Hạ Đình Vãn không chờ được câu trả lời của anh bèn nhịn không được bắt đầu lặp đi lặp lại, trong đôi mắt bắt đầu dập dờn sóng nước, vừa ướt rượt vừa mông lung. Y mím chặt môi, lúc hỏi câu đó vẻ mặt lại đượm vẻ u buồn man mác.
“Mãi mãi sẽ là.”
Tô Ngôn đáp.
Nghe thế, làn sương mờ mịt trong mắt Hạ Đình Vãn dần dần tan đi, ánh sáng rực rỡ dần dần nở rộ trong đầm nước ấy. Y nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đó là một nụ cười ngọt ngào ngập tràn nỗi chờ mong một ngày mai tươi sáng.
Trong xương Hạ Đình Vãn vẫn luôn có sức sống mạnh mẽ.
Dưới vẻ bề ngoài nhìn như phản nghịch, cậu trai này vẫn luôn dạt dào tình yêu.
Y thích ăn, thích tìиɧ ɖu͙©, thích những điều tốt đẹp mà thế giới này ban tặng.
Đêm hôm đó, anh đã vững tin mình sẽ bảo vệ Hạ Đình Vãn suốt đời.
Anh muốn Hạ Đình Vãn vĩnh viễn nở rộ không chút kiêng kỵ, không nên bị quy củ của thế giới này ràng buộc, vĩnh viễn được đối xử tử tế như một hoàng tử bé.
Anh đã từng nghĩ tình yêu mình có thể cho đi là mênh mông vô hạn.
Không hỏi ngày đêm, xuân đến thu qua, đến chết không đổi.
Nhưng rốt cuộc anh của năm năm trước chỉ vẽ cho mình một ảo cảnh hư hao.
Hồi ức đột nhiên im bặt.
Tô Ngôn mở mắt, phát hiện mình vẫn nằm trên giường.
Căn phòng màu xám tro, bốn bức tường vắng vẻ, trên giường đôi chỉ mình anh đơn côi.
Ánh hoàng hôn kia, ngọn đèn ấm kia, tiếp xúc tứ chi mềm mại kia, nụ cười ngọt ngào kia…
Chúng ào lên như thủy triều khi đến, bây giờ lại lặng yên rút xuống, vô tình rời bỏ Tô Ngôn.
Tô Ngôn phí công mà vươn tay ra, nhưng trong không khí không có gì cả.
“Không…” Anh nghe thấy ngực mình đang phát ra một tiếng rêи ɾỉ hoang tàn.
Sắc trời mưa dầm dẳng dai tựa như dây leo bò vào căn phòng cô độc, quấn riết lấy tay chân anh.