Trước Và Sau Ly Hôn

Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Ngôn xốc chăn lên rồi nằm đè trên người Hạ Đình Vãn, nhất thời y chỉ biết dúi đầu vào vai anh làm đà điểu.

Tư thế kiểu này nhìn thì giống đang kề rất sát nhau, nhưng thực tế lại là lặng lẽ né tránh hôn môi và cái nhìn nóng bỏng đối diện.

Trong căn phòng cũ kỹ và mờ tối, bầu không khí đang bao phủ họ dinh dính, gần như sền sệt ẩm ướt…

Tô Ngôn vuốt ve phần gáy của cậu thiếu niên, cảm nhận tiếng tim đập thình thịch thình thịch đang kề sát ngực mình, cố gắng nhẫn nại: “Để tôi dạy em diễn thế nào, được không?”

Hạ Đình Vãn ló đầu ra nhìn Tô Ngôn. Y muốn giãy chân mình khỏi bàn tay đang nắm của anh, thế nhưng lại bất cẩn dùng đầu ngón chân thanh mảnh đạp lên chỗ đã phồng to trong quần Tô Ngôn.

Tô Ngôn hít một hơi thật sâu rồi lùi ra, nhất thời anh không phân định được tên nhóc trong ngực mình đang quyến rũ hay đang dằn vặt mình nữa.

Mặt Hạ Đình Vãn ửng đỏ như được nhuộm bằng ráng chiều, cú chạm này mới khiến y như lần đầu tiên nhận ra tìиɧ ɖu͙© giữa đàn ông với nhau lại hừng hực đến thế, rất có tính công kích. Sau khi nhận ra, phản ứng đầu tiên của y lại là chộp lấy chiếc chăn đã nhăn nhúm ở một bên, sau đó giấu đầu hở đuôi mà phủ lên chân mình.

Tô Ngôn không cần nhìn cũng biết chỗ đó của Hạ Đình Vãn đã lặng lẽ nhô lên một túp lều nhỏ.

Ngực Hạ Đình Vãn phập phồng, thế nhưng ánh mắt càng lúc càng hoang mang rối loạn. Y liếc nhìn chung quanh chứ mãi không chịu đối mặt với Tô Ngôn, người cũng lùi về sau dần dần chui vào trong chăn, chỉ chừa cho Tô Ngôn một phần gáy trắng như ngọc.

“Tô Ngôn,” Giọng nói ậm ừ rất nhỏ truyền ra từ trong chăn: “Em sợ…”

Tô Ngôn bó tay hết cách, rồi lại hận đến ngứa răng.

Anh cúi người xuống, vốn chỉ muốn thơm Hạ Đình Vãn một cái thôi, nhưng vẫn không nhịn được mà cắn lấy phần thịt gáy mềm của cậu chàng, giống như một loại động vật họ mèo cắn gáy con non.

“Đau…”

Hạ Đình Vãn run run thốt thành tiếng. Y cứ co rúc trong chăn, âm thanh cũng vì bị bịt kín mà trở nên mềm nhũn, cuối cùng vẫn thò đầu ra.

“Em là lần đầu tiên.”

Đôi mắt Hạ Đình Vãn ẩm ướt rụt rè, tuy y sợ, nhưng trong ánh mắt vẫn xen lẫn cả quật cường mơ hồ: “Em tò mò, em cũng khát vọng. Em muốn biết làʍ t̠ìиɦ là cảm giác gì, em không nhịn được mà muốn quyến rũ anh. Nhưng em lại sợ, sợ cởϊ qυầи áo, sợ đau… Tô Ngôn, anh sẽ ép em sao?”

Tô Ngôn nhắm mắt lại, thở dài.

“Tôi sẽ không.”

Anh phải nói như vậy, dù bộ phận ở thân dưới đã phình to chực chờ bùng nổ, nở căng đau nhức đến mức anh không nhịn được mà nhíu mày.

Tên nhóc này khốn kiếp biết bao, cậy mình đẹp mà bắt nạt người khác không chút kiêng kị.

Nghiêm túc quyến rũ anh, lại nghiêm túc mà cự tuyệt, sau đó lại dùng đôi mắt đào hoa ươn ướt nhìn anh, thẳng thắn nói “Em là lần đầu tiên”, khiến anh chẳng còn tí sức nào mà giãy giụa, chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

“Vậy anh có thể nói cho em biết… Lần đầu tiên là cảm giác gì không?”

Hạ Đình Vãn hơi nghiêng đầu.

“Được.”

Tô Ngôn cười khổ một cái. Anh kéo chăn lại ngay ngắn cho Hạ Đình Vãn, sau đó nâng khuôn mặt nho nhỏ của cậu trai lên.

Hít một hơi thật sâu, Tô Ngôn gần như vận dụng hết tất cả sự lãng mạn và trí tưởng tượng của mình rồi chầm chậm nói: “Lần đầu tiên… Giống như bơi lội trong suối nước giữa mùa hè.”

“Em nhìn thấy làn nước trong veo, cứ nghĩ là tìиɧ ɖu͙© quá sâu, sâu đến mức có thể nhấn chìm nuốt chửng em vào trong đó, nên em sợ. Nhưng trên thực tế, nếu như em nhắm mắt lại cởi sạch quần áo rồi nhảy ùm vào nước, em lại đột nhiên phát hiện — Thật ra em chính là một con cá. Vì thế có gì để sợ? Em uyển chuyển nhẹ nhàng, em có thể tung bay trên mặt nước, cũng có thể mải miết bơi lội, sóng nước sẽ dẫn em đến nơi em muốn. Ở trong nước… Em có thể đến bất cứ nơi đâu, bầu trời, dưới đất, và đến cả trong giấc mộng ngọt ngào nhất của em.”

Hạ Đình Vãn kinh ngạc, ban đầu y còn nhìn Tô Ngôn, thế nhưng càng nghe đôi mắt ấy lại càng mơ màng ánh nước, rèm mi như cánh bướm khẽ khàng rung động.

Tô Ngôn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vành tai y, thấp giọng nói: “Bé cưng, em ngủ một lát đi, quay phim mệt muốn chết rồi.”

Hạ Đình Vãn có hơi không nỡ mà nắm lấy tay Tô Ngôn: “Anh đi đâu thế?

“Ra gian ngoài xử lý ít tài liệu.” Tô Ngôn khàn khàn nói.

Lần này anh không nói thật, anh chỉ không thể tự chủ khi nằm chung một giường với Hạ Đình Vãn.

….

Sau khi dỗ dành được Hạ Đình Vãn, Tô Ngôn đi ra gian ngoài bật TV tùy ý chọn một kênh, trùng hợp thay lại gặp chương trình “Thế giới động vật” đang chiếu, thế nên trong tiếng giới thiệu, anh cứ thế bắn ra.

Sau đó Tô Ngôn ngồi trên sô pha mở một phần tài liệu trong laptop, thờ ơ nhìn.

Không biết qua bao lâu, có lẽ là lúc anh cũng cảm thấy cơn buồn ngủ đã ập tới thì chợt nghe đằng sau vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.

Còn chưa kịp quay đầu lại, Tô Ngôn đã phát hiện đèn trong phòng bị tắt đi, chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc TV kiểu cũ đang bật.

Trong bóng tối, có một thân thể thơm hương sữa tắm bỗng chui vào ngực anh.

Tô Ngôn kinh ngạc, chỉ kịp ôm lấy vòng eo của cậu trai theo bản năng.

“Em không ngủ được.”

Đôi mắt Hạ Đình Vãn sáng lấp lánh như có một đốm lửa trong đó, y dùng tay vén một góc áo ngủ lên, bên trong không mặc gì.

Y cứ để trần mông giạng chân ngồi trên người Tô Ngôn.

Trong khoảng thời gian ngắn suýt chút nữa Tô Ngôn không thể thở nổi, cũng không thể làm ra bất cứ phản ứng nào.

Hạ Đình Vãn thở hổn hển, trong mắt y ánh lên hơi nước, sóng mắt rập rờn, vừa e lệ lại mang theo khát vọng gan dạ.

Y nắm tay Tô Ngôn thật chặt rồi đặt lên chỗ đang nóng hừng hực vểnh cao của mình, nỉ non: “Tô Ngôn, em muốn anh dẫn em đi bơi, mang em vào giấc mộng, mang em đi đi mà…”

Trong bóng đêm, tay Tô Ngôn bất giác run lên.

Anh chưa từng thấy loại sức mạnh chân thành mà không hề che giấu như vậy.

“Không được bật đèn, không được cởϊ qυầи áo trên người em… Tô Ngôn, giúp em đi.”

Hạ Đình Vãn không chờ được mà đong đưa eo, rồi lại nhẹ nhàng liếʍ láp tay trêu chọc.

Rốt cuộc Tô Ngôn dùng một tay cầm lấy dương v*t nín nhịn đã lâu của y, thong thả lên xuống.

Hạ Đình Vãn ngẩng đầu khép hờ hai mắt, y dùng tay che kín mắt Tô Ngôn, sau đó nép vào người anh thở hổn hển.

Du͙© vọиɠ.

Du͙© vọиɠ sặc sỡ, cuồng dã.

Giống như có một ngọn lửa nóng rẫy hừng hực bốc cháy giữa anh và Hạ Đình Vãn.

Nó chỉ tồn tại giữa hai thân thể đang dây dướng, là mối liên hệ chân thật nhất.

Trong phòng không bật điện, chỉ có chiếc TV cũ kỹ đang chiếu “Thế giới động vật”, MC bên trong hãy còn đang giải thích tập tính của chim công xanh.

“Thời kỳ động dục của chim công xanh trưởng thành là từ tháng Sáu đến tháng Tám, chim đực sẽ co da và cơ lại để phần lông đuôi sặc sỡ sắc màu xòe ra thành hình rẻ quạt, run rẩy không ngừng, tục xưng là “Xòe đuôi”…”Ngón tay Tô Ngôn siết chặt phần đỉnh đang gần bắn của Hạ Đình Vãn, lại ôm thân thể đang run rẩy vì kɧoáı ©ảʍ của y vào ngực. Anh ghé vào bên tai y khàn giọng nói: “Bé công đực của tôi, em cũng đến thời kỳ động dục rồi đúng không?”

Hạ Đình Vãn ứa nước mắt vì xấu hổ, đoạn như cầu xin tha thứ mà vùi mặt bên bả vai Tô Ngôn.

Tô Ngôn thấp giọng cười cười, bàn tay nắm lấy bờ mông tròn trĩnh mẩy mang của y, tay kia thả lỗ sáo ra: “Nào, xòe đuôi cho tôi xem đi.”

Cậu trai dùng sức lắc đầu, sau đó nức nở lêи đỉиɦ trong tay Tô Ngôn.