Vân Yên quỳ ngồi bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ qua che nửa khuôn mặt, nhìn chăm chú
không
nháy mắt vào chiếc xe đậu ở bên ngoài.
Trầm Minh mặc âu phục ra vẻ đạo mạo, ngồi kế bên vị trí người lái. Xa xa thấy Trầm phu nhân
đã
tới, ra hiệu cho bà lên xe, cửa kính xe cũng đóng lại theo, hai người
không
biết
nói
chuyện gì ở
trên
xe.
Hồi lâu sau, cuối cùng Trầm phu nhân xuống xe. Tài xế lên xe, lái xe từ từ
đi
xa.
không
phải là tố cáo chuyện tối hôm qua chứ?
cô
đang
suy đoán, bỗng nhiên Trầm phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này. Cách quá xa, Vân Yên cũng
không
thấy
rõ
biểu cảm của bà ta, vội vàng buông rèm cửa sổ xuống, đưa lưng về phía cửa sổ ngồi
trên
sàn nhà, thân thể vô ý thức căng thẳng.
sự
sợ hãi của Vân Yên với Trầm phu nhân vượt xa với Trầm Minh. Nam chính dù sao cũng là nam chính, tuy là người phong lưu, cũng rất ít làm chuyện gì ác, có được tất cả đa số nhờ may mắn.
Trầm phu nhân lại
không
giống vậy, nguyên tác đề cập đến vài nét, bà ta từng là người tình của chủ tịch Trầm, lúc còn trẻ dùng đứa bé trong bụng làm mẹ Trầm Ám tức giận đến khó sinh, khiến
anh
vừa sinh ra
đã
là đứa bé
không
có mẹ. Vì thế bà ta thường đến nhà chăm sóc, nhịn mấy năm thuận lợi gả vào nhà họ Trầm,
không
quá nửa tháng biến Trầm Ám thành
một
người nhược trí.
nói
chung cũng là báo ứng, lúc con ruột bà ta
đang
bắt nạt Trầm Ám
thì
không
cẩn thận té xuống hồ chết chìm.
Nhà họ Trầm
không
thể
không
có người thừa kế, chủ tịch Trầm nhanh chóng mang về
một
đứa bé, cũng chính là Trầm Minh.
Nhìn bé trai lớn bằng con trai
đã
chết của mình, Trầm phu nhân giận đến hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại làm như
không
có chuyện gì, xem Trầm Minh như con ruột mà chăm sóc.
Chủ tịch Trầm
không
còn khả năng sinh, vẻ ngoài của bà ta cũng
không
còn được như lúc còn trẻ, nửa đời sau muốn có ngày tốt, chỉ có thể lấy lòng đứa trẻ hoang dã
không
biết lấy ở đâu ra là Trầm Minh này.
Bên này gió xuân mưa phùn, bên Trầm Ám cũng
không
thể bỏ qua. Trầm phu nhân xem
anh
là kẻ thù gϊếŧ con, thừa dịp chủ tịch Trầm
không
có nhà, ngược đãi
anh
không
chút kiêng kỵ. Hết lần này tới lần khác Trầm Ám vì trí thông minh thấp,
không
tố cáo càng
không
chạy trốn. Từ tuổi thơ hình thành thói quen chịu đựng bóng tối, chịu đựng cơn đói, chịu đựng bị làm nhục, chịu đựng đánh đập tàn nhẫn.
Nghĩ tới đây, Vân Yên
không
nhịn được đồng cảm với Trầm Ám.
Giống nhau đều là đứa trẻ
không
có mẹ ruột,
không
được mẹ kế
yêu
thích. Khi còn bé
cô
cao lắm là bị đói, nhưng cho tới bây giờ chưa bị ai đánh. So với Trầm Ám, cuộc sống
đã
quá tốt.
Có điều, nếu
không
phải vì từ
nhỏ
sức lực của
cô
cực kỳ lớn, theo như tính tình đó của mẹ kế,
nói
khôngchừng kết quả của
cô
cũng giống như thế thôi.
trên
đời này những đứa bé gặp phải mẹ kế ác độc đều thảm thương giống nhau.
Vân Yên càng nghĩ, trong lòng càng
không
thoải mái. Liếc mắt nhìn trái táo
cô
lén mang từ dưới lầu lên cách đây
không
lâu, đột nhiên nghĩ đến, nếu
không
có ai cho
cô
ăn cơm, vậy bây giờ Trầm Ám chắc cũng đói bụng chứ.
Ban đầu đối xử tốt với Trầm Ám, chẳng qua là hy vọng sau này Trầm Ám có thể bỏ qua cho
cô, hai người
anh
đi
đường dương quan của
anh, tôi
đi
cầu độc mộc của tôi,
cô
đóng phim của
cô,
anh
tiếp tục đảm nhiệm đại nhân vật phản diện của
anh. Bây giờ đồng cảm với
anh, Vân Yên ngồi kiểu gì cũng
không
yên, cầm trái táo lên tính đưa cho Trầm Ám.
Vừa mới đứng dậy, cửa bỗng nhiên mở ra.
Trầm phu nhân đứng ở ngoài cửa, biểu cảm lạnh lùng, giọng cũng lạnh ngắt: "Vân Yên,