Editor: Typard
Vân Yên bị đau mà tỉnh.
cô
mở mắt ra, trước mắt là
một
khuôn mặt người phóng đại, sau lưng
thì
dán chặt vào đệm giường, hai cổ tay bị dùng sức siết ấn ở
trên
đầu.
“Chị dâu
nhỏ, chị
đang
quyến rũ tôi sao?” Tên đàn ông khom lưng, hơi thở phà lên
trên
tai
cô,
âm
ấm, nhột nhạt.
Mới vừa tỉnh ngủ, toàn thân
cô
vẫn còn mơ màng, nhất thời cũng
không
thể phân biệt
rõ
mình có
đangnằm mơ hay
không.
“Hả?”
âm
cuối lên cao, giọng
nói
cực kỳ ngả ngớn. Tên đàn ông cười xấu xa
một
tiếng,
một
giây sau bỗng nhiên sáp lại gần hơn, vành môi ấm áp chạm vào vành tai
cô.
Có lẽ Vân Yên bất ngờ bị nóng, phản xạ có điều kiện hất cánh tay
một
cái, ném tên đàn ông ra ngoài.
Rầm——
Bàn đọc sách bằng gỗ bị va phải, cặp tài liệu rơi bừa bộn đầy đất.
Trầm Minh ngã ngồi
trên
sàn nhà, thất thần mấy giây, mắt nhìn người phụ nữ gầy gầy
nhỏ
nhắn, mặc bộ váy ngủ hoạt hình ở
trên
giường, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ.
“Chị dâu
nhỏ
——“
hắn
miễn cưỡng cười
một
tiếng, cánh tay chống thân thể ngồi dậy, phủi phủi ống tay áo
không
chút bụi: “Chị
đang
chơi trò tình thú với tôi à.”
Vân Yên căng thẳng nắm vạt váy, nhìn
hắn
lại muốn đến gần, nhắm mắt đưa chân đá
một
cái, tên đàn ông bay ra ngoài lần nữa.
Sau lưng Trầm Minh đυ.ng trúng vách tường, toàn thân đau như gãy xương. Rốt cuộc sắc mặt cũng trở nên khó coi: ”Giả bộ trinh tiết liệt nữ làm gì? Chẳng phải chính
cô
leo lên giường tôi sao. Sao hả? Bây giờ muốn gọi thằng ngốc Trầm Ám kia tới hả?”
Vân Yên sửng sốt
một
chút, giương mắt nhìn quanh, phát
hiện
đúng là mình
đang
ở trong
một
căn phòng xa lạ, lập tức bò dậy, nhảy chân trần xuống giường.
Hôm nay Trầm Minh ăn phải thua thiệt lớn như vậy, sao có thể tùy ý bỏ qua cho
cô.
hắn
đứng lên chặn cửa, ánh mắt hung ác: “Muốn chạy hả?
cô
mơ
đi!”
Vân Yên do dự
một
giây, giơ chân đá vào bên cạnh Trầm Minh. Trầm Minh hoảng sợ, thân thể né tránh theo bản năng, sau đó nghe rầm
một
tiếng, cửa mở ra.
Trầm Ám
đang
đứng ngoài cửa, sắc mặt bị đèn hành lang phản chiếu rất trắng,
một
đôi mắt đen thâm trầm,
không
có tình cảm nhìn vào.
——
Câu chuyện là như vầy.
Vân Yên xuyên vào
một
quyển tiểu thuyết dành cho nam. Nam chính Trầm Minh là con riêng của chủ tịch tập đoàn Trầm thị, nhưng vẫn được hưởng
sự
đãi ngộ của người thừa kế. Mà từ
nhỏ
Trầm Ám, vốn là người thừa kế của nhà họ Trầm, lại phải chịu đựng mẹ kế đánh chửi ngược đãi, bởi vì
anh
là
mộtngười đần độn.
Chủ tịch Trầm nhắm
một
mắt mở
một
mắt với hành động của vợ, nhưng cũng
không
phải là hoàn toàn
không
quan tâm con trai.
không
biết ông tìm được
một
tiểu minh tinh ở đâu, lấy tài nguyên cao cấp làm điều kiện, thuyết phục
cô
ta gả cho Trầm Ám.
Quả nhiên người kia
không
hề do dự gật đầu.
Ngay lúc chủ tịch Trầm cho là chuyện đơn giản
đã
được giải quyết, nhưng chưa thỏa lòng tham của tiểu minh tinh, nên lại leo lên giường Trầm Minh. Còn ngu xuẩn cho rằng, chỉ cần gϊếŧ chết Trầm Ám, là ả có thể gả cho Trầm Minh, trở thành bà chủ tập đoàn Trầm thị.
Thế nhưng Trầm Ám
không
bị ả gϊếŧ chết, mà khôi phục lại đầu óc.
anh
không
quên những thứ mình
đãgặp phải, trả thù lại gấp bội. Mẹ kế và tiểu minh tinh
một
người càng thảm hơn
một
người, ngay cả Trầm Minh cũng bị
anh
làm cho ngã ngựa.
Nhưng dù sao nam chính cũng là nam chính, có hào quang nhân vật chính, cuối truyện Trầm Ám vẫn phải chết. Xe bị lật kéo người theo rơi xuống vách đá, ngay cả thi thể cũng
không
còn.
Mà lúc này, tình tiết
đang
tiến triển đến lúc tiểu minh tinh leo lên giường, sau chuyện này là tình tiết nam chính ám chỉ ý đồ gϊếŧ hại Trầm Ám. Vân Yên
không
nghĩ ra,
cô
xuyên qua lúc tiểu minh tinh vừa mới gả về,
rõ
ràng
đã
cố gắng hết sức tránh Trầm Minh, chưa từng lén lút tiếp xúc với
hắn
lần nào, càng
không
muốn leo lên giường
hắn, sao vẫn phát triển theo tình tiết của nguyên tác chứ.
Giờ phút này cũng
không
có thời gian để
cô
nghĩ thông suốt. Trầm Minh thấy Trầm Ám ở cửa, xì
mộttiếng, mở
một
nút
trên
cổ áo, hất hàm giễu cợt
nói: “Nhìn cái gì, hả? Muốn xông lên hả?”
nói
xong,
hắn
đưa tay nắm cánh tay Vân Yên: “Tới đây, đừng khách sáo. Chúng ta...”
Vân Yên giãy giụa, Trầm Minh
không
đề phòng lảo đảo té ngã.
cô
nhân cơ hội này vội xông ra, dắt tay Trầm Ám chạy nhanh.
——
Ở lầu hai, Vân Yên thở hồng hộc tựa vào
trên
cánh cửa, thân thể giống như hết hơi, chậm rãi tuột xuống.
Lát sau,
cô
liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nhìn Trầm Ám đứng cách đó
không
xa nhìn thẳng vào
cô, lau mồ hôi lạnh
trên
đầu
một
cái, hỏi: “Sao
anh
đi
xuống vậy? Vẫn chưa ngủ à.”
không
đợi
anh
trả lời,
cô
tự suy đoán: “Hẳn là khát nước rồi.”
“...”
Vân Yên đứng lên, dừng trước bàn rót ly nước, ngửa đầu uống
một
hơi cạn sạch. Sau đó mới rót cho Trầm Ám
một
ly.
cô
đưa nước tới: “Nè.”
Trầm Ám
không
để ý tới
cô, mí mắt cũng
không
nâng
một
chút.
Vân Yên ngẩn ra, rồi nhớ ra cái gì, à
một
tiếng, giơ ly nước đến bên vành môi
anh: “Ngoan nào, há miệng.”
không
phản ứng như cũ.
Hai ba giây, cánh tay Vân Yên mỏi, ngượng ngùng thu về: “Hóa ra
anh
không
muốn uống nước à.”
“...”
“không
muốn uống nước
thì
ngủ
đi.”
Gõ ly lên mặt bàn
một
lúc, Vân Yên thả ly nước xuống, kéo cánh tay Trầm Ám tới trước giường, nhấn
anh
ngồi xuống. Trầm Ám hơi sửng sốt vì sức lực của
cô,
một
giây sau thân thể bị đẩy ngã, đắp mền
thật
dày lên.
Vân Yên bọc
anh
lại kín mít chặt chẽ, tắt đèn bàn, dặn dò như dỗ con nít: “Đừng chạy lung tung nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ
đi.”
Trong bóng tối có
một
hình bóng mơ hồ từ từ di chuyển đến gần cửa, cửa vừa mở ra đóng
một
cái,
không
thấy bóng dáng nữa.
——
Yên tĩnh
không
đến mấy phút,
trên
hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cửa và đèn gần như đồng thời bị mở ra.
Vân Yên ôm gối đứng ở cửa, tội nghiệp
đi
vào bên trong nhìn.
“Trầm Ám,
anh
ngủ
một
mình,
không
thấy sợ sao.”
“...”
không
có ai để ý đến
cô.
Vân Yên dè dặt bước tới nửa bước, thấp giọng dò xét: “Trầm Ám, Trầm Ám à?
anh
ngủ chưa?”
không
lên tiếng như cũ.
Hình như
cô
thở phào
nhẹ
nhõm, xoay người đóng cửa tắt đèn. Suy nghĩ
một
chút, lại khóa cửa ken két.
Chăn vừa vén lên
đã
rơi xuống,
một
thân thể lạnh như băng dán lên vai Trầm Ám.
anh
rũ thấp con ngươi, kiên nhẫn
đã
bị mài sạch, giật giật cổ tay, định bẻ gãy cổ người phụ nữ bên cạnh.
một
phút sau, eo bị ôm chặt. Vân Yên vùi đầu vào ngực
anh, im lặng hai giây, đầu tiên
nhỏ
giọng khóc thút thít, sau đó
không
khống chế được bắt đầu khóc to.
“Hu hu hu tên khốn nạn đó hôn tai tôi...”