Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 20

Toà nhà Mộ Thiên có tổng cộng 35 tầng, tổng tài vô cùng hào khí bao trọn hai tầng trên cùng. Tài liệu trong hệ thống cũng có nhắc qua, kỳ thực tổng tài chân chính chỉ ở tầng 34, tầng 35 là độc lập ra vào, nhất định phải có giấy thông hành có khả năng sử dụng thang máy chuyên dụng, là nơi thuộc về cây rụng tiền và có hậu trường là cổ đông lớn Âu Dương Chất, không có chủ nhân cho phép căn bản không vào được.

Mà lúc này, Triệu Bình lại dẫn cậu trực tiếp đi qua tầng 34, lên thẳng tầng 35, sau đó tuỳ ý lấy một thẻ từ quét qua máy trên cửa gỗ tử đàn tinh xảo, đưa thẻ cho cậu: "Cầm cẩn thận, tấm thẻ này là giấy thông hành đặc cấp, có thể ra vào mọi địa phương trong công ty, bao gồm cả phòng an ninh độc lập ở tầng 17 và 18, làm ơn phải giữ kỹ." Vừa nói vừa đi vào đại sảnh rộng rãi hoa lệ, chỉ về hướng nam: "Hành lang số 1, phòng cuối là nơi nghỉ ngơi của cậu, bố cục ba phòng ngủ một phòng khách, cạnh phòng nghỉ ngơi là phòng đàn, phòng thể hình và một phòng bếp độc lập, tủ lạnh trong nhà bếp mỗi ngày được đổi mới nguyên liệu, điện thoại nội tuyến nối thẳng xuống phòng ăn dưới tầng 5, có thể chọn món, công ty chi trả."

Diệp Chi Châu tiếp nhận thẻ, có chút mơ hồ.

Trên đất trải thảm mềm, đi lên trên hoàn toàn không hề có âm thanh, càng khiến lời nói của Triệu Bình rõ ràng vang dội: "Công ty sẽ lập cho cậu một đội tạo hình cùng tuyên truyền, quan hệ xã hội, phát triển quy hoạch cũng sẽ mau chóng làm ra cho cậu xem, bảo tiêu an toàn cho cậu hiện tại có bốn người, công ty sẽ điều người từ tổng bộ xuống, đại khái là ngày mai sẽ có."

Đại sảnh hai bên tổng cộng có bốn hành lang, hai người đang nói chuyện đi từ hành lang số 1 đến hành lang số 3 đối diện: "Trên cửa có dán biển tên, phòng âm nhạc, phòng bi-a, phòng MV, phòng chơi, cùng với một bể bơi trong nhà, cậu có thể tuỳ ý sử dụng." Nói rồi đẩy một cánh cửa cuối cùng: "Nơi này là phòng ghi âm, sau này sẽ là của cậu."

Diệp Chi Châu giương mắt nhìn nhãn mác trên cửa phòng ghi âm, trong lòng điên cuồng lắc đầu. Không phải đi! Nơi này rõ ràng là phòng ghi âm của Âu Dương Chất! Chỉ cho phép nữ chủ và đoàn đội nhân viên chuyên nghiệp đi vào! Cậu đọc sách nhiều, sẽ không bị lừa đâu!

"Đây là chìa khoá dự bị của phòng ghi âm, mật mã cửa là 888123, cậu không thích có thể tự ý đổi lại."

"..." Trong lòng chợt nổi lên linh cảm không lành. Mộ Thiên cho cậu điều kiện có phải hay không quá tốt a? Cảm giác như mình đã dính vào âm mưu gì đó....

Triệu Bình đóng cửa lại, mang theo cậu trở lại: "Phía trước có hành lang liên kết với hành lang số 4, có thể trực tiếp đi qua, bên kia là mấy phòng hội nghị nhỏ cùng văn phòng, lúc cậu cần hội nghị với đoàn đội cũng có thể trực tiếp dùng nơi này, không cần lo lắng việc nội dung cuộc họp bị tiết lộ."

"Chị Triệu, chờ chút đã." Cậu có chút không dám nghe tiếp nữa: "Em còn chưa có quyết định có ký hay không, công ty an bài như vậy có hay không quá sớm a?"

"Không ký ư?" Triệu Bình quay người nhìn cậu, đem trang ký tên ở văn kiện trên tay đưa cho cậu, cũng tri kỉ đưa tới một cây bút: "Thời hạn 5 năm, phương diện trích phần trăm dùng tới phương án tối ưu, sẽ không cưỡng chế cậu tiếp nhận công tác, chỉ có một yêu cầu, trong thời hạn làm việc nghiêm cấm yêu đương và scandal."

Đĩa bánh quá lớn, càng ngày càng không dám ký.

Triệu Bình nhìn ra cậu chần chừ, bỏ thêm liều thuốc mạnh: "Chỉ cần ký, cậu sẽ là Âu Dương Chất thứ hai, tài nguyên Mộ Thiên tuỳ cậu chọn lựa."

Âu Dương Chất! Nam chủ!

Trong đầu, rada nhiệm vụ trong nháy mắt nổ vang, ngẫm lại nhiệm vụ hiện tại không có chút tiến triển nào, cậu do dự một chút, quyết tâm cầm bút lên: "Em chỉ có một yêu cầu." Vì để có thể tiếp cận Âu Dương Chất, không quản đến Mộ Thiên muốn làm cái gì, phải liều mạng!

Triệu Bình nâng tay sờ sờ lỗ tai, nói thẳng: "Cậu nói đi."

"Trở thành Âu Dương Chất thứ hai thì không cần." Cậu đem nắp bút mở ra, nhắm thẳng chỗ ký tên, trừng mắt nhìn lại, nghiêm túc nói: "Sau khi ký kết, em muốn mọi người tận lực an bài giúp em có thể tiếp xúc với công tác của Âu Dương Chất."

Triệu Bình lông mày giật giật, lại sờ lỗ tai, dừng một chút mới gật đầu đáp: "Không thành vấn đề."

Ký xong hợp đồng thì nên đi gặp ông chủ, vốn tưởng rằng Triệu Bình sẽ đưa cậu đi tầng 34 gặp Tổng giám đốc Mộ Thiên do Âu Dương Chất mời đến quản lý, nhưng không nghĩ đến lại đưa cậu tới hành lang số 2 không giới thiệu trước đó.

"Tổng giám đốc Hồ ở đây?"

"Ý cậu là Hồ Tông Giang?" Triệu Bình cổ quái nhìn cậu một cái, lắc đầu: "Không, ông chủ của cậu không phải hắn ta."

Cậu nghi hoặc cau mày, Hồ Tông Giang chính là tên của vị Tổng giám đốc quản lý kia, bản thân cậu ký hợp đồng với Mộ Thiên, ông chủ không phải ông ta thì là ai?

Hai người đi thẳng đến cuối hành lang mới dừng lại, Triệu Bình tiến lên gõ cửa một cái, đợi bên trong truyền ra tiếng đáp mới mở cửa, bản thân không đi vào mà còn lùi lại một bước, hướng Diệp Chi Châu giơ tay làm dấu xin mời.

"Chị không vào sao?"

Triệu Bình đem văn kiện đưa cho cậu, dùng hành động thay cho câu trả lời.

Hơi khựng lại, cậu tiếp nhận văn kiện, bước vào trong phòng, trong lòng đột nhiên có chút không phục. Thần thần bí bí, cậu ngược lại muốn xem xem rốt cuộc Mộ Thiên hôm nay làm cái quỷ gì.

Bước vào trong đầu tiên là thấy một cửa sổ sát đất cực lớn, đầu giờ chiếu ánh mắt trời ấm áp chiếu thẳng vào trong phòng, đem nội thất mọi thứ dát lên một tầng nắng, khiến cho đồ đạc mang màu sắc lạnh lẽo thêm chút mùi vị ấm cúng. Cậu rất nhanh đem ánh mắt từ cửa sổ dời đến ghế salon, dọc theo giá sách bên tường, lướt qua bồn hoa, rơi vào thân hình cao lớn đứng chếch trước tủ sách.

Người đàn ông kia rất cao, vai rộng eo thon, chân dài mông mẩy, vóc người cực kì hoàn mỹ, lộ ra nửa bên gò má dưới ánh sáng đẹp đến khiến người ta hoảng hốt. Lúc này, mi mắt hắn buông xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gáy sách, mang theo tao nhã ý nhị tự nhiên.

Đúng là một người đàn ông mê người!

Rất khác với một Vân Kha quạnh quẽ cấm dục, người này khí chất mang theo dã tính nguy hiểm, khiến người ta kiêng kị lại mê muội không thôi.

"Diêu Thành." Thanh tuyến trầm thấp đôn hậu, mơ hồ có chút quen quen. Người đàn ông xoay người lại, giương mắt nhìn cậu, màu hổ phách trong con người có tâm tình bí ẩn chợt loé lên: "Em rất thích Âu Dương Chất sao?"

Nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm khiến người khác sâu ấn tượng kia, ký ức mơ hồ trong đầu rốt cuộc cũng rõ ràng hơn, cậu nhìn không được giơ tay che lại cái trán sưng tấy chưa xẹp xuống, nghi ngờ hỏi: "Là anh?"

"Rất vui khi em còn nhớ tôi." Âu Dương Thuần hơi câu môi, trong mắt lộ ra vui sướиɠ, đặt sách xuống, chân dài bước vài bước đã tới chỗ cậu, giơ tay đυ.ng tới chỗ sưng trên trán cậu, khuôn mặt mang theo thâm ý: "Tôi sẽ khiến em luôn nhớ kỹ càng."

Hắn càng tới gần, tinh thần lực nhàn nhã vốn đang vờn quanh đột nhiên sinh động giống như lần trước, không thể không chế được quấn lên đối phương.

Không thể!

Cậu đột ngột lùi một bước, thô bạo thu hồi tinh thần lực áp chế xuống chỗ sâu trong óc, trong lòng bối rối. Tại sao lại như vậy? Tinh thần lực đυ.ng tới đối phương liền không thể khống chế mà sinh động hơn, tình huống như vậy rõ ràng chỉ có tại thời điểm đối mặt với Vân Kha mới xuất hiện.

Lẽ nào người này... Cậu giương mắt tỉ mỉ quan sát người này, tâm lý nháy mắt mờ mịt đi, lại lập tức tỉnh táo lại.

Không, hy vọng mỏng manh như vậy, cậu làm sao dám nghĩ đến. Nếu như cậu nghĩ sai thì làm sao đây? Vân Kha chỉ có một, người này không phải, không phải bất cứ ai, cho nên không thể được, không thể nghĩ, không thể!

Cậu giơ tay dùng sức ấn chỗ bị thương, nỗ lực dùng đau đớn đè xuống tâm tư hỗn loạn.

"Em làm cái gì?" Âu Dương Thuần cấp tốc nắm chặt cái tay ấn trán của cậu, tay kia giữ lấy cằm của cậu, ánh mắt nặng nề như gió bão: "Diêu Thành, nhìn tôi, em đang sợ cái gì? Nơi này không ai có thể tổn thương đến em."

Lực nắm trên cằm thoạt nhìn như hung ác, kì thực lại khắc chế ôn nhu, cậu bị ép ngửa đầu tiếp nhận tức giận trách cứ mang theo lo lắng của người này, hơi hoảng hốt. Quá giống, ánh mắt này...

"Diêu Thành!" Kiên trì của Âu Dương Thuần khô kiệt, cúi đầu đặt lên mặt cậu, bàn tay nắm cổ tay cậu không tự chủ siết mạnh hơn, giọng điệu ngột ngạt nguy hiểm: "Em nhìn tôi nhưng nghĩ đến ai? Âu Dương Chất? Nó và tôi giống nhau sao?"

"Âu Dương Chất?" Cậu không tự chủ được lặp lại lời của hắn, tư duy dần bị hồi ức chiếm cứ, trong mắt chỉ còn dư lại ánh mắt chứa tâm tình quen thuộc, nhịn không được giơ tay muốn chạm tới. Đã bao lâu không thấy ánh mắt như thấy... Mũi dần chua xót, viền mắt nhanh chóng đỏ bừng lên, cảm xúc mềm mại đột ngột dâng cao, tinh thần lực áp chế trong óc bắt đầu sôi trào lên, giãy dụa muốn xông ra.

Âu Dương Thuần lòng đầy phẫn nộ, nhìn ánh mắt cậu lại nhanh chóng rút đi, thấy cậu muốn đυ.ng vào bản thân liền sững sờ, hơi nghiêng đầu, đón nhận ngón tay cậu mò tới, duỗi cánh tay ôm cậu, tâm tình trong mắt dần lắng đọng, ngưng tụ sâu không thấy đáy: "Diêu Thành, em phải ngoan ngoãn, em muốn cái gì tôi cũng đều cho em."

Âu Dương Chất – thanh niên vừa mới trốn việc chạy tới – vừa mở cửa ra, tiếng hô "chú Hai" mới được một nửa liền bị tư thế mập mờ của hai người doạ nghẹn họng, nín nửa ngày mới khô khốc nói: "Chú Hai, chú... chú tìm cho chúng cháu thím Hai nam sao?"

Diệp Chi Châu vốn đang rơi vào mê loạn trong trí nhớ trực tiếp bị câu nói này chấn tỉnh, bối rối ngắn ngủi nhìn tư thế của bản thân, liền giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nghiêng đầu nhìn đại ảnh đế trước cửa, lý trí trong nháy mắt online liên kết với tư liệu hệ thống: "Âu Dương Chất?" Nói rồi liền nhìn người đàn ông cao lớn mặt mũi đen sì mới bị cậu đẩy ra, đầu óc hơi chập mạch rồi: "Anh... anh gọi anh ta là gì? Chú Hai?"

Âu Dương Chất bị phản ứng của cậu làm cho khó hiểu, trực tiếp trả lời: "Đúng vậy, không gọi chú thì gọi là gì?"

Âu Dương Chất, cha mẹ đã mất, được chú ruột Âu Dương Thuần nuôi lớn, sau khi trưởng thành thì về nước dấn thân vào giới diễn viên, hai năm sau thành lập Mộ Thiên, năng lực trác tuyệt, sau khi yêu thương nữ chủ liền lui về hậu trường, trong lúc nữ chủ đang liên tục chiến đấu ở giới giải trí nước ngoài liền cùng anh trai song sinh hướng trưởng bối duy nhất thẳng thắn, thu được cảm thông. Ba năm sau, Âu Dương Thuần vì thân thể không khoẻ nên lui về dưỡng lão, anh em song sinh chính thức tiếp quản tập đoàn, mở ra con đường nâng nữ chủ lên thần đàn.

Trong đầu không tự chủ nhớ tới tư liệu hệ thống đưa, sau đó dừng lại ở vài từ mấu chốt. Được chú ruột Âu Dương Thuần nuôi lớn... Vì thân thể không khoẻ nên lui về dưỡng lão...

Âu Dương Chất năm nay vừa tròn 26... Cậu nghiêng đầu nhìn người đàn ông trưởng thành tuấn mỹ, ngữ khí nâng cao: "Anh... Tên?"

"Âu Dương Thuần."

"Tuổi tác...?"

"Diêu Thành!" Âu Dương Thuần híp híp mắt, tay lại nắm cằm nhìn thẳng cậu, ngữ khí tràn đầy uy hϊếp: "Em dám ghét bỏ tôi?"

Âu Dương Thuần, gia chủ đương nhiệm Âu Dương gia, quyền lợi chân chân chính chính nắm giữ trong tay, là núi dựa cường đại nhất của anh em Âu Dương Chất và Âu Dương Chi, là đối tượng nữ chủ cật lực lấy lòng sau khi gả vào Âu Dương gia. Mộ Thiên có thể phát triển mạnh mẽ như thế này, tất cả là dựa vào tài nguyên và giao thiệp của hắn.

Cậu phảng phất như nhìn thấy ba chữ vàng chói lọi trên đầu hắn – ĐÙI VÀNG BỰ.

"Không!" Vẻ mặt cậu trong nháy mắt từ mê man biến thành kiên định, trong mắt loé lên ánh sáng chân chó: "Em rất thích đàn ông lớn tuổi như anh!" Vì nhiệm vụ, trinh tiết cái gì, không cần đến!!!!