“Trên tay em đang cầm cái gì?” Vân Kha thấy cậu không đáp, nhíu nhíu mày, bước lên phía trước một bước.
Diệp Chi Châu vội thu lại tầm mắt, chống đầu gối đứng lên, đem gương trang điểm nhét vào cặp sách, suy nghĩ một chút tính cách nguyên chủ, cúi đầu giả bộ dáng nhút nhát hướng nội, nhỏ giọng trả lời: “Không có gì… Anh, anh ăn cơm chưa?”
Vân Kha mặt mũi cũng không nhẹ nhàng hơn khi cậu đáp, ngược lại càng thêm rét lạnh: “Ngẩng đầu lên nói chuyện.”
Diệp Chi Châu nghe lời ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang bất mãn đối diện.
Bất mãn? Làm cái gì? Quan tâm anh ăn cơm chưa thì có gì mà bất mãn?
Mắng mỏ trong lòng một chút, cậu cúi đầu né tránh tầm mắt nam chủ, thầm nhanh chóng nhìn qua tư liệu và ký ức nguyên chủ, dùng ba giây suy nghĩ nguyên nhân Vân Kha bất mãn. Cuối cùng, nửa ngày sau không nói gì, trong lòng yên lặng dựng ngón giữa.
Vân Kha này căn bản không phải là đối với câu thăm hỏi của cậu bất mãn, mà là đối với Đỗ Dương này cả người đều không hài lòng. Trong tư liệu viết thân phận Đỗ Dương là “con nuôi của gia đình bạn thân”, nhưng ký ức của nguyên chủ lại cho thấy, thân phận Đỗ Dương không phải chỉ có thế, cậu ta còn là em vợ của Vân Kha. Không sai, Vân Kha trước khi gặp nữ chủ đã có một đời vợ. Chỉ có điều, cô vợ kia vô cùng xui xẻo, trong ngày cưới của hai người liền chết.
Ừ, tai nạn xe mà chết, vì cứu Vân Kha mà chết.
Lễ cưới biến thành tang lễ, quả thật là thảm kịch nhân gian.
Mà cô vợ xui xẻo trên, chính là chị gái Đỗ Dương, Đỗ Vân.
Đỗ Vân chết, để lại sản nghiệp khổng lồ của họ Đỗ không người tiếp quản. Lúc đó Đỗ Dương còn nhỏ, người họ Đỗ từ mấy năm trước đã chỉ còn lại hai chị em, Vân Kha không còn cách nào, chỉ có thể dùng thân phận chồng của Đỗ Vân tiếp quản sản nghiệp, đồng thời chờ Đỗ Dương trưởng thành thành người thừa kế thích hợp thì đem sản nghiệp trao trả cho cậu. Có lẽ, từ thuở nhỏ mất cha mẹ đến khi lớn lên tận mắt chứng kiến chị gái mình chết thảm, Đỗ Dương mới trở thành bộ dáng nhát gan hèn yếu mà Vân Kha ghét nhất. Hiển nhiên, bộ dáng Diệp Chi Châu vừa thể hiện ra chính là kiểu nhát gan hướng nội, thành công chọt trúng điểm thần kinh nhạy cảm “bồi dưỡng người thừa kế ưu tú” của Vân Kha.
Diệp Chi Châu lại muốn thở dài.
Vân Kha thấy cậu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phía sau mình rồi lại sợ sệt né tránh ánh mắt mình, sắc mặt càng ngày càng đen, giọng nói cũng lạnh tới độ đóng băng: “Tôi bảo em ngẩng đầu lên nói chuyện.”
Tính khí thật thối!
Vì để tránh cho vừa mới đến đã bị nam chủ dùng khí lạnh đông chết, Diệp Chi Châu lúc này cũng không dám dùng kiểu “hướng nội” biểu hiện. Cậu lần thứ hai ngẩng đầu, không tránh né tầm mắt lạnh lẽo của Vân Kha. Sau đó, Vân Kha nhíu mày: “Em có điều gì bất mãn đối với tôi sao?”
… Moẹ nó!!!!!!!!!
Cậu rõ ràng thể hiện ánh mắt ngạo khí tự tin, nam chủ mắt anh nhìn có hiểu không?
Diệp Chi Châu không nhịn được lườm hắn một cái.
Bình thường trong đối mắt ấy chỉ có khϊếp sợ và thấp thỏm, lúc này lại ngập tràn phấn chấn, óng ánh sáng rỡ, cũng không có né tránh như thường ngày. Vân Kha có chút bất ngờ, hơi hoài nghi liệu có phải mình nhìn lầm hay không, nên nghiêm túc nhìn cặp mắt kia với vẻ sâu xa, đã thấy cặp mắt ấy đột nhiên chớp chớp, sau đó đóng chặt lại, bị cánh tay béo che khuất.
Mới vừa rồi quả nhiên là ảo giác sao? Vân Kha nghĩ như vậy, mặc dù tâm lý đối với tính cách thiếu niên vẫn có phần bất mãn, nhưng rốt cuộc sắc mặt cũng dịu xuống, hiếm khi nói chuyện có nhiệt độ: “Làm sao vậy?”
“Cát bay vào trong mắt.” Bị hạt cát đột nhiên tập kích, Diệp Chi Châu khổ sở thả tay xuống, cúi đầu nhìn nước mắt sinh lý chảy ra, thầm ai thán trong lòng vì sự xui xẻo của mình.
Bởi vì nguyên nhân chiều cao, lúc Diệp Chu Châu cúi đầu, Vân Kha chỉ có thể nhìn thấy một cái xoáy trên đỉnh đầu cậu, nó nho nhỏ nằm trên mái tóc đen bóng mềm mại, lại có chút đáng yêu. Ngẩn người vì ý nghĩ quỷ dị đột ngột bật ra, hắn sừng nộ, nhàn nhạt bảo “vào nhà ăn cơm” liền quay đầu bước vào cửa.
Diệp Chi Châu bận rộn thu lại ý nghĩ đã chạy xa, lập tức đuổi theo sau.
Nữ chủ Bạch Lỵ vẫn luôn trầm mặc không hiện cảm giác đột nhiên sống lại, nhấc theo túi nhỏ chứa chậu hoa đến bên cạnh Diệp Chi Châu, ôn nhu nhìn cậu, nhỏ giọng động viên: “Tiểu Dương em đừng sợ, anh Vân tính khí chính là như vậy, cũng không phải là không thích em. Đúng rồi, hôm qua em nói là thích hoa tulip, nên chiều hôm nay chị và anh Vân lúc trở về liền thuận tiện ghé qua cửa hàng hoa mua vài cây, trồng bên dưới cửa sổ phòng em có được không? Như vậy thì khi mở cửa sổ, em lập tức có thể thấy chúng rồi.”
Diệp Chi Châu nghe thế nghiêng đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt thanh lệ của nữ chủ, trong lòng khá căng thẳng, tiến vào hình thức làm nhiệm vụ. Cả thế giới ra mà xem nè! Nhìn xem kỹ năng đặc biệt của nữ chủ có thể mê hoặc đám nam chủ đến mức thần hồn điên đảo – bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể phát ra ánh sáng ôn nhu hiền hoà, năng lực chữa trị level max!!!!!!!!!
Cậu quay đầu nhìn cửa lớn, quả nhiên thấy bước chân Vân Kha đang chuẩn bị bước vào hơi khựng lại, chuông cảnh báo trong lòng reo lên ầm ĩ, chân bước cách khỏi nữ chủ một khoảng, lắc đầu trả lời: “Không, tôi không thích hoa tulip, chị nghĩ sai rồi.”
Nữ chủ bị phản ứng của cậu làm cho mê mang: “Rõ ràng hôm qua em không nói…”
“Tôi hôm qua chỉ nói là không ghét hoa tulip thôi. So với đoá hoa yêu kiều mảnh mai này, tôi càng thích trồng xương rồng hơn.” Nói xong không đợi nữ chủ nói tiếp, liền ôm cặp sách chạy đến cạnh Vân Kha, kéo ống tay áo hắn bước theo hướng phòng ăn, nỗ lực kéo hắn ra khỏi phạm vi mị lực chiếu rọi của nữ chủ, vừa túm vừa nói: “Anh, em rất đói bụng, đi nhanh lên đi nhanh lên, chúng ta đi ăn cơm.”
Vân Kha vốn không thích người khác kề cận, bị cậu lôi kéo thì có chút không vui, trong lòng vì một câu nói của Bạch Lỵ mà nảy ra suy nghĩ gì đó, nhưng nháy mắt liền vứt sau đầu. Hắn muốn bỏ tay đối phương ra, lại không tự chủ nghĩ đến ánh mắt phấn chấn tựa như ảo giác vừa rồi.
Thật sự là ánh mắt đẹp! Linh động sáng ngời, khiến người ta không tự chủ được muốn tinh tế nhìn rõ.Hắn rũ mắt, nhìn bàn tay béo mập trắng bóc đang túm chặt ống tay áo mình, nhìn lên tóc sau ót hơi rối của thiếu niên, thoả hiệp với sức mạnh bên cánh tay.
Thôi, hôm nay liền theo cậu một lần.
Bạch Lỵ bị bỏ rơi một mình nhìn theo bóng dáng hai người biến mất sau cánh cửa, đôi lông mày tinh xảo hơi nhíu lại, trong lòng có chút bất mãn. Chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường chỉ cần tuỳ tiện quan tâm vài câu, thằng béo kia đã phát rồ chạy tới, tại sao hôm nay không để ý đến mình? Lẽ nào thật sự là không thích hoa tulip? Đáng ghét! Không thích thì hôm qua cứ thế mà nói thẳng ra, hại bản thân mình mất mặt trước anh Vân.
Mãi đến khi ngồi trong phòng ăn ấm áp, Diệp Chi Châu mới chính thức nhìn rõ tướng mạo Vân Kha. Mày kiếm tóc mai hơi nghiêng, mắt phượng hơi xếch lên lộ vẻ ác liệt, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng khiêu gợi, hơn nữa cả khuôn mặt không một góc chết. Là một khuôn mặt hoàn mỹ cấm dục đến cỡ nào a, quả thực đẹp hơn cả thần tiên rồi!
Nhìn đối phương một cái, suy nghĩ lại dáng dấp mình hiện tại, Diệp Chi Châu đối với sự bất công của cái thế giới này đã nhìn rõ ràng.
“Nhìn cái gì?”
“Nhìn trai đẹp.”
Vân Kha khựng lại động tác vươn đũa, đầu óc Diệp Chi Châu cũng đúng lúc ngừng lại.
Xong! Thành thật quá đáng rồi!
Bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên nặng nề, một lúc lâu sau, ngay tại thời điểm Diệp Chi Châu cho rằng mọi thứ chỉ là ảo giác, giọng nói đạm mạc vang lên: “Em sau này cũng sẽ rất đẹp trai.”
Diệp Chi Châu cúi đầu nhìn cánh tay tròn và cái bụng béo của mình, dùng sự trầm mặc biểu thị thái độ hoài nghi.
“Họ Đỗ không có người xấu xí.”
“…” Cho nên nguyên chủ là bị đột biến gene?
“Cũng không có ai béo.”
“…” Mẹ kiếp, nam chủ anh đang nói giỡn hả?
“Chờ sau này em cao lên thì sẽ gầy đi.”
“… Xin nhận lời chúc của anh.” Cậu hiểu sâu sắc rằng, hoá ra Vân Kha cũng không phải đối với nguyên chủ bất mãn mà là ngược lại, hắn đối với nguyên chủ rất tin tưởng. Sau này cao lên thì gầy đi? Nguyên chủ hiện tại 17 tuổi, cao 1.75m, nặng 85kg. Chiều cao này rồi còn muốn cao thế nào nữa? Cần cao đến mức nào mới có thể gầy đi?
“Không cần khách khí. Sau cơm tối thì đưa bảng điểm giữa kì cho tôi xem.”
“… Nha…”
Đề tài cân nặng kết thúc, trên bàn lại yên tĩnh lại. Dì Vương đầu bếp tay nghề rất tuyệt, quanh năm dựa vào thức ăn điều dưỡng cùng dược liệu đem bụng Diệp Chi Châu lấp đầy. Mãi đến lúc uống hết cốc sữa bò sau bữa cơm, cậu mới chậm rãi phát hiện, nữ chủ chẳng thấy xuất hiện trên bàn ăn, liền hiếu kì hỏi: “Chị Lỵ Lỵ đâu rồi? Chị ấy không cùng chúng ta ăn cơm sao?” Từ tư liệu hệ thống cho biết, Vân Kha đối với Bạch Lỵ cũng không tệ, tuy để cô ta làm thợ trồng hoa nhưng trong lòng chưa
từng cho cô là người hầu trong nhà, vẫn luôn để cô ta ngồi cùng bàn ăn cơm.
Vân Kha chuẩn bị lên phòng sách lại lần nữa ngồi xuống, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cậu. Diệp Chi Châu bị nhìn đến khó chịu, không nhịn được hướng về phía sau hơi co người lại, hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt em có dính hạt cơm sao?”
Vân Kha cau mày, mặt đen xuống.
Diệp Chi Châu đột nhiên hiểu được nguyên nhân mặt hắn đen như thế, từ ánh mắt lạnh lẽo của hắn cấp tốc thẳng lưng, tựa như người bị kinh sợ đến co rụt cơ thể vừa rồi không phải cậu. Không cần nghĩ cũng biết, thần kinh “bồi dưỡng người thừa kế ưu tú” của hắn vừa mới ngứa ngáy.
Vân Kha biểu tình quả nhiên ôn hoà hẳn đi. Hắn gác chân, thả lỏng thân thể dựa lưng vào ghế, cảm thấy thiếu niên hôm nay đột nhiên không sợ mình trở nên thú vị, hỏi theo kiểu nói chuyện phiếm: “Em rất thích cô Bạch sao?”
Cô Bạch? Xưng hô thế nào lại xa lạ như thế? Diệp Chi Châu trong lòng nổi lên nghi ngờ, mặt cũng không biểu hiện ra, lắc đầu: “Không có, em cũng không phải rất thích chị ấy.” Mắt cậu cũng không mù loà giống như hai nam chủ, loại con gái “ôn nhu thiện lương” nhưng chân đạp hai thuyền này có cho không cậu cũng chả dám nhận.
Vân Kha trên mặt lộ vẻ suy tư sâu sắc, chậm rãi nói: “Tôi lại nghĩ em rất thích cô ta đấy.”
“Cũng không phải.” E là nguyên chủ rất thích, cơ mà khá tiếc, nguyên chủ đã biến mất.
“Tôi hiểu.” Vân Kha gật đầu, đứng dậy sửa sang quần áo, giọng điệu khôi phục lãnh đạm: “Theo tôi lên phòng sách, mang theo bảng điểm thi giữa kỳ cùng bài thi.”
Anh hiểu cái gì? Diệp Chi Châu có chút theo không kịp suy tư của hắn, chồm người cầm lấy cặp sách bên băng ghế, hướng theo chân dài của Vân Kha đuổi theo. Kết quả, vừa mới đuổi kịp, còn chưa nói cái gì, liền thấy chỗ ngoặt giữa phòng khách và phòng ăn là Bạch Lỵ đang đứng đó với khay trà trong tay.
Bạch Lỵ viền mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn Đỗ Dương tựa như nhìn thấy gã đàn ông thương tổn cô ta sâu sắc, vẻ mặt yếu đuối cố nén bi thương, run giọng hỏi: “Tiểu Dương, chị không nghĩ em lại ghét chị… Chị từng chọc em mất hứng sao?”
………