Thế giới thứ nhất: Anh rể bá đạo yêu tôi
Diệp Chi Châu cứ tưởng mình chết rồi, sau đó cậu phát hiện mình còn sống, thế nhưng sống trong thân thể người khác. Trên cửa sổ xe phản chiếu ra một khuôn mặt rất lạ, rất trắng, rất béo, béo đến nỗi nhìn không rõ mặt mày. Cậu rũ mắt, quan sát tỉ mỉ chiếc điện thoại di động “cổ điển” trong tay, ánh mắt hơi sợ hãi.
Sáng sớm, trước khi rời nhà, cậu vừa mới nhìn lịch trên máy truyền tin, hiển thị là thứ bảy ngày 2 tháng 11 năm 3226. Hiện tại, trên chiếc điện thoại di động này hiển thị ngày tháng cho cậu biết, bây giờ là lịch Địa Cầu, ngày nào đó trong tháng 11 năm 2020.
Tài xế lái xe rất vững vàng, gió thu mát mẻ từ cửa sổ thổi tới, mang theo một chút khí lạnh đầu đông. Cậu nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế tựa sau lưng, chậm rãi vuốt phẳng lại suy nghĩ trong đầu.
Cậu nhớ rõ bản thân gặp phải tai nạn giao thông, hai chiếc xe huyền phù va chạm chính diện, chiếc cậu ngồi trực tiếp bị đâm lõm sâu, tài xế chết ngay tại chỗ, còn cậu thì bị đầu xe biến dạng dí chặt vào ghế sau. Nửa người trên của cậu bị mảnh vụn thuỷ tinh cắt lung tung, trên người nhiều chỗ bị gãy, vỡ xương, nội tạng chắc cũng bị thương không nhẹ, không lập tức chết ngay đã là kỳ tích. Trong lúc mơ hồ, hình như có một giọng nói cổ quái vang vọng trong đầu cậu, hỏi cậu có muốn sống hay không. Cậu nghĩ nghĩ liền trả lời có, sau đó thì hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì từ tinh lịch năm 3226 biến thành lịch Địa Cầu năm 2020, mà cậu từ thiên tài mang tinh thần lực cấp SS biến thành một thiếu niên mang vóc dáng béo đến ngay cả mẹ đẻ cũng chưa chắc nhìn lọt.
Sớm biết thế này… Sáng sớm hôm nay cậu đáng lẽ ra không nên ra khỏi nhà! Ngày nghỉ thì nên dùng để ngủ, đột nhiên xuất hiện người thân gì chứ! Ai muốn gặp?”
Cậu chủ, cậu chủ, về đến nhà rồi.” Tài xế ngồi phía trước lên tiếng, sau đó vai cậu bị người khác vỗ nhẹ nhàng. Diệp Chi Châu mở mắt, trên mặt lộ dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, chậm rãi ngồi dậy. Thật là phiền! Thân thể tròn vo này quả thực là vô dụng!
“Cậu chủ, ông chủ nói hôm nay có chút việc nên sẽ về trễ một chút, muốn tôi báo với cậu một tiếng là không cần chờ ngài ấy về ăn cơm.” Khuôn mặt thật thà chất phác của tài xế quay lại cười với cậu, đồng thời đưa cặp sách ở vị trí phó lái đưa cho cậu.
Cậu cầm cặp sách lên gật đầu bừa, vụng về kéo thân thể tròn vo di chuyển từ xe hơi “cổ điển”, cất bước đi tới phía cổng lớn của căn biệt thự cách đó không xa. Thân thể mang trọng lượng khác hẳn bình thường khiến trọng tâm thay đổi, làm cậu suýt nữa ngã sấp mặt. Lảo đảo vài bước, miễn cưỡng ổn định thân mình, cậu dựa vào luống hoa trồng bên đường ngồi bệt xuống, từ trong cặp sách lấy ra một chiếc gương trang điểm màu hồng phấn. Trực giác cho biết, những điều quỷ dị mà cậu vừa gặp phải, mọi thứ đều liên quan đến nó.
Dường như đáp lại cậu, gương trang điểm màu phấn hồng đột nhiên sáng lên, tự động mở ra, ‘phạch’ một cái bắn ra một tấm màn sáng trước mặt cậu, trên màn sáng hiện lên một đoạn chữ màu đen: [Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống cứu thế số 01, ký chủ có thể gọi tôi là Thông Thiên.]
Diệp Chi Châu suýt bị chính nước miếng của mình làm cho chết sặc, tay xoa xoa cổ họng, cậu đẩy chiếc gương trang điểm ra xa một chút, cau mày hỏi: “Hệ thống cứu thế số 01? Thông Thiên? Sau khi xảy ra tai nạn, giọng nói trong đầu tao là của mày? Mày muốn làm cái gì? Thân thể của tao đâu? Chết rồi à? Nơi này là chỗ nào? Bộ dạng này của tao là chuyện gì xảy ra?”
Vấn đề nêu ra có hơi nhiều, hệ thống vừa mới tiêu hao phần lớn năng lượng để di dời linh hồn ký chủ nên hơi bị nhiễu. Màn sáng khựng lại như máy tính bị treo, hồi lâu sau mới bắt đầu xuất hiện chữ mới: [Là tôi đang nói chuyện. Hệ thống đã buộc định, mong ký chủ dựa theo tư liệu hệ thống đã cung cấp để hoàn thành nhiệm vụ cứu thế. Thân thể của ký chủ hiện giờ hệ thống đang tạm thời bảo tồn, rất an toàn, không chết. Nơi này là thế giới của nhiệm vụ cứu thế thứ nhất. Để nhiệm vụ có thể thuận lợi hoàn thành, thân thể hiện tại là thân thể của người có liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ.]
Nhanh chóng tiếp thu và sắp xếp các thông tin vừa nhận được, cậu chuẩn xác bắt được trọng điểm: “Ý của mày là, tao hoàn thành được nhiệm vụ cứu thế mày phát ra là có thể an toàn trở lại thế giới của tao? Không thiếu tay cụt chân, hoàn chỉnh trở lại?”
[Đúng vậy.]
Tâm tư vẫn luôn lơ lửng nay hạ xuống. Việc đã đến nước này, có thể sống để trở về là tốt rồi. Còn cái gì mà nhiệm vụ cứu vớt thế giới, cậu làm là được, còn có thể hoàn thành hay không thì khó nói. Diệp Chi Châu từ nhỏ đến lớn đều bị ông trời bỡn cợt, bỡn đến quen rồi, rất nhanh liền chấp nhận hiện thực. Mà không chấp nhận thì cũng hết cách, cậu hiện tại đã thành như vậy. Biết được chuyện mình muốn biết nhất rồi, cậu lúc này mới chú ý đến những chuyện khác. Cậu cầm gương trang điểm hồng phấn lật qua lật lại nhìn một chút, có chút không biết nói sao: “Mày không phải là hệ thống gì đó sao? Sao lại biến thành cái gương? Đúng rồi, màn ánh sáng của mày vừa to vừa chói như thế này, không sợ người khác thấy sao?”
[Tôi vốn là một cái gương. Hệ thống đã buộc định, màn sáng chỉ có ký chủ mới nhìn thấy được. Mặt khác, hệ thống và ký chủ có thể trực tiếp sử dụng ý niệm để giao lưu.]
Cái này lại khá tri kỷ!
Cậu nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, lại nhìn nhìn cánh tay mập mạp của mình, gõ gõ mặt kính trang điểm, nói: “Được rồi, cho tao xem tư liệu đi. Chúng ta sớm làm xong nhiệm vụ thì sớm được về nhà.”
Màn sáng loé loé, sau đó từng đoạn từng đoạn chữ chạy xuống, cậu tập trung nhìn kỹ. Một tiếng sau, Diệp Chi Châu xem xong tư liệu hệ thống đưa cho, khoé miệng không ngừng co giật. Hệ thống cứu thế, cái tên nghe kêu như thế này, nhưng mà phương thức cứu thế thì thật là….
[Ngăn cản vai chính đi NP, chính là cứu vớt được thế giới.]
Trên màn sáng cuối cùng còn bốc lên câu tổng kết trên, sau đó loé loé, liền biến mất.
Gương trang điểm vẫn cứ là gương trang điểm, nhưng tam quan của Diệp Chi Châu rốt cuộc cũng không còn là tam quan như cũ.
Thế giới này trình độ phát triển tương tự với thế kỷ 21 trên Địa Cầu. Chiến tranh không nhiều, hoàn cảnh tàm tạm, khoa học kỹ thuật mạnh mẽ phát triển, mọi người đều an cư lạc nghiệp, mọi thứ diễn ra đều tốt đẹp. Thế nhưng, luôn có vai chính trong vô ý thức liền huỷ diệt thế giới.
Vai chính ở đây là Bạch Lỵ, con gái nhỏ nhất của nhà họ Bạch, gia đình dòng dõi thư hương có tiếng, được cha mẹ ngàn yêu vạn chiều mà lớn lên, quanh năm định cư ở nước ngoài, tính cách ôn nhu ngoại hình xinh đẹp, là nữ thần người gặp người thích. Cô có vị hôn phu tên Dương Uy là thanh mai trúc mã, đối với cô thật sự rất tốt. Hai người từng ước định đợi đến lúc cô 24 tuổi thì sẽ làm đám cưới, chính thức về chung một nhà. Thế nhưng, trời không chiều lòng người, năm Bạch Lỵ 23 tuổi, trong một lần về nước du lịch, cô gặp phải tai nạn giao thông nên mất trí nhớ, người cứu cô chính là người vừa mới trở thành người làm chủ nhà họ Vân, Vân Kha.
Vết thương được điều trị tốt, Bạch Lỵ lại không nhớ rõ cái gì, không biết đi nơi nào. Vân Kha lòng sinh thương tiếc, thấy cô đối với hoa cỏ hiểu biết tương đối nhiều, liền đưa cô về nhà mình làm thợ trồng hoa. Sau đó chính là kiểu kịch bản cũ rích, Vân Kha dần bị hấp dẫn bởi tính cách ôn nhu đơn thuần của cô, Bạch Lỵ cũng bị thu hút bởi sự trưởng thành lại săn sóc của Vân Kha, hai người rơi vào tình yêu, chỉ kém chọc thủng tầng giấy mỏng manh cuối cùng. Nhưng mà, mọi sự đều có ngoài ý muốn. Vân Kha có thu nuôi một đứa trẻ mồ côi của gia đình bạn bè thân thiết, thiếu niên kia cảm thấy nếu Bạch Lỵ trở thành bà chủ nhà họ Vân thì nhất định sẽ đánh đuổi mình đi, liền lên kế hoạch lén lút gϊếŧ chết Bạch Lỵ, ngăn cản cô đến với Vân Kha. Thiếu niên thiết kế một vụ tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa lại đυ.ng chết Vân Kha – đột nhiên có lòng muốn tới đón Bạch Lỵ, khiến cô trong lúc nguy cấp liền dũng cảm đẩy ngã Vân Kha, chính mình thì bị thương nặng. Vân Kha giận dữ, điều tra rõ ràng chân tướng xong liền đem thiếu niên đuổi khỏi nhà họ Vân, cũng bắt đầu ở trong tối ngoài sáng chèn ép thiếu niên, thay nữ chủ xả giận.
Một tháng sau, thương thế nữ chủ lành lặn, trong hoạ có phúc lấy lại được ký ức của mình, nhớ lại vị hôn phu còn đang ở nước ngoài chờ mình. Vị hôn phu ở nơi xa nghe được tin vợ chưa cưới gặp chuyện liền tức tốc chạy tới, hai người trong bệnh viện gặp lại ôm nhau khóc ròng. Vân Kha rất khổ sở, khổ sở thì phải tìm cách trút nỗi khổ, và thiếu niên kia lại gặp vận rủi, bị hắn chơi đùa đến chết. Nữ chủ biết đến tình cảm của hắn thì vô cùng hổ thẹn lại cảm động, nên rất là băn khoăn xoắn xuýt giữa hai người đàn ông.
Vì tranh đoạt nữ chủ, hai người đàn ông bắt đầu tranh đấu trong tối ngoài sáng, thậm chí còn muốn cá chết lưới rách, khiến nữ chủ thương tâm vô vàn, cảm thấy bản thân thật là hồng nhan hoạ thuỷ, liền đi tự sát. Đương nhiên là tự sát không thành. Hai người đàn ông thấy vậy rất sợ hãi, đứng trước giường bệnh cô bảo đảm sẽ không tiếp tục tranh đấu mà nguyện ý cùng nhau chăm sóc nữ chủ. Nữ chủ cảm động quá, cuối cùng ba người hạnh phúc ở chung một chỗ.
Sự tình phát triển đến đây vẫn chỉ là có chút phá huỷ tam quan, nhưng đến 30 năm sau, mọi thứ đều không giống. 30 năm sau, nữ chủ chết rồi. Trong 30 năm đó, cô sinh được bốn đứa trẻ, hai người đàn ông mỗi người đều có hai đứa con, không thiên vị ai cả. Sau khi mai táng nữ chủ, hai người đàn ông chung sống hoà bình trong 30 năm rốt cuộc trở mặt, liều mạng tranh đấu. Kiểu tranh đấu này kéo dài từ đời này sang đời khác, từ đời khác kéo đến đời sau, đời sau nữa, đời sau nữa nữa, mà mỗi đời liền so với đời trước còn sống tốt hơn, đánh cũng càng tàn nhẫn hơn. Cuối cùng thì, sau khi nữ chủ chết được 100 năm, đời sau của cô cuối cùng cũng đem cái thế giới này chơi hỏng
…. Loại phương thức huỷ diệt thế giới này đúng là một lời khó nói hết.
Mà càng khiến người khó nói hơn là, thân phận cậu đang sử dụng hiện tại, thiếu niên tròn vo như viên bánh trôi này tên gọi Đỗ Dương, là… thiếu niên mồ côi được Vân Kha thu dưỡng.
Là pháo hôi trong cuộc tình tay ba đầy kỳ lạ này, Diệp Chi Châu tỏ vẻ rất muốn thở dài. Cậu mở hệ thống nguỵ trang thành gương trang điểm, phóng to mặt gương, quan sát tỉ mỉ thân thể của mình.
Rất trắng, đây là ấn tượng đầu tiên. Sau đó chính là béo, phi thường béo, toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào không béo, ngay cả đôi mắt cũng chỉ thấy có đường viền đại khái. Diệp Chi Châu không đành lòng nhìn thẳng, lấy tay che mặt gương. Sống 20 năm trời, cậu chưa bao giờ được “đầy đặn” như vậy.
“Em ngồi ở đây làm gì?”
Giọng nam lạnh lẽo lại trầm thấp dễ nghe vang lên, khiến Diệp Chi Châu còn đang đắm chìm trong suy tư tỉnh táo lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng cách cậu khoảng hai mét, phía sau còn xuất hiện một bóng dáng bé nhỏ.
Âu phục đắt tiền được đặt may riêng, giọng điệu lãnh đạm, kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, khí thế mạnh mẽ không tự chủ được phát tán ra chung quanh… Nháy mắt mấy cái, cậu ý thức được người đàn ông này chính là chủ nhân căn biệt thự, chủ nhân của nhà họ Vân, hậu cung thứ nhất của nữ chủ, Vân Kha.
Nhìn theo tuyến thời gian, nam chủ bây giờ đã đem nữ chủ từ bệnh viện đưa về nhà được mấy hôm. Nếu người này là Vân Kha, thì người con gái sau lưng hắn… Diệp Chi Châu đem tầm mắt dịch đến thân thể yêu kiều sau lưng Vân Kha, nhìn lêи đỉиɦ đầu đối phương. Hai lá cờ nhỏ màu đen, hoa văn màu hồng, viền vàng sáng đang lấp lánh xoay tròn, cùng với tiêu chí biểu hiện vai chính trong tư liệu giống như đúc.
Xem ra, cô gái kia chính là nữ chủ Bạch Lỵ.
………