Chương 18.
Dạo gần đây, tâm trạng Ứng Bạc Xuyên rất tốt.
Hai vị trợ lý hành chính lén lút nói với nhau, có vẻ gần đây anh tổng dính không ít nhân khí, không còn dáng vẻ giải quyết việc chung như trước đây nữa. Tuy rằng trước kia cũng không có gì không đúng, nhưng luôn quá mức xa cách lễ phép làm người ta cảm thấy khó tiếp cận, đem so sánh lại, mọi người vẫn tương đối yêu thích Ứng tống bây giờ hơn.
Ứng Bạc Xuyên vui vẻ có hai nguyên nhân. Đầu tiên là đã thuyết phục được mẹ dần chấp nhận xu hướng tìиɧ ɖu͙© của mình. Trước đó vài ngày còn tỏ vẻ, nếu như Ứng Bạc Xuyên có đối tượng thì có thể mang về nhà ra mắt.
Một nguyên nhân khác là, không biết từ khi nào, thái độ của Lý Tam Thất với anh đã tốt lên nhiều.
Lý Tam Thất vẫn kiếm tiền bạt mạng như trước kia, ngoài làm việc ở phòng ăn còn tìm một việc gia sư nữa.
Ứng Bạc Xuyên nói: Lý Tam Thất em thật là đồ khốn nạn! Em còn bận hơn cả lãnh đạo tầm trung ở công ty anh nữa, em không muốn sống nữa đúng không?
Lý Tam Thất già mồm, giọng còn rất lớn. Cái gì mà "Ứng Bạc Xuyên không mượn anh xen vào." "Không muốn nợ tiền Hoàng Thế Nhân!", rồi thì "Anh hung với ai? Chờ sau này em làm bác sĩ rồi, so với anh khẳng định lợi hại hơn gấp trăm lần!" Mấy câu này, Lý Tam Thất cứ há mồm là lại thở ra.
Nói chung chỉ cần Ứng Bạc Xuyên dám nói một câu, Lý Tam Thất khẳng định có mười câu chờ anh ở đấy.
Ứng Bạc Xuyên hỏi hắn: Lý Tam Thất chúng ta bây giờ tính là nói chuyện yêu đương chưa?
Lý Tam Thất đỏ mặt, cãi lại: Không tính, em mà chưa trả xong tiền nợ thì chưa tính.
Lý Tam Thất suốt ngày qua lại phố lớn ngõ nhỏ ở Vụ Thành, bận rộn cằn nhằn kiếm tiền, còn muốn cùng Ứng Bạc Xuyên náo loạn cãi nhau.
Ngày năm mỗi tháng, Lý Tam Thất sẽ kết toán tiền lương, chia làm hai phần, một phần giữ làm sinh hoạt phí, một phần chuyển cho Ứng Bạc Xuyên, sau đó cầm lấy sổ của Ứng Bạc Xuyên đi ký tên.
Sổ màu lam, vốn là chỉ có một quyển. Ứng Bạc Xuyên nói là sợ Lý Tam Thất giở trò bịp bợm, che giấu lương tâm mị tiền, nhất định bắt hắn phải đi mua một quyển nữa giống hệt. Cho nên mỗi lần trả nợ ký tên, còn làm rất chính thức. Đầu tiên cần ăn một bữa cơm, sau đó dọn bàn, rồi hai người ngồi đối mặt nhau, nghiêm túc ký tên, ký tên trao đổi, một nội dung hai bản, cuối cùng bắt tay kết thúc.
Tuy rằng nhìn có chút ngốc, vậy mà hai người làm không biết mệt.
Ứng Bạc Xuyên còn phát hiện tiểu hỗn đản đặc biệt thích tặng đồ cho anh. Có đôi khi là táo tây của phụ huynh học sinh cho, lại có khi là hoa của một bà cụ bán ven đường. Nếu như Lý Tam Thất xong việc sớm, sẽ mang theo món quà nhỏ mang đến văn phòng cho anh.
Tiểu hỗn đản nói anh kén ăn, thế nhưng mỗi lần Ứng Bạc Xuyên đi cọ cơm, trên bàn đều là đồ ăn anh thích.
Ứng Bạc Xuyên cả ngày nhìn sổ sách phát sầu, y như tính cách bướng bỉnh của Lý Tam Thất, không trả hết tiền nợ, hắn sẽ mãi không bước đi cùng anh. Anh gian lận sổ sách, lần nào cũng bị phát hiện, nói anh bố thí hắn các thứ.
Ứng Bạc Xuyên không nghĩ ra, đưa tiền cho người mình thích thì có gì sai.
Bạn thân Lăng Triển khai trương quán rượu, cố ý mời Ứng Bạc Xuyên và vài người bạn thân, dặn nhất định phải tới.
Ứng Bạc Xuyên đem chìa khóa cho người phục vụ để cậu ta đi đậu xe. Anh thì cầm theo hai bình rượu vang đỏ lâu năm, ngồi bên bàn cạnh cửa sổ lầu hai cùng bạn bè trò chuyện linh tinh.
Tính cả mình, Lăng Triển chỉ mời sáu người. Đều là bạn thân, Ứng Bạc Xuyên rất quen, ở chung rất tự nhiên, không cần cố gắng đi bắt chuyện.
Rượu quá ba tuần, Lăng Triển để đũa xuống, thay mặt mọi người hỏi: "Ứng Bạc Xuyên, dạo này gọi cậu cơm không đến, gọi rượu không đi, yêu đương rồi hả?"
Ứng Bạc Xuyên ngẩng đầu, thấy mọi người mang vẻ hóng hớt nhìn anh. Anh run lên một hai giây, cảm thấy không có gì cần thiết giấu giếm, liền đem chuyện mình và Lý Tam Thất đầu đuôi mà nói, thuận tiện cũng đem luôn nghi hoặc trong lòng nói cho mọi người nghe.
Đều là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, nói chuyện cũng rất thật lòng.
Lăng Triển châm chước tìm từ, nhắc nhở Ứng Bạc Xuyên: "Có lẽ Lý Tam Thất chỉ muốn trả lại cậu tiền, cũng không muốn có quan hệ khác với cậu. Cho nên trả tiền chỉ là cái cớ, cậu ta muốn kéo dài, cũng không phải là không được."
"Tuyệt đối đừng đến bước cuối, chỉ là mong muốn đơn phương của cậu thôi." Lăng Triển nói, "Dù sao cậu giữ mình cũng không sai, cậu chưa có ý định hợp lại với Bạch Tô. Lý Tam Thất chỉ cần có chút đầu óc thì sẽ không ngả bài với cậu đâu."
Ứng Bạc Xuyên biết Lăng Triển thật lòng, nhưng anh không tin Lý Tam Thất lại là loại người trong miệng Lăng Triển nói. Mặc dù là bạn rất thân, Ứng Bạc Xuyên cũng không muốn Lý Tam Thất bị những người không hề biết hắn nghi ngờ.
Anh kết thúc đề tài này, hỏi Lăng Triển việc ở nhà hàng thế nào. Mọi người dời sự chú ý từ đời tư của anh sang Lăng Triển, rồi một vài chuyện hay ho của giới nhà giàu gần đây.
Ứng Bạc Xuyên chưa hề đem lời Lăng Triển nói để ở trong lòng. Mãi đến tận khi về đến nhà, anh ở trong nhà tắm nhận được cuộc gọi của Lý Tam Thất.
Lý Tam Thất nói: "Ứng Bạc Xuyên, anh có thể trả cho em mảnh ngọc kia được không? Miếng ngọc mà quãng thời gian trước em đưa cho anh đấy?!"
Ứng Bạc Xuyên đương nhiên nhớ rõ mảnh ngọc này. Lý Tam Thất luôn coi nó như bảo bối, đó là mảnh ngọc Bạch Tô đã tặng cho hắn.