Chương 17.
Ngày hôm ấy, Lý Tam Thất và Ứng Bạc Xuyên rời giường rất muộn, hai người ngủ thẳng buổi trưa mới dậy.
Bởi vì là ngày nghỉ, Lý Tam Thất không đi làm, Ứng Bạc Xuyên cũng hiếm lắm mới cho mình một ngày nghỉ, tại căn phòng thuê chật chội của Lý Tam Thất nằm lười biếng.
Lý Tam Thất xuống bếp vo gạo nấu cháo. Ứng Bạc Xuyên ngồi ở trên ghế sa lon, dùng di động xem mấy phần văn kiện trong công ty.
Tối hôm qua, Ứng Bạc Xuyên dỗi chỉ vì Lý Tam Thất gọi anh là "Trưởng bối" nên tăng xông chạy ra khỏi nhà. Ra khỏi cửa quên đem đầu óc theo, càng khỏi phải phải nói đến mang đi mấy cái công cụ hỗ trợ làm việc gì đó, nên chỉ có thể dùng di động mở văn kiện xem.
Cháo rất nhanh đã sôi, trong phòng cũng tràn ngập mùi thơm.
Ứng Bạc Xuyên cách một lát lại ngẩng đầu khỏi điện thoại hỏi: "Tam Thất, cơm của em nấu xong chưa? Còn chưa xong nữa thì anh sắp chết đói rồi đây."
"Vậy anh cứ chết đói đi." Lý Tam Thất nghiêng người nhìn Ứng Bạc Xuyên, sắc mặt so với quãng thời gian trước tốt hơn rất nhiều. Hắn yên tĩnh xắt cải bó xôi trên thớt, sau đỏ thả vào nồi nước sôi trụng một chút, rồi vớt ra trộn dầu mè cùng gia vị, còn rắc lên một ít hạt mè trắng. (Cái món này ở HQ họ hay làm ấy, t cũng hay làm, ăn ngon, mỗi lần làm 1 hộp cất tủ lạnh, ăn mấy bữa :x)
Lý Tam Thất quay đầu sang tủ bát lấy bát đũa, cần cổ thon dài và vai hợp thành một độ cong đẹp mắt, Ứng Bạc Xuyên ngay cả văn kiện cũng không nhìn nữa, dựa vào ghế sô pha xuất thần mà nhìn hắn.
"Ứng Bạc Xuyên, ăn cơm thôi." Nói xong, Lý Tam Thất đang tắt bếp ga bỗng nhiên dừng lại.
Khi còn bé, mỗi lúc tan học, hắn đi tới lầu dưới tiểu khu, luôn nghe thấy tiếng mẹ thằng nhóc nào đó gọi oang oang, "Thằng nhóc thối, về nhà ăn cơm thôi." Lý Tam Thất luôn rất ước ao, câu nói kia giống như một niềm hạnh phúc ràng buộc. Mẹ gọi bạn về ăn cơm, có nghĩa bạn là người thân, mẹ muốn nhìn thấy bạn nên mới gọi về cùng ăn cơm.
"Ứng Bạc Xuyên, ăn cơm thôi." Lý Tam Thất lại sung sướиɠ gọi thêm lần nữa, tắt kĩ bếp ga.
"Đến liền." Ứng Bạc Xuyên ném điện thoại lên ghế, giúp Lý Tam Thất dọn bát đứa ra. Lý Tam Thất nấu cháo, hấp sủi cảo, trộn rau bó xôi, lại có một đĩa nước chấm nhỏ.
Ứng Bạc Xuyên cầm cái thìa, muốn khách khí một chút mới ăn, ai ngờ Lý Tam Thất đã tự mình ăn khí thế ngất trời.
"Em chết đói hả?" Ứng Bạc Xuyên cau mày nhìn Lý Tam Thất đang vui vẻ ăn uống, cường điệu, "Anh là khách đây, anh còn chưa ăn, em đã động đũa trước rồi?"
"Sủi cảo này anh có ăn hay không?" Lý Tam Thất mặc kệ anh, hắn đã ăn hết l*иg sủi cảo của mình rồi, với đũa muốn kẹp sủi cảo ở l*иg của Ứng Bạc Xuyên.
"Ăn! Sao lại không ăn!"
Ứng Bạc Xuyên cũng không văn nhã nữa, anh bảo vệ phần của mình, sợ Lý Tam Thất cướp mất, lúc ấy lấy gì mà ăn, nhanh chóng gắp sủi cảo vào bát, "Em đừng nhìn chằm chằm vào phần của anh nữa, em ăn của em đi."
"No chết em." Ứng Bạc Xuyên nhét sủi cảo vào miệng, nhìn Lý Tam Thất cười hì hì húp cháo.
"Có thực mới vực được đạo, nhà em còn mỗi chút đồ ăn ấy thôi, nấu cho anh ăn hết rồi đấy." Lý Tam Thất nhai nhai, cảm khái, "Em sợ ngày mai sẽ phải chết đói."
Lý Tam Thất nấu cháo khá là ngon, Ứng Bạc Xuyên uống hai bát lớn, "Không có chuyện đó, lát nữa chúng mình đi siêu thị.""
Bọn họ xuống siêu thị gần tiểu khu, mua một xe lớn đồ ăn, tiền là Lý Tam Thất tự mình trả.
Ứng Bạc Xuyên cũng không có cướp trả tiền, anh biết Lý Tam Thất không thích nợ người khác.
Lý Tam Thất tính tiền xong, học tập Ứng Bạc Xuyên, viết một tấm giấy vay nợ: ngủ một đêm: 1000 tệ, bữa sáng: 500, tổng cộng: 1500 tệ.
Ra khỏi siêu thị, Lý Tam Thất nắm lấy ngón tay Ứng Bạc Xuyên, chấm vào một chút kem sô cô la đang ăn ấn lên tờ giấy.
"Anh cũng nợ em tiền này, Ứng Bạc Xuyên." Lý Tam Thất cầm tờ giấy cười ha ha, còn nói, "Anh đang ăn kem em mua, cái này tính là quà tặng đi."
Ứng Bạc Xuyên xem chữ trên đó, mở miệng: "Lý Tam Thất em xem anh có thiệt thòi không hả? Chỉ dựa vào phòng ở tồi tàn kia mà muốn thu anh một ngàn? Giảm xuống năm trăm đi, em không biết định giá đúng không?"
Lý Tam Thất khà khà cười: "Phòng ngủ và bữa sáng không đáng giá này, nhưng tối qua anh ôm em ngủ, cơm sáng là tự tay em nấu. Coi như em là idol của anh đi, anh sẽ chê phòng ngủ của idol là tồi tàn sao? Anh ngủ trong phòng idol một đêm, ôm idol của anh ngủ, idol rời giường còn nấu cơm cho anh ăn anh nói đi, không chỉ cái giá này đúng không? "
"Em còn thấy anh có lời lắm đấy." Lý Tam Thất cắn trong tay kem, âm thanh hàm hồ.
Ứng Bạc Xuyên đang xách túi bỗng không đi nữa, anh kéo tay Lý Tam Thất, đứng ở thang cuốn chỗ cửa siêu thị.
Lý Tam Thất cắn kem, nghi ngờ nhìn anh.
"Em nói đúng." Ứng Bạc Xuyên chính nghĩa nói, "Vậy thì không để em chịu thiệt, cho anh mượn giấy vay nợ của idol nào, mỗi khoản cho em thêm một số không."
Ngược lại là lúc Lý Tam Thất nhận giấy vay 15,000 tệ của Ứng Bạc Xuyên, mặt đỏ không chịu được.
Hắn đi theo Ứng Bạc Xuyên, siết tờ giấy, chột dạ nói: "Ứng Bạc Xuyên... Anh... Anh có thể thường xuyên đến nhà em ăn cơm, em sẽ không lấy tiền."
"Được." Ứng Bạc Xuyên nhận lời rất thẳng thắn, "Vậy sau này em hấp nhiều tiểu lung bao, nấu cháo kê nữa là được. Anh thích ăn sườn non nướng mật ong, nỗi bữa muốn có một món canh nữa..."
Đấy, Ứng Bạc Xuyên lại còn gọi món nữa, Lý Tam Thất khinh thường nhìn anh, nói Ứng Bạc Xuyên da mặt thật dày, nhưng mà sau đó cái nào hắn cũng nhớ.
Ứng Bạc Xuyên không chỉ mặt dày order món ăn, mà hôm qua anh chỉ mặc áo ngủ tới tìm Lý Tam Thất, hôm nay ra cửa cũng mặc mỗi áo ngủ vì đồ của Lý Tam Thất anh mặc không vừa.
Lý Tam Thất dừng lại cởϊ áσ khoác, cũng mặc đồ ngủ với Ứng Bạc Xuyên, hắn không muốn Ứng Bạc Xuyên mặc áo ngủ một mình bị người ta chỉ trỏ.
Ứng Bạc Xuyên xách đồ ăn và đồ dùng, đi dọc theo đường cũ trở về nhà trọ của Lý Tam Thất.
Ven đường có một tiệm cà phê, cửa kính rất lớn, Ứng Bạc Xuyên chợt thấy Bạch Tô ở bên trong vẫy tay với anh.
Nụ cười trên khóe môi anh đọng lại, ánh mắt xa lạ liếc nhìn Bạch Tô một cái rồi nắm tay Lý Tam Thất rời đi rất nhanh.
Ứng Bạc Xuyên giữ cổ tay chặt quá, Lý Tam Thất oán giận: "Có phải anh ăn nhiều cải bó xôi quá đúng không, tay khỏe quá, hay ăn nhầm cái gì bị váng đầu rồi, hay là bị ốm?"
Ứng Bạc Xuyên ánh mắt tối đi, cười lạnh nói: "Đúng thật chẳng ra gì."
____
Tiểu long bao (bánh bao canh)