Phó Tư Hàm từ sau hôm đưa cơm cho Tần Hy Dương, đều đặn những ngày buổi chiều không lên lớp cậu đều làm cơm đưa đến cho hắn mặc dù mỗi lúc đến đó cậu đều quấn mấy lớp hệt như bánh chưng.
Cũng giống như hôm nay, Phó Tư Hàm lại cùng Tần Hy Dương ăn trưa khanh khanh ta ta, ân ân ái ái.
Tần Hy Dương gắp cho cậu một viên thịt tròn, "Bảo bối, ăn thêm!"
"Ưm!" Phó Tư Hàm há miệng nhận lấy nhai nhai, "Anh đừng mãi đút cho em nữa! Phần cơm của em cũng có nha!"
"Ăn nhiều một chút mới tốt!" Hắn ôn nhu đút thêm cho cậu viên nữa, "Béo lên mới đáng yêu!"
Phó Tư Hàm bĩu môi đẩy viên thịt trở lại vào miệng Tần Hy Dương, "Em ăn hết thức ăn của anh rồi anh ăn cái gì!"
Hắn bất đắc dĩ ăn viên thịt, bất quá lại bỏ đũa xuống cúi đầu dán môi lên môi Phó Tư Hàm lại lợi dụng lúc cậu há miệng mà đẩy viên thịt qua, hai tay xoa xoa má cậu mỉm cười khàn khàn nói, "Ăn em!"
Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng, tai cũng nóng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói, "Đáng ghét!"
"Ngoan, nghe lời anh!" Hắn bật cười xoa xoa tóc cậu, trong ánh mắt ẩn chứa cưng chiều vô hạn.
Cậu chớp mắt nhìn hắn, rốt cuộc bị ánh mắt kia làm cho ngượng ngùng mím môi, "Vâng!"
Hai người ăn xong cơm cũng là chuyện của nửa giờ sau. Hắn nhìn cậu thu xếp hộp thức ăn đôi mày hơi nhíu đưa tay ra ôm lấy cậu đặt lên đùi.
Phó Tư Hàm bị ôm hơi giật mình, vành tai đỏ hồng quay lại nhìn hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ tay hắn, "Em đang thu dọn mà!"
Hắn hôn lên má cậu một cái, "Để đó đi, chút nữa anh dọn!"
"Anh thật là!" Phó Tư Hàm cắn cắn môi, "Ở đây không phải ở nhà a, lỡ có người đột nhiên xông vào thì không hay đâu... Anh cũng sẽ mang tiếng xấu đó!" Chỉ là câu sau bị cậu hạ giọng xuống. Cậu không dám nói lớn, cũng không có dũng khí nói lớn. Ai chẳng biết nam nhân yêu nam nhân khó công khai như thế nào, hắn tuy không nói nhưng ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng nếu bị phát hiện a.
"Tiểu ngốc!" Tần Hy Dương nhíu mày xoay đứa nhỏ trong lòng lại đối diện với mình, "Anh không sợ thì em sợ cái gì! Anh nói không sao là không sao. Muốn anh phạt mới chịu sao?"
Phó Tư Hàm tròn mắt nhìn hắn, đột nhiên cằm cậu bị bắt lấy tiếp theo đó đôi môi bị môi hắn bao phủ... Có điều lần này hắn không hề nhẹ nhàng mà dùng lực để hôn, lưỡi cậu bị hắn quấn lấy tê cả lên, đôi môi bị cắи ʍút̼ sưng đỏ, ngay cả dưỡng khí cũng bị hắn hút sạch.
"Ư ~ ưm ~"
Phó Tư Hàm không chịu được vỗ vỗ lên cánh tay hắn mấy cái, hốc mắt ửng đỏ, một giọt nước mắt rơi xuống không biết vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay vì đau.
Tần Hy Dương mang theo hơi thở loạn nhịp rời khỏi môi cậu kéo theo đường chỉ bạc, lại cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ mấy cái thật ôn nhu, ngón tay cũng nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cậu, nhẹ giọng lên tiếng.
"Lần này phạt em như thế! Lần sau còn nói nữa liền đem em làm thật ba ngày không xuống được giường."
Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng, mím mím cái môi sưng đỏ gật đầu, "Em biết rồi!" Rồi ỉu xìu ngã xuống vai Tần Hy Dương, hai tay cũng vòng lên ôm lấy cổ hắn, "Em có thể ngủ trưa một chút không?"
Hắn đỡ lấy lưng cậu, xoa nhẹ, "Buồn ngủ rồi?"
"Ân!" Phó Tư Hàm cọ cọ lên cổ hắn, giọng mũi mang vẻ làm nũng, "Có chút buồn ngủ!"
"Ừm, anh mang em vào trong!"
Tần Hy Dương hôn lên mái tóc mềm mại, bế cậu đi vào giường nghỉ bên trong. Là giường nghỉ ngơi của hắn những lúc nghỉ trưa và tăng ca ở lại bệnh viện.
Hắn cẩn thận đặt cậu xuống giường, đắp chăn lên cho cậu, "Ngoan, anh ra ngoài thu dọn một chút rồi vào đây bồi em!"
Phó Tư Hàm ngáp một cái, "Ân!"
Hắn cúi đầu hôn lên trán cậu một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài thu dọn hộp thức ăn trên bàn, xếp gọn lại bỏ vào túi đặt qua một bên. Hắn nhìn đồng hồ một cái, phát hiện vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa liền đi đến cửa ấn nút khóa lại sau đó vào trong nghỉ ngơi.
Chỉ là chưa kịp khóa bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, Tần Hy Dương nhíu mày. Ai lại đến không đúng lúc thế này?
Hắn vừa mở cửa ra nhìn người đang mỉm cười trước mặt có chút chột dạ, "Dì Hồng!"
"Ừm!" Hồng Nguyệt mỉm cười, "Đã ăn trưa chưa? Dì vừa xem xong hồ sơ bệnh án, định qua rủ con đi ăn cùng đây!"
Tần Hy Dương mỉm cười, "Xin lỗi dì, con đã ăn rồi!"
"Vậy hả?" Hồng Nguyệt chậc lưỡi một cái, "Aiss, dạo này sao thế nhỉ? Cháu trai thì không gọi đến trò chuyện, ngay cả học trò cũng từ chối dùng cơm chung..." Bà dừng một chút, trêu chọc, "Này, có phải bọn con hợp tác lại bỏ rơi dì không vậy?"
Vốn là một lời nói đùa bình thường, thế mà bác sĩ Tần lại giật mình, hắn ho mấy cái điều chỉnh tâm tình lắc đầu bật cười, "Dì thật thích đùa!"
"Haha, đùa một chút thôi mà!" Hồng Nguyệt bật cười, "Nếu con ăn rồi thì dì không phiền con nghỉ ngơi nữa! Dì đi ăn trưa đây!"
"Vâng!" Tần Hy Dương mỉm cười cúi đầu chào bà một cái, nhìn thấy bà quay đi rồi mới khóa cửa phòng. Lần đầu tiên hắn bị đẩy vào tình huống này! Suýt chút nữa thì...
Tần Hy Dương tháo kính ra đặt xuống bàn làm việc, ngón tay nhu nhu đầu mày bước vào trong nghỉ trưa cùng bảo bối.
Hắn vừa bước vào liền nhìn thấy đứa nhỏ vốn đã ngủ đang ngồi trên giường, đôi mắt to tròn lo lắng nhìn ra ngoài.
Tần Hy Dương ngồi xuống bên cạnh Phó Tư Hàm nhìn cậu một cái, "Em chưa ngủ sao?"
Phó Tư Hàm lắc đầu, vốn là cậu sắp ngủ rồi. Không ngờ lại nghe được tiếng của dì, tim liền đánh thịch một cái. Lại nghe được dì nói cậu và hắn... Phó Tư Hàm triệt để tỉnh ngủ luôn!
"Ngoan, lúc nãy dì chỉ đùa thôi!" Hắn hôn lên đôi mắt to tròn của cậu, nhẹ nhàng ấn cậu nằm xuống giường rồi nằm xuống bên cạnh.
"Hy Dương..." Phó Tư Hàm xoay qua rúc vào người hắn, "Em nghĩ... em nghĩ... em nên nói thật với dì... có được không?"
Tần Hy Dương ôm lấy eo cậu, "Em không sợ dì Hồng sao?"
Phó Tư Hàm cắn cắn môi. Hắn mỉm cười hôn hôn lên vành tai trắng nõn, "Ngoan ngủ đi, chuyện này anh giúp em giải quyết!"
"Nhưng mà..."
Cậu còn chưa nói xong hắn liền hôn lên môi cậu một cái, nhẹ giọng dỗ, "Ngoan, đi ngủ!"
Phó Tư Hàm dựa vào ngực hắn hai mắt nhắm lại, bất quá lại không ngủ được... Đây là chuyện của cả hai người, cậu không thể để một mình hắn giải quyết được! Lỡ như... lỡ như nói ra hắn bị dì đánh thì sao, không được! Cậu sẽ tìm cơ hội nói với dì, dì dù sao cũng là dì của cậu, thương cậu nhất, chắc chắn sẽ không nặng tay với cậu đâu. Nghĩ nghĩ, Phó Tư Hàm liền yên tâm ôm lấy Tần Hy Dương mà ngủ.
Hắn ngủ một lúc liền tỉnh, nhìn bảo bối bên cạnh ngủ say có chút không nỡ rời đi, nhưng đã đến giờ làm việc hắn không tình nguyện nhẹ nhàng gói cậu vào chăn rồi đứng dậy mặc áo blouse vào ra phòng làm việc mở khóa phòng.
Phó Tư Hàm ngủ thật ngoan, một giấc liền thẳng đến gần ba giờ chiều. Nếu không phải Tần Hy Dương sợ cậu ngủ nhiều tối không ngủ được mà gọi cậu dậy thì cậu đã ngủ thẳng đến lúc hắn tan làm rồi.
Phó Tư Hàm ngơ ngác ngồi trên giường, một vẻ chưa tỉnh ngủ vô cùng chọc người khi dễ. Vì thế, bác sĩ Tần thực sự khi dễ!
Một lúc sau, bác sĩ Tần từ trong phòng nghỉ bước ra khóe môi cong cong. Bên trong, đứa nhỏ nào đó đôi môi sưng đỏ bĩu bĩu ra, giận dỗi.
"Ngoan, rửa mặt đi!" Tần Hy Dương lần nữa tiến vào nựng nựng má cậu.
Phó Tư Hàm liếc hắn một cái đứng dậy đi vào phòng vệ sinh một chốc liền ra ngồi trên giường, giật mình nhìn hắn, "Anh còn chưa ra ngoài làm việc?"
"Đợi em!" Tần Hy Dương mỉm cười đưa cho cậu chiếc điện thoại, "Không được ngủ nữa, buồn chán thì tải game về chơi. Hết giờ anh cùng em về!"
"Vâng!" Phó Tư Hàm gật gật đầu.
Bác sĩ Tần mang tâm trạng vô cùng vui vẻ ra ngoài ký hồ sơ bệnh án. Vừa ký vừa nghĩ tan làm sẽ dẫn bảo bối đi mua Ipad để bảo bối giải trí những lúc hắn làm việc.
Có một loại người tiền nhiều không biết để đâu cho hết. Có một loại người sủng bảo bối nhi lên tận trời... Hai loại đó lại khốn nạn đều tập trung hết trong người Tần Hy Dương. Thê nô đến nghịch thiên!
Bốn giờ rất nhanh mà đến, Tần Hy Dương thu xếp đồ đạc qua một bên, đi vào phòng cởϊ áσ blouse mắc lên nhìn cậu mỉm cười, "Bảo bối, về nhà thôi!"
"Vâng!" Phó Tư Hàm tắt điện thoại trả lại cho hắn, mỉm cười đứng lên.
Cậu một lần nữa mặc áo khoác, đeo mắt kính rồi mang khẩu trang, cùng hắn ra về.
Bác sĩ, y tá cùng bệnh nhân trong bệnh viện thấy hai người tay trong tay ra về cũng không bất ngờ nữa, dù sao mấy ngày nay bọn họ cũng đã thấy được cảnh này. Nhưng mà cái là bọn họ quan tâm chính là cái người đi cùng bác sĩ Tần là ai a? Trang bị kín mít như thế hẳn là không cho ai biết mặt đi! Thật là thần bí!
Phó Tư Hàm tựa hồ bị hắn nắm tay đi giữa thanh thiên bạch nhật nhiều lần cũng đã quen nên không còn bối rối tránh né nữa, nhìn hắn nhỏ giọng hỏi, "Tối nay anh muốn ăn gì?"
"Em muốn ăn món gì?" Hắn nhìn cậu mỉm cười, "Nhưng mà, trước khi về nhà anh muốn đi mua sắm vài thứ. Chúng ta đến trung tâm thương mại rồi về nhà sau được không?"
"Ân!" Phó Tư Hàm gật gật đầu, "Anh muốn mua gì vậy?"
Hắn mỉm cười thần bí, "Không có gì đâu, đến đó em sẽ biết!"
". . ."
Có hỏi cũng như không a!
Hồng Nguyệt tan làm cũng vội trở về nhà, vừa đi xuống lầu liền nghe y tá lại nói về người bí ẩn đi cùng bác sĩ Tần. Thú thật thì chuyện này bà đã nghe nói mấy ngày nay rồi nhưng không hỏi Tần Hy Dương, dù sao cũng là chuyện riêng tư, hỏi cũng không hay lắm. Nhưng mà bây giờ...
Hồng Nguyệt nheo mắt nhìn bóng lưng hai người đang đi phía trước... Nhìn thế nào lại thấy quen thế nhỉ! Nhỏ nhỏ gầy gầy... sao lại giống Hàm Hàm nhà bà thế không biết! Ánh mắt lại nhìn đến hai bàn tay đan vào nhau, bà khẽ lắc đầu, "Chắc là người giống người thôi!"