Tần Đế Trọng Sinh Truy Ái Tử

Chương 13

Trịnh Phong quả thật không nói hai lời, chỉ trong một đêm đã tra được thân phận nam hài. Hắn cầm tất cả tài liệu về Phó Tư Hàm chấp tay sau lưng bước vào thang máy lên phòng giám đốc gặp bà cô già nào đó.

Tần Hy Dung bận rộn xem tài liệu kinh doanh cùng hợp đồng kinh doanh của công ty, tay xoa xoa huyệt thái dương... Aiss, chắc cô phải đưa một nửa qua cho Tần Hy Triệt thôi!

"cốc... cốc... cốc"

"Vào đi!" Tần Hy Dung ngã người ra ghế nhìn người tiến vào, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, "Sao cậu lại đến đây? Không có chuyện gì làm sao?"

"Tôi đến đây vì công việc nha!"

Trịnh Phong nhếch khóe môi đặt tài liệu xuống bàn một cách nhẹ nhàng. Tần Hy Dung liếc qua liền thấy bức ảnh đứa nhỏ tối qua liền đưa tay cầm lấy, tức thì tập tài liệu bị Trịnh Phong kéo lại.

"Ấy, tôi rất có nguyên tắc. Tiền trao cháo múc, cô trả công tôi mới đưa hàng."

Trán Tần Hy Dung nổi gân xanh... Cái thằng nhóc đáng chết này! Cô muốn một phát đẩy hắn từ đây xuống đất hóa kiếp cho hắn. Bất quá...

Tần Hy Dung nhíu mày liếc hắn, "Muốn gì?"

"Tôi hả? Đơn giản thôi!" Trịnh Phong nhún vai đưa ngón tay ngoắc ngoắc, "Đứng lên, đến đây chúng ta bàn!"

Bàn? Con mẹ nó!

Tần Hy Dung hít một hơi bình ổn tâm trạng, rốt cuộc đứng dậy đi đến đối diện Trịnh Phong, hai tay khoanh trước ngực một bộ nữ cường nhân.

"Nói nhanh, chị đây không có thời gian đùa giỡn với chú mày."

Trịnh Phong hiếm có nheo mắt. Chị? Muốn làm chị ai chứ? Hắn có gọi cô là chị sao? Hanh...

Trịnh Phong nhếch khóe môi, đột nhiên vứt tập tài liệu lên bàn, thân thủ nhanh nhạy ôm lấy Tần Hy Dung môi hôn lên môi cô. Hừ, dám xưng chị với hắn! Để xem lần sau cô còn dám không! Càng nghĩ hắn càng giận, cắn lên môi cô một cái.

"A..."

Nụ hôn trên môi dần di chuyển xuống dưới, hắn cúi đầu xuống lại cắn lên cổ cô một cái nhanh chóng rời khỏi, "Hôm nay tâm trạng gia tốt chỉ lấy công bấy nhiêu thôi. Công ty còn có việc, tôi đi đây! Tài liệu ở kia từ từ xem kỹ!" Dứt lời liền hôn gió với Tần Hy Dung một cái nhanh chóng rời khỏi.

Ba giây sau, một vật thể hình dạng cái cốc làm bằng sứ bay thẳng đến cánh cửa phòng giám đốc vừa đóng lại.

"Trịnh Phong, con mẹ nó! Tiểu tử thối."

Rất nhanh sau đó thư ký liền đi vào dọn dẹp cái cốc vỡ kia, động tác vô cùng thuần thục, vẻ mặt cũng không hề có chút gì kinh ngạc giống như chuyện này vốn đã quá quen thuộc vậy!

Tần Hy Dung mặc mày đằng đằng sát khí ngồi xuống ghế tổng tài mở tài liệu ra xem, "Phó Tư Hàm, 18 tuổi..."

. . .

"Em đang làm bữa sáng sao?"

Tần Hy Dương không biết tỉnh dậy từ lúc nào bước xuống phòng bếp ôm lấy thân thể nhỏ bé đang cặm cụi nấu ăn. Đứa nhỏ này thật là!

Phó Tư Hàm gật đầu liếc nhìn hắn, "Ừm, sắp xong rồi. Anh đánh răng chưa?"

"Rồi!" Tần Hy Dương cúi đầu cọ cọ cổ cậu hôn mấy cái, "Không tin em có thể kiểm tra!"

"Đừng nháo!" Cậu vỗ vỗ lên tay hắn mấy cái, "Nhanh ăn sáng rồi đi làm, anh không được đi trễ đâu đó! Mà em còn phải đến trường nữa."

"Ừm!" Bác sĩ Tần vô cùng không tình nguyện tách cậu ra giúp cậu mang cháo đến bàn ăn.

Phó Tư Hàm nhìn hắn bật cười, bác sĩ Tần thật đáng yêu nha! Nghĩ nghĩ, cậu pha cho hắn cốc cà phê.

Cà phê đặt xuống bàn, cậu cúi đầu xuống hôn lên môi hắn một cái, "Anh nhanh ăn sáng đi, đừng có trưng cái vẻ mặt đó nữa a!"

"Ừm!" Tần Hy Dương được hôn một cái, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, tươi cười đáng khinh !!!

"Anh ăn thử xem ngon không!" Phó Tư Hàm múc cho hắn bát cháo trứng muối cải chua, "Cái này em học từ bà nội đó!"

"Ừm!" Tần Hy Dương cầm muỗng ăn thử rồi nhìn cậu mỉm cười, "Tiểu Hàm nấu rất ngon!"

Phó Tư Hàm vừa nghe xong hai mắt to tròn cong lên, "Thật không? Em còn lo sẽ không hợp khẩu vị của anh a!"

Cậu biết hắn toàn ăn thức ăn ngon đắt tiền, mà mấy món đó thì cậu không nấu được cho nên đành nấu món mà cậu vẫn thường ăn với bà, không ngờ hắn không có chê mà còn ăn rất ngon lành, nhìn hắn ăn cậu bỗng cảm thấy vui vẻ, tim cũng có chút ngọt ngào. Thì ra nấu cho người mình thích ăn và nhìn người đó ăn có cảm giác như vậy... Sau này cậu sẽ cố gắng học nấu những món khác, học nấu những món hắn thích để nấu cho cho hắn ăn.

Tần Hy Dương ăn cháo xong uống ngụm cà phê thấy cậu vẫn cúi đầu cười nhẹ đáng yêu đến không nhịn được mà nhéo má cậu, "Tiểu Hàm lại nghĩ gì vậy? Còn cười ngốc!"

"Em không có cười ngốc!" Phó Tư Hàm xoa xoa má, tiếp tục ăn cháo, "Trễ rồi đó, anh đi làm đi!"

Hắn nhéo nhéo mũi cậu, "Lại đuổi anh đi?"

"Không có!" Phó Tư Hàm đánh nhẹ lên tay hắn một cái, "Là sợ anh trễ nha!"

Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi nhìn cậu mỉm cười, "Không trễ, anh đưa em đến trường rồi đi làm!"

"Anh không trễ nhưng mà đợi em sẽ trễ đó! Lại nói trường em với bệnh viện ngược đường nhau." Phó Tư Hàm nhíu mày, "Anh đi trước đi, em bắt xe buýt đi học được rồi!"

Tần Hy Dương nheo mắt, "Em nói thêm một câu nữa anh hôm nay nghỉ làm cho em xem!" Đứa nhỏ này thật là, người đàn ông của mình có xe không chịu đi, lại muốn chen chúc trên xe buýt. Muốn làm hắn đau lòng sao?

"Anh!" Phó Tư Hàm trợn mắt. Cái người này sao không chịu nói lý lẽ vậy chứ!

Cậu bĩu môi ăn cháo xong uống vội ly sữa rồi đứng dậy thu dọn chén bát, chỉ là còn chưa kịp dọn thì bị hắn đoạt lấy mang đến bồn rửa chén, "Em đi thay quần áo đi, anh đợi em!"

Phó Tư Hàm thấy hắn quay lưng với cậu mà rửa bát "Ừm!" một tiếng rồi lên phòng thay quần áo. Mười phút sau hai người rời khỏi nhà, Tần Hy Dương khởi động xe đưa cậu tới trường.

"Trưa nay em có ở lại trường không?" Tần Hy Dương ôn nhu nhìn đứa nhỏ ôm ba lô trên người cười cười.

"Chiều nay em không có giờ học, học xong buổi sáng em sẽ về nhà!" Phó Tư Hàm tựa đầu lên ghế, "Trưa nay anh có muốn ăn cơm nhà không, em nấu rồi mang đến cho anh!"

"Em vừa đi học về liền nấu cơm mang đến cho anh sao?" Hắn hơi nhíu mày, "Cực cho em lắm, anh ăn ngoài được rồi! Em ở nhà nghỉ ngơi đi, chiều anh về chúng ta cùng ăn."

Cậu liếc hắn một cái, "Trưa em cũng phải ăn cơm mà, mang đến cho anh thì đã làm sao?"

Hắn nhìn cậu thở dài một cái, nhẹ giọng hỏi, "Chẳng phải em sợ đến bệnh viện sao?"

Phó Tư Hàm ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn, "Sao... sao anh biết?"

Tần Hy Dương hơi mỉm cười, "Anh là người đàn ông của em đương nhiên phải hiểu rõ em rồi!"

"Hừm!" Phó Tư Hàm đỏ mặt ngã người dựa trên lưng ghế, im lặng một lúc mới nhỏ giọng lên tiếng, "Sau này em sẽ không sợ nữa... có anh ở đó, em sẽ không sợ!"

"Tiểu Hàm?" Tần Hy Dương ngẩn người, đứa nhỏ này! Khóe môi cong lên, một tay nắm lấy tay cậu sủng nịch, "Bảo bối!"

Phó Tư Hàm quay đi không nhìn hắn, nhưng mà tay cũng không có buông ra, hai má ửng hồng.

Chiếc xe dừng lại trước cổng S đại, Phó Tư Hàm vừa định mở cửa bước ra thì bị Tần Hy Dương kéo lại hôn lên môi một cái, "Học tốt nhé!"

"Ừm!" Hai má Phó Tư Hàm ửng hồng, "Anh đi làm cẩn thận!"

"Ừm!"

Hắn nhìn cậu đi vào trường rồi mới lái xe rời đi, khóe môi nở nụ cười ôn nhu vô hạn... Bảo bối nhi của hắn!

. . .

Hôm nay Phó Tư Hàm vào lớp liền thấy Lục Chính Văn ngồi bên cạnh, y lại ngồi đó lải nhải lải nhải. Cậu nghe y nói cũng chỉ cười cười, không phải là cậu không muốn nói chuyện với y mà là cậu không theo kịp vấn đề mà y nói. Lục Chính Văn nói rất nhiều a! Tuy thế nhưng mà cậu rất vui, bởi vì ở cậu cũng có bạn ở đại học rồi, dù chỉ có một người!

Lịch học hôm nay chỉ có ba tiết, vì thế chuông vừa báo hết tiết Phó Tư Hàm liền nhanh chóng thu dọn tập sách.

"Này Tư Hàm, cậu làm gì mà gấp gáp vậy?" Lục Chính Văn một bên thu dọn tập sách khó hiểu nhìn cậu, đột nhiên khẽ cười, "Nhớ chồng à?"

Phó Tư Hàm đỏ mặt, mang ba lô lên, "Ăn nói bậy bạ!"

"Ấy, tớ nói không đúng sao?" Lục Chính Văn vội đuổi theo, "Chồng cậu có rước cậu không vậy?"

Cậu liếc y một cái, "Anh ấy đang làm việc! Tớ cũng có phải con nít đâu, tớ tự về được!"

"Ai nha ai nha!" Lục Chính Văn lắc đầu cười, "Cậu đây là tức giận hay tạc mao vậy?"

"Hừ!"

Hai người vừa ra khỏi cổng trường liền có xe buýt chạy đến, Phó Tư Hàm nói tạm biệt Lục Chính Văn rồi bước lên xe. Y nhìn cậu đã lên xe rồi lắc đầu cười cười quay đầu lại liền thấy nam nhân thân vận tây trang đứng dưới gốc cây hơi nâng cặp kính dường như đang đợi người. Khóe môi Lục Chính Văn khẽ cong nhanh chân bước về phía ấy.

Phó Tư Hàm về nhà liền thay quần áo ra, xuống bếp làm cơm. Món quá cầu kỳ thì cậu làm không được nhưng món đơn giản thì cậu có thể. Cậu làm hai món mặn một món canh, đợi thức ăn chín cậu liền múc cà mên, làm hai hộp cà mên lớn rồi xắt một hộp trái cây tráng miệng. Xong xuôi liền lên phòng thay quần áo đi đến bệnh viện.

"Ai nha!" Phó Tư Hàm mang cà mên chuẩn bị rời nhà đột nhiên trợn mắt, "Quên mất dì rồi!" A!!! Dì vẫn chưa biết cậu và hắn đang yêu nhau, hơn nữa đã mấy ngày rồi không có gọi điện trò chuyện với dì... Hôm nay đến đó, dì mà thấy, rồi biết được. Cậu chắc chắn sẽ bị dì mắng mất, lại nói, dì cũng sẽ bắt cậu về nhà nhốt luôn đi? Hai nam nhân yêu nhau...

Phó Tư Hàm cắn cắn môi nghĩ một lúc chợt nghĩ ra một ý. Thế là cậu khoác thêm cho mình áo khoác, đeo khẩu trang cùng mắt kính đi đến bệnh viện.

Tần Hy Dương ký hồ sơ, xem bệnh án chốc chốc lại xem đồng hồ. Nói không muốn cậu đến nhưng mà vẫn có một chút chờ mong. Không biết hôm nay đứa nhỏ nhà hắn nấu gì nhỉ?

Vừa nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của đứa nhỏ, hai mắt Tần Hy Dương đều tràn ngập ôn nhu. Đột nhiên điện thoại reo lên, hắn tưởng cậu đến, ai ngờ...

"Alô, chị!"

Tần Hy Dung xoa mũi, "Ừm, Hy Dương cuối tuần này có về nhà không?"

"Ân, có chứ!" Tần Hy Dương có chút không hiểu, cuối tuần nào bọn họ chẳng về, "Sao chị lại hỏi vậy?"

"cốc... cốc... cốc"

Tần Hy Dương liếc nhìn cánh cửa một cái, "Mời vào!"

"Ừm, cuối tuần này về họp gia đình một chút!" Tần Hy Dung nhẹ giọng, "Chị cúp máy đây, không phiền em làm việc nữa!"

"Tạm biệt!"

Hắn vừa tắt máy xong liền nhìn người bước vào... áo khoác kéo lên tận cằm, khẩu trang hai lớp còn thêm cặp kính, không nhịn được bật cười, "Tiểu Hàm? Sao em lại thành như vậy?"

Phó Tư Hàm mở khẩu trang cùng mắt kính ra, cả khuôn mặt vì nóng mà ửng đỏ, "Em trốn nha!"

Hắn lắc đầu tắt máy lạnh, đứng lên bước đến nhận lấy cà mên đặt xuống bàn rồi cởϊ áσ khoác giúp cậu, lau mồ hôi trên trán cùng hai bên má cho cậu, "Thật là... Ngồi xuống đây!"

Phó Tư Hàm ngoan ngoãn ngồi xuống liền cảm thấy mát mẻ, hắn ngồi xuống bên cạnh lấy tệp hồ sơ bệnh án vừa quạt vừa lau mồ hôi cho cậu, "Tiểu ngốc! Còn tự làm khổ mình như vậy."

"Chỉ là hơi nóng một chút thôi mà!" Phó Tư Hàm mở túi lấy cà mên ra.

Tần Hy Dương nhận thấy đứa nhỏ không còn chảy mồ hôi nữa liền bật máy lạnh lên nhìn cậu, "Bảo bối, em chưa ăn cơm sao?"

Phó Tư Hàm nghe hắn gọi bảo bối tim rung lên một cái, vành tai đỏ hồng lắc đầu nhỏ giọng nói, "Em... cùng anh ăn!"

Bàn tay chặn lại bàn tay cậu đang mở cà mên, hắn ôm cậu vào lòng cúi đầu gặm cắn đôi môi hồng nhuận. Tiểu Hàm của hắn! Bảo bối của hắn!

"Ưm ~"

Phó Tư Hàm bị hôn cho choáng váng, bàn tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn nhăn thành một đoàn.

"Hưm ~"

Cuối cùng vì thở không được, cậu đẩy đẩy hắn ra. Đỏ mặt tựa vào ngực hắn đôi mắt to tròn mang một tầng hơi nước thở dốc.

Hai người ôm nhau một lúc, đến khi cậu bình ổn nhịp thở, hắn ôn nhu hôn lên trán cậu nhẹ giọng nói, "Chúng ta cùng ăn nhé!"

Phó Tư Hàm gật đầu, từ ngực Tần Hy Dương ngồi dậy lấy đũa muỗng đưa cho hắn, "Vâng!"

Đợi đến khi ăn xong, cậu mở hộp trái cây ra đặt trước mặt hắn. Hai người như thế cùng nhau ăn trái cây, hắn ôm lấy cậu đút một miếng lê.

"Em lúc nãy nói trốn, là trốn dì Hồng sao?"

Phó Tư Hàm rầu rĩ gật đầu, "Ân!" Yên lặng nhai một lúc, cậu nhỏ giọng hỏi, "Anh... có buồn không? Em chưa dám nói với người nhà chuyện chúng ta."

"Anh hiểu, chuyện này không phải muốn nói là nói!" Tần Hy Dương mỉm cười ôn nhu hôn lên má cậu, "Em đừng lo quá, không sao đâu!"

"Ừm!" Cậu gật đầu, bàn tay ôm lấy hông hắn hơi siết lại, bờ má áp vào ngực hắn. Lúc này cậu nghe rất rõ nhịp đập tim hắn, chỉ như thế mới khiến cậu an tâm... Nói với dì, chuyện này cậu không lo lắng lắm. Chuyện làm cậu lo hơn chính là làm sao nói với bà nội. Bà già rồi, cậu không muốn làm bà đau lòng...

Hắn dường như nhận thấy cậu không vui, nâng cằm cậu ôn nhu hôn lên đôi môi mềm mại, "Anh luôn bên cạnh em, có chuyện gì anh sẽ thay em chịu! Bảo bối, cười một cái!"

"Ân!" Phó Tư Hàm khẽ mỉm cười.

"Ngoan, như vậy mới tốt!" Hắn lại hôn lên môi cậu một cái nữa, "Ừm, cuối tuần này anh dẫn em ra ngoài! Thế nào?" Lúc nãy chị cả hỏi như thế, chắc chắn đã biết chuyện của hắn cùng đứa nhỏ rồi đi? Nếu đã vậy, hắn sẽ đưa đứa nhỏ về. Dù sao cũng đã nói trước với gia đình, hắn nghĩ mọi người sẽ có thể tiếp thu được chuyện này.

"Ra ngoài?" Phó Tư Hàm tròn mắt nhìn hắn.

Tần Hy Dương mỉm cười gật đầu, "Ừm, ra ngoài cùng anh!"

"Vâng!"

Đôi lời tác giả: Ố ồ... em sắp về nhà chồng ~~~