Kiều Yến uống vào máu của tui, thân thể sẽ tiến hành dị biến, lúc này nhóc sẽ lâm vào hôn mê, tui không cần lo lắng nhóc sẽ đột nhiên tỉnh lại.
Bỏ con mắt máu chảy đầm đìa vào hốc mắt Kiều Yến, nhẹ nhàng làm mắt nhóc đóng lại.
Chỗ tui mất đi con mắt có chút đau, thịt trắng bên trong chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã bắt đầu chữa trị miệng vết thương, tuy bộ phận bị mất đi vẫn có thể tái sinh nhưng với mức độ thương tổn này, không biết mất bao nhiêu năm mới có thể khôi phục.
Sau khi Kiều Yến bị lây nhiễm trực tiếp không phải không có khả năng tái sinh mắt phải và tay trái, nhưng không cần thiết, tui có thể trực tiếp cho nhóc.
Đột nhiên tui nhớ đến một câu chuyện xưa.
Chuyện về mâu và thuẫn (tấm khiên)- thuẫn đâm không thủng và mâu có thể đâm thủng mọi thứ.
Vậy… rốt cuộc thứ nào mạnh hơn?
Tui vươn tay phải ra, hóa thành dao xương, nghiêng người cắt về hướng vai mình.
Đây là một quá trình dài dằng dặc và máu me, máu thịt bắn tung tóa, bắn ra tường làm cho nơi này như hiện trường một vụ án mạng.
Cắt xương đau hơn cắt thịt, để động viên bản thân và dời lực chú ý của mình, tui khẽ ngâm nga bài hát mà tóc vàng thích.
“Yo! Yo!! Check it out! Come on, baby, go!!! 1, 2, 3, 4, 2, 2, 3, 4!! Ai đang hát!!! 1, 2, 3!!! Mây trắng lững lờ trên trời xanh!!! 1, 2, 3, 4!!! Yo! Yo!! Yo!! Yo yo!! Thật đen tối! Check it out check it out!!” (Editor: Đây là 1 bản khác của 1 bài hiphop bên TQ tựa là “药药!切克闹!煎饼果子来一套!”nhắc đến 1 đống đồ ăn, còn cái bài trên kia là tui chế đó, không chắc đúng đâu =-=)
1, 2, 3, 4, 2, 2, 3, 4… Hát xong bản cương thi còn đang chuẩn bị hát tiếp bài tiếp theo “Ở lại!”, kết quả… A, cắt đứt rồi.
Khó quá nha, tui lau mồ hôi một phen, đặt cánh tay tươi mới lên đùi, bắt đầu róc thịt.
Tiếc ơi là tiếc… Thịt tốt vậy mà…
Tui vừa đau lòng vừa lóc thịt trên những khớp xương.
Ngoài hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân chậm chạp, tui không cảm thấy uy hϊếp, tùy ý ngẩng đầu liếc nhìn một cái. D.IDA.L3qu:)don
Là một sĩ quan mặc trang phục ngụy trang, nói đúng ra thì là một sĩ quan zombie. Thịt trên mặt anh ta đã rơi xuống gần hết, hai lỗ hổng trống không (Editor: mắt đó) nhìn chằm chằm thứ trên tay tui, nếu có nước miếng thì tui không hề nghi ngờ anh ta đang chảy dãi ròng ròng.
Qua một bên nghịch bùn đi.
Tui ghét bỏ phẩy phẩy tay, tiếp tục cúi đầu lóc thịt tui.
Lóc xong, trước mặt có đầy thịt vụn chất đống, tui nhìn trái ngó phải, cảm thấy như vậy quá lãng phí, dù sao bây giờ Kiều Yến không nhìn thấy, tui tự sản tự tiêu cũng không ai biết…đâu… nhỉ..
Tui nhìn thoáng qua sĩ quan zombie đang tội nghiệp lui vào trong góc tường, từ xa nhìn chằm chằm đống thịt vụn, tui dịch mông, đưa lưng về phía anh ta.
Ha ha, không ai biết hết…
Tui chà tay, định ăn ngấu ăn nghiến, không ngờ vừa với cắn một miếng thì phải nhổ ra ngay lập tức.
Tiên sư cha nó bẫy cương thi à! Sao lại khó ăn vậy… Mi cho rằng mi đang cosplay rễ cây bản màu xanh hả?!
Phì phì phì phun hết ra, tui còn xoay người cắn Kiều Yến một cái để súc miệng.
Bà nội cha nó, bẫy cương thi thật rồi.
Tức giận quay đầu, nhìn sĩ quan zombie đáng thương đang quỳ rạp xuống liếʍ máu bắn tung tóe trên mặt đất.
Khụ… Tui thu chân lại, chuyển sang ngồi cạnh Kiều Yến, ý bảo sĩ quan zombie có thể thu nhặt rác.
“Con người” bản cương thi không cần quá tốt, nhưng trên đời này còn ai có trái tim nhân hậu như bản cương thi đâu?
Thịt lóc xong rồi, cánh tay chỉ còn lại khung xương trụi lủi, ngoại trừ một tầng thịt tui để lại ở chỗ tiếp nối vết thương.
Thịt trắng bao quanh thịt nát, nếu để lâu trong không khí một thời gian hoạt tính sẽ bị hạ thấp.
Tui kéo hết áo Kiều Yến ra, nhìn kĩ miệng vết thương sâu hoắm, sau đó cắt thịt chỗ đó ra, xoa xoa nắn nắn. D.IDA.L3qu:)don
Kiều Yến trong lúc hôn mê đau đớn rên một tiếng, tui nhìn nhóc, xác định nhóc con sẽ không tỉnh, lại chuyển mắt về phía cánh tay.
Lúc này thịt trong hốc mắt của tui mọc ra bao lấy chỗ bị tổn thương, quấn thành một thể cầu cách ly với bên ngoài, may mắn là Kiều Yến không nhìn thấy tui lúc này, vì tui cực kỳ xấu xí.
Bây giờ tui không đẹp hơn anh zombie bên kia bao nhiêu.
Nhớ đến anh zombie bên kia, lúc tui ngó qua, tên quỷ chết đói đó đã ăn đống thịt vụn không chừa một miếng, giờ đang bò rạp trên đất đói khát liếʍ máu trên mặt đất.
Nếu cứ ở đây, Kiều Yến tỉnh lại sẽ mắng tui mất, vẫn nên đổi chỗ thì hơn.
Hán tử mạnh mẽ như bản cương thi nhẹ nhàng nhấc Kiều Yến đang hôn mê khiêng lên lưng, rời khỏi tháp truyền hình.
Hình như là do bản cương thi có gương mặt Bồ Tát, đám quỷ chết đói sợ đến quỳ sát đất, còn đi theo tui một đường rất xa về tới tận nhà trọ cao cấp.
Vốn định đuổi họ đi, nhưng nghĩ rồi lại thôi, dù sao tiểu khu này nhà trống nhiều lắm, cho thuê một cái cũng không tồi.
Khiêng Kiều Yến về tới căn phòng trước kia bọn tui ở, phát hiện nơi này rất sạch sẽ, không giống bị chủ nhân rời đi suốt 10 năm chút nào, chắc là sau khi Kiều Yến về đã dọn dẹp nhiều lần rồi.
Tui thả Kiều Yến xuống giường lớn, ngồi xuống bên cạnh nhóc.
D.IDA.L3qu:)don Trước khi nhóc tỉnh lại, tui muốn bảo vệ nó. Sĩ quan zombie đã lách nửa người qua cửa bị tui trừng mắt thì như mèo thấy chuột, lập tức rụt hơn nửa cái đầu còn lại về.
Từ hôm nay trở đi, trong một khoảng thời gian khá dà,i mắt phải và tay trái sẽ trở thành nhược điểm của tui, đặc biệt là con mắt phải gần não nhất, đây sẽ là nhược điểm trí mạng nhất của tui. Bí mật này trừ Kiều Yến ra, không thể để bất cứ sinh vật nào có trí tuệ biết cả.
Lúc chạng vạng, Kiều Yến bắt đầu sốt cao, cả người nóng hổi.
Bệnh trạng này giống y như người bị zombie lây nhiễm, chỉ khác ở chỗ nguyên nhân gây ra là bản cương thi mà thôi.
Việc tui có thể làm chỉ là ở bên cạnh, cùng nhóc vượt qua cửa ải này.